Gặp Nhau

Chương 2




Bách Mị Sinh trợn tròn hai mắt, từ lúc chào đời tới nay cô chưa bao giờ bị ba chữ “chọn cô ấy” thả bom khiến cô ngoài cháy trong mềm. Bách Mị Sinh lấy di động ra xem ngày tháng, nói lát nữa phải đi mua hoàng lịch, giữ kỹ để sau này coi ngày trước khi ra ngoài.

“Cô tên là Bách Mị Sinh? Qua đây ký tên đi.”

“Vâng,” sau khi trả lời Bách Mị Sinh ký tên tại chỗ chỉ định, cô liếc mắt nhìn cô gái mặc đồ công sở đang liếc xéo quan sát cô kỹ càng, thậm chí ngay cả mái tóc đang dựng đứng của cô cũng chẳng buông tha.

“Tám giờ sáng tuần sau, báo cáo tại phòng nhân sự ở tầng 11.”

Trương Lệ dùng ánh mắt đánh giá Bách Mị Sinh, càng nhìn càng tỏ ra vẻ khinh thường, cô ta là dân du học tốt nghiệp đại học nổi tiếng về, phỏng vấn ba lần mới vất vả chen vào BETOO. Tiểu nha đầu này, có bản lĩnh cao cường gì mà được tổng giám đốc đặc cách giữ lại. Một đứa nhóc sắp tốt nghiệp, thành tích không phải thường thường, mà là tương đương với người kém cõi. Diện mạo ngoài bộ ngực ra thì chẳng có gì, vóc dáng không cao cũng chỉ một mét sáu, ngũ quan trên khuôn mặt bình thường thôi. Trương Lệ càng nghĩ càng không hiểu, tổng giám đốc giữ lại một nhân vân thấp kém không diện mạo cũng chẳng có năng lực để làm gì.

“À, chị gì ơi?” Bách Mị Sinh thấy Trương Lệ sắp rời khỏi, cô cất tiếng gọi lại.

“Cô gọi tôi là gì?” Trương Lệ tức giận, không có gì khiến cô ta nổi nóng hơn khi một cô gái khác gọi cô ta là chị, mỗi tháng dùng nhiều tiền chăm sóc bảo dưỡng khuôn mặt, người khác khen cô ta bộ dạng trẻ trung như học sinh trung học, thế mà lại bị một đứa sinh viên sắp tốt nghiệp gọi là chị, đáng giận!

“Ồ, tôi không biết nên gọi là gì, cũng không thể gọi là cô mặc đồ công sở nhỉ?” Bách Mị Sinh mỉm cười hỏi.

“Trương Lệ, gọi tôi là Emily.” Trương Lệ không kiên nhẫn trả lời, “Còn vấn đề gì không?”

“Cái đó, tôi cần chuẩn bị gì nữa không? Còn —— tôi có thể hỏi tiền lương của mình là bao nhiêu không?” Bách Mị Sinh nhắc tới tiền, hai mắt đều tỏa sáng, cô ẩn náu bệnh cuồng mua sắm hơn hai mươi năm, luôn muốn cầm tiền của mình mà đi mua sắm cho đã, tiền ba mẹ cho, cô không dám xài bậy bạ, vả lại cũng không đủ.

“Lát nữa tôi sẽ gửi tài liệu tới email của cô. Về phần tiền lương ——” Trương Lệ liếc nhìn Bách Mị Sinh, hừ một tiếng, “Tiền lương của mỗi người trong công ty là bảo mật, trợ lý sơ cấp giống như cô, thử việc có lẽ chừng tám ngàn, sau khi được tuyển dụng chính thức thì do ba phía thương lượng quyết định.”

Khi nghe được tám ngàn, nai con trong đầu Bách Mị Sinh đang nhảy nhót vui vẻ, lần này có lời rồi, với trình độ của cô ở thành phố A tìm được công việc chính thức thì cũng khoảng hai ngàn thôi. Mà thử việc ở chỗ này đã tám ngàn, tám ngàn đó. Bách Mị Sinh âm thầm tính toán làm sao phân chia tám ngàn tệ này, khoan đã, thử việc tám ngàn, vậy chính thức tuyển dụng thì sẽ cho bao nhiêu nhỉ. Bách Mị Sinh ngẩng đầu muốn hỏi tiếp, trong phòng ngoài cô ra thì trống không.

Bách Mị Sinh ngâm nga giai điệu của “Ba con gấu” rời đi, tới thang máy cô mới nhớ ra Ngô Mai vẫn ở 1116 chờ cô, lúc xoay người lại thì Ngô Mai đã mặt đen đứng phía sau cô. Bách Mị Sinh kéo Ngô Mai đi vào thang máy, ra thang máy, ra khỏi tòa cao ốc của công ty BETOO, cô đón một chiếc xe taxi.

“Cậu thật sự là ngôi sao may mắn của tớ, được rồi, đừng giận nữa, tớ mời cậu ăn cơm!” Bách Mị Sinh nắm tay Ngô Mai cười làm lành, mang theo chút áy náy, cô cũng không ngờ lần phỏng vấn này lại có đảo ngược lớn như vậy.

“Tớ không giận cậu, tớ giận công ty BETOO cơ, HR của bọn họ không có đầu óc sao? Mắt đều mù hết rồi à? Không chọn tớ không sao, nhưng cũng không thể chọn cậu chứ.” Ngô Mai không chịu đựng nổi người kém hơn cô trên mọi phương diện lại đi đằng trước cô, dựa vào gì? May mắn? Ngô Mai cắn môi dưới, đầu năm còn có thứ gọi là “may mắn” tồn tại, thật sự là kỳ tích.

“Cậu có ý gì hả? Chọn tớ chính là người không có đầu óc mù lòa ư?” Bách Mị Sinh bực dọc, cô là kém chút thôi, nhưng không phải đặc biệt kém, vô cùng kém.

“Không được, cậu phải nói với tớ, lúc phỏng vấn bọn họ hỏi cậu cái gì, cậu đáp thế nào, không được sót chữ nào phải nói ra hết cho tớ.” Ngô Mai càng nghĩ càng không phục, làm ra điệu bộ cậu không nói tớ sẽ chết cho cậu xem.

Bách Mị Sinh bĩu môi kể lại tất cả trong quá trình phỏng vấn, Ngô Mai từ nhỏ gia giáo rất nghiêm, hình thành thói quen tốt không gián đoạn khi người khác nói chuyện, cho dù người kia nói ra những lời kinh hoàng thế nào, cô cũng có thể đợi người ta nói xong rồi mới lên tiếng. Bách Mị Sinh nhìn khuôn mặt Ngô Mai lúc trắng lúc xanh, miệng mấy máy, cô cảm thấy buồn cười lắm. Quá trình kể lại của cô không vượt quá một phút đồng hồ, tiết mục “thay đổi” sắc mặt của Ngô Mai trình diễn lại.

“Tổng giám đốc mặc đồ tây màu xám bạc?”

“Đúng vậy, rất đẹp trai, chỉ là hơi lạnh chút, nhưng mà lạnh thì cảm giác sẽ càng dễ thương hơn phải không? Không ngờ trong cuộc sống hiện thực lại có trai nhà giàu tuấn tú như vậy, còn đẹp trai hơn cả ngôi sao.” Bách Mị Sinh nhịn không được mà khen ngợi.

“Nếu tớ nói anh ta chính là người kia đi cùng thang máy với bọn mình?” Ngô Mai thình lình ném ra một câu, “Cái người nghe trọn vẹn cuộc điện thoại ‘thô dài’ của cậu ấy.”

“…”

Ánh mắt Ngô Mai ngược lại tập trung trước ngực của Bách Mị Sinh, áo vest công sở màu đen, bên trong là áo lót trắng, mặc dù che kín nhưng cẩn thận quan sát bộ ngực từ trên xuống dưới thì vẫn có thể nhìn thấy ‘đường sự nghiệp*’ sâu không lường được. Nếu bởi vì là cái này, Ngô Mai thản nhiên chấp nhận thất bại lần này, thua ở gien không tính là thua.

(*) ở đây có nghĩa là đường rãnh ngực

Hai người quay về ký túc xá, Miêu Miêu và Tiểu Hồng vây lên hỏi han, biết được Bách Mị Sinh phỏng vấn thành công hai người đều vui mừng cho cô. Sau khi bàn xong tối nay tụ tập ở căn phòng đã thuê, Bách Mị Sinh chọn một hôm khác mời các cô bạn ăn cơm.

“Ô Mai, cậu đừng buồn, coi như nhường cơ hội lần này cho Tiểu Mị, trình độ của cậu ấy thế nào cậu còn không biết sao? Cậu tìm việc gì cũng được cả, cậu ấy thì không được đâu.” Sau khi uống hai cốc bia, Tiểu Hồng nói càng nhiều hơn.

“Cơ hội này không phải nhường cho mà là tự cậu ấy nhận được.” Sau khi trận bực dọc trước đó, Ngô Mai đã thoải mái, tìm công việc đôi khi gặp may là chuyện thường.

“Tiểu Mị, tổng giám đốc đẹp trai của cậu tên là gì? Thực sự đẹp trai đến vậy sao? Thế hôm nào tớ cũng muốn đi ngắm trai đẹp.” Tiểu Hồng cười ngây ngô nói.

“Tớ cũng muốn đi,” Miêu Miêu nghe đến trai đẹp liền sáng mắt.

“Rất đẹp trai, hoan nghênh ngắm nghía, vé vào cửa bán năm mươi tệ.”

“Ha ha… Thừa dịp lúc này còn là sinh viên, có thể giảm nửa giá không?” Tiểu Hồng nói đùa.

“Mâu Dịch Tiếu?” Ngô Mai nhìn chằm chằm di động kinh hãi nói.

“Hả? Cậu uống nhiều quá, còn mâu nhất tiếu? Cái đó gọi là ‘hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh*’.” Tiểu Hồng ợ một cái, tiếp tục đổ bia vào bụng.

(*) mỗi khi quay đầu lại cười, trăm vẻ xinh tươi hiện rõ.

“Tớ nói là tổng giám đốc của công ty BETOO, Mâu Dịch Tiếu.”

“Á? Thật ư? Cái tên này tuyệt phối với tên cậu đấy, Tiểu Mị.” Tiểu Hồng tiến đến bên cạnh Ngô Mai, đoạt lấy máy tính, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh của người nào đó trên hồ sơ tư liệu mà ngẩn người. “Anh chàng này thật sự rất đẹp trai nha, Tiểu Mị, cậu rất có phúc, sau này chỉ cần nhìn không cần ăn cơm cũng no rồi.”

“Người kia tên là Mâu Dịch Tiếu? Ha ha, tuyệt phối, chốc nữa bà đây cưới anh ta về cho các cậu chơi, tận tình phá hoại đi.” Bách Mị Sinh tưởng rằng mấy cô bạn nhất định lại lấy cô ra đùa giỡn, thế nên cô giả vờ đại gia hào phóng hô lên.

“Mâu Dịch Tiếu, Bách Mị Sinh, hai người không phải là anh em thất lạc nhiều năm chứ?” Miêu Miêu cảm thấy quá đúng lúc, cái tên có thể hợp thành một câu thơ, “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc*.”

(*) Mỗi khi quay đầu lại cười, trăm vẻ xinh tươi hiện rõ. Trong lục cung chẳng có ai có nhan sắc đẹp bằng. Hai câu này trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị [người dịch: Huỳnh Chương Hưng]

“Ha ha ha, câu này là nói anh ta nhỉ, Tiểu Mị —— cũng tính là thế đi.” Tiểu Hồng chỉ vào tấm ảnh trên màn hình mà cảm khái.

“Ơ? Các cậu nói thật à?” Bách Mị Sinh tới gần máy tính, ngoài tấm ảnh của người kia hôm qua cô đã gặp, những cái khác của “vật kia” cô hoàn toàn không biết, “vật kia” lại quen biết cô. “Đều viết chữ thần thánh không à, chữ cái loạn xạ hết.”

“Đây là danh sách sinh viên xuất sắc có cống hiến của trường đại học Cambridge, toàn bộ là tiếng Anh đương nhiên cậu xem không hiểu, tớ rất nghi ngờ cậu làm sao vượt qua ‘Tiếng Anh đại học’.” Ngô Mai nói tiếp, “Tớ đã kiểm tra tất cả trang web rất nhiều lần, mới tìm được tấm ảnh này, trên trang web công ty BETOO chỉ viết tổng giám đốc Mâu, chẳng có ảnh chụp, tên đầy đủ, xem ra Mâu soái ca rất khiêm tốn.”

“Trai nhà giàu tuấn tú, tính tình lại khiêm tốn, đây không phải là cực phẩm trong những con rùa vàng sao, Tiểu Mị Mị, nửa đời sau của bọn tớ phải dựa vào cậu.” Tiểu Hồng nghiêng ngả cọ cọ trên người Bách Mị Sinh.

“Tớ thì thấy quái lạ, đột nhiên nhận được một công việc tốt, một vị lãnh đạo xuất sắc đẹp trai, nhiều chuyện tốt đẹp như vậy? Vì sao tớ cảm thấy thiếu tự tin, trong lòng không vững vàng.” Bách Mị Sinh đẩy ra Tiểu Hồng dính sát người mình, mày chau mặt ủ.

“Theo tớ suy đoán có hai khả năng cậu được trúng tuyển: một là ‘đường sự nghiệp’ là món ăn của tổng giám đốc, hai là cái tên là món ăn của tổng giám đốc. Tổng kết lại, tổng giám đốc coi cậu là đồ ăn, tuyệt đối tuyệt đối không liên quan đến năng lực làm việc.” Tiểu Hồng tổng kết phân tích, Miêu Miêu và Ngô Mai tỏ vẻ đồng ý.

“Các cậu nói vậy, ý là tớ dựa vào bộ ngực để leo cao sao?” Bách Mị Sinh ưỡn ra bộ ngực luôn trở thành đối tượng căm phẫn chung của nhân dân trong ký túc xá, ghen tị, tuyệt đối vô cùng ghen tị.

“Ừm, Tiểu Mị tuy rằng bộ dạng không xinh đẹp, nhưng cậu quả thật là loại đáng yêu thuần khiết, cười tươi lên, hơn nữa vóc dáng thế này, cảm giác giống như diễn viên trong phim Nhật Bản ấy, mở ngoặc, không cởi phía trước, đóng ngoặc.” Tiểu Hồng cười hì hì bình luận.

“Ừ rất A* nha!” Miêu Miêu tỏ vẻ đồng ý, trước kia sao cô không phát hiện nhỉ.

(*) phim người lớn

……

Bốn cô gái trong phòng thuê ồn ào một hồi, đến nửa đêm mới ngã trên giường nghỉ ngơi. Bách Mị Sinh nhắm mắt, mơ màng nghe thấy có người gọi cô, khó khăn lắm mới nhấc mí mắt lên, khuôn mặt Ngô Mai treo trên không trung, “A —— Ô Mai, cậu làm gì?” (Ô Mai là biệt hiệu của Ngô Mai)

“Mau thức dậy.”

Ngô Mai mạnh mẽ kéo Bách Mị Sinh từ trên giường ngồi dậy, Bách Mị Sinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Mới năm giờ thôi, trước mười hai giờ trả phòng là được, ngủ thêm chút nữa đi.”

Ngô Mai kéo lại Bách Mị Sinh ngã xuống lần nữa, nghiêm túc nói: “Tớ nghiên cứu cả đêm, về câu hỏi phỏng vấn cậu ngày hôm qua.”

“À ừ ——” Bách Mị Sinh híp mắt gật đầu, Ngô Mai nhất định lại xoắn xuýt vấn đề vì sao cô không được chọn.

“Anh ta hỏi cậu đàn ông có khả năng tư duy, đúng không?”

“Ừ, thì làm sao.” Bách Mị Sinh ngáp liền hai cái.

“Bình thường bọn mình hay nói đàn ông đều là động vật gì?”

“Động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới.” Cơn buồn ngủ ập tới, Bách Mị Sinh tùy tiện nói lấy lệ.

“Bingo!” Ngô Mai đột nhiên kêu lên, “Anh ta đang ẩn ý hỏi cậu: có thích đàn ông có khả năng suy nghĩ cái kia không? Cậu đáp: rất thích. So, cuộc phỏng vấn này là tìm tình nhân cho họ Mâu kia!”

“Sao lại thế chứ, khi phỏng vấn đều có nam nữ mà.”

“Có lẽ anh ta xơi luôn nam nữ.” Ngô Mai phân tích nói, “Thế thì giải thích thông suốt rồi, thành tích kém cõi như cậu, con người có ngực không não vì sao được tuyển vào công ty ưu tú BETOO? Nếu Mâu Dịch Tiếu muốn giải quyết vấn đề sinh lý của anh ta, với điều kiện địa vị của anh ta thì nhất định sẽ chọn một người phụ nữ thoải mái, tin cậy, xuất thân trong sạch, quan trọng nhất là tư duy đơn thuần, dễ dàng bị anh ta khống chế. Đàn ông càng thông minh thì càng thích phụ ngữ ngốc nghếch, mà cậu hoàn toàn phù hợp với điều kiện!”