Gặp Quỷ – Hồng Đường

Chương 1




Theo lời Tiêu Linh, công việc của anh có phần không thể gặp ánh sáng, nhưng đó không phải là nói anh chuyên làm nghề gì trái pháp luật, mà là… anh thuộc cái loại nghề viết chuyện về quỷ, còn là cái loại nghề bán sách rất chạy nữa.

Vừa bước vào cửa hàng sách, khu bày sách bán chạy kia, liếc sang ngang, mặt bìa gần như một sê ri đều là bản của anh viết, nhìn thẳng lên, bên trên bày một loạt những cuốn riêng biệt, sách cũ năm ngoái, cũng đều là của anh.

Bởi vì luôn có người tìm, ông chủ cửa hàng sách đơn giản là cứ để đó, thỉnh thoảng còn phải thêm vào.

Công việc này không thu được kết quả tốt, bạn học gặp mặt há hốc mồm nhất, người này nói mình là trường nào trường nào đó, người kia nói mình là quản lý nào đó, đến phiên Tiêu Linh, chỉ thuận miệng nói vu vơ: “Tớ là người tự sáng tác văn…”

Người khác nổi dậy hứng thú hỏi anh: “Đã có tác phẩm lớn gì?”

Anh chẳng nói ra nổi, chỉ có thể lảng sang chuyện khác, sau đó nhìn đồng hồ nói cần phải đi, phải làm ca đêm.

Kỳ thực làm tác gia rất tốt, nhất là tác gia tiểu thuyết bán chạy, kiếm được cũng chẳng ít hơn thành phần tri thức, thời gian còn tự do, chỉ cần bạn muốn, mỗi ngày đều là nghỉ dài hạn, đương nhiên, tiền đề là có mấy cuốn sách bán chạy bày đó ─── việc kiếm nhuận bút cũng rất khả quan.

Nhưng làm tác gia tiểu thuyết kinh khủng bán chạy thì có chút… thiếu đạo đức.

Đúng, chính là thiếu đạo đức, Tiêu Linh đánh giá nếu như anh công khai bút danh, có lẽ bị người ta đánh cho què mỏ.

“Khốn! Thì ra sê ri 《suối chảy》là do nhóc cậu viết hả? Dọa tôi ba ngày không dám đi tắc xi! Chỉ sợ chỗ ấy khiến tôi đi không về nổi! Ghét cậu lắm!”

“Tiêu Linh cậu nói cậu thiếu đạo đức không vậy, 《người xa lạ》của cậu dọa vợ tôi buổi tối không dám cho tôi mở cửa!”

─── ngoài ra, đều là kết quả Tiêu Linh tự mình lên giả thiết.

Càng nghĩ càng vui.

À, đã quên nói rằng, bút danh của anh là Tiêu to gan.

Đây là một biệt hiệu lúc sơ trung(đầu trung học), khi đó giữa bạn học có sở thích kể chuyện ma cho nhau nghe, đặc biệt thích nói câu này nhất: đây là một câu chuyện chân thực, là em trai của bạn học của anh tớ tự mình trải qua…

Tiêu Linh thì đặc biệt giỏi về loại chuyện này, cái gì bệnh viện ném miếng thịt này, đi đường không có chân này, trong con sông chảy quanh thành phố trôi nổi bao nhiêu người này, con đường 302 thần bí biến mất này, anh đều có thể cải biên lại, sau đó khuyếch đại càng thêm sống động.

Không ít cô bé bị anh dọa khóc, chủ nhiệm lớp vì thế còn tìm ba anh nói chuyện, nói trẻ con tuổi còn nhỏ thế mà đã truyền bá những thứ u ám thì trưởng thành làm sao rồi thì kiến nghị phụ huynh thế nào, rồi đầu tiên phải luyện thành kiên cường ra sao…

Tiêu Linh về nhà bị đánh, sau đó biệt hiệu Tiêu to gan nhanh chóng lan truyền, bởi vậy có thể thấy được chuyện ma vẫn có cơ sở quần chúng của nó.

“Tiêu to gan sao?”

“Đúng là tôi.” Tiêu Linh nhận điện thoại, là một thằng bạn thân “gây dựng sự nghiệp” gọi tới.

Đây là chỗ tốt của việc lấy biệt hiệu làm bút danh, dù lúc nào gọi tên lên cũng có vẻ cực kỳ thân thiết, nói đến đây sẽ phê bình một vài đồng chí cá biệt tham mộ hư vinh, bạn nói bạn thân cao mét bảy, cộng thêm độ cận thị, trọng lượng cả bì chưa được mấy lạng thịt còn lấy bút danh cái gì mà tên là “Trường kiếm trong tay”, bạn không chê khó nghe sao?

Tiêu Linh thanh giọng nói: “Là Trường kiếm trong tay sao?”

Bên kia im lặng 2 giây, “Cậu đừng gọi tôi thành thế không…”

“Ha ha! Gọi quen rồi! Không sửa được a ha ha ha ha!” Tiêu Linh tuyệt đối là cố ý.

“…” Người bạn đáng thương với bút danh Trường kiếm trong tay thở dài, anh là một tác giả viết thể loại tân phái võ hiệp, lúc đặt bút danh thì cũng không nghĩ tới có thể nổi danh, tùy tiện nghĩ một cái bút danh cho hợp với tình hình thôi, ai dè cứ thế dùng tới tận bây giờ.

“Tiêu to gan, đừng đùa nữa, thông báo cho cậu cuộc hẹn ngày mai, địa điểm đã định rồi, ngay…”

Lại gặp mặt, thật buồn chán!

Có thời gian ấy Tiêu Linh tình nguyện ở nhà xem DVD.

Không phải anh ‘trạch’, chủ yếu là loại hẹn này vô ích quá, có thời gian đó không bằng xem qua bộ phim kinh dị mới nổi, cũng coi như mở mang tầm nhìn, dù sao văn mới còn chưa có ý tưởng gì.

Kiểu hẹn này đại thể lấy danh nghĩa “Hội giao lưu những người ham văn học”, thực ra chỉ là để đi xem mắt, chẳng qua không ai chịu thừa nhận thôi.

Mấy người bạn thân cùng nhau viết văn đều là độc thân, bởi vì “làm việc” không thấy mặt trời, phạm vi xã giao càng ngày càng hẹp, ai cũng nói con thỏ không ăn cỏ gần hang, mấy thằng cha ấy đều đói khát muốn ăn nữ thanh niên có học vấn, thực sự là ô hô thương thay!

Mở QQ, cánh cụt nhỏ nhảy lên, sau khi kích hết tất cả hệ thống tin tức, biên tập đại nhân lên tiếng: “Tiêu to gan! Văn mới có ý gì chưa?!”

Tiêu Linh nhanh chóng rút khỏi QQ, thầm nói: không phát hiện không phát hiện.

Mở diễn đàn thường ngày hay lên ra, lại thấy có người phân tích tiểu thuyết của anh, Tiêu Linh kích vào, nhìn dần xuống dưới.

Nội dung là nhằm vào mười 《vực sâu》 mới nhất.

Sê ri 《vực sâu》sắp trở thành tiểu thuyết nổi tiếng nhất, lúc cuốn 1 bắt đầu đăng liên tiếp lên, cái tên Tiêu to gan này đã bắt đầu được điểm danh thường xuyên, chờ tới lúc ra tới cuốn 5, anh đã không cần xem sắc mặt của biên tập đại nhân nữa.

Rốt cục là nó ‘sốt’ tới trình độ nào? Dù sao Tiêu Linh thỉnh thoảng cũng đi tàu điện ngầm có thể nghe học sinh trung học bên cạnh thảo luận tình tiết mới nhất trong sách, suy đoán xem đứa bé xấu số tiếp theo sẽ tới phiên ai. Đúng vậy, nhân vật của 《vực sâu》tổng cộng có 10 người, mỗi cuốn chết 1 người.

Tiêu Linh say sưa xem đánh giá trên mạng, thẳng tuốt tới cuối bài post đầu tiên, kết quả quần chúng thảo luận là: 《vực sâu》phải tiếp tục viết, tiếp tục ra! Nhất định phải thế!

Tiêu Linh nhếch miệng, mười nhân vật đều chết sạch rồi còn viết cái rắm í mà viết!