Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 119: Nhiệm vụ của đội Phi Long




Edit: OnlyU

Chuyện nhà họ Vạn kết thúc không lâu thì Lạc Kỳ nhận được một cú điện thoại, Lạc Văn Phong gọi anh về nhà.

“Cha tìm con à?”

Lạc Văn Phong gật đầu nói: “Người nhà họ Vạn tặng quà đến, rất nhiều đấy. Con xem một chút đi, đây là danh sách quà tặng.”

Lạc Kỳ vươn tay nhận danh sách.

“Con có giao tình với ông Vạn à?” Lạc Văn Phong hỏi.

“Con vừa giúp ông ta chút việc nhỏ thôi.”

Anh đang bàn một hợp đồng cung cấp thiết bị quân đội, rất nhiều người nhìn chằm chằm dự án này, ưu thế của tập đoàn không rõ, nhưng giờ đây có thể bàn bạc tiếp rồi.

Lạc Văn Phong cười cười: “Có nhiều mối quan hệ là chuyện tốt.”

Lạc Kỳ cúi đầu, thầm nghĩ có được kết quả như thế đều là nhờ phúc của em trai, bản thân anh chẳng làm gì. Từ sau khi Giang Thiếu Bạch xuất hiện, dường như tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Tình trạng cơ thể anh tốt lên, dự án núi Nguyệt Minh được tái khởi công, các dự án trước đây cũng không thất bại.

“Bên nhà chính hy vọng con có thể giúp đỡ giới thiệu một chút.”

Lạc Kỳ nghe ông nói thế cũng không bất ngờ, dường như nhà chính có an bài người nằm vùng ở chỗ anh vậy, làm gì họ cũng biết.

“Con và ông Vạn không phải quá thân thiết, không giúp được đâu.” Anh lạnh nhạt nói.

Lạc Kỳ không nói dối, tuy Giang Thiếu Bạch giúp nhà họ Vạn, nhưng quan hệ với ông Vạn lại khá vi diệu, anh không muốn dùng em trai bắt người ta trả ân tình.



Giang Thiếu Bạch vừa mới chán vì quá rảnh rỗi thì đội Phi Long có nhiệm vụ muốn nhờ hắn.

Hắn tréo chân ngồi trên ghế dựa, vừa nhìn người trước mặt vừa cắn khoai tây chiên rôm rốp: “Muốn tôi đi đến Mê Hồn Cốc?”

Doãn Hạ Võ gật đầu: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch nhởn nhơ lắc chân, nhìn Doãn Hạ Võ đang đứng thẳng trước mặt, giống như bị phạt đứng nghiêm vậy. Hắn lắc đầu, thầm nghĩ Doãn Hạ Võ thật cứng ngắc, nhìn giống như một tên đầu gỗ, quá ngây ngô, người như vậy sợ là sẽ không tìm được bạn gái, cũng không tìm được bạn trai đâu.

Hiện giờ Giang Thiếu Bạch là huấn luyện viên đội Phi Long, lúc rảnh rỗi hắn đến đó huấn luyện người mới. Ngoại hình hắn còn quá trẻ nên ngày đầu tiên đến đó, nhiều người nghĩ hắn cũng thường thôi, còn coi hắn là một tên tiểu bạch kiểm.

Sau đó nghe nói Giang Thiếu Bạch là huấn luyện viên mới đến, tất cả lập tức bùng nổ, đa số nghĩ hắn dựa vào quan hệ lên chức nên biểu hiện đối với hắn không tốt lắm.

Mà có lẽ cấp trên muốn xem tài nghệ hắn thế nào nên cũng không quản hành vi của thành viên đội Phi Long.

Để lập uy, Giang Thiếu Bạch đánh tất cả mấy thành viên kia một trận.

Hắn lấy một địch trăm, chiến tích kinh người, thành viên mạnh nhất trong đội cũng chỉ trụ được mấy chiêu mà thôi.

Đến lúc này thì không ai dám khiêu chiến với Giang Thiếu Bạch nữa.

Hắn rất hài lòng với sự thức thời của họ, ngày đầu tiên ra oai phủ đầu có tác dụng, công việc những ngày tiếp theo vô cùng thuận lợi.

Khi huấn luyện thì phải có người thị phạm, Giang Thiếu Bạch thích nhất là kéo Doãn Hạ Võ ra làm mẫu. Mà sức lực của hắn quá lớn, Doãn Hạ Võ bị nhìn trúng mãi, phải chịu không ít đau khổ nhưng nhờ vậy cũng có tiến bộ đáng kể.

Cấp trên nghĩ Doãn Hạ Võ thân thiết với Giang Thiếu Bạch, thế nên lần này sai anh đến giao nhiệm vụ.

Doãn Hạ Võ khóc không ra nước mắt, rõ ràng Giang Thiếu Bạch nhìn anh không vừa mắt, tại sao trong mắt thủ lĩnh lại là Giang Thiếu Bạch thân thiết với anh nên đối đãi khác biệt.

Doãn Hạ Võ bị đánh nhiều nên có vài phần sợ Giang Thiếu Bạch. Tuy mặt mày đối phương non choẹt nhưng khi đối mặt với hắn, anh lại có cảm giác như đứng trước sĩ quan cấp cao trong quân đội.

“Mới Tết, làm việc trong kỳ nghỉ lễ thì phải trả thù lao gấp ba. Cấp trên định trả cho tôi bao nhiêu tiền?”

Doãn Hạ Võ hơi khó xử nói: “Cấp trên chưa nói chuyện này.”

Anh hơi đau đầu, đang ăn tết mà mấy rick kids ở thủ đô lại thấy năm mới chán quá, vì né mấy trường hợp phải xã giao hay tiệc rượu mà chạy đi thám hiểm Mê Hồn Cốc. Kết quả, cả đám mất liên lạc.

“Chưa nói? Hiện giờ lưu hành trả tiền trước giao hàng sau, chứ xong chuyện rồi dễ bị ép giá lắm.” Giang Thiếu Bạch lành lạnh nói.

Doãn Hạ Võ cười gượng, cấp trên trả thù lao bao nhiêu không phải là chuyện anh có thể quyết định được.

Giang Thiếu Bạch duỗi người: “Mấy người đó đang ở Mê Hồn Cốc à, nghe có vẻ thú vị.”

Doãn Hạ Võ gật đầu nói: “Sau khi đi vào Mê Hồn Cốc, GPS không có tín hiệu, rất khó phân rõ phương hướng. Tuy nơi đó có bảng cấm vào nhưng vẫn có rất nhiều người tiến vào.” Có khối người vào được mà không ra được.

Mấy gia tộc này vốn nghĩ con cháu nhà họ chỉ ra ngoài chơi như bình thường thôi nên không quá để ý, sau khi liên lạc vài lần không được, lại điều tra ra vài người biến mất ở Mê Hồn Cốc, họ lập tức sốt ruột.

Bốn người bị mất tích được gọi là Kinh Thành Tứ Thiếu, trong nhà rất có quyền thế nên cấp trên rất coi trọng chuyện này. Không nên vào Mê Hồn Cốc, để bảo đảm an toàn, cấp trên lập tức nghĩ đến Giang Thiếu Bạch.

“Có mang tài liệu về nhiệm vụ lần này đến không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Doãn Hạ Võ gật đầu nói: “Có đây.”

Hắn xem tài liệu rồi nói: “Sao lại có Lâm Bằng?”

Doãn Hạ Võ không biết rõ Giang Thiếu Bạch còn là thuật sư, anh chỉ nghĩ hắn không biết Lâm Bằng là ai bèn nói: “Lâm Bằng là học trò của đại sư Lâm Tri Nguyên, gần đây mới xuất đạo.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, thuật sư xuất đạo là phải ra ngoài tự lập. Rất nhiều thuật sư muốn xuất đạo phải chuẩn bị kỹ càng đầy đủ, ví dụ như giải quyết một vụ án khó, biểu lộ năng lực, người xuất đạo giải quyết tốt vụ đầu tiên thì sau này có thể bớt rất nhiều việc.

Giống như minh tinh vậy, nhiều người trong showbiz lăn lộn hơn 10 năm cũng chưa chắc nổi tiếng. Thế nhưng có vài người vừa debut đã gặp may, được tham gia một bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình đại chế tác là có thể một lần là hot.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm nói: “Vậy à? Anh cảm thấy năng lực Lâm Bằng thế nào?”

“Danh sư xuất cao đồ, nghe nói năng lực rất cao, mấy đại sư phong thủy thế hệ trước cũng rất xem trọng hắn. Kinh Thành Tứ Thiếu không phải là những người không tiếc mạng, họ đi vào Mê Hồn Cốc có mang theo vài thành viên đội thám hiểm chuyên nghiệp, gồm cả Lâm Bằng. Nghe nói nơi này có mê trận phong thủy nên mới mời Lâm Bằng đồng hành.”

“Lâm Tri Nguyên thì sao, ổng có đi cùng không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Doãn Hạ Võ lắc lắc đầu nói: “Không có.” Hình như Lâm Bằng lén đi Mê Hồn Cốc, Lâm Tri Nguyên chẳng biết gì. Sau khi chuyện này vỡ lở thì Lâm Tri Nguyên mới biết Lâm Bằng theo mấy người này đi thám hiểm.

Hắn nghe thế xoa cằm nói: “Anh vừa nói, Kinh Thành Tứ Thiếu tiếc mạng?”

Doãn Hạ Võ gật đầu: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu, không cho là đúng: “Tôi thấy họ không tiếc mạng đâu, nếu sợ mất mạng sao lại mời tên bất tài Lâm Bằng theo cùng, không phải muốn chết sao? Anh nói đúng không?”

Doãn Hạ Võ: “…”

Giang Thiếu Bạch nhìn anh, nghiêng đầu nói: “Sao anh không nói gì, cảm thấy tôi nói không đúng sao?”

Doãn Hạ Võ lúng túng cười nói: “Nào có, huấn luyện viên nói cái gì cũng đúng.”

“Xem ra anh vẫn có mắt nhìn.” Hắn nâng cằm, khinh thường nói: “Chỉ đi theo một sư phụ giỏi là nghĩ mình lợi hại à, không phải chỉ là tên ăn hại thôi sao?”

Doãn Hạ Võ cúi đầu, tự hỏi Giang Thiếu Bạch và Lâm Bằng có va chạm gì sao? Hình như trước đó Lâm đại sư có ý muốn mua bức tranh của Giang Thiếu Bạch nhưng hắn đã từ chối, có lẽ là va chạm từ đó.

“Giang thiếu, vậy cậu có nhận nhiệm vụ lần này không?”

“Anh hỏi rõ ràng, cấp trên định trả tôi bao nhiêu tiền rồi tôi sẽ nghĩ xem có nên nhận hay không. Đừng có như lần trước, chỉ ba triệu đã đuổi tôi.”

Doãn Hạ Võ: “…” Quả nhiên Giang Thiếu Bạch và Lạc Kỳ có quan hệ khác, lần trước hắn đi làm vệ sĩ không hề có thái độ này.

“Vậy để tôi đi hỏi lại xem sao.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Được, ít hơn năm mươi triệu thì khỏi cần đến tìm tôi nữa, mấy anh tìm người khác luôn đi.”

Doãn Hạ Võ kinh ngạc: “Năm mươi triệu? Có nhiều quá không?”

Hắn cười cười đáp: “Lạc Kỳ còn đưa cả thẻ phụ cho tôi, bây giờ tôi không thiếu tiền, còn tên Lâm Bằng kia nữa, năm mươi triệu chỉ tính việc cứu những người khác chứ không cứu hắn.”

Doãn Hạ Võ: “…”

Anh do dự một lúc rồi nói: “Lần này Lâm đại sư sẽ đi theo.”

“Đại sư tuổi đã cao, nghe nói lớn tuổi hay bị thấp khớp, ông ta đi cùng còn phải phân tâm mà chăm sóc ông ta.”

Doãn Hạ Võ: “…” Lâm đại sư rất có tiếng tăm trong giới đại gia ở thủ đô, thế mà Giang Thiếu Bạch lại nói như vậy.

“Giang thiếu, cậu và Lâm đại sư có mâu thuẫn gì à?”

Giang Thiếu Bạch vô tội nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy, tôi chỉ có thiện chí giúp đỡ mọi người thôi mà.”

Doãn Hạ Võ: “…”

Khổng Nhất Bình nhìn thấy Doãn Hạ Võ đi ra vội nói: “Anh, Giang Thiếu Bạch nói thế nào?”

Anh lắc đầu nói: “Giang Thiếu Bạch nói thù lao không được năm mươi triệu thì không tham gia.”

“Với thân thủ của huấn luyện viên thì năm mươi triệu không quá đáng đâu.”

Mười người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ thế giới mỗi lần ra tay đều có thù lao không ít hơn một tỷ, trình độ của Giang Thiếu Bạch cũng không kém những người đó.

Doãn Hạ Võ cười khổ: “Không biết cấp trên có đáp ứng không đây.”

Khổng Nhất Bình cười cười: “Lần này huấn luyện viên không dễ nói chuyện nhỉ? Bây giờ nhớ lại mới thấy huấn luyện viên rất tẫn trách trong vụ của Lạc Kỳ.”

Doãn Hạ Võ xoa cằm nói: “Thẻ phụ của Lạc Kỳ đang nằm trong tay Giang Thiếu Bạch, không biết có phải là phí bổ sung không.”

“Đào Lâm nói Giang Thiếu Bạch đang hẹn hò với Lạc Kỳ, hắn đã nhìn thấy huấn luyện viên nắm tay Lạc Kỳ đó…”

Doãn Hạ Võ liếc mắt: “Hắn chỉ biết nói lung tung, nếu huấn luyện viên nghe được thì…” Không chừng lại là chuyện tốt, lần sau người bị kéo ra thị phạm có thể sẽ là Đào Lâm, anh được giải thoát. Chứ cả ngày bị Giang Thiếu Bạch xách như xách gà té tới té lui, anh không còn mặt mũi gì nữa.

Khổng Nhất Bình hít sâu một hơi: “Rốt cuộc huấn luyện viên đã luyện tập thế nào nhỉ?”

Thành viên đội Phi Long đều là tinh anh, thế mà cùng nhau đánh một người cũng không kiên trì được bao lâu, ngẫm lại thấy thật đáng sợ.

Doãn Hạ Võ cũng hít một hơi, dường như cấp trên cũng sợ hết hồn đối với thực lực của Giang Thiếu Bạch.

Tuy Giang Thiếu Bạch ra giá hơi cao nhưng sự tình cấp bách, người có thực lực lại không có thời gian rảnh, cuối cùng cấp trên nói cứu người trước trả tiền sau. Nếu không cứu được người thì bên kia không trả tiền, Giang Thiếu Bạch cũng không có thù lao.

Hết chương 119