Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 316: Chương V102.2: Giam cầm (2)




Editor: MDL, Piscestar

Beta-er: Misery De Luvi

Thế là Mộc Như Lam xin Morse cho nghỉ giải phẫu chiều nay, không tĩnh tâm được thì có học cũng không vô, chỉ tổ lãng phí vật thí nghiệm mà thôi.

Trở về ký túc xá, Mộc Như Lam xách ba lô lên rồi đeo kính đội mũ đi ra ngoài. Bị giáo viên bắt gặp, cô chẳng những không sợ mà trái lại còn mỉm cười chào hỏi, làm như mình là một du khách tới đây tham quan chứ không phải là học sinh trốn tiết. Giáo viên nọ nghi hoặc gãi đầu, cuối cùng quyết định bỏ qua.

Mộc Như Lam bắt taxi đến trung tâm thành phố. Cô muốn đi shopping, mỗi khi tâm trạng không tốt là cô lại đi mua vài thứ hay ho để giải tỏa phiền não.

Trong chiếc xe đang lén bám đuôi ở đằng sau, Tần Tịch Dương làm mặt nghiêm trọng, “Từ đầu năm học đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ta ra khỏi trường!”

Bị bắt làm tài xế, Gino bực bội, “Cậu để ý chuyện ra vô của người ta làm gì? Biết điều thì đừng có làm tôi trễ giờ, chiều nay tôi còn phải đi California đấy.”

“Đi cái rắm, cậu có đi thì người ta cũng không cho cậu vào, đến FBI còn không giúp được nữa là. Làm như cậu tới thì người ta cho cậu nghiên cứu tên Ha Ha gì đó không bằng.” Tần Tịch Dương nói phũ.

Thái dương Gino nổi gân xanh, “Ông đây đã quyết định đổi đối tượng rồi!”

“Ồ? Bị từ chối nhiều quá nên cuối cùng cũng chịu từ bỏ cái khát vọng lớn lao đó rồi hả?” Tần Tịch Dương ngạc nhiên.

Gino quát vào mặt cô ta, “Tôi cho cậu xuống xe bây giờ cậu tin không!”

“Tin tin tin, lo mà nhìn đằng trước đi kẻo mất dấu!” Cô ta đáp lấy lệ, biết tỏng Gino chỉ được cái miệng thôi.

“...” Đường có mỗi hai cái xe thì mất dấu thế quái nào được! Với cả, hắn thật sự có gan bỏ cô ta lại giữa đường đấy nhé!

Xa xa là thành phố New York – chốn phồn hoa thời thượng bậc nhất, hòa mình vào đó, mi sẽ có cảm giác như mình chỉ là một hạt muối giữa đại dương mênh mông.

Đường xá tấp nập người đi, nườm nượp xe cộ. Mộc Như Lam nhàn nhã bước dọc theo phố đi bộ. Giữa hai dòng người vội vã như tách thành hai thế giới, trông cô như đến từ một thế giới khác.

Tần Tịch Dương và Gino lén lút bám theo, Tần Tịch Dương nói chắc nịch, “Nhìn cô ta đi thạo đường chưa kìa! Hay là ở đây có cửa hàng bí mật bán đồ cấm? Chắc chắn đống bùa mê thuốc lú của cô ta đều từ đó mà ra!”

Gino mặt mày vô cảm, cố gắng làm như mình không quen con nhỏ dáo dát khả nghi này, ngặt nỗi Tần Tịch Dương cứ núp ngay sau lưng hắn nên ai nhìn cũng biết bọn họ đi với nhau, “Bớt xem TV lại đi, xem riết ngu người luôn rồi.”

Tần Tịch Dương trừng hắn, “Cậu chả hiểu gì cả.” Mộc Như Lam chắc chắn là một mụ phù thủy chuyên xài ma dược, nếu không sao dễ mến vậy được, rõ ràng hồi trước mình không hề ưa cổ mà bây giờ chẳng hiểu sao càng nhìn càng thích! Nhất định là cổ giở trò gì rồi!

Mộc Như Lam vào trung tâm thương mại, trong này rất đông, người chờ thang máy cũng không ít chút nào. Tìm mãi mới thấy một cái thang máy vắng, Mộc Như Lam bước vào, đang chuẩn bị bấm nút lên tầng thì bỗng có một sức ép nặng trịch vô hình khiến cô phải khựng lại, cơ bắp hơi co rút.

Cô ngẩng đầu, lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy kẻ đứng ngoài thang máy. Y mặc một bộ âu phục thủ công lịch lãm màu đen, đen đến mức như nuốt chửng mọi ánh sáng. Thân hình 1m9 gây cảm giác lấn át, chưa kể khí chất của y còn làm lòng người dấy lên một nỗi sợ.

Tuy y đeo kính râm chỉ để lộ khuôn mặt góc cạnh nhưng Mộc Như Lam vẫn cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo găm lên người mình, sắc lẻm như một lưỡi dao.

Không chút thiện ý.

“Cô là ai?” Một giọng nữ vang lên, bấy giờ Mộc Như Lam mới nhận ra bên cạnh y còn có một cô gái tóc vàng ăn mặc sexy, tuy thân hình nóng bỏng điển hình phụ nữ phương Tây không hề dán lên người y nhưng vẻ mặt và ánh mắt chiếm hữu lại dõng dạc tuyên bố: người đàn ông này là của cô ta, “Thang máy này không phải ai cũng được phép dùng, cô đi ra đi, đừng nói là cô không biết tiếng Anh đấy nhé.”

Mộc Như Lam nhướng mày, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì người đàn ông kia lại đột ngột bước vào bấm nút đóng thang máy, suýt nhốt luôn cô gái nọ ở ngoài, thế nhưng cô ta đã kịp chen mạnh vào trước khi cửa thang máy khép hẳn.

Núp sau một cây cột, Tần Tịch Dương và Gino tim đập thình thịch, nét mặt hoảng sợ, “B-boss…”

“Sao boss lại ở đây? Có khi nào boss ném Mộc Như Lam xuống từ tầng cao nhất không?” Tần Tịch Dương xoa ngực lo lắng.

“… Dễ vậy lắm.”

“!”

Trong buồng thang máy chật hẹp, áp suất tăng mạnh như có thể khiến thang máy gặp trục trặc bất cứ lúc nào, cảm giác nặng nề khó thở khiến người ta không khỏi nghi ngờ liệu có phải nơi đây thiếu dưỡng khí hay không.

Y đứng thôi mà cũng đã khiến người ta phải căng thẳng lo sợ, Mộc Như Lam không bị ảnh hưởng mấy nhưng cô gái kia thì không tốt số như thế, mới nãy còn có sức lườm nguýt Mộc Như Lam mà bây giờ mặt mày đã tái mét.

Mộc Như Lam trầm tư suy nghĩ, hình như người này chính là anh trai Bạch Tố Tình, cô thư ký theo sau anh ta tại sân bay thủ đô chính là Tuyết Khả – người mà cô đã gặp ở nhà hát hồi đầu năm. Có điều khí chất của y khác hẳn Bạch Tố Tình, chỉ nhìn thôi cũng biết y chẳng cần chút tài sản cỏn con của Mộc gia, có khi gia thế còn ngang ngửa Kha gia nữa kìa.

Vậy sao y lại sai Bạch Tố Tình tới cướp hết tất cả mọi thứ bằng thủ đoạn hạ lưu? Phải, mấy cái thủ đoạn đó rất hữu dụng trong kiếp trước, ít nhất là ở Mộc gia. Chỉ tiếc cô không sống được tới ngày Bạch Tố Tình nắm Kha gia trong tay nên cũng không biết kết cục ra sao.

Vì sao nhỉ? Với thái độ của người Tần gia thì xem ra bọn họ đã biết cô là ai từ lâu, hơn nữa còn đối xử hết hằn học với cô, cứ như cô đã cướp của ai thứ gì vậy. Chà, không loại trừ khả năng đây chính là trả thù.

Trả thù…

Vậy ra cô có dính líu à? Nhưng rõ ràng kiếp trước cô có làm gì đâu, tại sao vẫn trở thành mục tiêu trả thù số một? Rốt cuộc mục đích trả thù của y là gì? Thời gian tới… y sẽ giở trò gì để hãm hại cô đây?

Thang máy lên thẳng tầng cao nhất – nơi đặt một cửa hàng bán các loại đá quý xa xỉ. Cửa thang máy vừa mở là cô gái kia vội lao ra ngoài hít thở, đến khi nhìn lại thì đã thấy nó đóng lại rồi, không khỏi giậm chân tiếc hùi hụi.

“Phải anh Bạch không?” Thang máy tiếp tục đi lên, Mộc Như Lam quay sang nhìn người đàn ông đứng cạnh.

Y không trả lời nhưng Mộc Như Lam vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao.

Cô cười ngây ngô, tựa như một đứa bé mới chào đời, “Xin hỏi nhà tôi có thù oán gì với anh sao?”

Ting…

Cửa thang máy mở ra một khoảng nền xi măng ngập trong ánh mặt trời, không đâu khác chính là sân thượng.

Ngay khoảng khắc đó, Mộc Như Lam cảm nhận được bầu không khí xung quang y chợt trở nên cuồng bạo và khát máu thấy rõ – con sư tử đã nổi giận. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay túm cổ áo lôi ra ngoài.

Cái túm tay đó chặt như gọng kìm, cô không tài nào giằng ra được. Kính râm của cô rơi xuống đất và bị đạp vỡ không thương tiếc. Bất thình lình, Mộc Như Lam thấy mình lơ lửng, gió thổi bay chiếc mũ làm mái tóc đen dài bay phấp phới. Trông cô như một thiên sứ đang tung cánh, chỉ có điều đôi cánh đó màu đen.

Trái tim Mộc Như Lam đập từng nhịp đều đều, cô nhìn xuống, khoảng tầng hai lăm, xe cộ nhỏ chỉ bằng con kiến, thứ duy nhất bảo toàn tính mạng cho cô chính là bàn tay của người đàn ông đầy thù địch này, chỉ cần y thả tay, Mộc Như Lam sẽ nói lời tạm biệt với thế giới hậu trùng sinh.

Mộc Như Lam bình tĩnh nhìn y bằng đôi mắt trong veo, cô hỏi như tò mò, “Sao không thả tay?”

Bạch Mạc Ly nghiến răng, chất giọng lạnh lẽo tột cùng, “Không sợ?” Tưởng y không dám thả tay sao?

“Sợ chứ.” Mộc Như Lam nhăn mặt, “Rớt xuống là chết chắc, mà chết rồi thì không làm được gì nữa, vả lại sẽ có rất nhiều người đau buồn vì cái chết của tôi, tôi không thích như vậy đâu.”

“Ha…” Bạch Mạc Ly cười lạnh, “Đồ đạo đức giả!” Y từ từ thả cho chiếc cổ áo tuột khỏi tay mình. Đúng, rớt xuống là chết chắc, vậy mi đi chết đi! Vốn dĩ mi không nên tồn tại trên đời này!

Mộc Như Lam ngẩng đầu, ánh nắng ấm áp mơn trớn làn da trắng nõn, cô mỉm cười nhắm mắt lại, nhẹ nhàng giang tay như muốn ôm lấy mặt trời, chờ phút Thượng đế đón mình về thiên đường.

Cô chưa thử trò nhảy dù bao giờ, bây giờ tận hưởng cảm giác bay lượn trước khi chết cũng không tệ.

Trùng sinh là ân huệ lớn lao mà thế giới này ban cho cô. Cô đã hạnh phúc, đã vui, đã có lũ rối, đã có Mặc Khiêm Nhân, thế là đủ, chết cũng cam lòng. Giả sử có tên biến thái nào chế tác cô thành rối hoặc ăn sống luôn cũng được.

Bạch Mạc Ly cau mày, cái vẻ mặt gì thế này? Chẳng những không hoảng sợ xin tha mà còn cười?

Ánh nắng rực rỡ ôm lấy cô, mái tóc đen nhánh nhảy múa trong gió, cô giang rộng hai tay, không hoảng không sợ, tựa hồ đã thấy cánh cổng tới thiên đường—

Gai mắt!

Mảnh vải cuối cùng trượt khỏi ngón tay, để rồi được túm lại ngay tức khắc.

Bạch Mạc Ly lôi Mộc Như Lam vào, thấy cô mở mắt nhìn mình khó hiểu thì lại càng thêm bực bội, y quăng cô sang một bên, “Cút!”

Muốn chết hả? Không dễ vậy đâu! Không sợ chết phải không? Vậy thì sống không bằng chết đi!

“Bất lịch sự quá.” Mộc Như Lam đứng dậy phủi bụi đất dính trên váy, đầu gối bị trầy đỏ nhưng cô chẳng buồn để tâm, chỉ than phiền một câu rồi quay trở vào thang máy.

Chậc, “gặp nạn lớn không chết, ắt có phước về sau” hả? Này cũng coi như là nạn lớn nhỉ? Mộc Như Lam gật gù đắc ý, ok, đi shopping nào, nghĩ không ra thì khỏi nghĩ nữa, đến lúc nào đó cũng sẽ biết thôi.

Ngoài trung tâm, Tần Tịch Dương nheo mắt cố gắng nhìn lên nóc tòa cao ốc. Gino đến cạn lời với cô ta, hắn nói đại thôi chứ đời nào boss ném Mộc Như Lam xuống được, tòa nhà này là của boss, nếu có người chết thì sẽ ảnh hưởng tới kinh doanh mất.

====

Huhu Lam Lam bị bắt nạt, hãy đợi đấy, chờ A Khiêm về A Khiêm cho biết tay ;