Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 112: Xem phim




Edit: OnlyU

Diệp Đình Vân đã đến, chuyện thuốc mê cũng nói xong, tâm trạng Giang Thiếu Bạch rất tốt.

“Mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi dạo phố. Cậu có muốn gì không? Tôi có rất nhiều tiền nè.”

“Cậu có nhiều tiền lắm à?” Diệp Đình Vân hứng thú hỏi.

Giang Thiếu Bạch hơi đắc ý: “Cho cậu xem cái này…”

“Không tồi, có cả thẻ đen.”

“Tàm tạm thôi ấy mà.”

Giang Thiếu Bạch bỗng bật cười, Diệp Đình Vân híp mắt, nghi ngờ hỏi: “Cậu nghĩ tới chuyện gì vui à?”

Hắn vô tội đáp: “Không, không có.”

Thật ra hắn vừa nghĩ, nếu bây giờ có người nhìn thấy hắn và Diệp Đình Vân, chắc chắn sẽ nghĩ hắn đi làm tiểu bạch kiểm kiếm tiền, sau đó lại dùng tiền này nuôi một tiểu bạch kiểm khác, ha ha ha há há há…

“Sắp tới thi liên tục, vất mấy thứ đen tối trong đầu cậu ra đi, coi chừng bị lưu ban đó.” Diệp Đình Vân hữu tình nhắc nhở.

Giang Thiếu Bạch: “…”

Hắn vô tội chớp mắt: “Hai ngày nữa mới thi môn tiếp theo, chúng ta đi xem phim đi, được không?”

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “OK.”

Giang Thiếu Bạch nghe vậy nhếch miệng, đi xem phim cũng là một cách hay để kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Vì là lễ Giáng Sinh nên rạp phim toàn là các đôi tình nhân, nam thanh nữ tú thân thân mật mật dính lấy nhau, giống như trẻ sinh đôi vậy.

Giang Thiếu Bạch quay qua nhìn Diệp Đình Vân, trái tim đập như nổi trống.

“Lại đang nghĩ linh tinh gì nữa hả?” Diệp Đình Vân lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch gãi đầu một cái, hơi chột dạ nói: “Không có gì, tôi đi mua bắp rang, cậu đi lấy vé đi.”

Diệp Đình Vân gật đầu.

Rạp chiếu phim quá đông, lúc Giang Thiếu Bạch đi mua bắp rang thì phát hiện có rất nhiều người đang nhìn hắn. Giang Thiếu Bạch vừa nghĩ là biết, hiện giờ hắn đã là nhân vật nổi tiếng trong học viện, mà rạp chiếu phim này lại nằm gần học viện, đương nhiên đến đây xem phim sẽ gặp rất nhiều bạn học.

“Bạn Giang, cậu và Diệp Đình Vân đến xem phim à?”

“Hai cậu muốn mua cái gì? Hay là cậu chọn trước đi.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ làm người nổi tiếng trong học viện cũng tốt, có thể “hợp pháp” chen ngang hàng.

“Bạn Giang, hai cậu định xem phim gì?”

“Hai người thân thiết quá nha.”

“Hai cậu tiến triển đến giai đoạn nào rồi?”

Giang Thiếu Bạch vất vả mua đồ xong, cuối cùng chạy trối chết. Hắn thầm nghĩ chen ngang hàng không ổn chút nào, có cô gái nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, lần sau nên thành thật xếp hàng vẫn hơn.

Bên trong rạp phim tối đen, thế mà hắn có cảm giác luôn bị người ta nhìn chằm chằm, bạn đến rạp xem phim, mà người trong rạp lại xem bạn, nổi cả da gà.

Giang Thiếu Bạch quay qua Diệp Đình Vân nói: “Hình như có người luôn nhìn chúng ta.”

Hắn không biết sau lưng thế nào nhưng mấy cô gái ngồi trước cứ quay đầu nhìn hai người, hai mắt sáng như đèn pha. Thật là, rạp chiếu phim tối om, nhìn họ làm gì, nhìn lên màn hình kìa!

Dưới sự ‘giám thị’ của nhiều người, Giang Thiếu Bạch bị đè nén xem xong bộ phim, nhưng Diệp Đình Vân lại không thèm để ý, cứ tỉnh bơ như không.

Xem phim xong hai người ra về, vừa đến phòng ký túc xá, Giang Thiếu Bạch lại bị mấy cậu bạn cùng phòng xúm lại.

“Lão tứ, hôm nay cậu đi xem phim với Diệp Đình Vân đúng không?” Bách Quang Vũ hỏi trước.

“Ừ đúng.”

“Lễ Giáng Sinh cùng đi xem phim, quan hệ của hai người phát triển đột phá nha.”

Quách Phạn gật gù nói: “Có đột phá.” Lễ Giáng Sinh thường thì chỉ có tình nhân mới đi xem phim.

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, trong đầu bỗng nhớ lại một màn ngày đó trên núi Nguyệt Minh, Diệp Đình Vân hẳn đã biết rồi, cứ nhớ lại là thấy ngại ngùng. Nhưng nếu cậu đồng ý đi chơi với hắn thì có lẽ đã không tức giận. Vả lại mộc khí trong người Diệp Đình Vân khá nhiều, mà nhiều quá thì dễ bị biến thành cây lắm, để hắn hút hai ba cái lại là chuyện tốt đó.

Có điều không nên hôn môi thường xuyên, giống như hít thuốc phiện vậy, nhiều quá bị nghiện thì phải làm sao?!

Nếu lỡ bị nghiện thì có nên đến nhà họ Diệp đưa hôn thư cho ông Diệp không nhỉ? Hắn mà đến nhà họ Diệp đưa hôn thư thì không biết Diệp Diểu sẽ có phản ứng gì, chắc là sẽ tức đến giậm chân đây.

Lý Vũ Hàm nhìn Giang Thiếu Bạch, khó hiểu hỏi: “Lão tứ, cậu đang nghĩ cái gì vậy?” Nhìn nét mặt này, bộ chuyện vui lắm sao?

Giang Thiếu Bạch lấy lại tinh thần đáp: “Ừm, chúng tôi không có tiến triển gì đâu, chỉ là thi cử vất vả căng thẳng nên ra ngoài thả lỏng một chút ấy mà.”

“Lão tứ, cậu xem phim gì vậy?”

“Xin chào ba vợ!”

“Sao lại chọn phim đó, nên xem phim kinh dị mới đúng. Phim kinh dị mới dễ rút ngắn khoảng cách giữa hai người.” Quách Phạn lắc đầu nói.

Bách Quang Vũ không cho là đúng: “Xin chào ba vợ cũng tốt mà, có giá trị tham khảo.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Tụi tui không có tiến triển nhanh như vậy đâu.

Nhớ đến cuộc thi, mọi người không còn tâm trạng tám chuyện nữa: “Thi cử mệt chết được!”

Thi cuối kỳ, hết môn này đến môn kia, Giang Thiếu Bạch cũng không rảnh mà chơi, đành phải dồn hết tâm trí vào kỳ thi.

Thi xong môn cuối cùng, mấy sinh viên bắt đầu hào hứng muốn về nhà.

Giang Thiếu Bạch vừa thi xong môn cuối thì nhận được điện thoại của Lạc Kỳ, nói là đã chuẩn bị tiệc ăn mừng cho hắn. Tuy Giang Thiếu Bạch nghĩ chưa có điểm thi đã ăn mừng thì hơi kỳ quái nhưng hắn vẫn đến đó.

“Sắp nghỉ đông rồi, em có dự định gì không?” Lạc Kỳ lên tiếng hỏi.

Tết âm lịch là ngày lễ quan trọng nhất của người Trung Hoa, đa số các gia đình sẽ tụ lại với nhau xem xuân vãn.

Lạc Kỳ không thân thiết với nhà chính, nhưng Tết âm lịch anh vẫn phải về đó. Giang Thiếu Bạch thở dài nói: “Em muốn về quê xem sao.”

Lần trước hắn quay về đạo quán, không gặp được lão thần côn nhưng lần này hắn vẫn muốn về xem sao. Giang Thiếu Bạch gãi đầu, hắn chợt nhận ra bản thân biết quá ít về sư phụ, sau khi ông biến mất, hắn thật sự không biết phải đi đâu tìm người.

Lạc Kỳ hơi tiếc nuối nói: “Vậy à. Vậy em nhớ về sớm một chút.”

Tết âm lịch là ngày lễ đặc biệt, tuy anh sẽ tham gia rất nhiều yến tiệc náo nhiệt nhưng trong lòng anh luôn có cảm giác vắng ngắt tẻ nhạt. Anh lại vừa gặp em trai không lâu, biết em trai phải về quê làm anh hơi luyến tiếc.

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Vâng. Qua một thời gian nữa là anh rất bận phải không, được mời đến các loại yến tiếc và hôn lễ?”

Lạc Kỳ gật đầu nói: “Đúng là khá nhiều yến tiệc.” Năm mới là thời điểm xã giao, mỗi năm vào lúc này sẽ có rất nhiều thiệp mời đưa tới, đám cưới, sinh nhật, đầy tháng v.v…

Những người tầm tuổi anh đang bị giục mau cưới đi, tình huống của anh thì khá đặc biệt nhưng vẫn có người muốn mai mối, có không ít cô gái muốn gả cho anh, sống như quả phụ.

Thật ra mấy yến tiệc khác thì dễ từ chối thôi, nhưng nhà chính họ Lạc thì không thể từ chối được.

Giang Thiếu Bạch vỗ vỗ vai anh trai: “Anh vất vả rồi.”

Lạc Kỳ cười cười, anh không thích xã giao, ngoại trừ vài trường hợp không thể từ chối thì đa số anh đều không đi.

“À phải rồi, dự án trên núi Nguyệt Minh đang tiến hành rất thuận lợi.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“Em từng nhắc đến Lâm đại sư, ông ta cũng có hứng thú với dự án này nhưng anh đã từ chối.”

Hắn nghe vậy híp mắt: “Em đã giải quyết xong rồi, cần gì đến ông ta nữa.”

Lạc Kỳ cười nói: “Đúng vậy. Em là giỏi nhất. Mà thi xong rồi, em có dự định gì chưa?”

Giang Thiếu Bạch chống cằm nói: “Mấy ngày nữa em sẽ đến phố đồ cổ xem sao. Lần trước em mua được một cái mai rùa rất tốt nhưng bận rộn nhiều việc quá nên chưa xem kỹ.”

Không biết lão sư phụ đi đâu nhưng Giang Thiếu Bạch vẫn chuẩn bị quà cho ông, ông là nhân vật trâu bò như vậy, hắn nên nịnh hót ông một chút.

“Đã đưa thẻ cho em rồi, cứ tự nhiên mà dùng.” Lạc Kỳ lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Vâng.”



Giang Thiếu Bạch thi xong, thoải mái thảnh thơi lái xe đến bãi đậu xe ở phố đồ cổ, chuẩn bị đi dạo một vòng.

Lần trước vội vàng nên nhiều cửa hàng hắn chỉ xem sơ qua thoi6, bây giờ rảnh rỗi, hắn định dạo chơi thêm lần nữa.

Gần đến Tết âm lịch, có lẽ vì phải tặng quà cáp nên rất đông người đến phố đồ cổ, Giang Thiếu Bạch đoán chừng họ đến đây để tìm quà thích hợp.

Hiện tại điều kiện sống phát triển cao, càng ngày càng có nhiều người hứng thú với đồ cổ, cũng thích mua đồ cổ bày trong nhà.

Đi dạo một vòng, Giang Thiếu Bạch phát hiện lần trước vận may của hắn không tồi mới tùy tiện mua được cái mai rùa đó. Mấy ngày nay hắn đã nghiên cứu mai rùa, càng xem càng mơ hồ, không rõ đây là mai của loài rùa nào.

Lần này đến đây hắn mang tâm lý sẽ nhặt được món hời, thế mà đi một vòng rồi vẫn không thấy món gì đặc biệt hợp mắt. Tuy vậy hắn vẫn mua được không ít món linh tinh.

Giang Thiếu Bạch đang đi trên phố thì chợt chú ý đến một đứa bé chừng tám tuổi.

Đứa bé không còn nhỏ nhưng thoạt nhìn ngơ ngơ ngác ngác, còn chảy nước miếng, từ chất vải của bộ đồ trên người, có thể thấy đứa bé này có xuất thân giàu có.

Giang Thiếu Bạch nhìn đứa bé một lúc, có thể xác định đứa nhỏ này đã bị tà khí xâm nhập vào người.

Hắn đi đến trước mặt đứa bé búng tay một cái, đứa nhỏ ngẩng đầu lên, vừa nhìn Giang Thiếu Bạch một cái là lập tức ngất xỉu.

Hắn vừa định kiểm tra tình hình cậu bé thì một ông lão từ đâu nhảy ra, tóm lấy hắn kêu to: “Bọn buôn người.”

Giang Thiếu Bạch hoảng hồn, sau đó thầm mắng ông lão không có mắt nhìn, ngoại hình hắn khôi ngô tuấn tú thế này, mặc hàng hiệu cả người thế này, còn dùng cả thẻ đen, thế mà nói hắn là buôn người. Mà dù hắn có buôn người thì sao lại bắt một đứa ngốc làm gì?

“Ông buông tôi ra, bộ đồ tôi mặc mấy chục ngàn tệ đó, so ra còn đắt hơn cháu ông.” Giang Thiếu Bạch cũng lớn tiếng kêu lên.

Hắn phát hiện đối phương đã lớn tuổi nhưng sức lực lại rất lớn, hắn lại sợ lỡ ông lão có mệnh hệ gì nên cũng không dám ra tay.

“Mày nói cái gì, dám nói cháu tao không bằng bộ đồ của mày hả?” Có lẽ ông lão đã bị Giang Thiếu Bạch chọc giận, ông đang tức đến giơ chân.

Ông lão này thật là, lớn tuổi rồi mà nóng nảy như vậy.

Hắn lắc người một cái, dễ dàng thoát khỏi bàn tay đang tóm chặt của ông, sau đó nhanh chóng lẩn vào đám đông.

Ông lão đang định đuổi theo thì đứa bé dưới chân bỗng mở mắt, mơ mơ màng màng hô lên: “Ông nội.”

Nghe tiếng gọi, ông lão giật mình nhìn xuống, quên luôn việc đuổi theo Giang Thiếu Bạch.

Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn thoáng qua, ông lão hung dữ không đuổi theo, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn vỗ vỗ ngực, thầm nghĩ thời buổi này khó quá, chẳng những không được tùy tiện đỡ người già trên đường mà ngay cả trẻ con cũng không được tùy tiện đụng vào. Không cẩn thận là sẽ rước họa vào thân!

Hết chương 112