Gia Cát Linh Ẩn

Chương 48: Ngươi chọc giận Thất điện hạ




“Hồ tiểu thư.” Gia Cát Linh Ẩn vẫn tươi cười, “Hoàng hậu nương nương từng nói, thành thật là gốc rễ lập quốc, cũng là đạo làm người. Chẳng lẽ Hồ tiểu thư nhanh như vậy đã quên mất lời dạy bảo của Hoàng hậu không còn lại chút gì sao? Quên lời dạy của Hoàng hậu cũng liền thôi, nếu Hoàng thượng biết được, con gái của Hồ đại nhân, lại là người nói lời không giữ lời, không biết có thể cảm thấy rất thất vọng với Hồ đại nhân không nữa?”

“Hừ! Con tiện nhân nhà ngươi!” Hồ Tĩnh thẹn quá thành giận, nghe thấy lời Gia Cát Linh Ẩn nói, cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ là hai mươi ngàn lượng, cho dù cộng luôn cả của hồi môn của mẹ nàng, cũng chỉ có thể coi như tạm đủ.

Chưởng quầy nhìn thấy có món hời sao không kiếm được, cũng thừa cơ nói vào, “Nếu tiểu thư không có nhiều ngân lượng như vậy, thì có thể viết biên nhận mượn đồ, ngày sau ta cũng có thể cầm biên nhận đến quý phủ đòi nợ!”

“Không cần!” Hồ Tĩnh tức giận hét lên, nếu có người đến đòi nợ, cha nàng không đánh chết nàng mới là lạ, càng sẽ trở thành trò cười của đám di nương và thứ nữ, “Hai mươi ngàn thì hai mươi ngàn, các ngươi chờ đó cho ta!”

“Tiểu thư, hãy khoan!” Chưởng quầy chắn lối đi của Hồ Tĩnh, “Tiểu thư nếu đi luôn, ta biết tìm ai để đòi tiền, ta thấy hay là bảo nha hoàn nhà cô nương về thôi, còn cô ở lại đây nghỉ ngơi một chút đi.”

“Các người…” Hồ Tĩnh tức giận đến suýt ngạt thở, “Thúy Châu, đến chỗ mẹ ta lấy ngân phiếu hai mươi ngàn lượng đến đây! Nhanh đi!”

Thanh Y và Kinh Phòng thấy toàn bộ sự việc xảy ra lúc này, Thanh Y nhịn không được xỉa xỉa đầu Kinh Phong: “Ta không nhìn lầm chứ, Tam tiểu thư ta nói mấy câu liền khiến cho ả kia chuốc lấy thất bại ngay.”

“Ta cũng không ngờ.” Kinh Phong ngắn gọn nói.

“Theo ta thấy, kêu chúng ta bảo vệ cô nương ấy chỗ nào, chúng ta hẳn là phải đi bảo vệ người đối địch với cô ta thì có.”

Kinh Phong im lặng gật đầu, không nói gì.

Hồ Tĩnh bực bội đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái, Gia Cát Linh Ẩn uống trà chưởng quầy pha, nhàn nhã trò chuyện cùng Mộc Tê và Nguyệt Lan.

Thời gian qua mấy nén hương, Thúy Châu mồ hôi nhễ nhại chạy về, cầm trong tay một xấp ngân phiếu. Hồ Tĩnh túm lấy ngân phiếu, hung hăng ném xuống trước mặt chưởng quầy, “Gia Cát Linh Ẩn, ngươi chờ đó cho ta! Sớm muộn gì bản tiểu thư cũng trả lại ngươi gấp bội! Hừ, Thúy Châu, đi!”

“Hồ tiểu thư đi thong thả.” Gia Cát Linh Ẩn buông chén trà, “Nhưng Hồ tiểu thư phải nhớ kỹ, có một số lời nói không phải có thể tùy tiện nói lung tung được.”

“Hừ! Chờ xem!”

Hai mắt chưởng quầy cười đến nỗi díp lại thành hai đường kẻ, hai mươi ngàn lượng, mình chỉ cần báo với ông chủ một trăm lượng thôi, số còn lại đều là của mình. Đang lúc chưởng quầy chuẩn bị đem cất ngân phiếu, liền thấy một bàn tay đẹp đẽ chộp lấy ngân phiếu đi.

Gia Cát Linh Ẩn bảo Mộc Tê lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng, đưa cho chưởng quầy, Mộc Tê mỉm cười nói: “Chưởng quầy, đây là tiền ngươi bán mặt dây chuyền, xin nhận lấy!”

“Các ngươi…” Hiểu được ý tứ của Gia Cát Linh Ẩn, chưởng quầy tức đến nỗi đỏ mặt, “Đúng là kẻ cướp!”

“Đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình.” Mộc Tê nghiêm mặt nói.

“Đúng là thổ phỉ! Kẻ cướp!” Thứ tới tay lại biến thành của người khác, chưởng quầy tức giận, ước gì có thể xé nát mấy người trước mặt.

“Mộc Tê, đưa thêm hắn hai trăm lượng đi.” Gia Cát Linh Ẩn phân phó.

Chưởng quầy nghĩ đến hai trăm lượng này cũng là tiền trà nước cho hắn, trong lòng cũng lấy lại thăng bằng, không ngờ nghe thấy Gia Cát Linh Ẩn nói tiếp: “Bảo vật quý gì đó của ngươi, lấy thêm hai cái!”

“Các ngươi… hết rồi!”

“Có hàng mà không bán? Ông chủ tiệm này là Trương lão gia đúng không, hôm qua Trương lão gia còn nhắc với cha ta, gần đây buôn bán không được tốt. Ta nghĩ ta có thể đề nghị ông ta đổi một chưởng quầy khác, có lẽ việc buôn bán sẽ tốt hơn chăng.”

“Cô nương…” Nghe đến Trương lão gia, chưởng quầy nhất thời không dám nhiều lời, cung kính gói hai mặt dây chuyền khác lại, “Vị tiểu thư này, cái này xem như tiểu nhân biếu riêng cho tiểu thư, còn ngân phiếu này, xin tiểu thư hãy cất lại. Còn nữa, nhờ tiểu thư nói tốt vài câu hộ tiểu nhân ở trước mặt Trương lão gia.”

“Ừm, lần sau có gặp Trương lão gia, ta nhất định sẽ nói với ông ta.” Gia Cát Linh Ẩn bảo Mộc Tê cất lại đồ đạc, nhàn nhã bước ra khỏi tiệm bán ngọc.

Thanh Y cùng Kinh Phong đều chỉ đoán được khúc đầu mà không ngờ được kết thúc. Giờ khắc này, trong lòng hai người đều chỉ có hai chữ thật to: thổ phỉ!

“Tiểu thư, nhiều tiền như vậy, chúng ta xài thế nào?” Nguyệt Lan lo lắng hỏi.

“Trông ngươi chẳng có tiền đồ gì.” Mộc Tê cốc đầu Nguyệt Lan, “Tiểu thư đương nhiên tự có sắp xếp.”

Đúng vậy, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn có một kế hoạch rất lớn, cần rất nhiều tiền.

“Mộc Tê, ngươi đi tra thử xem, cô nhi và hành khất tụ tập ở nơi nào.” Gia Cát Linh Ẩn căn dặn, “Còn nữa, đến trung tâm Ngân Đô xem một căn lầu.”

“Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê nhận lệnh, cũng không hỏi tại sao liền đi làm.

Sau đó, Gia Cát Linh Ẩn lại lấy ra một bức vẽ, trên đó có vẽ một loài hoa màu xanh lam xinh đẹp, Gia Cát Linh Ẩn nói với Thanh Y, “Thanh Y, ngươi đến khe núi ở thành Đông, giúp ta tìm loài hoa này về.”

“Chuyện nhỏ, xin chờ!” Thanh Y nhận lấy bức tranh, ồn ào một chút liền chạy đi mất dạng, hắn đã sớm muốn được tự do.

Đêm khuya, trong thư phòng của Sở Lăng Thiên, Kinh Phong hồi báo lại chi tiết chuyện xảy ra lúc sáng cho Sở Lăng Thiên nghe.

“Biết rồi, ngươi mau quay về phủ Thừa tướng đi. Mấy ngày nay bản vương có chuyện quan trọng, sẽ không qua đó được.” Sở Lăng Thiên nói với Kinh Phong.

“Kinh Phong biết rồi, gia, ta cáo lui trước.”

Sở Lăng Thiên không nhịn được mỉm cười, nhớ đến biệt hiệu mà Kinh Phong đặt cho Gia Cát Linh Ẩn, quả thực rất hợp với nàng ấy, thổ phỉ!

Mấy ngày tiếp theo, Thất điện hạ không xuất hiện ở phủ Gia Cát nữa, điều này khiến Gia Cát Chiêm hoài nghi, lúc trước là bản thân ông cảm giác sai chăng. Hôm nay sau khi lâm triều, Gia Cát Chiêm nghe thấy có người đang nghị luận, Hoàng thượng và Hoàng hậu có ý muốn công chúa nước Đông Lan hòa thân cùng Thất vương gia, nghĩ đến đây, rốt cục Gia Cát Chiêm cũng không nhịn được nữa, gọi Gia Cát Linh Ẩn vào thư phòng của ông.

“Linh nhi, mấy ngày nay Thất điện hạ có đến phủ không?” Gia Cát Chiêm biết còn cố hỏi.

“Không có, sao phụ thân lại hỏi vậy?”

“Không phải là ngươi chọc giận Thất điện hạ đó chứ, bằng không sao nhiều ngày rồi mà Thất điện hạ không đến?”

“Phụ thân, Thất điện hạ có đến hay không, có liên quan gì đến nữ nhi?” Gia Cát Linh Ẩn ra vẻ mù tịt, hỏi.

“Ngươi và Thất điện hạ… không có gì?”

“Chuyện này…” Gia Cát Linh Ẩn nghĩ nghĩ, có chút ngượng ngùng nói, “Có phải phụ thân hiểu lầm gì không, nữ nhi và Thất điện hạ thật sự không có chuyện gì cả.”

“Ngươi nói thật à? Đừng nên có gì cũng giấu giếm.” Vẻ thất vọng không chút nào che giấu hiện lên mặt Gia Cát Chiêm.

“Linh nhi không dám dối phụ thân đâu. Thất vương gia cao cao tại thượng, sao Linh nhi dám trèo cao chứ.”

“Ừm, ta biết rồi, lui xuống trước đi!” Gia Cát Chiêm phất tay, ghét bỏ nói, nhìn cũng không muốn nhìn Gia Cát Linh Ẩn thêm một cái.

Đại phu nhân thấy Gia Cát Linh Ẩn rời khỏi liền bước vào thư phòng, lại nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Gia Cát Chiêm, liền đoán được Gia Cát Linh Ẩn đã mất đi phân lượng trong lòng ông.

“Lão gia, là Linh nhi chọc giận ông sao?” Đại phu nhân vuốt ngực Gia Cát Chiêm, nói.

“Hừ!” Gia Cát Chiêm trừng mắt, “Nó còn chưa đủ tư cách! Hy vọng của nhà Gia Cát, vẫn chỉ có thể ký thác lên người Hồng Nhan và Như Phong.”

“Lão gia, đều là con cái của ông mà, đâu thể bất công như vậy.” Đại phu nhân cười cười, “Lão gia, Mẫn nhi có ý này, không biết có nên nói hay không.”

“Ừm, bà có ý gì thì nói đi.”

“Linh nhi cũng đến tuổi thành thân rồi, thiếp nghĩ, con trai lớn của tứ muội cũng qua tuổi thành gia lập thất, thiếp có ý định gả Linh nhi cho đứa cháu này. Đặc biệt đến hỏi ý của lão gia?”

“Người bà nói là tên đần độn kia à?” Gia Cát Chiêm không vui nói, “Bà đừng quên, cho dù thế nào Linh nhi cũng là người mang họ Gia Cát!”

“Lão gia, chuyện này không phải thiếp không lo nghĩ đến. Nhưng nói thế nào, Linh nhi cũng là thứ xuất, hơn nữa tuổi còn nhỏ đã khắc chết mẹ ruột, tình trạng tốt nhất cũng chỉ có thể gả làm tiểu thiếp của người ta mà thôi. Còn Lý gia, Lý Khoa là con trưởng, mà lại chưa lấy vợ, Linh nhi qua đó chính là chủ mẫu, đầu óc Lý Khoa có vấn đề, Lý gia này, sớm hay muộn không phải rơi vào tay của Linh nhi sao!” Đại phu nhận ngừng một chút, “Tuy Lý Bang mất rồi, như Lý gia vẫn còn đó. Hơn nữa, chuyện của tứ muội và nhị đệ, tuy rằng tạm thời chặn miệng trên dưới trong phủ, khó bảo đảm sẽ không để lọt tin đồn. Nếu Lý gia truy cứu, có Linh nhi ở giữa, đến lúc đó cũng dễ hòa giải. Lão gia, ông nói phải không?”