Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 470: Đến tinh vực Thiên Huyền




Edit: OnlyU

“Nhà họ Lạc của hai người có khả năng xuất hiện một vị Tiên Đế?” Ngao Dạ nghiêng đầu, không còn gì để nói nhìn Giang Thiếu Bạch.

Hắn khẽ gật đầu, lý lẽ hùng hồn nói: “Tất cả đều có thể xảy ra.”

Ngao Dạ lại nhìn sang Lạc Kỳ, anh bất đắc dĩ quay mặt đi.

Tuy nói chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng khả năng này thật sự không thể nào xảy ra được.

Diệp Đình Vân cười nói: “Thiếu Bạch nói đùa thôi, huyết dịch Thiếu Bạch xảy ra biến hóa, có lẽ là do hấp thu máu Tổ Vu.”

Lạc Kỳ thầm trợn mắt, anh đã nói mà, tổ tiên Lạc gia đào đâu ra Tiên Đế, đừng nói Tiên Đế, ngay cả cảnh giới Rèn Thể cũng không có nổi.

Ngao Dạ hiểu rõ gật đầu: “Máu Tổ Vu à? Ra thế, có thể lý giải. Mà ngươi thật kỳ lạ, cái quái gì cũng hấp thu được.”

“Hiện tại môi trường tu luyện kém lắm, tài nguyên không còn nhiều, đừng có kén chọn, không kén chọn là tốt nhất.” Giang Thiếu Bạch phất tay áo nói.

Ngao Dạ trợn mắt, y có muốn kén chọn đâu, nhưng y bị võ hồn hạn chế, không kén chọn không được. Còn cậu em vợ này thì cái gì cũng ăn, không sợ tẩu hỏa nhập ma. Y dò xét nhìn Giang Thiếu Bạch vài lần, như đang suy nghĩ gì đó.

Hắn nhịn không được hỏi: “Nhìn ta như vậy là sao hả?”

“Ta nghe nói Vu tộc rất giỏi đoạt xá, ngươi hấp thu tinh huyết Vu tộc, để ta nhìn xem ngươi có bị đoạt xá không.”

Giang Thiếu Bạch nghe vậy trừng đối phương: “Ngươi đúng là lo bò trắng răng.”

Đoạt xá? Thể chất này của hắn sao có thể bị đoạt xá, kẻ nào tới đoạt xá chính là dê vào miệng cọp!

Ngao Dạ gật gù: “Ngươi vẫn là dáng vẻ muốn ăn đòn như cũ, đúng là không bị đoạt xá.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Mé cái tên này còn đám nói!

“Lôi lực trong người ngươi sôi trào mạnh lắm.”

Hắn gật đầu: “Lôi Nguyên Thạch chứa năng lượng khổng lồ, ta vẫn chưa hấp thu tiêu hóa hết được.”

Hiện tại tình trạng của hắn đã ổn định nhiều rồi đó, chứ lúc vừa lên trung kỳ Tiên Hoàng, lôi nguyên lực trong người cuồn cuộn luôn.

Ngao Dạ liếc nhìn Giang Thiếu Bạch mấy lần, chua lè nói: “Đương nhiên Lôi Nguyên Thạch chứa năng lượng khổng lồ rồi, nó vốn dùng để tiến giai Tiên Đế, vậy mà bị ngươi dùng để lên trung kỳ Tiên Hoàng, lãng phí của trời.”

Giang Thiếu Bạch thở dài, lắc đầu nói: “Chuyện này không còn cách nào khác.”

Mặc dù dùng hơi sớm nhưng đồ tốt như vậy rơi vào tay mình vẫn yên tâm hơn, nếu chờ đến lúc hắn lên hậu kỳ Tiên Hoàng rồi mới đi lấy, không chừng đã bị người khác nhanh chân lấy trước rồi.

Ngao Dạ lo lắng nói: “Ngươi tu luyện hơi nhanh, lỡ như tương lai lên đỉnh Tiên Hoàng, đến lúc đó ngươi phải suy nghĩ cẩn thận xem có nên tiến giai Tiên Đế hay không.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, tu sĩ Tiên Hoàng có tuổi thọ dài đằng đẵng, nếu như thật sự đi đến bước kia, hắn không cần thiết phải lên Tiên Đế, dù sao các vị Tiên Hoàng tiến giai Tiên Đế đều bị đánh tan thành mây khói.

Tuy hắn rất có lòng tin, nhưng từ xưa đến nay, trong số những tu sĩ tu luyện đến đỉnh Tiên Hoàng có ai mà không phải là người kinh tài tuyệt diễm đâu, hắn cho rằng bản thân vẫn còn thua kém những người kia một chút.

“Đến lúc đó ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Ngao Dạ chợt đổi giọng, nhẹ bẫng nói: “Ngày đó còn xa vời lắm, tạm thời ngươi không cần lo bò trắng răng.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Cái tên này, đã lên Tiên Hoàng rồi mà vẫn còn ăn nói bừa bãi, chả có tý logic nào.

Lạc Kỳ lườm Ngao Dạ: “Được rồi, đừng nói linh tinh nữa.”

Y thấy anh tức giận, buồn bực hừ hừ không nói gì.

Diệp Đình Vân hòa giải: “Thôi đừng cãi nhau, chúng ta bàn chuyện đi đến tinh vực Thiên Huyền đi.”

“Đình Vân nói rất đúng, chính sự quan trọng.” Giang Thiếu Bạch phối hợp nói.

Ngao Dạ nhìn hắn nói: “Đường đi đến tinh vực Thiên Huyền hơi xa, nếu chúng ta dùng pháp khí phi hành e là phải mấy trăm năm mới đến được.”

Hắn bình thản nói: “Mấy trăm năm thì mấy trăm năm.”

Đối với tu sĩ Tiên Hoàng thì mấy trăm năm không tính là lâu dài, coi như nghỉ ngơi dọc đường cũng tốt.

“Đến địa điểm thích hợp, ta có thể tiến hành dịch chuyển không gian, có thể bớt chút thời gian.” 

“Vậy làm phiền.”

Hắn suýt quên mất Ngao Dạ đã là Tiên Hoàng, mà Tiên Hoàng có võ hồn không gian sẽ có nhiều năng lực đặc biệt, như lần trước tại tinh vực Ly Thiên, Hồng Dịch Tiên Hoàng cũng dùng võ hồn không gian thuấn di tới. Ngao Dạ đã tiến cấp, chắc hẳn cũng có năng lực giống vậy.

Lúc này Ngao Dạ quay qua nhìn Diệp Đình Vân chằm chằm, cậu bị nhìn mà không hiểu ra sao, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại.

“Cửu hoàng tử tiến giai Tiên Hoàng, ta và Thiếu Bạch không có mặt, chúng ta luôn rất áy náy. Hai chúng ta có chuẩn bị một phần quà, ngươi nhất định phải nhận lấy.”

Diệp Đình Vân lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Ngao Dạ. Trong nhẫn là gần một ngàn vò rượu ngon mà cậu ủ chế mấy năm gần đây. Thời gian qua cậu luôn ủ chế linh tửu, chất lượng linh tửu tăng lên rất nhiều.

Ngao Dạ hài lòng nhận lấy, sau đó lại dời mắt nhìn Giang Thiếu Bạch. Hắn quay mặt qua chỗ khác, vờ như không thấy.

***

Bốn người phiêu đãng ở hư không hơn mười năm, cuối cùng đến được biên giới tinh vực Thiên Huyền.

Giang Thiếu Bạch vốn cho rằng bọn họ phải mất mấy trăm năm mới đến nơi, nhưng sau đó hắn phát hiện tinh võ hồn của hắn có thể kết hợp với võ hồn thời không của Ngao Dạ, tăng hiệu suất đi đường.

Cuối cùng bọn họ mất hơn mười năm đã đến được không phận tinh vực Thiên Huyền.

Ngao Dạ phá vỡ phong tỏa không gian, mang theo ba người còn lại đáp xuống tinh vực Thiên Huyền.

Phong tỏa không gian ở đây phức tạp hơn tinh vực Ly Thiên rất nhiều, may là Ngao Dạ đã lên Tiên Hoàng, chuyện này không làm khó được y.

Bốn người đáp xuống mặt đất, Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Hoàn cảnh ở đây không tồi.”

Lạc Kỳ cười nói: “Dù sao cũng là tinh vực cấp chín mà.”

Tinh vực Thiên Huyền không giống Ly Thiên, sự sống ở nơi này từng ngừng lại, tu vi các tu sĩ bị giảm xuống, mọi người bèn di chuyển đến nơi khác. Về sau tinh vực Thiên Huyền bị phong tỏa, trải qua mấy chục vạn năm nghỉ ngơi lấy lại sức, sinh khí tinh vực dần dần khôi phục.

Giang Thiếu Bạch cảm thụ nguyên khí, xem ra nguyên khí ở đây mạnh hơn tinh vực cấp tám một chút.

“Cẩn thận, nơi này không giống tinh vực Ly Thiên, có vài Tiên Hoàng ẩn cư ở đây.” Ngao Dạ lên tiếng.

Năm xưa khi tinh vực Thiên Huyền đi đến hồi kết, các sinh linh trên tinh vực đều chết sạch. Sau này tinh vực khôi phục nguyên khí, mấy năm sau lại có người lục tục đến sinh sống. Cạnh tinh vực Thiên Huyền là tinh hải mênh mông, tinh thuyền bình thường khó mà đến được, vậy nên những người đến được đây đều có tu vi không thấp.

Diệp Đình Vân quét mắt nhìn quanh bốn phía: “Hoàn cảnh ở đây tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều.”

Cậu thăm dò được rất nhiều tin tức, tất cả đều nói tinh vực Thiên Huyền đã biến thành một nơi đất cằn sỏi đá, bây giờ xem ra, tuy tinh vực Thiên Huyền không còn như năm xưa linh hoa linh thảo mọc đầy khắp nơi, nhưng phong cảnh không tồi, linh thảo cấp năm cấp sáu rất nhiều.

Ngao Dạ lên tiếng: “Đại khái đã qua nhiều năm tu dưỡng, tinh vực từ từ khôi phục.”

Giang Thiếu Bạch góp lời: “Hoàn cảnh ở đây không tệ là chuyện tốt mà.” Dù không tìm được bảo vật, bọn họ vẫn có thể tu luyện một thời gian ở nơi nguyên khí đậm đặc thế này, đây không phải là chuyện xấu.

Diệp Đình Vân từ từ nhắm hai mắt: “Thảo mộc nguyên khí rất nồng.” Nơi bị ô nhiễm nghiêm trọng, đôi khi phương pháp tốt nhất để nó khôi phục chính là không làm gì cả, thuận theo tự nhiên.

Ngao Dạ mong chờ nhìn cậu hỏi: “Diệp thiếu có cảm nhận được nơi nào có bảo tàng không?”

Cậu quay đầu, bất đắc dĩ nói: “Không có.” Bảo tàng làm gì dễ phát hiện như vậy?

Y thất vọng hỏi lại: “Không phát hiện được gì sao?”

Diệp Đình Vân lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Không có.”

Giang Thiếu Bạch nhìn y hỏi: “Tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ có xây dựng thành trấn gì không?”

Ngao Dạ lắc đầu: “Không có.”

Tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ có tập quán phơi nắng phơi sương, tựa hồ không có tâm tư xây dựng thành trấn. Sau khi Mộc tộc suy sụp, có người từ thế lực khác đến đây xây dựng thành trấn.

“Vậy tinh vực này có địa điểm nào đặc biệt đối với Mộc tộc không?” Hắn hỏi tiếp.

Ngao Dạ vẫn lắc đầu: “Không biết.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Là do quá xa xưa sao?

“Thôi, cứ đi thăm dò xung quanh trước.”

Y gật đầu: “Ừ, tinh vực này có rất nhiều linh thảo, có thể thu thập nguyên liệu chưng cất rượu.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Ngao Dạ đã lên đến Tiên Hoàng, chẳng lẽ y không thể theo đuổi mục đích sống nào khác sao? Rõ ràng y đã uống hết mấy ngàn vò rượu trên đường đến đây rồi, vậy mà vẫn chưa đủ. Đã vậy tửu lượng kém còn cho rằng bản thân ngon lành lắm, mấy lần y uống say tính sai tọa độ thuấn di, sai một ly đi cả ngàn dặm.

Nếu không phải Ngao Dạ uống rượu say làm hỏng việc thì bọn họ đã đến tinh vực Thiên Huyền sớm hơn rồi.

Giang Thiếu Bạch thả ong hoàng kim ra, tinh vực Thiên Huyền vẫn đang trong giai đoạn khôi phục nguyên khí nhưng dọc đường hắn đã nhìn thấy không ít linh hoa linh thảo, tuy đẳng cấp không cao nhưng thắng ở số lượng. Ong hoàng kim rất thích môi trường ở đây, chúng vui vẻ bay loạn khắp nơi.

Ngao Dạ thấy hắn thả ong hoàng kim ra, y kích động nói: “Sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ? Ta phải mang theo ong hoàng kim mới đúng.”

Giang Thiếu Bạch quay đầu nhìn y: “Ngươi mang ra được sao?” Bầy ong hoàng kim y để lại Long tộc luôn bị các tu sĩ Long tộc nhìn chằm chằm đó.

Ngao Dạ trừng mắt, tức giận nói: “Đồ của ta, tại sao không thể mang đi!”

Giang Thiếu Bạch: “…” Vì khi các trưởng lão Long tộc đánh hội đồng thì ngươi không đánh lại chứ sao nữa!

***

Bốn người bắt đầu cuộc sống tại tinh vực Thiên Huyền, ngày ngày đi xung quanh tầm bảo, thưởng thức phong cảnh.

Thời gian thắm thoát thoi đưa, bọn họ đã ở đây hơn hai mươi năm, trong thời gian này, bọn họ thăm thú khái quái tinh vực Thiên Huyền một lần.

Suốt những năm qua, Diệp Đình Vân dựa vào mộc võ hồn và năng lực cộng minh thảo mộc, cậu lần lượt phát hiện mười mấy cây linh thảo cấp tám. Nếu là bình thường thì đã có thể coi đây là thu hoạch lớn, thế nhưng so với những gì Giang Thiếu Bạch thu được tại tinh vực Ly Thiên thì chút linh thảo này không đáng để nhắc tới.

Hiện tại Ngao Dạ đang nằm dưới đất, cái đuôi vòng quanh mấy bình rượu, y đã ngủ say rồi.

Diệp Đình Vân lắc lắc đầu nhìn y.  đứa nào ăn cắp là chó

Nhớ lại khi Ngao Dạ tiến giai, y dùng hết nguyên thạch, trở thành một tên nghèo kiết xác, suốt ngày hò hét tìm bảo tàng, muốn phất lên sau một đêm. Nếu Ngao Dạ là một Hư Tiên, tùy tiện hái chút linh thảo là có thể giàu nhanh rồi, cố tình y lại là Tiên Hoàng, tu sĩ Tiên Hoàng muốn phất nhanh làm gì dễ.

Cũng may rất dễ dời sự chú ý của y, chỉ cần cho y rượu là Ngao Dạ sẽ cực kỳ yên tĩnh.

Tinh vực Thiên Huyền có nhiều nguyên liệu thích hợp chưng cất rượu, Ngao Dạ lại không quá kén chọn, dù là linh tửu được ủ từ linh thảo cấp năm cấp sáu cũng không chê.

Bầy ong hoàng kim tung bay giữa không trung, môi trường ở đây cực kỳ phù hợp với chúng, bầy ong trượng thành rất nhanh, còn sản xuất ra không ít mật ong.

Với tu vi hiện giờ của Giang Thiếu Bạch, mật ong hoàng kim hiệu quả có hạn. Ngao Dạ lại rất thích mật ong, y không quan tâm giá trị dược dụng của chúng, thế nên Giang Thiếu Bạch chỉ giữ lại một ít mật ong, còn lại đưa hết cho y. Ngao Dạ sung sướng được mật ong hoàng kim vây quanh, tựa hồ đã thay đổi cách nhìn đối với cậu em vợ.

Lạc Kỳ hỏi Diệp Đình Vân: “Đình Vân, đã cảm nhận được bình chướng Tiên Hoàng chưa?”

Cậu cười cười: “Có một chút, nhưng còn thiếu.”

“Không vội, từ từ sẽ đến.”

Diệp Đình Vân hít một hơi, Giang Thiếu Bạch đã lên trung kỳ Tiên Hoàng, hai người có khế ước nên thời gian qua cậu luôn nhận được linh lực từ hắn truyền qua, ngay cả huyết mạch cũng được cải thiện sau khi dùng tinh huyết của hắn. Dù vậy cậu luôn cảm thấy còn thiếu gì đó mới lên được Tiên Hoàng.

Diệp Đình Vân nhìn ra xa, mờ mịt nói: “Gần đây đệ luôn cảm thấy có thứ gì đó đang triệu hoán đệ.”

Lạc Kỳ nghe vậy mừng rỡ: “Phải chăng là tàn hồn của tiền bối tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ?”

Cậu lắc đầu: “Đệ cũng không biết nữa.”

“Là hướng nào?”

Diệp Đình Vân cười khổ: “Chỉ là cảm giác mơ hồ thôi.”

Giọng nói tựa như từ bốn phương tám hướng truyền tới, lúc thì như gần ngay trước mắt, khi thì xa tận chân trời, như ảo như thật. Có đôi khi cảm giác này rất rõ ràng, đôi khi cậu lại cho rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều nên bị ảo giác.

Không biết Ngao Dạ xúm lại từ lúc nào, y lên tiếng: “Cảm ứng được triệu hoán nhưng không xác định vị trí, ngươi bị lãng tai hả?” Rõ ràng y chưa tỉnh rượu, há miệng ra toàn là mùi rượu.

Lạc Kỳ nắm lấy sừng rồng, kéo y ra: “Đình Vân, đệ đừng nghe hắn nói bậy, hắn say rồi.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Đệ biết.”

Ngao Dạ hừ hừ: “Đừng đụng, ngứa lắm.”

Dưới bàn tay Lạc Kỳ, Ngao Dạ cứ liên tục giãy giụa, khiến anh nhịn không được đỏ mặt.

Diệp Đình Vân buồn cười nói: “Đại ca buông cửu hoàng tử ra đi, hình như hắn rất khó chịu.”

Lạc Kỳ: “…”

Hết chương 470