Giá Cá Hoàng Đế Hữu Điểm Sắc (Tên Hoàng Đế Kia Mặt Hơi Dê)

Chương 10




“Trẫm mặc kệ, mạng của ngươi đối với Trẫm vô cùng trọng yếu. . .”

Trong lòng quýnh lên, căn bản không biết chính mình đang nói cái gì, Tôn Dật Thiên vội vàng giữ hai cánh tay của y đang cố gắng ngăn hắn lại, rất nhanh cúi đầu hấp độc dịch ra khỏi vết thương của Vương Ngự Phong.

“Không. . . Hoàng thượng. . .”

Cảm giác được đôi môi của Tôn Dật Thiên đang áp vào vết thương hấp máu độc ra, Vương Ngự Phong vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng thanh âm phát ra rất suy yếu.

Hoàn toàn không để ý đến lời ngăn cản của Ngự Phong, Tôn Dật Thiên giờ phút này rất lo lắng, vốn là độc dịch xâm nhập vào cơ thể y rất nghiêm trọng.

“Hấp – phi. . .”

Vất vả chứng kiến vết thương của Vương Ngự Phong chảy ra máu màu đỏ tươi, Tôn Dật Thiên mới dừng động tác, nhìn trên trán y mồ hôi như mưa hạ, môi sắc tái nhợt đến dọa người, quần áo trên người đều bị mồ hôi tẩm ướt, xem ra độc tố đã phát tán một nửa, đang lo lắng tiếp theo nên làm thế nào, liền nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Bịch – Bịch– Bịch……..Cạch.

“Hoàng thượng. . . Thái thái y đã tới. . .”

“Hoàng thượng. . .”

“Thái thái y, ngươi nhanh đến xem vết thương của Ngự Phong. . .”

Vừa thấy Thái thái y Thái Hâm Khôi – người có y thuật cao nhất trong hoàng cung xuất hiện, Tôn Dật Thiên vội vàng kéo Thái thái y đến bên Vương Ngự Phong, bởi vì người trúng độc, lại không biết rõ ràng độc tính, không thể tùy tiện di động thân thể .

Vương Duẫn Sâm đương nhiên cũng không yên tâm, vội vàng tìm bóng dáng ám khí ở trong phòng, cuối cùng phát hiện thấy cách Vương Ngự Phong không xa trên mặt đất, có một chút ám khí, một cái phi tiêu ngũ giác màu đen, từng mũi của phi tiêu dính thứ chất lỏng màu tím, trong đó một mũi chất lỏng chỉ còn một ít, có thể thấy được chính là mũi tiêu này đã cắt trúng người Vương Ngự Phong .

“Thái thái y, ngươi mau xem xem. . .”

Liền tranh thủ đưa ám khí tìm được cho Thái Hâm Khôi, hy vọng việc này sẽ giúp thương thếcủa Vương Ngự Phong trở nên tốt hơn.

“. . . Này. . . Đây là ám khí của Tiêu gia. . . Phi tiêu ngũ giác. . .”

Nhìn ám khí trên tay, sắc mặt Thái Hâm Khôi lập tức trở nên tái xanh.

“Cái gì?”

“Tiêu gia. . . Chẳng lẽ Ly Thân Vương đã phái người của Tiêu gia đến hành thích ta. . .”

“Hoàng thượng, việc này không thể. . . Ta từng gặp hậu nhân của Tiêu gia, hắn không giống như là một người có thể gia nhập phe phái của Ly Thân Vương!”

Vương Duẫn Sâm vội vàng ngăn cản ý nghĩ bi quan của Tôn Dật Thiên, nhận thức của hắn đối với người Tiêu gia, bọn họ không giống loại người tùy tiện.

“Nhưng mà Trẫm với hắn không thù không oán. . .”

Lo lắng chuyện của mình sẽ hỏng, thấy Vương Ngự Phong giờ phút này nằm trên mặt đất bất tỉnh, Tôn Dật Thiên rất lo lắng.

“Là ta. . . người Tiêu Phương Vũ muốn tìm là ta. . .”

Mở miệng nói thẳng ra tục danh của hậu nhân Tiêu gia, Thái Hâm Khôi sau khi nhìn thấy ám khí liền biết đối phương vốn là muốn tìm hắn.

“Vì sao?”

“Vì sao?”

“Phi tiêu ngũ giác của hắn chứa độc dịch, là một loại độc dịch đặc biệt, dược liệu trong cung không thể giải . . . Hắn muốn danh tiếng của ta bị phá hủy. . .”

Tôn Dật Thiên ở một bên vừa bắt mạch cho Vương Ngự Phong vừa nói.

“Vậy Ngự Phong. . .”

“Hoàng thượng xin đừng lo lắng, thần biết nơi nào có loại thảo dược có thể giải độc này, cũng may vừa rồi Hoàng thượng đã hấp độc ra, cho nên Ngự công công trúng độc không sâu. . . Tiểu quế tử, mau đưa Ngự công công đến sân thái y, nhân tiện thay quần áo cho y…”

Sau khi cam đoan với Tôn Dật Thiên có thể chữa cho Vương Ngự Phong thật tốt, liền ôm lấy y, ra lệnh cho những người chờ ngoài cửa.

“Trẫm sẽ giúp Ngự công công thay y phục. . .”

“Cái gì. . . Nhưng mà Hoàng thượng, ngài là Đương kim Hoàng đế. . .”

Thái Hâm Khôi vừa nghe Hoàng thượng nói, không thể tin được trừng lớn mắt.

Ngẫm lại Tôn Dật Thiên là Hoàng đế đương triều, sao lại tự nguyện làm việc này?

“Đương kim Hoàng đế thì sao? Hôm nay bị đả thương, nếu Vương Ngự Phong không thay Trẫm đỡ, bây giờ người nằm ở chỗ này vốn là Trẫm, Trẫm nợ y một mạng, việc này không là gì cả. . .”

Hoàn toàn không để ý tới Thái Hâm Khôi, Tôn Dật Thiên trực tiếp đoạt y trở về từ tay hắn.

“Nhưng mà Hoàng thượng. . .”

Đang muốn nói thêm, lại bị Vương Duẫn Sâm ngăn cản, nghi hoặc liếc mắt nhìn Duẫn Sâm một cái, chỉ thấy hắn có chút gật đầu, muốn Thái Hâm Khôi chú ý một chút tới ánh mắt Tôn Dật Thiên nhìn Vương Ngự Phong .

Làm theo ám chỉ của Vương Duẫn Sâm, cẩn thận nhìn Tôn Dật Thiên một cái.

Ánh mắt Tôn Dật Thiên, đối với Vương Ngự Phong vô cùng quan tâm lo lắng, đã vượt qua giới hạn quan tâm của Hoàng thượng đối với quân thần, Thái Hâm Khôi rõ ràng chứng kiến, ánh mắt Tôn Dật Thiên có chút đau lòng.

“. . . Này. . .”

Ánh mắt có điểm mơ hồ không thể tin được, quay lại nhìn Vương Duẫn Sâm, sau khi nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Duẫn Sâm, hắn xác định chuyện đó là thật.

“Nếu Hoàng thượng nhất quyết muốn như vậy, vi thần chỉ có một thỉnh cầu. . .”

“. . .”

Vừa nghe Thái Hâm Khôi nói, Tôn Dật Thiên liền hồi phục tinh thần, nheo mắt nhìn hắn, chờ xem hắn thỉnh cầu việc gì?

“Vi thần sẽ sai người làm một phần thuốc giải độc, đợi Hoàng thượng ăn vào, vi thần mới dám ra cung tìm dược thảo cho Ngự công công. . .”

“. . . Hảo, Trẫm đáp ứng ngươi, ngươi muốn dẫn bao nhiêu người ra cung Trẫm cũng không ngăn cản, Duẫn Sâm, ngươi phụ trách bảo vệ Thái thái y, Trẫm sợ người Tiêu gia sẽ mai phục trên đường. . .”

“Thần tuân chỉ.”

“Thần tuân chỉ, Tiểu Quế tử, ngươi lập tức đến dược phòng, bảo Hạ công công lập tức làm một phần thuốc giải độc, nhanh đưa đến cho Hoàng thượng dùng. . .”

Vừa thấy Hoàng thượng đáp ứng, Thái Hâm Khôi vội vàng giao việc cho tiểu thái giám bên người.

“Vâng.”

Vội vàng xoay người hướng dược phòng chạy đi.

“Hoàng thượng, ngươi tính thay quần áo cho Ngự công công ở đâu?”

“Tới phòng Ngự công công! Tiểu Ninh tử, chuẩn bị dục dũng ở phòng Ngự công công. . .”

Nói xong, cũng không chờ Vương Duẫn Sâm và Thái Hâm Khôi phản ứng, hắn liền ôm Vương Ngự Phong rời đi, không quên hướng thái giám gần đó hạ lệnh.

“Vâng.”

Nhìn bộ dáng Tôn Dật Thiên lo lắng như thế, hai người cũng chỉ có thể giương mắt nhìn Hoàng thượng rời đi.

Mọi người không ai chú ý tới phía trên nóc cao của hoàng cung, một thân ảnh thon dài đang đứng, trên người mặc thanh sam màu lam nhạt cùng màu với sợi lụa buộc mái tóc dài đến thắt lưng, tùy theo gió thổi mà layđộng, trên tay cầm một cây mộc tiêu, đuôi của mộc tiêu là một đồ kết màu đỏ do người Trung Quốc làm ra, đó là một đồ kết hình ngũ giác, đúng là gia huy của Tiêu gia.

“Thái Hâm Khôi, thứ ta mất, nhất định sẽ đến lấy lại. . .”

Nói xong, xoay mình một cái, bóng người liền biến mất vô tung.

Vương Duẫn Sâm cùng Thái Hâm Khôi, bởi vì Tôn Dật Thiên đã ra lệnh, chỉ có thể đợi ở ngoài cửa, nghe hắn sai bảo.

“Chuyện này bắt đầu lúc nào?”

Nhỏ giọng hỏi Vương Duẫn Sâm bên cạnh, Thái Hâm Khôi không nghĩ tới Hoàng thượng lại dùng ánh mắt tràn ngập đau lòng và say đắm đối với Vương Ngự Phong chỉ là người thay mặt tổng quản thái giám .

“Nếu như muốn nói chính xác canh giờ. . . Tại hạ thật cũng không rõ lắm. . .”

“Nhưng mà. . . Thần vẫn tưởng rằng người Hoàng thượng thích chính là Như quý nhân!”

“Ai da! Chuyện này Hoàng thượng không có chính miệng thừa nhận, cũng chỉ là chúng ta phỏng đoán thôi!”

“Như thế nói là. . .”

Gật đầu phụ họa, giống như Vương Duẫn Sâm nói, không nghe chính miệng Hoàng thượng nói ra một điều gì, bất cứ chuyện gì cũng đều do bọn hắn tự suy đoán thôi.

“Xin lỗi. . . Đều là Trẫm hại ngươi. . .”

Cẩn thận giúp Vương Ngự Phong lau đi từng giọt mồ hôi trên mặt, hàng lông mày vẫn nheo lại không một chút thả lỏng, vừa nghĩ đến chuyện Ngự Phong trúng độc, hắn sẽ không tự chủ trở nên khẩn trương.

Cũng may Thái Hâm Khôi đã cam đoan với hắn rằng độc Vương Ngự Phong trúng có thể giải, nếu không hắn sẽ phái Vương Duẫn Sâm đi đem thủ cấp của Tiêu gia đến trước mặt hắn.

“. . .”

Buông khăn trong tay, khi muốn cởi bỏ quần áo trên người Vương Ngự Phong lại do dự một chút.

Không biết trong nội tâm cảm giác lo lắng từ đâu mà đến, lầnđầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm giác được mình có không có ý tứ.

Mặc dù Vương Ngự Phong chỉ là một thái giám, nhưng Tôn Dật Thiên cũng không biết rốt cuộc chính mình đang khẩn trương cái gì, tay đặtở thắt lưng y một hồi lâu, chính là không dám động thủ giải khai quần áo.

“Ta là chăm sóc y . . . Cũng là nam nhân. . . Không có gì phải sợ . . .”

Đột nhiên thốt ra một câu nói an ủi chính mình, tim Tôn Dật Thiên đập mạnh một cái, rất nhanh giải khai quần áo trên người Vương NgựPhong, có lẽ vốn là do từ nhỏ đến lớn đều được người khác hầu hạ, có lẽ là Ngự Phong giờ phút này hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, Tôn Dật Thiên luống cuống tay chân một hồi, cuối cùng cởi áo y ra.

Nguyên tưởng rằng Vương Ngự Phong chỉ là có khuôn mặt trắng không còn giọt máu, nhưng không nghĩ tới, dáng vẻ giấu ở dưới quan sam lại đẹp như thế, dáng người còn đẹp hơn cả một thiếu nữ, không béo cũng không gầy, thân hình mảnh dẻ cân đối mà da tay lại trắng tích mịn màng, bóng loáng nhu thuận, hơn nữa vừa rồi mới chảy mồhôi, thoạt nhìn lại óng ánh nước, vô cùng mê người.

“. . . Trẫm là chưa thấy qua da tay người nam nhân nào lại đẹp như y. . . Sợ rằng trong cung tần phi nào nhìn thấy thì sẽ sinh lòng ghen ghét ah. . .”

Thì thào tự nói với chính mình, nếu không phải nghĩ đến Thái Hâm Khôi còn đang chờ giải độc tố cho Vương Ngự Phong, hắn đã quên nhiệm vụ bây giờ vốn là giúp y lau mồ hôi và thay y phục.

Cầm trên tay chiếc khăn êm ái lau đi mồ hôi trên người Vương Ngự Phong, lau một cách tỉ mỉ, còn nghiêng người y một chút, ngay cả lưng cũng lau sạch sẽ.

Mặc dù cơ thể hai người giống nhau, nhưng mà Tôn Dật Thiên khi lau thân thể Vương Ngự Phong cảm giác khẩn trương cùng hưng phấn vẫn không biến mất, may mắn là Vương Ngự Phong luôn sát bên người hắn, nếu không thân thể y xinh đẹp như vậy, sợ rằng sẽ bị người khác thấy rồi đoạt đi, vậy hắn sẽ mất y rồi?

“. . .” Hạ thân hẳn là cũng phải thay quần mới ah.

Thấy trên người Vương Ngự Phong kiện quần màu đỏ thẫm, không chút suy nghĩ động thủ thoát. . .

Mà Vương Duẫn Sâm cùng Thái Hâm Khôi một mực chờ ngoài cửa phòng, lại đang suy nghĩ có nên hỏi Hoàng thượng đã thay quần áo xong chưa, chỉ thấy sắc mặt Tôn Dật Thiên xanh mét bước ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy Thái Hâm Khôi đã nói:

“Trẫm cho ngươi ba giờ đi tìm thảo dược, độc giải không được sẽ xử tội ngươi. . . Duẫn Sâm, Trẫm muốn ngươi nhanh hướng Vương tương gia yêu cầu điều tra Ngự công công có phải người của Ly Thân Vương hay không, tra được lập tức hồi báo.”

Nói xong rất nhanh, chỉ thấy Tôn Dật Thiên tâm tình tựa hồ cực độ khó coi rời đi, điều này làm cho Vương Duẫn Sâm và Thái Hâm Khôi hoàn toàn không biết giận ý Tôn Dật Thiên là từ đâu mà đến?

Chỉ có thể lập tức làm theo.

__END 10__