Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 474: Thập Phương Tuyệt Vực




Edit: OnlyU

Phượng Thần hỏi Diệp Đình Vân: “Đạo hữu vừa mới luyện chế ra Minh Hoàng Đan đúng không?”

Cậu khẽ gật đầu: “”Đúng vậy.” Minh Hoàng Đan là đan dược hỗ trợ tiến giai Tiên Hoàng, là cậu chuẩn bị cho Lạc Kỳ.

“Có thể chia cho ta một viên không?”

Diệp Đình Vân còn chưa lên tiếng, Ngao Dạ đã vội cướp lời: “Đó là dành cho lão bà của ta!”

Phượng Thần nghe vậy nhìn Lạc Kỳ đang đứng cạnh Ngao Dạ: “Tiểu hữu muốn chuẩn bị tiến giai Tiên Hoàng?”

“Không sao, ta không vội.”

Ngao Dạ không vui nhìn anh: “A Kỳ…”

Lạc Kỳ nhìn y lắc đầu, Minh Hoàng Đan chỉ có tác dụng hỗ trợ tu sĩ Tiên Tôn tiến giai Tiên Hoàng, không phải dùng là nhất định sẽ lên Tiên Hoàng. Với năng lực của Phượng Thần, chắc hẳn trong tay ông ta có đan dược cùng loại, chẳng qua muốn chuẩn bị thêm một hai viên phòng ngừa bất trắc.

Anh hiểu rất rõ tình trạng bản thân, dù anh có tu vi đỉnh Tiên Tôn nhưng lại không hề cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Đạo hữu muốn đan dược cũng được thôi, có thể đổi bằng nguyên thạch.”

Phượng Thần cười nói: “Vậy đa tạ đạo hữu.”

Diệp Đình Vân cân nhắc một chút, dược liệu luyện chế Minh Hoàng Đan vẫn còn mấy phần, có thể luyện thêm hai lô đan dược, nếu bỏ thêm máu của cậu, tỷ lệ thành công lại cao hơn một chút. Trong tư tâm cậu cho rằng Minh Hoàng Đan vừa mới luyện chế có chất lượng hơi kém, không nên để Lạc Kỳ dùng thì hơn. Những loại đan dược hỗ trợ tiến giai thế này chỉ có tác dụng ở viên đầu tiên, đến viên thứ hai, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, nếu có thể lựa chọn thì viên đầu tiên nên dùng loại có chất lượng cao nhất.

Có điều Tiên giới ít đan sư cấp tám, linh thảo cũng hiếm có, không dễ gì gom đủ dược liệu bào chế Minh Hoàng Đan, vì thế đa số tu sĩ không thể yêu cầu quá cao về chất lượng đan dược.

Cuối cùng Phượng Thần dùng năm vạn nguyên thạch cực phẩm đổi lấy Minh Hoàng Đan. Ông ta giao dịch xong, lại nói đông nói tây dài dòng một lúc lâu rồi mới rời đi.

***

“Ta nghe các trưởng lão nói người Phượng tộc ở Tiên giới rất cao ngạo, không ngờ lại nói nhiều như vậy?” Ngao Dạ cầm bình rượu, không kiên nhẫn nói.

Giang Thiếu Bạch: “…” Có lẽ không phải ai tiền bối Phượng tộc này cũng nói nhiều.

Long tộc và Phượng tộc là quan hệ cạnh tranh, hiện tại Long tộc có thêm một tu sĩ Tiên Hoàng, chiếm ưu thế hơn một chút, vì thế Phượng Thần mới đến thăm dò trình độ Ngao Dạ.

“Diệp thiếu, không phải đan dược đó để dành cho Lạc Kỳ sao?” Y buồn bực nói.

Diệp Đình Vân giải thích: “Lần đầu tiên ta luyện chế Minh Hoàng Đan nên chất lượng hạ phẩm, ta sẽ chuẩn bị đan dược khác tốt hơn dành cho đại ca.”

Lô Minh Hoàng Đan vừa ra lò kia chỉ là thử tay nghề, vả lại không thêm máu của cậu, nếu muốn cho Lạc Kỳ dùng đan dược thì nên dùng loại thượng phẩm hoặc cực phẩm mới tốt.

Ngao Dạ chớp mắt: “Vậy cũng được.” Y nhìn hai người nói tiếp: “Bây giờ thế nào, chúng ta tiếp tục ở lại đây hay sao?”

Giang Thiếu Bạch khó xử hỏi: “Xem ra phải rời khỏi đây.”

Thời gian qua hắn đã dùng hết bảy tám phần nguyên thạch trong người, tuy đan dược có thể bổ sung nhu cầu tu luyện hàng ngày nhưng không dùng nguyên thạch mà chỉ dùng đan dược sẽ xảy ra vài vấn đề không hay.

Ngao Dạ gật đầu: “Cũng được.” Bọn họ đã ở tinh vực Thiên Huyền mấy trăm năm rồi, Ngao Dạ hơi buồn chán. Y nhìn Giang Thiếu Bạch hỏi: “Sau khi rời khỏi đây, các ngươi định đi đâu?”

“Thập Phương Tuyệt Vực.”

Y cau mày: “Thập Phương Tuyệt Vực? Cấm khu của Tiên Hoàng.”

Thập Phương Tuyệt Vực là một địa phương đặc thù tại Tiên giới, nơi này tồn tại vô số bí cảnh, tu sĩ Tiên Hoàng đi vào rất ít người còn sống đi ra. Nhưng nếu có thể ra khỏi bí cảnh thì đa số đều có thu hoạch không nhỏ.

Tu sĩ Tiên Hoàng muốn tiến giai Tiên Đế cần tài nguyên đặc biệt, dưới tình huống bình thường, những tài nguyên này chỉ có ở hai địa phương, một là tại bốn tinh vực cấp chín, nơi còn lại chính là Thập Phương Tuyệt Vực.

Vì khai thác quá mức, bốn tinh vực cấp chín không còn nhiều tài nguyên như trước. Thập Phương Tuyệt Vực lại khác, vì nó quá nguy hiểm nên đến giờ vẫn còn nhiều khu vực chưa khai thác.

“Ngươi quá tự tin rồi đó, sao lại muốn đến Thập Phương Tuyệt Vực? Nơi đó rất nguy hiểm, ngay cả tu sĩ hậu kỳ hay đỉnh Tiên Hoàng đến đó đều dữ nhiều lành ít.” Ngao Dạ lắc đầu nói.

Thập Phương Tuyệt Vực còn có tên gọi là khu vực của Tiên Hoàng.

Vài Tiên Hoàng xảy ra vấn đề khi tu luyện, tự biết sẽ không chịu nổi tam cửu thiên kiếp vạn năm mới có một lần, bọn họ sẽ đi đến Thập Phương Tuyệt Vực, mưu đồ tìm được bảo vật giúp sống sót qua lôi kiếp. Vài người thành công đi ra, nhưng càng nhiều người vĩnh viễn an nghỉ bên trong.

Giang Thiếu Bạch nhìn Ngao Dạ nói: “Không phải khu vực nào tại Thập Phương Tuyệt Vực cũng nguy hiểm, vài nơi bị khai thác rồi không nguy hiểm lắm đâu.”

Y gật gù: “Cũng phải.”

Hắn nói tiếp: “Mục tiêu của ta không phải các bí cảnh trong Thập Phương Tuyệt Vực, ta chỉ muốn đến Thập Phương Thành.”

“Thập Phương Thành? Đó là thành thị lớn, ngươi muốn đến đó bán đan dược hả?”

“Đúng vậy.” Xem ra Ngao Dạ vẫn còn chút đầu óc.

“Nếu muốn bán đan dược thì Thập Phương Thành đúng là nơi lý tưởng.”

Đa số Tiên Hoàng là chúa tể một phương, ngày thường tản mát tứ phương, Thập Phương Thành là nơi có Tiên Hoàng tập trung nhiều nhất. Dù là mua đồ hay bán đồ thì đó đều là một nơi không tồi.

“Thập Phương Tuyệt Vực là địa điểm lý tưởng tầm bảo.” Giang Thiếu Bạch nói.

Thập Phương Tuyệt Vực thường đào được bảo vật thượng cổ, đa số chúng không được trọn vẹn, chỉ khi lọt vào tay người thích hợp mới có thể phát huy uy lực vốn có.

Ngao Dạ chợt giội xô nước lạnh nói: “Mấy người ở đó đều là lão hồ ly, không bị họ hố đã là may lắm rồi.”

Giang Thiếu Bạch vô cùng tự tin nói: “Yên tâm đi, ta tinh mắt lắm.” Chỉ có Ngao Dạ ngốc nghếch mới bị hố thôi.

“Vậy chúng ta đi đến đó.”

“Không biết phải mất bao lâu mới đến được đó.” Hắn thì thầm nói.

Y đắc ý hếch cằm: “Yên tâm đi, không mất nhiều thời gian đâu.”

Thập Phương Tuyệt Vực cách tinh vực Thiên Huyền không tính quá xa, vả lại mấy trăm năm qua Ngao Dạ không rảnh rỗi, lý giải võ hồn thời không đã lên một cấp bậc khác.

“Nếu ngươi không tính sai tọa độ thì chắc không mất nhiều thời gian đâu.” Giang Thiếu Bạch cà khịa.

Ngao Dạ lườm hắm, bất mãn nói: “Không phải lúc nào ta cũng tính sai, lần đó là ngoài ý muốn thôi.”

“Ờ, là ngoài ý muốn.” Giang Thiếu Bạch gật gù tỏ vẻ đã hiểu.

***

Phượng Thần đáp xuống một sơn cốc, một nữ tu Phượng tộc trẻ tuổi đi ra khỏi động phủ trong sơn cốc.

“Tổ gia gia về rồi? Đã biết mấy người kia là ai chưa?” Phượng Nguyệt lên tiếng hỏi.

Phượng Nguyệt là cháu của Phượng Thần, tu vi đỉnh Tiên Tôn. Năm xưa khi ông ta đi đến tinh vực Thiên Huyền đã thuận tiện dẫn Phượng Nguyệt theo, cô kẹt ở đỉnh Tiên Tôn mấy năm, luôn tìm kiếm cơ duyên đột phá.

Ông ta gật đầu nói: “Biết rồi, là người Long tộc.”

Phượng Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại: “Long tộc?”

“Ừ, Long tộc khá may mắn, không ngờ có thêm một Tiên Hoàng.”

“Long Hoàng mới tiến cấp sao? Chẳng lẽ người tiến giai Tiên Hoàng ở đây là tu sĩ Long tộc?”

Phượng Thần lắc đầu: “Không phải, Long tộc sẽ không để tu sĩ của bọn họ tiến giai bên ngoài.” Bọn họ đều tiến giai tại tế đàn Long tộc, ở đó có anh linh Long tộc phù hộ, tỷ lệ thành công sẽ tăng lên một chút.

Tâm trạng Phượng Nguyệt hơi suy sụp, cô kẹt ở đỉnh Tiên Tôn đã hơn hai ngàn năm, từ đó đến giờ vẫn không thể đi đến bước cuối cùng.

Hai ngàn năm trước, Phượng Nguyệt mơ hồ cảm nhận được bình cảnh Tiên Hoàng, nhưng vẫn còn thiếu gì đó. Chỉ chớp mắt đã hơn hai ngàn năm trôi qua, cô vẫn còn cảm thấy thiếu điều gì đó.

Đỉnh Tiên Tôn chỉ cách cảnh giới Tiên Hoàng chỉ một bước, nhưng nếu không may thì sẽ vĩnh viễn dừng ở đỉnh Tiên Tôn, đây cũng là chuyện thường thấy.

Nghe nói Long tộc có người vừa lên Tiên Hoàng, tâm trạng cô không được dễ chịu cho lắm.

“Nếu không phải Long tộc, vậy người tiến giai Tiên Hoàng đó là ai?”

“Quan sát lôi kiếp còn sót lại, có thể kết luận là Mộc tộc.” Phượng Thần nói.

“Mộc tộc?” Phượng Nguyệt hơi bất ngờ: “Mộc tộc đã mai danh ẩn tích nhiều năm rồi, không ngờ lại xuất hiện một người.”

“Nơi này từng là địa bàn tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, xem ra người thuộc Mộc tộc kia đã gặp được cơ duyên gì đó.”

Diệp Đình Vân vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa một nửa linh mộc tâm, khí tức lộ ra ngoài rất rõ, Phượng Thần nhìn một cái là nhận ra ngay.

“Tổ gia gia, Mộc tộc là vật đại bổ, năm xưa các tu sĩ Tiên Hoàng lấy được di hài tu sĩ tộc Sinh Mệnh Cổ Thụ, nhờ đó thực lực bọn họ tăng lên rất nhiều.”

Ông ta lắc đầu nói: “Tu sĩ Mộc tộc kia khá khó đối phó, đạo lữ của hắn có tu vi trung kỳ Tiên Hoàng, khí tức rất nguy hiểm.”

“Tổ gia gia, đạo lữ của người Mộc tộc kia thuộc chủng tộc nào?” Phượng Nguyệt tò mò hỏi.

Cô thầm nghĩ tổ gia gia là tu sĩ hậu kỳ Tiên Hoàng, lại có lực chiến hơn hẳn các tu sĩ cùng cấp, một tu sĩ trung kỳ Tiên Hoàng lại có thể khiến ông cảm thấy nguy hiểm, e là thuộc chủng tộc đặc thù nào đó.

“Có phần giống tộc Bất tử.” Phượng Thần đáp.

Cô nhíu mày: “Sao có thể? Chẳng phải tộc Bất tử đã…”

“Không có chuyện gì là tuyệt đối cả.”

Phượng Nguyệt hơi ngờ vực hỏi: “Thế nhưng chúng ta chưa từng nghe nói có Tiên Hoàng tộc Bất tử xuất hiện, chẳng lẽ là người vừa lên cấp?” Nhưng người kia đã lên trung kỳ Tiên Hoàng, phải tiến giai một thời gian dài rồi mới đúng.

“Xem ra đó cũng là người vừa lên Tiên Hoàng.” Phượng Thần nói.

Phượng Nguyệt nhíu mày hỏi: “Gần đây có nhiều người tiến giai Tiên Hoàng như vậy sao?” Long tộc, Mộc tộc và tộc Bất tử đều có người vừa tiến cấp ư?

“Xem ra phải về Phượng tộc xem tình hình thế nào rồi. Chúng ta ở đây nhiều năm, Tiên giới xảy ra chuyện gì cũng không biết.”

Phượng Nguyệt nhíu mày, Tiên giới đã lâu không có Tiên Hoàng mới lên cấp, hiện tại xuất hiện ba Tiên Hoàng một lúc, nhìn thế nào cũng thấy hơi bất thường.

Phượng Thần nói tiếp: “Con chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ rời đi.”

Cô khẽ gật đầu: “Vâng.”

***

Bốn người Giang Thiếu Bạch mất hơn ba năm mới đến được Thập Phương Thành tại Thập Phương Tuyệt Vực.

Trong thành không nhiều người, đa số là tu sĩ cao cấp. Bên trong có vài khu phố chợ, vài tu sĩ Tiên Tôn đang bày quầy bán hàng.

Nhóm Giang Thiếu Bạch vừa đến Thập Phương Thành, lập tức khiến các Tiên Hoàng chú ý. Trong số bốn người thì có đến ba người là tu sĩ Tiên Hoàng vừa tiến cấp, đúng là dễ gây sự chú ý.

Tiên giới không có nhiều Tiên Hoàng, vài thế lực còn biên soạn Tiên Hoàng Phổ, ghi chép hình dạng nhận biết các Tiên Hoàng tại Tiên giới thành quyển sách, giao cho đệ tử môn hạ, đề phòng các đệ tử đi ra ngoài lỡ đắc tội người ta.

Bốn người vừa vào thành, lát sau Ngao Hùng đi tới từ đối diện.

Ngao Dạ vừa nhìn thấy ông, y kinh hãi nói: “Ngao Hùng trưởng lão, sao ngài lại ở đây?”

“Ta đến đây đổi chút tài nguyên tu luyện.” Ông đáp.

Năm xưa khi Ngao Dạ tiến giai Tiên Hoàng, Long tộc có tổ chức tiệc mừng, rất nhiều người biết mặt y, thế nên khi bọn họ vừa đến đã có người báo tin cho Ngao Hùng.

“Vậy à, thật trùng hợp.” Ngao Dạ nói.

Ngao Hùng dời mắt nhìn Diệp Đình Vân: “Diệp thiếu cũng đã tiến giai Tiên Hoàng rồi.”

Ông đã nhìn ra Diệp Đình Vân có huyết mạch Mộc tộc từ lâu, lúc Ngao Dạ điều tra tinh vực Thiên Huyền, Ngao Hùng đoán được bọn họ muốn đến đó chủ yếu vì Diệp Đình Vân, có điều khi nhìn thấy đối phương đã lên Tiên Hoàng, ông vẫn hơi bất ngờ.

Ngao Hùng thầm đoán Diệp Đình Vân đã gặp đại cơ duyên tại tinh vực Thiên Huyền, chẳng những Diệp Đình Vân mà ba người còn lại cũng có thu hoạch không nhỏ, vì tuy tu vi của họ không tăng nhưng khí tức dồi dào hơn rất nhiều.

Tiên giới đã lâu không có Tiên Hoàng mới, Long tộc có thể bồi dưỡng được Ngao Dạ, Ngao Hùng rất kiêu ngạo. Nhưng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lần lượt tiến cấp Tiên Hoàng, khiến ông cảm thấy Ngao Dạ lên cấp cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

Diệp Đình Vân cười đáp: “Vãn bối gặp chút cơ duyên tại tinh vực Thiên Huyền.”

Ngao Hùng hoang mang hỏi Ngao Dạ: “Sao các ngươi đột nhiên đến đây?”

“Hết nguyên thạch rồi, chúng ta đến đổi chút nguyên thạch.”

Ngao Hùng cười cười: “Đúng là các tu sĩ ở đây có nhiều nguyên thạch, nhưng muốn móc túi mấy lão hồ ly đó không dễ đâu.”

Ngao Dạ chỉ chỉ Diệp Đình Vân: “Hắn luyện chế đan dược bán.”

Ông nhìn sang cậu nói: “Có thể bán đan dược cấp bảy ở đây, có điều đan dược cấp bảy hiệu quả có hạn đối với Tiên Hoàng, e là bán không được giá.”

Ngao Dạ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bọn họ muốn bán đan dược cấp tám cơ.”

Ngao Hùng kinh ngạc nhìn Diệp Đình Vân: “Ngươi trở thành đan sư cấp tám rồi?”

Cậu gật đầu xác nhận: “Vâng.”

Ông nhìn Diệp Đình Vân, lại nhìn qua Lạc Kỳ, thầm nghĩ em trai và em dâu Lạc Kỳ đều rất lợi hại. Ông đột nhiên cảm thấy Ngao Dạ rất tinh mắt, từ trong số Nhân tộc bình thường đông đảo có thể được một người không đơn giản như Lạc Kỳ.

Lạc Kỳ lên tiếng hỏi: “Trưởng lão nhìn ta như vậy có chuyện gì sao?”

Ngao Hùng lúng túng cười nói: “Không có gì.”

Đan sư cấp tám có địa vị không tầm thường tại Tiên giới, chỉ sợ sau này Long tộc sẽ có nhiều việc phải cầu cạnh Diệp Đình Vân. Từ giờ về sau, phải nhờ Lạc Kỳ kéo quan hệ tốt đẹp với Diệp Đình Vân, thái độ của Long tộc đối với Lạc Kỳ cũng không thể như trước nữa.

Hết chương 474