Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 164: Rùa bong bóng




Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch dời tầm mắt nhìn đứa bé sơ sinh trong nôi, có thể do ánh mắt hắn quá hung ác hoặc là viết rõ mấy chữ “muốn ăn”, bé rùa thấy thế muốn chạy nhưng cơ thể nhỏ xíu nên chạy chậm, chưa được vài bước đã bị Giang Thiếu Bạch kéo về.

Lạc Kỳ nhìn đứa bé không ngừng bò đi, lại liên tục bị Giang Thiếu Bạch kéo về, anh hơi bất đắc dĩ.

Mặc dù là một con rùa đen, nhưng giờ lại có hình dạng là một đứa bé nên nhìn vẫn rất đáng thương.

Giang Thiếu Bạch nghi ngờ nói: “Theo lý mà nói thì không nhanh như vậy!”

Linh thú hóa hình không dễ, nhiều yêu quái tu luyện mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể biến hình. Vài yêu thú có thể khiến người ta nhìn chúng giống con người, nhưng đó là do chúng dùng thuật huyễn hình, không tính là hóa hình.

Lạc Kỳ nghĩ nghĩ rồi nói: “Em chờ anh một chút.” Anh đi ra ban công, bưng một chậu cây trên giàn cây vào: “Em xem cái này đi, con rùa đen ăn cỏ này mới biến thành người.”

“Cỏ hóa hình?” Giang Thiếu Bạch trợn mắt, thầm nghĩ cỏ này là thứ rất tốt, nghe nói nhiều yêu quái tha thiết ước mơ có được, không ngờ anh hắn lại có một chậu.

“Anh, thứ này từ đâu ra vậy?”

Lạc Kỳ hít sâu một hơi: “Nói ra có lẽ em không tin, chậu này là rùa đen lén dùng tài khoản của anh, đặt mua trên mạng.”

Lạc Kỳ nuôi con rùa trong bể thủy tinh, đối với một con rùa thì đương nhiên anh không đề phòng gì, dù phê văn kiện cũng không kiêng dè.

Giang Thiếu Bạch: “…” Lại là mua trên mạng, quả nhiên Taobao rất thần kỳ, còn có thể mua được cỏ hóa hình trê đó, có lẽ người bán không nhận ra đó là cỏ hóa hình.

“Tốn bao nhiêu tiền vậy anh?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

“Hình như 10 tệ.” Lạc Kỳ đáp.

Giang Thiếu Bạch: “Đúng là giá cải trắng. Lát nữa gửi địa chỉ cho em với.”

“Cỏ hóa hình, loại cỏ này có thể giúp yêu thú biến hình sao?”

“Đúng vậy.”

Nhưng dùng cỏ này có một khuyết điểm. Vài yêu quái tu luyện thành công có thể tự do chuyển đổi qua lại giữa hình người và nguyên hình, nhưng khi sử dụng cỏ hóa hình để biến hóa thì sẽ bảo trì hình dạng con người trong một thời gian rất dài, muốn biến về nguyên hình cũng không được.

Sau khi hóa thành nguyên hình, vài linh thú không thể vận dụng được bản năng trời cho. Ví dụ như con rùa này, nếu bây giờ ném nó xuống nước, có lẽ nó sẽ chết đuối luôn.

Giang Thiếu Bạch đoán chừng rùa đen sợ bị mang đi nấu canh nên mới muốn hóa hình, chẳng qua không ngờ sẽ biến thành một đứa trẻ sơ sinh cao 3 cái đầu.

Hắn nhe răng trợn mắt với đứa bé trong xe nôi, đứa bé vô cùng tức giận quơ nắm tay với hắn.

Giang Thiếu Bạch khó xử nói: “Anh định nuôi nó sao?”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ, anh có ý này.”

“Nếu anh nuôi nó thì phải nói với người ngoài thế nào, không thể nói là con của anh.” Nếu nói thế lại xuất hiện mấy lời đồn nhảm.

“Cũng không thể nói là con của em.” Hắn còn trẻ, lại còn zin, đột nhiên có một đứa con sẽ làm giảm hình tượng của hắn.

Giang Thiếu Bạch chợt nảy ra một ý: “Hay chúng ta nói đây là con của cha.”

Lạc Kỳ trừng mắt nhìn em trai: “Em đang nói hưu nói vượn gì vậy? Muốn cha tức chết hả?”

Giang Thiếu Bạch buồn bực xoa mũi, đều tại anh trai hắn không hầm canh con rùa từ sớm nên giờ mới phiền phức như vậy, giờ còn có mặt mũi mắng hắn nói hưu nói vượn nữa.

Giang Thiếu Bạch mất hứng nói: “Vậy phải làm thế nào?”

Lạc Kỳ cau mày đáp: “Cứ nói là nhận nuôi đi.”

Hắn hơi khó khăn nói: “Vậy cũng phiền lắm.” Đám người nhà họ Lạc kia chẳng hiền lành gì, lần trước khi công bố thân phận của hắn, bên kia đã kích động không thôi, bây giờ Lạc Kỳ lại nhận nuôi một đứa bé nữa.

Lạc Kỳ thản nhiên nói: “Anh có thể xử lý.”

Giang Thiếu Bạch nhìn con rùa đen: “Anh à, nếu anh bận rộn thì cứ ném con rùa cho cha đi.” Hắn đang nghĩ cha hắn rảnh rỗi quá, nên tìm thú cưng cho ông nuôi đỡ buồn, con rùa đen xuất hiện rất đúng lúc!

“Thật ra đứa nhỏ này dễ nuôi lắm, nó biết lên mạng đặt mua rất nhiều thứ.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Lạc Kỳ đưa di động cho Giang Thiếu Bạch xem, hắn thấy được lịch sử mua hàng.

“Anh, tất cả đều là con rùa này mua đó hả?”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ.”

Lúc đầu nhận được tin chuyển khoản, Lạc Kỳ còn nghĩ không biết có phải Giang Thiếu Bạch mua hay không, sau đó mới phát hiện thì ra là con rùa nhà anh mua.

“Tất cả đều do nó tự chọn.”

“Tự nó chọn sữa bột luôn?”

Lạc Kỳ gật đầu xác nhận.

Giang Thiếu Bạch không kiềm chế được nghiến răng, con rùa chết tiệt, toàn chọn mua sữa bột nhập khẩu. Một con rùa đen mà dám sính ngoại.

Đệt, con rùa còn đặt mua sữa tắm bong bóng tiểu tiên nữ. Hắn từng xem quảng cáo trên mạng rồi, loại sữa tắm này chủ yếu nhắm vào các bé gái chưa đến 10 tuổi, nghe nói sữa tắm dùng nguyên liệu thuần thiên nhiên, rất dễ tạo ra bong bóng màu hồng. Nếu dùng nhiều thì toàn bộ phòng tắm sẽ ngập tràn bong bóng.

Mé, con rùa ngu ngốc rõ ràng là giống đực mà lại thích sữa tắm dành cho bé gái, đồ rùa biến thái.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm, hơi lo lắng nói: “Thằng quỷ nhỏ này, sao đó không mua tã?”

Lạc Kỳ nghe thế đáp: “Nó không cần tã đâu. Nếu muốn đi vệ sinh thì nó sẽ tự bò vào phòng vệ sinh.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Con rùa “gái tánh” này không ngu lắm nhỉ, còn biết tự đi vệ sinh.

“Nó thích uống sữa hả anh?” Giang Thiếu Bạch hoi.

“Chắc là vậy.” Rùa con tự mua nhiều như vậy mà. Tuy rằng rùa đen trông giống một đứa bé sơ sinh bình thường nhưng sức ăn lớn hơn trẻ sơ sinh bình thường rất nhiều. Một ngày Lạc Kỳ phải pha sữa cho nó rất nhiều lần, anh đang cân nhắc có thể đặt làm một bình sữa siêu to khổng lồ hay không.

Giang Thiếu Bạch lật xem lịch sử mua sắm, càng xem càng nghĩ con rùa chết tiệt, rốt cuộc dễ nuôi chỗ nào, đúng là rùa phá của.



Giang Thiếu Bạch đang ngồi trong thư viện, hơi đau đầu đánh dấu trọng tâm, ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Tôi nghe nói anh cậu nuôi một đứa bé rất đáng yêu, đúng không vậy?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ, ảnh đang nuôi một đứa nhỏ.”

Con nít là con nít, rất đáng yêu thì sao, có cần thiết không? Tiểu quỷ kia cứ trừng con mắt đen thui nhìn hắn, còn muốn tè lên người hắn nữa. Quỷ rùa ở nhà anh hắn ăn không uống không, không phải trả tiền còn dám nhìn hắn như vậy, chọc hắn điên lên sẽ đánh nó về nguyên hình.

“Sao đột nhiên anh cậu lại muốn nuôi một đứa bé?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch: “…” Ai biết con rùa sẽ biến thành người đâu? Nếu sớm biết thì hắn đã nấu luôn rồi chứ không nuôi chờ nó béo lên.

Kỳ thật dù rùa biến thành người, không ăn được nữa nhưng cũng không cần nuôi, ném vào cô nhi viện là được!

Con rùa chết tiệt chính là đồ phá của, mua cả đống sữa bột đắt tiền. Sữa thì thôi đi, trước đó Lạc Kỳ còn cho nó ăn nhân sâm, muốn nuôi béo rồi cho vào nồi, giờ không thể ăn nó nữa, lãng phí biết bao nhiêu.

“Mấy tháng rồi, có thể bế ra chơi không?” Diệp Đình Vân bỗng hỏi.

Giang Thiếu Bạch lập tức lên tinh thần, hào hứng nói: “Được, được chứ.”

Con rùa chết tiệt nằm nhà ăn không uống không, chi bằng bế ra làm linh vật cát tường.

“Hôm nào tôi bế nó ra cho cậu chơi.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Đình Vân khó khăn nói: “Cậu bế đứa bé ra ngoài, anh cậu không có ý kiến gì chứ?”

“Đứa nhỏ phiền phức lắm, anh tôi cũng chỉ nhiệt tình 3 phút đồng hồ, đang định ném cho cha tôi nuôi nè.” Giang Thiếu Bạch đáp.

Diệp Đình Vân: “…”

Hắn nhìn cậu, thầm nghĩ nữ sinh ngày nay thường thích mấy món đồ đáng yêu, kỳ thật con rùa chết tiệt kia phấn điêu ngọc trác, cũng rất dễ thương, có lẽ mang nó ra sẽ khiến Diệp Đình Vân vui vẻ. Bây giờ không thể ăn nó, nếu coi nó như linh vật thì coi dụng tận dụng đồ ăn hại.

Diệp Đình Vân nghi ngờ nói: “Cậu đang nghĩ gì đó?”

Hắn lắc lắc đầu: “Không, không có gì.”



Hoàn thành xong cuộc thi thứ ba, sau đó được nghỉ mấy ngày, Giang Thiếu Bạch đẩy xe em bé đi đến chỗ hẹn.

Lúc hắn đến điểm hẹn thì Diệp Đình Vân chưa tới.

Đứa bé nằm trong xe trẻ em, ánh mắt dữ tợn nhìn Giang Thiếu Bạch.

Hắn cũng hung hăng nhìn lại: “Trừng cái gì mà trừng! Còn trừng nữa tao cắt hết đồ ăn của mày.”

Bé rùa: “…”

Lát sau Diệp Đình Vân đến, cậu vừa đến nơi lập tức nhìn chằm chằm đứa bé một lúc lâu: “Đáng yêu quá!”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thường thôi.”

“Còn rất thơm nữa…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Rất thơm sao? Quả nhiên thích hợp để hầm canh?

“Cậu tết tóc cho nó đó hả?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch hào hứng nói: “Đúng vậy! Đình Vân, cậu thật tinh mắt, vừa nhìn là biết tay nghề của tôi.” Thằng nhóc rùa đã mọc không ít tóc máu, Giang Thiếu Bạch lập tức tết tóc cho nó.

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn một cái: “Tết xấu như vậy chắc chắn là cậu.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Nhóc rùa trong xe nghe thế cười khanh khách, Giang Thiếu Bạch đen mặt, cười cái gì mà cười, có gì buồn cười hả.

Đứa bé giang hai tay ra, hướng Diệp Đình Vân làm tư thế đòi bế.

Hắn thấy thế buồn bực không thôi, tiểu quỷ xảo trá, ỷ có cái túi da trẻ con là giả vờ đáng yêu, hở chút là đòi bế.

Diệp Đình Vân giang hai tay bế đứa nhỏ vào lòng.

“Nó tên gì thế?” Cậu lên tiếng hỏi.

“Lấy nhũ danh, gọi Phao Phao.”

*Phao phao: bong bóng.

Diệp Đình Vân cau mày: “Tại sao? Vì nó giống bóng đèn…”

Giang Thiếu Bạch: “…” Giải thích như vậy cũng hợp lý!

“Thật ra vì nó thích làm đổ chai sữa tắm em bé để chơi bong bóng, lúc nào trong phòng tắm cũng toàn là bong bóng.”

Diệp Đình Vân gật gù: “Thì ra là thế.”

Giang Thiếu Bạch nhìn Phao Phao dựa vào lòng Diệp Đình Vân, vẻ mặt say mê, hắn lập tức tóm lấy đứa bé nhét vào xe nôi: “Nó nặng lắm, coi chừng cậu bế mệt đó.”

Trên người Diệp Đình Vân có linh khí rất nồng, đối với rùa đen thì luồng khí này vô cùng thân thiết và thoải mái. Bé rùa đang hưởng thụ, bất ngờ bị Giang Thiếu Bạch ném xuống xe, nó lập tức trợn mắt nhìn hắn.

Ánh mắt Phao Phao vô cùng hung ác, nhưng dù sao nó vẫn là một đứa bé nên thoạt nhìn cũng chỉ đáng yêu mà thôi.

Diệp Đình Vân liếc nhìn hắn nói: “Cậu đừng thô lỗ quá.”

Giang Thiếu Bạch không thèm quá để ý nói: “Không sao đâu, nó rắn rỏi lắm.”

“Trông nó có vẻ rất thông minh!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Thông minh hả? Có lẽ là vậy, tuy nó khoác cái túi da trẻ sơ sinh nhưng ai biết nó đã sống bao lâu rồi, không chừng là một lão yêu quái.

Hết chương 164