Gặp Phải Ma Tu, Thần Đều Khóc

Chương 15: Phương Chấp




" Là ai?" Phương Chấp sững sờ một chút, ra hiệu cấp dưới tiếp tục hỏi thăm, đồng thời đuổi theo bước chân của Cố Tây Châu.

Cố Tây Châu vừa đi vừa nói: "Mới vừa rồi nhận được thông báo con trai của người chết và Nghiêm Lệ, Dương Vĩ, con trai họ tâm tình hỏng mất, qua một hồi liền tới sở cảnh sát gần trường học báo tự thú."

" Con trai của Dương Chí?"

"Phải, chính là hắn."

Phương Chấp lui về phía sau liếc mắt nhìn, miệng há há, lại không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Dương Vĩ rất nhanh thì bị chuyển đến sở cảnh sát Kim La, đồng thời cảnh sát hình sự phụ trách vụ án vào phòng giết người cướp của 819 ba năm trước đây cũng đến sở cảnh sát Kim La.

Thời điểm Cố Tây Châu cùng Phương Chấp nhìn thấy hắn, cậu bé này mới chừng hai mươi, trên hai tay bị còng bằng còng tay lạnh giá, không nói một lời bị hai tên cảnh sát chuyển giao đến trên tay bọn họ.

Phương Chấp vì phạm nhân phủ vải lên hai tay, hỏi hai cảnh sát đưa hắn tới, biết là tiểu tử này từ khi vào sở cảnh sát tự thú sau liền không nói một lời gì nữa, tâm tình suy sụp, toàn bộ hành trình không có bất kỳ phản kháng nào, chính là không nói một lời.

Đem phạm nhân áp giải vào trong phòng thẩm vấn, Cố Tây Châu đứng ở bên ngoài, rõ ràng không có ý định đi vào, Phương Chấp bên cạnh ở dưới con mắt của hắn, gian nan cất bước đi vào bắt đầu thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, phạm nhân ủ rũ cúi đầu ngồi ở trên ghế, trên cổ tay trái còn quấn quanh một lớp băng vải thật dày, bên trên băng gạc lộ ra nhiều điểm vết máu đỏ thẫm.

Phương Chấp hít một hơi thật sâu, ngồi xuống đối diện phạm nhân, dò hỏi: "Họ tên, tuổi tác..."

Lần này Dương Vĩ ngược lại rất phối hợp, không giống như trước đây không nói một lời, ngược lại vô cùng mạch lạc, chỉ là đáy mắt tràn đầy đều là thần sắc sốt ruột.

" Dương Vĩ, 21 tuổi."

Phương Chấp hỏi hắn: "Tại sao lại giết người chết?"

Dương Vĩ yên lặng nhìn hắn một cái, cúi đầu thất thần nhìn băng gạc trắng trên cổ tay, "Hắn đánh người nữ kia."

Phương Chấp nghe cách dùng từ của Dương Vĩ, trong lòng thoáng đau xót.

Phương Chấp: "Theo như chúng tôi biết cha mẹ cậu cãi nhau cùng bạo hành đều là giấu diếm cậu thực hiện..."

" Ha ha, " Dương Vĩ cười lạnh một tiếng, "Loại chuyện này có thể giấu diếm được bao lâu chứ, nửa năm trước, đại khái là lúc trường học kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi không nói cho bọn họ biết trở về nhà, cửa không khóa, tôi ta nhìn thấy hắn nắm tóc người phụ nữ kia, sau đó không ngừng dùng nắm đấm đánh ở trên người bà, tôi lúc ấy rất sợ, sẽ không về nhà, đi khách sạn ở một đêm."

" Ngày thứ hai khi trở về, hai người bọn họ lại giống như trước vô cùng ân ái, ha ha, thật con mẹ nó buồn nôn."

Phương Chấp liếc mắt nhìn vết máu rỉ ra ở băng vải trắng trên cổ tay hắn, hỏi: "Tay cậu không sao chứ? Có muốn tôi tìm người giúp cậu xử lý một chút hay không?"

" Không cần, tôi không sao." Dương Vĩ bởi vì mất máu quá nhiều, trên mặt không có huyết sắc, lộ ra chút trắng bệch.

Phương Chấp bất đắc dĩ cuối cùng vẫn là nói: "Nói chi tiết việc cậu giết chết người chết."

Phạm nhân bị hỏi nghe những lời này, cái loại vẻ mặt không sao cả trên mặt này trong nháy mắt cứng ở trên mặt, nhưng mà rất nhanh hắn liền che giấu loại tâm tình này đi.

" Bởi vì trường học của tôi ở ngoại ô Thành Đông, cho nên bình thường cuối tuần tôi đều không trở về nhà, nhưng là từ nửa năm trước phát hiện hắn đánh người nữ kia, tôi liền thường thường trở về tiểu khu, không thể nói là vì cái gì, chính là muốn nhìn một chút, mỗi lần nhìn thấy hắn đánh người nữ kia, tôi liền rất tức giận, mặc dù tôi không biết bọn họ là tại sao..."

" Ngày xảy ra chuyện đó cũng giống vậy, ngày đó hắn ở nhà đánh người nữ kia liền đi tới nhà bạn hắn uống rượu, tôi một mạch đi theo hắn đến vườn hoa Tây Thành, sau khi hắn đi lên, tôi cũng không biết nghĩ như thế nào vẫn chờ ở bên ngoài, sau đó nhìn thấy hắn từ bên trong đi ra, lúc ấy còn có một nữ nhân đi cùng hắn, người nữ kia rất nhanh thì đi, hắn có lẽ uống rất nhiều, bước đi xiêu vẹo."

" Hắn uống rất nhiều rượu, rất mơ hồ, tôi đẩy hắn một cái, đem hắn ấn ở trong ao, hắn cũng không giãy giụa nhiều lắm, trong chốc lát hắn liền không có động tĩnh, ban đầu tôi chỉ là muốn trừng trị hắn một chút, nhưng tôi không nghĩ tới hắn lại chết. Lúc ấy tôi rất sợ hãi, nhưng mà tôi thường thích xem những thứ về phương diện này, cho nên học những người đó làm chút ít xử lý, cũng là vận khí tốt đi, đột nhiên trên trời hạ mưa to..."

Phương Chấp ừ một tiếng, lại cùng hắn xác nhận mấy chi tiết, "Tại sao lại tự thú?"

Dương Vĩ liếc hắn một cái, không trả lời câu hỏi của Phương Chấp, nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi chỉ muốn ngồi tù nhanh lên một chút, mặc kệ phán xử thế nào tôi đều chấp nhận."

Phương Chấp bất đắc dĩ thở dài, hắn từ phòng thẩm vấn đi ra đã nhìn thấy đám người Cố Tây Châu đang nhìn hình ảnh theo dõi trong phòng thẩm vấn, trong hình nam nhân trẻ tuổi hai tay còng còng tay không tiếng động rơi lệ, đầu hơi nghiêng.

Rơi lệ mà im lặng, đau thương đến tột cùng.

Trái tim Phương Chấp co rút mạnh một chút, có chút khó chịu, hắn là vì chuyện một nhà Dương Vĩ mà khó chịu.

Căn nguyên của tất cả những thứ này đều là bởi vì một đoạn ngoại tình, chôn vùi hai mạng người, đồng thời cũng làm tan vỡ hai gia đình.

Hướng Nguyên bên cạnh thấy hắn một bộ muốn nói lại thôi, vỗ vỗ bả vai hắn nói:"Thói quen là tốt rồi."

"Phạm nhân sau khi biết nguyên nhân cha hắn gia bạo, tự sát."

Hướng Nguyên liếc mắt nhìn miếng vải trắng trên cổ tay người trẻ tuổi trong camere, nói.

Một lời này của hắn nhất thời không ai tiếp lời, tất cả đều lâm vào yên lặng.

Về phần Cố Tây Châu, mặc dù trong lòng hắn có chút cảm thán, có điều cũng không giống như Phương Chấp là vì nam nhân cảm thấy chẳng đáng, tiếp lời nói: "Bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân, mà chúng ta chỉ cần cho người chết một cái đáp án, về phần những người khác, không quản được."

Sau khi nói xong Cố Tây Châu liền kêu người đem Dương Vĩ từ phòng thẩm vấn mang đi, trước khi Dương Vĩ đi ra, nhìn về phía bọn họ nhàn nhạt nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi có một cái yêu cầu xin các anh đáp ứng tôi."

Phương Chấp: "Cái gì?"

" Tôi không muốn gặp người nữ kia, đừng đem tôi và nàng nhốt cùng một chỗ."

Phương Chấp: "..."

Cố Tây Châu đối với hai cảnh sát hình sự bên cạnh khoát tay, nói: "Thực hiện theo quy định, mang cậu ta đi."

Gặp hay không gặp Dương Vĩ có tư cách quyết định cho mình, về phần chuyện tình phía sau liền giao lại cho cơ quan tư pháp.

Về phần bản thân Cố Tây Châu, nói thật hắn muốn sớm tan làm về nhà, trong lòng rất cấp bách, dù sao trong nhà hắn còn có một con quỷ á!

Dương Vĩ nhìn Cố Tây Châu một cái, không lên tiếng, đi theo hai gã cảnh sát hình sự rời đi.

Phương Chấp có chút không đành lòng nói: "Cái này cũng quá quá thảm đi, cậu ta còn kém em hai tuổi, chỉ vì chuyện này mà chôn vùi cả đời mình..."

Cố Tây Châu trừng hắn một cái, không để ý tới hắn đối với mấy cái đồng nghiệp khổ cực một ngày bên cạnh nói: "Hôm nay cứ như vậy, tan việc. Phương Chấp cậu phụ trách giao tiếp cùng cảnh sát hình sự vụ án 819."

Phương Chấp xoa trán, biết rõ mình làm cảnh sát hình sự, đồng tình với phạm nhân như vậy chọc Cố Tây Châu không cao hứng, ngượng ngùng nói, " Được, Cố ca."

Sắp xếp xong, Cố Tây Châu trực tiếp lên xe của mình, đi thẳng về nhà, sau khi đóng cửa lại hắn liền đối với bầu không khí nói chuyện ——

" Vụ án ngày hôm qua đã phá, người chết là hung thủ vụ án 819 ba năm trước đây, giết hắn là con của hắn, về phần nguyên nhân, bởi vì một hồi ngoại tình dẫn tới đủ loại hiểu lầm, dẫn đến người chết bị chính con ruột mình giết chết."

" Này, tôi nói cậu không cảm thấy làm cảnh sát hình sự rất vô vị sao? Loại bi kịch luân lý này cảnh sát hình sự các cậu có phải thường xuyên đều gặp phải hay không?"

"..."

" Không nói lời nào? Này, đừng có giả vờ, cậu viết nhiều lời chú giải trong tài liệu như vậy, cậu còn muốn lão tử giả bộ không biết cậu ở trong nhà này? Tôi cũng không phải là người không nói đạo lý, tôi là thân thể của cậu, nhưng mà chính là cậu sau khi hiến tế liền đem tôi triệu hồi tới, tôi cảm thấy đến chuyện này cậu có một nửa trách nhiệm... Không, tám mươi phần trăm trách nhiệm, tôi hoàn toàn là bị động!"

Cố Tây Châu quan sát bốn phía căn phòng một chút, vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào, " Này, tôi bây giờ là đang nói đạo lý với cậu, cậu đi ra, chúng ta hảo hảo trò chuyện một chút, chẳng lẽ cậu là một con quỷ còn sợ tôi hay sao?"

"..."

Nguyên chủ chính là không để ý tới Cố Tây Châu, Cố Tây Châu cũng không làm gì được hắn, cuối cùng hắn nói: "Ngày mai sẽ tôi dọn đi!"

Cố Tây Châu thiệt là phiền, ngày thứ hai dậy thời điểm nhìn thấy cửa nhà mình dán một tờ giấy ghi chú, phía trên dùng bút chì viết mấy chữ, kiểu chữ ngay ngắn, bút phong sắc bén, "Ta sẽ đi theo mi."

Cố Tây Châu: "..." Hắn một cái Ma Tu lại bị một con quỷ uy hiếp! Đây là đạo đức suy đồi, hay là quỷ tính vặn vẹo?

Cố Tây Châu từ bên cạnh nhấc lên cây bút viết lên tờ ghi chú dán ở trên cửa: "Mi con quỷ này rất không biết xấu hổ mà!"

Sau khi viết xong, Cố Tây Châu ra ngoài, đóng cửa phòng lại, lại lặng lẽ mở ra, rất tốt, không người, sau khi thử qua mấy lần, Cố Tây Châu không thể không liếc mắt nhìn thời gian, cút đi làm.

Một ngày vô sự, Cố Tây Châu giống như bình thường lái xe về nhà, mới vừa đến nhà đã nhìn thấy phía dưới tờ giấy hắn lưu lại trên cửa lại nhiều thêm một câu nói —— "Cảm ơn khích lệ."

Cố Tây Châu: "..."

Ngày tiếp theo, Cố Tây Châu vừa tới sở cảnh sát, Cố Tây Châu ở ngay cửa gặp phải Nghiêm Lệ đang bị áp giải đi, con mắt nữ nhân đỏ ngầu nhìn về phía Cố Tây Châu, tóc tai lộn xộn hoàn toàn không có khí chất dịu dàng mấy ngày trước nhìn thấy, sắc mặt vàng vọt, thêm thật nhiều tóc bạc, một ngày không thấy nàng giống như già hơn chục tuổi.

Cố Tây Châu mới vừa đi chưa được hai bước, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền tới tiếng thét chói tai điên cuồng của nữ nhân phụ nữ, giống như thời điểm bệnh nhân tâm thần nổi điên loạn hô kêu loạn, "Đều tại mày, đều là mày, mày gạt tao!"

"Con của tôi... Con của tôi..."

Cố Tây Châu quay đầu liền thấy người phụ nữ kia muốn xông ra trói buộc của mấy người cảnh sát hình sự xông về phía Phương Chấp, mà Phương Chấp đứng ở nơi đó mơ hồ có chút không biết làm sao... Vài tên cảnh sát hình sự rất nhanh thì đem nữ nhân giải vào trong xe cảnh sát, thấy Phương Chấp còn đang ngẩn người, Cố Tây Châu ba bước cũng làm hai bước vỗ bả vai hắn một cái.

" Cậu chẳng qua là làm việc phải làm." Cố Tây Châu chỉ chỉ huy hiệu cảnh sát ở cửa cục cảnh sát nói với Phương Chấp.

Phương Chấp ừ một tiếng, đối với Cố Tây Châu cười cười.

Đúng lúc này hai người đột nhiên nghe thấy tiếng thét chói tai the thé, đồng thời kèm theo hai đạo giọng nam, "Cẩn thận, cẩn thận... Mau tránh ra!"

Nữ nhân ngồi ở phía sau xe cảnh sát không biết lúc nào từ phía sau đưa ra hai tay nắm lấy vô-lăng xe cảnh sát, xoay chuyển phương hướng thẳng hướng hai người Cố Tây Châu và Phương Chấp lái tới ——

Đúng lúc này, Cố Tây Châu chú ý tới có một bàn tay nắm lấy hắn, sau một khắc ý thức của hắn trở nên mơ hồ, giữa lúc mơ hồ Cố Tây Châu liếc mắt nhìn đồng hồ sinh mệnh đếm ngược trong hư không.

Hắn muốn mắng người.

Đây không phải còn có hơn bốn mười giờ sao?

Trên ngọn núi trùng trùng điệp điệp, trên đỉnh núi mơ hồ có thể nhìn thấy một ngôi biệt thự.

Đường đi hướng biệt thự liền là con đường mòn lát đá trước mặt, có lẽ là vừa hạ xuống một trận mưa, trong không khí lộ ra một loại vị đạo thanh ngọt ướt át.

Trước mặt Cố Tây Châu có hai nam nhân, một người trong đó dáng dấp có chút anh tuấn, mà một cái khác là trưởng một gương mặt con nít, mặt con nít mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh, mặt tràn đầy đều là kinh ngạc.

Mặt con nít: "Đây là nơi nào? Tôi vừa rồi không phải là ở cục cảnh sát sao?"

Cố Tây Châu nghe lời nói của mặt con nít, khóe miệng hơi hơi co rút, có chút không xác định mà hô một cái tên: "Phương Chấp?"

Mặt con nít: "Sao anh biết tên tôi? Không đúng, khuôn mặt anh có chút giống..."

"Tôi là Cố Tây Châu," Cố Tây Châu trực tiếp cắt đứt hắn, tiếp đó quay đầu nhìn về phía nam nhân cao lớn vẫn luôn không lên tiếng bên cạnh, chân mày cau lại, "Anh là Tư Dư?"

Nam nhân cao lớn ở dưới ánh mắt nhìn kỹ của Cố Tây Châu, gật đầu một cái.