Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 18: Cô gái mà ai cũng muốn




Bạch Tố Tình nằm trên giường với Mộc Như Lam một đêm, trằn trọc mãi không ngủ được, đến gần sáng mới nặng nề thiếp đi. Lúc này, những nốt dị ứng trên mặt và cổ cô ta chỉ còn hơi hồng, phỏng chừng đến khi tỉnh dậy sẽ không còn nhìn thấy dấu vết nữa.

Mộc Như Lam tắt đồng hồ báo thức, nhẹ nhàng đứng dậy, cô cẩn thận đắp chăn cho Bạch Tố Tình vẫn đang say giấc sau đó ra khỏi phòng.

Quản gia Chu Phúc chỉ bảo người hầu quét tước dọn dẹp, chợt nhìn thấy Mộc Như Lam ôm túi to đựng một đống đồ đi xuống lầu, vội vàng đến cầm, “Tiểu thư, cái này làm gì?”

Chu Phúc là người chăm sóc Kha Uyển Tình từ nhỏ, bà đến đây sau khi Kha Uyển Tình lấy Mộc Chấn Dương, cũng giống như những thành viên khác của Mộc gia, bà cực kì yêu thương Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam cười gượng, “Không có gì, Tình Tình không thích hoa oải hương nên đem vứt hết mấy thứ này đi, em ấy cũng đã gọi điện bảo người ta đem đến một bộ mới rồi.”

Chu Phúc vừa nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, đây toàn là những thứ Mộc Như Lam đích thân chọn cho Bạch Tố Tình. Trước mặt người khác thì cô ta ra vẻ nhu thuận nghe lời, sau lưng lại kén cá chọn canh, đúng là vô lễ, vô giáo dục!

Chu Phúc sống ở Kha gia khá lâu, đã sớm hiểu là trên đời có vô số kẻ chuyên dùng bề ngoài để gạt người. Bà bảo người hầu đem vứt cái túi đi, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng khó xử của Mộc Như Lam mà lòng đau thắt, thầm nghĩ phải nhắc nhở Kha Uyển Tình kỹ càng, rằng Bạch Tố Tình kia chẳng tốt đẹp gì.



Ngày kỉ niệm thành lập trường của học viện Lưu Tư Lan có rất đông người đến tham dự. Để đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mộc Như Lam mới sáng sớm đã tới trường, về phần Bạch Tố Tình, hiện giờ tạm thời cô ta không thể ra ngoài, muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng bắt đầu đi học.

Lễ kỷ niệm diễn ra lúc chín giờ, Mộc Như Lam đại diện Lưu Tư Lan học viện diễn thuyết trước các nhân vật máu mặt và giới truyền thông. Cô gái mặc đồng phục màu trắng chỉnh tề đứng dưới ánh nắng thu rực rỡ, tóc đen mềm mại, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười ấm áp, chất giọng trong trẻo khiến người ta mê mẩn, vô thức im lặng chuyên chú nhìn cô cười, nghe cô nói.

Tất nhiên, cũng có kẻ rảnh rỗi đi kiếm chuyện, ngồi trên ghế khách mời, một người phụ nữ nghiêm chỉnh mặc tây trang màu đỏ đảo mắt liếc ông hiệu trưởng hói của học viện Lưu Tư Lan – người đang vui vẻ nhìn cô gái đứng trên bục, trong mắt tràn ngập sự hãnh diện.

Nhiều năm trôi qua, Lưu Tư Lan có thể trở thành học viện hàng đầu quốc gia, đồng thời là học viện duy nhất của Trung Quốc đạt chuẩn quốc tế, không thể không kể đến công lao của Mộc Như Lam. Phải biết rằng, thật ra một học viện quý tộc không dễ gì đạt đến danh tiếng và trình độ của một học viện tiêu chuẩn cao, vì sao? Bởi vì trong số những cậu ấm cô chiêu luôn có các thành phần bất hảo làm giảm chất lượng học sinh. Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu lan ngàn dặm, chỉ cần học viện xảy ra một vụ bê bối, uy tín của nó trong xã hội sẽ bị bôi nhọ nghiêm trọng.

Có điều kể từ sau khi Mộc Như Lam đến, cô không chỉ làm gương đi trước mà còn nâng cao chất lượng toàn học viện, cho dù là học sinh ban F thì thành tích cũng không thua kém gì ban D. Tuy rằng rất thắc mắc cô dùng cách gì, nhưng bọn họ chỉ cần kết quả, không quan trọng quá trình.

“Năm nay trao đổi học sinh, ông cử Mộc Như Lam đến Tử Viên đi,” Người phụ nữ mặc đồ tây màu đỏ – hiệu trưởng của học viện Tử Viên đứng thứ ba cả nước – nói. Không giống với Lưu Tư Lan, tại học viện này toàn bộ quyền lực đều tập trung trong tay hiệu trưởng, học sinh không được phép tự quản lý.

Hiệu trưởng học viện Lưu Tư Lan cười tủm tỉm, “Câu này bà đã nói ba năm rồi, không thấy mệt sao?”

Học viện quý tộc ở Trung Quốc không nhiều, ngoài học viện Lưu Tư Lan ra còn có học viện Tử Viên và học viện Mộ Hoa. Hiệu trưởng hai trường này lúc nào cũng nhìn lom lom vào bảo bối Mộc Như Lam của Lưu Tư Lan, năm lần bảy lượt muốn tranh giành cô, giành không được thì lại dùng hình thức trao đổi học sinh để kéo cô về trường bọn họ, cho dù cô không giúp chúng trở nên hoàn hảo như Lưu Tư Lan, nhưng ít nhất cũng có thể trấn bớt mấy vụ đánh nhau lộn xộn, tiết kiệm cho họ một ít thời gian để thở.

Hiệu trưởng Tử Viên khao khát nhìn chằm chằm vào Mộc Như Lam, “Học sinh này đáng ra phải là của Tử Viên!”

“Vớ vẩn!” Hiệu trưởng Lưu Tư Lan tức giận rít qua kẽ răng.

Mà cách đó không xa, ngồi ở cạnh bàn dành cho thị trưởng, Chu Nhã Nhã nghe toàn bộ lời nói của hai hiệu trưởng, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay càng băng giá hơn, hai bàn tay đặt trên đùi chậm rãi siết chặt. Mộc Như Lam Mộc Như Lam Mộc Như Lam, từ lúc cô trở về bên tai lúc nào cũng là cái tên này! Phiền muốn chết! Có gì hay cơ chứ, cùng lắm chỉ là một con mọt sách thôi!

Nhưng mà… thật sự chỉ là một con mọt sách sao?

Chu Nhã Nhã chán ghét nhìn Mộc Như Lam vui vẻ đón nhận tràng vỗ tay nhiệt liệt, cô ta khẽ cắn đôi môi đỏ, sau đó bực bội bỏ đi, mặc cho ba mình lên tiếng gọi lại. Ba của Chu Nhã Nhã biết con gái tính tình lạnh lùng không dễ gì làm thân, muốn giúp nó thân thiết với Mộc Như Lam hơn, không ngờ lại bị phản tác dụng.

Mộc Như Lam đứng trên bục, cô khẽ mỉm cười thâm thúy, điềm nhiên nhìn Chu Nhã Nhã rời khỏi hội trường, theo sát phía sau là cái bóng của Bạch Tố Tình.

Bạch Tố Tình vì bị dị ứng nên vốn không định đến trường, nhưng bất chợt nhớ đến kế hoạch đã được sắp xếp tỉ mỉ của mình, cô ta liền vội vàng kiếm cớ chạy tới đây.

Chu Nhã Nhã, năm nay 15 tuổi, là một đại tiểu thư điển hình – con gái của thị trưởng thành phố K, gia đình bên ngoại cũng có thế lực lớn; bình thường Chu Nhã Nhã khá nóng tính nên không có nhiều bạn. Bạch Tố Tình là cao thủ lợi dụng lòng người, cô ta muốn biến Chu Nhã Nhã có tiền có quyền này trở thành chó ngoan thay mình hành sự. Nhưng cô ta không quá dựa vào những gì tư liệu ghi, con người cũng như thời tiết thôi, liên tục thay đổi, cho nên bây giờ mới cần tìm hiểu một chút, xem phải dùng cách gì mới có thể thu phục người này.

Bạch Tố Tình đi theo Chu Nhã Nhã ra sân cỏ bên ngoài hội trường, Chu Nhã Nhã mất kiên nhẫn xoay người, lạnh lùng quan sát cô gái điềm đạm đáng yêu đang đứng trước mặt, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường, “Cô đi theo tôi làm gì?”