Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

Chương 189: Khổ nhục kế




"Rầm ——" Lúc Nhâm Mục Diệu đuổi theo Kiều Tâm Du trong nháy mắt, Kiều Tâm Du đã lập tức đóng lại cánh cửa sắt rỉ sét.

"Tâm Du! Mau mở cửa ra!" Nhâm Mục Diệu đập đập cánh cửa sắt, lớn tiếng kêu la.

Kiều Tâm Du xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, lưng dựa dựa vào cửa gỗ, đôi tay cô ôm ôm đầu gối, cuộn người thành một khối. Từng giọt lệ một rơi xuống kết thành một hàng dài, lẳng lặng chảy xuôi, "Anh đừng đến quấy rầy tôi nữa, tôi nhất định phải quên anh, tại sao...... Tại sao anh lại đến làm phiền tôi......" Giọng điệu nghẹn ngào, tràn ngập ưu thương thâm sâu.

"Rầm! Rầm ——" Nhâm Mục Diệu đập đập cánh cửa sắt, "Tâm Du, mở cửa nhanh! Có nghe không......"

Tiếng gào của Nhâm Mục Diệu làm những người hàng xóm xung quanh rối rít ra cửa, chỉ trích.

"Này! Hơn nửa đêm rồi, nhỏ tiếng thôi có được không!"

"Thật là! Ồn ào chết đi được...!"

"Anh còn lớn tiếng nữa, chúng tôi gọi điện báo cảnh sát đấy!"

......

"Mục Diệu! Anh đi đi có được không...... Tôi không muốn gặp lại anh, anh đi đi......" Kiều Tâm Du la hét.

Nhâm Mục Diệu cảm thấy có chút mê muội đánh tới, đầu hắn chống đỡ trên vách tường, người chậm rãi tuột xuống, ngồi bệch dưới đất.

Hàng xóm thấy hắn không lớn tiếng kêu la cũng không đập cửa nữa bèn rối rít ôm chặt áo ngủ đi vào phòng.

"Tâm Du......" Giọng nói sâu thẳm tĩnh lặng như một dòng chảy nhẹ, chầm chậm đổ xuống, "Thật xin lỗi...... Em biết không? Trong khoảng thời gian em rời đi, lúc nào anh cũng nghĩ về em. Anh cảm giác như trái tim mình bị mất đi một thứ gì đó, hoàn toàn không có phương hướng, vô tri vô giác trôi qua một ngày, nhưng chính nhờ từng giây từng phút đối với anh mà nói quả thật chính là đau khổ ấy...... Anh mới hiểu được em ở trong lòng anh quan trọng biết chừng nào."

Kiều Tâm Du dựa vào cửa, lệ rơi tán loạn như mưa bay, đôi tay cô che miệng lại, cô không muốn tiếng khóc của mình bị hắn nghe được.

Khoảng cách giữa hai người xa lắm cũng chỉ khoảng nửa thước, nhưng khoảng cách ấy lại như một kết giới, ngăn hai người giữa hai thế giới khác nhau.

"Anh đã nhờ rất nhiều thám tử điều tra tung tích của em, điều động cả tổ chức Ám, đáng tiếc...... Lại không thu hoạch được gì. Anh biết là em đang cố tình tránh né anh, không còn cách nào khác, anh đành đồng ý làm theo kế hoạch của Đinh Hạo Hiên ...... Anh không hề có ý định đùa bỡn em, chẳng qua là anh không biết còn cách nào khác để có thể khiến em trở về bên cạnh anh......"

Nước mắt làm mờ đi ánh mắt của cô, làm lòng cô rồi tung, Kiều Tâm Du hoàn toàn mê mang, không biết phải làm sao?

Muốn trốn tránh hắn, muốn hoàn toàn cách xa hắn, muốn quên hắn...... Tại sao lại khó khăn như vậy.

Chỉ cần một bài viết trên báo, hắn đã dễ dàng khiến Kiều Tâm Du cô mất đi hồn phách. Mắc bẫy thêm một lần nữa. Cô thế nhưng không chút hoài nghi, xúc động vội vã đi tìm hắn, tự mình chui vào bẫy do hắn bày ra, điều này có thể trách ai? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Kiều Tâm Du thật hận mình không thể trói buộc trái tim của chính bản thân.

"Tâm Du, anh vẫn cho là mình đã bị nguyền rủa, bị mẹ chán ghét, bị ba vứt bỏ, nhất định cả đời sẽ sống trong bóng tối. Nhưng, khi gặp được em, dù anh tàn nhẫn đối đãi em như vậy, em vẫn kiên nhẫn, kiên nghị, dịu dàng hiền lành đáng yêu...... từng điểm từng điểm của em hòa tan đi băng cứng trong đáy lòng anh, anh cho là mình may mắn đến nhường nào. Anh kiêu căng lạnh lùng, thời thời khắc khắc đều đề phòng mọi thứ, sẽ không dễ dàng rộng mở cánh cửa trái tim của bản thân, nhưng khi gặp được em, anh nguyện ý vì em bỏ ra tất cả, Tâm Du, anh yêu em......"

Giọng nói Nhâm Mục Diệu chậm chạp thong dong hệt như giọt sương trên những phiến lá cây trong rừng rậm đang nhỏ giọt ——

Từng chữ từng chữ, như từng viên đá đập vào lòng của Kiều Tâm Du.

Kiều Tâm Du kiềm chế xúc động muốn mở cửa. Cô không thể lại tin tưởng lời của hắn thêm một lần nữa, lời ngon tiếng ngọt của hắn hẳn là do Đinh Hạo Hiên dạy cho! Kiều Tâm Du không ngừng tự làm mình tê liệt, tự thôi miên bản thân. Nhưng ...... Tại sao câu nói "anh yêu em" vẫn khiến cho Kiều Tâm Du run sợ không động đậy được.

Nhâm Mục Diệu cảm thấy một trận cảm giác đau đánh tới đỉnh đầu, đôi con ngươi như được nhuộm lấy một màu đen của hắn khóa chặt, thân thể mềm nhũn tuột xuống ngay tại cửa ra vào, cuộn thành một khối.

Nước mắt như một dòng suối nhỏ lẳng lặng chảy xuôi, uốn lượn trên gương mặt trắng bệch .....

Đợi đến khi mưa lệ tạnh hẳn, Kiều Tâm Du cảm thấy ngoài cửa đã không còn bất kỳ tiếng vang nào, ngửa đầu nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tường, mười hai giờ khuya rồi. Đã trễ thế này, chắc hắn về rồi cũng nên!

Kiều Tâm Du chống vào vách tường đứng lên, phát giác chân mình đã tê dại, cô đứng yên một lát, chờ cảm giác tê dại biến mất, sau đó lê bàn chân đã cứng đơ của mình vào phòng ngủ.

————

Kiều Tâm Du trợn tròn mắt, mù mờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trời đã dần dần sáng. Đêm qua, cô lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh Nhâm Mục Diệu, có tướng mạo, cũng như giọng nói của hắn.

Cứ như vậy, cô mở to mắt ngỡ ngàng nhìn sắc trời dần dần đã hóa trắng ngoài cửa sổ, cả đêm không ngủ, thế nhưng cô lại không chút mệt mỏi.

"Reng, reng reng......" Đồng hồ báo thức vang lên.

Kiều Tâm Du đưa tay tắt đồng hồ báo thức, đã bắt đầu một ngày mới, nên đem chuyện không vui ngày hôm qua quên hết đi! Kiều Tâm Du nhếch miệng lên, nặn ra một nụ cười mỉm tái nhợt.

"Két ...!" Kiều Tâm Du kéo ra cánh cửa sắt nặng nề.

Cúi đầu nhìn, hai mắt cô trợn tròn ——

Thân thể cao to của Nhâm Mục Diệu co rúc lại, nằm trên mặt đất lạnh như băng, đầu tóc rối bời, cả người không ngừng run rẩy.

Sao hắn lại ở chỗ này?

Kiều Tâm Du khinh thường liếc hắn một cái, tám phần lại là chiêu khổ nhục kế, lần này cô còn lâu mới bị lừa.

Kiều Tâm Du cho là hắn đã ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhón chân lên, lặng lẽ đi qua người hắn......

Thấy Nhâm Mục Diệu không có bất kỳ phản ứng nào, ngược lại lòng Kiều Tâm Du dâng lên một nỗi niềm mất mát nho nhỏ.

Kiều Tâm Du vẫn không nhịn được, cho phép mình nhanh chóng quay đầu lại lén nhìn hắn một cái.

Gương mặt trắng bệch không còn chút máu, chân mày đen đặc nhíu thành một đường, đôi môi mỏng sắc bén cũng biến thành màu trắng.

Không tệ! Khá thật! Không biết lần này Đinh Hạo Hiên đã mời đến thợ trang điểm cao cấp nào, khiến hắn giống như bị bệnh thật vậy.

Dùng hai lần khổ nhục kế với cô, lập đi lập lại! Lại còn dám dùng lần thứ ba.

"Hừ!" Kiều Tâm Du bực mình hừ một tiếng, lập tức quay đầu đi. Bước chân vốn dồn dập đi tới ngoài nhà trọ, thế nhưng cũng là dần dần chậm lại.

"Anh ta thật không sao chứ? Không lẽ anh ta thật sự suốt đêm nằm ngủ ngoài?" Kiều Tâm Du lặng lẽ thì thầm.