Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 4




Bốn người hẹn nhau ở Bách Liên.

Nguyễn Ân và Cố Tây Lương tới trước, lúc đi qua phòng bao, Nguyễn Ân không kiềm chế được mà phóng tầm mắt về phía ngã rẽ kia. Nếu không phải anh đang đi bên cạnh thì vẫn còn cảm giác thấy sợ hãi. Cũng thật thần kỳ, ngày ấy vì sao lại tóm được đúng anh cơ chứ? Không phải Mạc Bắc, không phải phụ nữ, cũng không phải người nào khác, mà lại là anh!

Thế nên, nghĩ kiểu gì Nguyễn Ân cũng thấy nên cảm ơn cuộc ẩu đả ngày ấy, nếu không nhờ nó, cô sẽ không gặp được người đàn ông độc nhất vô nhị trong trái tim mình.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang bỏ thâm đá vào ly brandy, lúc ra khỏi cửa, gió lạng thổi đến mức cứng đờ cả da mặt.

Cô cứ nhìn như thế, đột nhiên bao nhiêu sợ hãi đều biến mất. Cố Tây Lương hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, quay sang nhìn, tỏ vẻ thắc mắc. Nguyễn Ân lắc đầu, chỉ vào ly brandy của anh và nói: “Em muốn thử.”

Cố Tây Lương nghĩ uống một chút cũng không sao, nghiêm mặt nói: “Một ngụm thôi đấy”.

Nguyễn Ân gật đầu, nhận lấy ly rượu uống một ngụm.

Cửa phòng bị mở ra, Mạc Bắc và Hòa tuyết cùng nhau đi vào, vẻ mặt cau có, hẳn là vừa cãi nhau. Hòa Tuyết ngồi phịch bên cạnh Nguyễn Ân, Mạc Bắc cũng bước tới đang định ngồi thì bị Hòa Tuyết quát: “Cút! Mơ tưởng ra bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho tôi”.

Thế nhưng, Mạc Bắc càng sa sầm mặt, phịch mông ngồi xuống ghế: “Tôi không đi đấy, cô làm gì được?”

“Mạc Bắc kia, anh đàn ông đàn ang gì mà không biết xấu hổ thế hả?”

“Cái gì? Thế nào là không biết xấu hổ?”

“Có một nơi tên gọi là khách sạn, trải rộng khắp thế giới! Vì sao anh không chui vào đấy mà đứng giữa hành lang làm những chuyện đồi bại cản lối đi, tầm nhìn của người khác!”

Nguyễn Ân nghe đến đây liền hiểu ra mọi chuyện. Xem ra hai người họ không phải hẹn nhau cùng đến mà là Mạc Bắc đến trước, thấy ngoài kia có mấy cô em xinh đẹp, không kìm được mà trêu ghẹo vài câu, bị Hòa Tuyết bắt gặp. Sao trên đời này lắm chuyện trùng hợp như thế? Cuộc chiến càng đánh càng ác liệt, Nguyễn Ân thở dài, kéo tay Hòa Tuyết khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, đừng giận nữa, anh ấy cũng không phải cố ý đồi bại như thế.”

Cô đương nhiên không thể nói toạc tâm tư của Hòa Tuyết ra, chỉ có thể đổi sang cách khuyên nhủ, nhưng lại không biết, nói như thế càng khiến tội Mạc Bắc thêm nặng: cô ấy lúc nào cũng thiếu suy nghĩ như thế.

Hòa Tuyết còn chưa kịp nguôi giận, thêm một câu của Mạc Bắc, thêm một câu của Nguyễn Ân, tức đến long cả phổi. Vì thế, khi Nguyễn Ân vừa giơ tay lên thì lập tức bị Hòa Tuyết gạt ra, tỏ rõ thái độ ai cản tôi người đó sẽ chết.

Nguyễn Ân không ngờ Hòa Tuyết lại gạt tay mạnh đến thế, suýt nữa thì ngã khỏi sofa, may mà Cố Tây Lương nhanh tay đỡ cô. Nãy giờ dửng dưng, đến lúc này thì nét mặt Cố Tây Lương đã sa sầm lại. Hòa Tuyết cũng nhận ra mình quá đáng, định kéo Nguyễn Ân về nhưng Cố Tây Lương đã kéo Nguyễn Ân lại phía mình. Anh lạnh lùng nói với Hòa Tuyết: “Nghe nói bác trai đã đặt toàn bộ bất động sản và hợp đồng tương lai vào hạng mục hợp tác giữa Cố Thị và Hàn Thông? Về nhà cô nhắc nhở bác trai, làm việc cẩn thận mới được dài lâu”.

Hòa Tuyết và Nguyễn Ân không hiểu chuyện làm ăn, mặt ngây như phỗng nhìn nhau. Chỉ có Mạc Bắc nghe ra khẩu khí Cố Tây Lương không mấy tốt lành, không ngờ Hòa Tuyết lại bị Cố Tây Lương ghi thù.

Vì thế anh ta lo quýnh lên : “Tây Lương, không đến mức vậy chứ?”

Người nọ lạnh lùng đáp: “Đến mức.”

Mạc Bắc lại càng cuống quýt: “Đừng đừng, coi như cậu nể mặt tớ được không hả?”

“Vì một cô gái mà phải nể mặt cậu? Thế này chẳng lẽ ngày nào tớ cũng phải nể à?”

Nguyễn Ân không hiểu vì sao hai người họ tự dưng lại đi chọc ngoáy nhau, len lén kéo gấu áo Cố Tây Lương, nhưng lại bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi.

Cố Tây Lương đau đầu, đồ ngốc này, chẳng lẽ không phải em muốn tác hợp cho họ à?

Quả nhiên, Mạc Bắc một khi đã sốt ruột thì kiểu gì cũng lỡ miệng: “Cô ấy khác!”

“Khác thế nào?”

“Cô ấy…cô ấy…Những người khác là chơi bời, còn cô ấy là người yêu!”

Mặc dù không nói những câu cần thiết như “anh thích em”, nhưng chỉ cần một câu này thôi là đủ rồi.

Cố Tây Lương đắc ý nhếch miệng: “Ô thế à? Thế thì làm sao tớ dám không nể mặt thiếu gia Mạc Bắc cho được?”

Hòa Tuyết cứ vô duyên vô cớ như thế bị tỏ tình trong mơ màng, một lúc sau mới có phản ứng, cô giẫm nát giày da Ý của Mạc Bắc: “Ai là người yêu của anh?”

Mạc Bắc cũng kích động không kém: “Hôn cũng hôn rồi còn không gọi là người yêu?”

Mặt Hòa Tuyết lập tức đỏ đến mang tai.

“Ai thèm hôn anh? Cái đó gọi là trao đổi kinh nghiệm lẫn nhau, không hiểu à?”

Mạc Bắc mất hứng, ngôn từ cũng sắc bén hẳn lên: “Cứ tưởng ngọc nữ, náo loạn một hồi mới biết là dục nữ[*]”

[*] dục nữ: cô gái dung tục.

Hòa Tuyết giơ tay dáng cho Mạc Bắc một cái tát: “Mạc Bắc, đồ vô liêm sỉ!”, sau đó đứng bật dậy chạy ra ngoài.

Mạc Bắc ngây người mất mấy giây rồi cũng đuổi theo.

Lúc này chỉ còn lại Nguyễn Ân ngơ ngơ ngác ngác với Cố Tây Lương đang ngồi xem kịch vui.

Buổi tối nằm trên giường, Nguyễn Ân ở trong lòng Cố Tây Lương dường như có phần không bình thường. Cố Tây Lương muốn ngủ nhưng cô liên tục động đậy khiến anh tỉnh. Cứ thế mấy lần, anh hơi bực, nghiêng người ôm chặt Nguyễn Ân, môi tự động tìm tới môi cô, nhưng lại bị hai tay cô đẩy ra. Cô chậm rãi ngước mắt lên, hồi lâu mới dám nói: “Anh giúp em gãi lưng được không?”.

Cố Tây Lương sửng sốt, kéo vạt áo ngủ của cô lên xem mới thấy da cô đã mẩn đỏ.

“Sao thế?”

“Dị ứng cồn…”

Thấy mặt anh thoáng cái sa sầm lại, Nguyễn Ân vội vàng nói: “Không sao, thế này đã là đỡ lắm rồi. Có lần đi uống với Hòa Tuyết, em còn phải nằm viện một tuần cơ, suýt nữa bỏ lỡ buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp”.

Cố Tây Lương không nói gì mà xuống giường, kéo cô dậy, rồi lại lấy áo khoác lên người cô.

Nguyễn Ân ngơ ngác hỏi: “Anh làm gì thế?”.

Đối phương chỉ đáp vẻn vẹn: “Đi bệnh viện.”

Nguyễn Ân sống chết không chịu cử động, ôm chặt chăn nói: “Không cần đâu, chuyện này rất bình thường thôi, da em yếu quá, không có gì to tát cả”.

Cố Tây Lương phớt lờ cô, nói: “Em muốn đi bệnh viện hay để anh gọi bác sĩ tới?”

Nguyễn Ân lắc đầu: “Có thể cả hai đều không cần được không? Em sợ tiêm…”

Thấy bộ dạng khóc không nổi của cô, Cố Tây Lương tức giận nói: “Sợ mà sao còn đòi uống?”

Nguyễn Ân biết anh đã thực sự nổi giận, bèn dịch người ra mép giường, ôm lấy người Cố Tây Lương, nhỏ giọng nũng nịu nói: “Em xin lỗi”.

Giọng vừa run rẩy sợ hãi lại vừa ngọt ngào.

“Em không có lỗi với anh, em có lỗi với cơ thể em.”

“Thế em tự xin lỗi bản thân, được không…”

Cố Tây Lương vẫn chưa nguôi giận, nhẹ gạt tay cô xuống rồi đi ra ngoài.

Nguyễn Ân cuống quýt: “Anh đi đâu?”

“Lấy thuốc dị ứng.”

Tối hôm đó, Hòa Tuyết và Mạc Bắc một trước một sau chạy ra khỏi câu lạc bộ Bách Liên. Đến bãi đỗ xe, Mạc Bắc chặn được Hòa Tuyết lại, khép nép nói: “Tôi sai rồi, được chưa?”.

Hòa Tuyết ngừng chân, chắn lối đi: “Anh sai cái gì? Thiếu gia Mạc Bắc nhà anh có gì mà sai?”

Mạc Bắc bất đắc dĩ: “Cái gì cũng sai”.

“Rõ ràng không sai sao anh cứ phải nhận sai?”

Thấy Mạc Bắc chịu nhún nhường, Hòa Tuyết lại càng làm quá. Mạc Bắc dần mất kiên nhẫn: “Hòa Tuyết, đừng quá đáng!”.

Vốn đang chờ Mạc Bắc nói mấy câu dễ nghe, không ngờ anh ta chỉ trích là quá đáng, Hòa Tuyết lại bừng bừng nổi giận.

“Tôi thích quá đáng như vậy đấy! Tôi cũng chẳng cần anh đuổi theo ra đây!”

Mạc Bắc chưa từng chịu thiệt trước mặt phụ nữ, lần này đã phải hạ mình như thế mà Hòa Tuyết còn không chịu. Anh ta tức giận, sa sầm mặt nhìn Hòa Tuyết, rồi khôi phục bộ dạng bất cần đời: “Chào!”

Sau đó, Mạc Bắc quay đầu đi thẳng. Hòa Tuyết đứng chôn chân tại chỗ, nhìn theo Mạc Bắc mà hét toáng lên: “Anh dám đi thì từ nay về sau đừng hòng gặp nữa”.

Bóng dáng đằng trước khựng lại một chút nhưng rồi vẫn nhanh chóng bỏ đi.

Anh dỗ dành vài câu thì chết à? Em chẳng qua chỉ ham sĩ diện chút thôi, muốn được ngẩng cao đầu trước mặt anh chút thôi. Anh chỉ cần khẽ chìa tay ra là em sẽ lập tức nắm lấy, toàn bộ trang bị của em đều sẽ tan rã vì anh. Thê nhưng, vì sao anh không cố gắng thêm một chút?

Hòa Tuyết cứ thất thần như thế, đến khi bóng dáng Mạc Bắc khuất hẳn, cô mới ủ rũ đá chân vào chiếc Lotus thể thao màu vàng. Còi báo động vang lên inh tai.

Hàn Duệ vừa ra khỏi Bách Liên liền được chứng kiến cảnh tượng một cô gái nhỏ nhắn đang đá chân vào xe mình mà trút giận, thậm chí còi cảnh báo đã kêu ầm ĩ mà cô ta cũng không dừng lại, tặng thêm hai cú đá nữa.

Hàn Duệ nhận ra cô gái đó, chính là cô gái đã trêu đùa em gái mình ở quán cà phê lần trước. Anh lẳng lặng đứng phía sau, muốn đợi xem rốt cuộc cô ta sẽ đá đến bao giờ mới thôi. Thế nhưng, tiếc rằng Hòa Tuyết không hề có dấu hiệu dừng lại, Hàn Duệ đành tiến lên: “Cô à, thứ cô vừa đá thỏa thích là thuộc quyền sở hữu của tôi. Nó không đáng giá là bao nhưng tốt xấu gì cô cũng nên nể tình chủ nhân nó một tý chứ nhỉ!”.

Hòa Tuyết vừa liếc mắt đã nhận ra Hàn Duệ. Hai người đã từng kết oán, giờ thần xui quỷ khiến thế nào cô lại đá vào xe anh ta, trong đầu Hòa Tuyết bỗng xuất hiện câu nói: oan gia ngõ hẹp. Nửa đêm nửa hôm thế này, nếu anh ta nổi máu trả thù lên thì mình có mười cái mạng cũng không đền đủ!

Hiểu rõ thời thế mới là anh hùng, vì thế Hòa Tuyết ngồi sụp xuống, làm bộ như không có chuyện gì, dùng đầu ngón tay xoa xoa vào vị trí mình vừa đá, rồi đứng dậy nói: “Xin lỗi nhé, đi ngang qua không cẩn thận đụng vào!”.

Khóe môi Hàn Duệ giật giật, không buồn vạch trần màn xiếc của Hòa Tuyết, đúng lúc anh ta đang định lên tiếng thì Mạc Bắc ở đâu xuất hiện.

Hòa Tuyết bỗng cảm thấy Mạc Bắc hệt như anh hùng hiệp khách từ trên trời giáng xuống, áo trắng bay phấp phới! Bao nhiêu ấm ức trong lòng thoáng chốc tiêu tan, cô lập tức lùi lại sau lưng anh. Mạc Bắc cảm nhận được Hòa Tuyết đã thỏa hiệp với mình, tâm trạng tốt hẳn lên. Vừa rồi quả thực anh đã muốn bỏ về nhưng chợt nghĩ Hòa Tuyết chắc chắn không mặt mũi nào đi tìm Cố Tây Lương và Nguyễn Ân, trời lại khuya khoắt, sợ cô gặp nguy hiểm nên anh mới quay lại. Người đàn ông kia đương nhiên Mạc Bắc có biết, anh ta chính là chủ tịch của Hàn Thông, đã từng có qua lại vài lần.

Hai người máy móc nói vài câu xã giao rồi Hàn Duệ lái xe đi, trước đó còn không quên liếc nhìn Hòa Tuyết một cái đầy ẩn ý. Mạc Bắc nhíu mày.

Hòa Tuyết bấy giờ mới có tâm tình quan sát người đàn ông đối diện.

“Quay lại làm gì nữa? Đi đi! Đi đi!”

Mạc Bắc giả vờ định đi, Hòa Tuyết vội vàng kéo lại, cất cao giọng: “Không được đi!”.

Mạc Bắc cười thầm: “Thế cô muốn thế nào?”.

“Tôi muốn…trao đổi kinh nghiệm với anh!”.

Màn đêm yên tĩnh, ánh đèn neon lờ mờ như sương, tất cả mọi thứ đều sâu lắng.

Lúc được Cố Tây Lương bôi thuốc, Nguyễn Ân mới biết chuyện buổi tối là anh cố tình khích Mạc Bắc. Cô nghe xong liền xoay người lại, đột nhiên hôn lên má trái anh, giọng đầy phấn khích: “Sao anh lại thông minh đến thế!”.

Cố Tây Lương vô cùng thỏa mãn: “Thưởng thế này hình như hơi ít thì phải?”.

Anh có thể cảm nhận được, từ sau lần Nguyễn Ân thổ lộ, hai người dường như xích lại gần nhau hơn, cô nhanh chóng chạm tới nơi mềm yếu trong lòng anh. Yên ổn sống hết cuộc đời này, như vậy cũng không có gì không tốt, Cố tây Lương thầm nghĩ.

Khi con người ta tỉnh táo, sẽ tránh khỏi cảm tính. Biết đâu lạc đường lại tìm được tình yêu.

Đêm khuya, chỉ có một màn kiều diễm ngập căn phòng.

Hòa Tuyết và Mạc Bắc đang chìm đắm trong thời khắc tình nồng ý say, bỗng nhiên có người buột mình: “Thực ra chúng ta phải cảm ơn công tử họ Cố kia!”.

Mạc Bắc ngẩn người: “Vì sao?”.

Hòa Tuyết không nghĩ nhiều, lập tức kể với Mạc Bắc chuyện mình đã tâm sự những gì với Nguyễn Ân.

Nghe xong, Mạc Bắc cảm thấy như trời long đất lở, hóa ra mình bị gài bẫy mà hoàn toàn không hay biết, trở thành trò cười cho người khác. Công tử Mạc Bắc làm sao nuốt nổi cục hận này?

Cố Tây Lương, anh em tốt à? Được lắm, có thù không trả không phải quân tử!

Từ sau khi Mạc Bắc và Hòa Tuyết hẹn hò, bốn người thường xuyên liên lạc gặp gỡ hơn, mỗi tuần đều tụ tập ở Bách Liên. Chỉ có điều, Cố Tây Lương không bao giờ để Nguyễn Ân đụng vào một giọt rượu nào nữa, thậm chí nhìn cũng không được. Hành vi ngang ngược ấy của anh lại khiến Nguyễn Ân vô cùng hài lòng. Cố Tây Lương luôn là một người lạnh lùng, mặc kệ bọn họ chơi đùa kiểu gì anh đều hờ hững, chỉ cần không ảnh hưởng tới anh là được. Lần này cũng không ngoại lệ.

Trong phòng bao cái gì cũng có đầy đủ, tivi, micro, dàn âm thanh cao cấp, màn hình tình thể lỏng cực lớn, thậm chí còn có một bàn snooker. Cố Tây Lương và Mạc Bắc đang tỷ thí snooker, Hòa Tuyết chọn bài Một người như mùa hạ, một người như mùa thu để song ca cùng Nguyễn Ân, chơi vui đến quên trời quên đất. Sau đó, Nguyễn Ân chọn một bài tình ca, giọng hát nhẹ nhàng của cô nhất thời thu hút ánh nhìn của ba người còn lại.

Nhìn bức ảnh cuối cùng của cô ấy trên đời này

Em giật mình hoảng sợ vì khuôn mặt ấy lại giống em đến thế

Sau này em mới phát hiện

Là đường cong tình cảm trên ngón áp út của anh

Một cuộc tình có thể kéo dài được mấy chục năm?

Cảm ơn anh cho em những ngày hạnh phúc

Đứng bên cạnh anh, và sống trong cái bóng của cô ấy

Là lỗi lầm của thời gian, chứ không phải sai trái của tình yêu

Vì hồi ức mà em đem tình cảm ra thử nghiệm

Niềm nhớ nhung của anh dành cho cô ấy trở thành sự day dứt đối với em

Em xót thương thay cho tình chúng ta

Nói hẹn gặp lại nhưng biệt vô âm tín

Sinh ly khiến em quyến luyến, tử biệt lại cướp đi niềm nhớ nhung của anh

Không hẹn gặp lại nhưng vẫn gặp nhau

Hoa hồng đỏ rực đôi mắt

Hi sinh bản thân cùng anh nhớ lại năm ấy

Hai người hai thế giới chợt vô tình đoạn tuyệt sự gắn kết

Ngay từ đầu đã là sự lừa gạt thiện ý của số phận

Ở bên cạnh anh, gìn giữ lời nhắn nhủ của người yêu

Khi đã yêu một người, anh đừng nhớ đến thưở xưa[*]

[*] Bài hát Đại thành đại sự của ca sĩ Dương Thiên Hoa

Cố Tây Lương chột dạ, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Nguyễn Ân đã biết điều gì rồi nên mới chọn bài hát này hay không? Nhưng hát xong, cô vẫn giữ thái độ bình thường, còn hỏi anh mình hát thế nào, Cố Tây Lương bây giờ mới yên tâm. Trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi! Nhưng không thể phủ nhận đáy lòng anh đã chịu một cú đả kích, không có tâm trạng chơi snooker nữa. Anh đứng dậy nói: “Đi WC”.

Mạc Bắc lúc đầu cũng tưởng Nguyễn Ân đã biết điều gì, về sau lại thấy biểu hiện của cô không có gì khác lạ, trong lòng mới xác định cô không hề hay biết.

Nhìn Hòa Tuyết đang say sưa hát, Mạc Bắc chợt nhớ tới quả lừa của Cố Tây Lương lần trước, lửa giận lại bốc lên. Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy ví tiền Cố Tây Lương để quên trên bàn, bèn nghĩ kế chơi xỏ lại.

“Chị dâu, Hòa Tuyết chơi đến quay cuồng đầu óc rồi, có khi tý nữa chẳng đi nổi nữa ấy. Mai Tây Lương còn phải đi làm, hay hai người về trước đi?”

Nguyễn Ân nhìn sang Hòa Tuyết, nghĩ Mạc Bắc nói đúng lên gật đầu đồng ý. Mạc Bắc mới cố ý xoay người, đi được vài bước bỗng dưng quay lại: “Thôi chết, tôi quên mất không mang ví tiền”.

“Không sao, để tôi thanh toán trước.”

Mạc Bắc cười thầm, nói dối vụng về như thế nhưng không ngờ vở kịch vẫn đi đúng hướng mình đã định.

“Vậy cũng được, ví của Tây Lương kia kìa, cô nhớ cầm đi thanh toán cho tụi tôi nhé.”

Nguyễn Ân lại gật đầu, cầm lấy ví của Cố Tây Lương muốn đi thanh toán rồi đợi anh một thể.

Nhân viên tính tiền là một anh chàng còn khá trẻ, tuổi chỉ tương đương Nguyễn Ân. Anh ta cung kính nói với cô: “Chị Cố!”

Nguyễn Ân lúng túng.

“Chị Cố, anh Cố là hội viên cao cấp ở đây, được hưởng phục vụ miễn phí toàn bộ mười hai lần. Chị chỉ cần xuất trình thẻ hội viên là được.”

Nguyễn Ân liền mở ví của Cố Tây Lương ra tìm thẻ hội viên.

Lúc này Mạc Bắc ở trong phòng bao càng lúc càng bất an, đùa như vậy liệu có quá đáng lắm không? Làm hại một cô gái tâm hồn trong sáng như Nguyễn Ân, anh ta có cảm giác mình vừa phạm tội, giống như bọn đao phủ giết người. Vẻ mặt bình thản lúc đầu dần chuyển thành thấp thỏm, lo âu. Hòa Tuyết nhận ra Mạc Bắc đang bồn chồn bất an, đi tới chỗ anh ta khua khua năm đầu ngón tay trước mặt: “Anh phóng hỏa giết người, lòng không yên!”

Phóng hỏa giết người? Hình như cũng không khác biệt là mấy! Mạc Bắc ngồi không yên, chẳng kịp để ý tới câu hỏi của Hòa Tuyết, anh ta chạy vội ra ngoài định ngăn chuyện sắp xảy ra nhưng không ngờ đụng ngay Cố Tây Lương ngoài cửa.

“Bị ma đuổi à?”

Mạc Bắc cuống quýt, đẩy Cố Tây Lương ra: “Tránh ra!” nhưng lại bị Cố Tây Lương kéo lại.

“Có rắc rối gì thế?”

Đúng, đúng là rắc rối, còn không đi ngay thì rắc rối lớn nữa! Mạc Bắc cuống quá nói toạc móng heo.

“Cô vợ nhà cậu vừa cầm ví của cậu đi thanh toán.”

Cố Tây Lương sửng sốt một lúc, trông vẻ mặt chột dạ của Mạc Bắc, anh mới nheo mắt tặng cho anh ta một cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó vội vàng xông ra ngoài.

Mạc Bắc choáng váng, giá như bị ăn hai cú đấm của Cố Tây Lương còn tốt, đằng này chỉ có cái nhìn kia.

Oh! Trời xanh có mắt.

Nguyễn Ân nhìn thật lâu, đến mức nhân viên thu ngân kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng không dám nói gì.

Trong bức ảnh, người đang mỉm cười nhìn ống kính, là mình ư?

Là mình? Không phải mình. Là mình? Không phải mình.

Không phải!

Mình chưa từng mặc trang phục kiểu Bohemian, càng chưa từng làm tóc xoăn, khuôn mặt cũng không trắng bóc và thon gầy như thế.

Nguyễn Ân đột nhiên nhớ lại đêm tân hôn, nhớ tới cái tên mà Cô Tây Lương thốt lên khi đó, Diệc Thư, là cô ấy sao? Chính là người mà anh không thể quên đấy sao?

Vậy mà cô cứ ngỡ mình có năng lực xoay chuyển càn không, hóa ra chỉ là vô tình lao đúng hướng. Nghĩ tới câu hát vừa rồi, Nhìn bức ảnh cuối cùng của cô ấy trên đời này, em giật mình hoảng sợ vì khuôn mặt ấy lại giống em đến thế, Nguyễn Ân cảm thấy nực cười, chẳng trách nghe cô hát bài đó, sắc mặt anh bất giác biến đổi. Tình huống khó tin này vì sao lại xảy ra với cô? Thật buồn cười, thật đáng thương!

Cố Tây Lương chạy tới quầy thanh toán thì đã thấy Nguyễn Ân chăm chú ngắm thứ gì đó trong tay, không cần đoán cũng biết chuyện gì xảy ra. Mạc Bắc cũng đã đuổi theo đằng sau.

“Muộn mất rồi!”

Anh ta không dám nhìn vào sắc mặt trắng bệch của Nguyễn Ân, vì vừa nhìn sẽ có cảm giác tội lỗi, thậm chí có ý nghĩ muốn bóp chết chính mình.

Thời gian dường như ngưng đọng lại, bầu không khí ngột ngạt, không ai lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là Mạc Bắc đánh vớ im lặng: “Chị dâu?”

Nguyễn Ân giật mình, quay lại đã thấy có người đứng sau mình. Chạm phải ánh mắt của Cố Tây Lương, cô cúi đầu hồi lâu mới nhớ ra cất tấm ảnh vào chỗ cũ, trả lại cho anh. Sau đó, Nguyễn Ân nhấc chân muốn đi, nhưng bị Cố Tây Lương kéo lại. Cô giãy giụa một chút: “Muốn tới cô nhi viện thăm mọi người, tối nay không về nhà.”

Nói xong, Nguyễn Ân quay đầu đi thẳng.

Cố Tây Lương muốn đuổi theo giải thích nhưng lại lưỡng lự. Sự thật là như vậy, giải thích càng thêm giả dối. Vốn vì cô có ngoại hình giống người đó nên anh mới cưới, không phải sao? Vốn anh chẳng thể quên người đó, không phải sao? Vậy còn gì mà nói nữa đây.

Có phải ngay từ đầu gặp nhau đã là một sự ám thị? Cho dù cô có nỗ lực thế nào, kiên trì đến đâu cũng không thể chạm vào thế giới của anh nếu không có mối liên quan tới người kia? Người đàn ông và người phụ nữ chờ đợi tình yêu, giữa biển người chật chội vô tình gặp được nhau, đến ngày sự thật được phơi bày mới phát hiện tất cả vui buồn, mờ mịt đều đã nằm trong bàn tay khổng lồ của vận mệnh.

Cố Tây Lương lái xe về nhà, vẫn như thói quen mọi ngày, tắm táp rồi lên giường nằm ngủ. Rất mệt. Nhắm mắt mười phút rồi lại mở ra, ngủ không nổi. Trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại biểu hiện của Nguyễn Ân khi quay lưng bỏ đi, có kinh ngạc, có bi thương, có khó tin. Anh không nên buông tay cô, để cô đơn độc rời đi, chậm rãi mất hút trong màn đêm đen kịt. Anh nên giữ cô lại.

Không ngủ được, Cố Tây Lương lập tức bật dậy thay quần áo, muốn tới cô nhi viện đón Nguyễn Ân. Vừa mở cửa lớn, anh đã trông thấy một bóng dáng nhỏ bé cô độc. Anh tới gần.

Nguyễn Ân ngước lên nhìn, hai tay cô đang ôm đầu gối, hai mắt đỏ hoe.

“Em quên mang chìa khóa.”

Dường như có một cơn phiền muộn nện vào ngực mình, Cố Tây Lương im lặng không nói, sợ chỉ cần mình vừa mở miệng thì một vài thứ sẽ biến mất. Cái gì biến mất? Anh cũng không biết. Vô tình, một lưỡi dao chậm rãi đâm vào trái tim anh, nhưng anh không hề thấy đau nhức.

Ngồi ngoài này đã được một lúc lâu, rất lạnh, lạnh đến mức gai ốc nổi lên, nhưng Nguyễn Ân không dám bấm chuông. Cô sợ không ai trả lời, sợ không ai để tâm tới mình. Lúc này cô được người ấy bế vào trong nhà, quẹo phải đi mười hai bước, lên gác, đặt xuống chiếc giường lớn ấm áp quen thuộc, sau đó là cơn bão hôn ập đến, khiến cô suýt nữa không thở nổi.

Trong trí nhớ của cô, Cố Tây Lương chưa từng mất khống chế như vậy, ngay cả đêm tân hôn uống rượu say, anh vẫn duy trì được sự dịu dàng. Vậy mà lúc này, dường như anh bất chấp tất cả, chẳng buồn quan tâm tới điều gì, cục cằn và lỗ mãng hệt một chàng thanh niên hai mươi tuổi. Khoảng khắc cao trào, cô chạm tay vào mặt anh, có chần chừ, có run rẩy, cô hỏi: “Em là ai?”

Cố Tây Lương vùi đầu vào hõm vai cô, nghiêng đầu, bờ môi ấm áp dán vào vùng da cổ của cô rất lâu, rất lâu mới lên tiếng: “Nguyễn Nguyễn, hình như em béo lên”.

Nguyễn Ân bật khóc, khóc vì hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế. Nguyễn Nguyễn, rõ ràng đã nghe Hòa Tuyết gào thét cái tên này vô số lần, nhưng không ngờ từ trong miệng Cố Tây Lương thốt lên lại nhẹ nhàng, uyển chuyển đến thế, hệt như viên kẹo ngọt ngào nhất, mềm mại nhất trên đời này, khiến cô quên hết đau thương.

Đó là lần đầu tiên Nguyễn Ân nghe Cố Tây Lương kể về Hà Diệc Thư.

Trong hồi ức là tháng Ba hoa liễu bay, một người đã xa xôi ngàn dặm. Câu chuyện giữa tài tử giai nhân từ lúc bắt đầu đến lúc đổ vỡ. Cố Tây Lương thỉnh thoảng ngừng lại, bờ môi mấp máy, rồi lại tiếp tục kể.

Nguyễn Ân ngước lên, nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh đang đắm chìm trong hồi ức, trái tim cô đau nhức, vì anh, vì chính mình.

“Sau đó?”

“Cô ấy theo anh trai anh đi Mỹ.”

Cố Tây Lương đêm nay, nói rất nhiều.

“Anh chọn ngành giống hệt Cố Nhậm vì muốn chứng minh bản thân cũng có thể đáp ứng tất cả những gì cô ấy muốn. Sáu năm, số điện thoại chưa từng thay, có lần đánh mất di dộng nhưng rồi anh vẫn làm lại số cũ. Anh cố gắng để mình liên tục xuất hiện trên các mặt báo, muốn để cô ấy phải hối hận, quay về tìm anh. Thậm chí anh còn tưởng tượng tới cảnh tượng, vào một đêm nào đó, nhận được một cuộc điện thoại, đối phương trầm mặc rất lâu rồi nói: Tây Lương, thực ra trong lòng em, anh vĩnh viễn là người giỏi nhất.”



“Thế nhưng, cuối cùng cũng không xảy ra.”



“Anh ngu ngốc quá phải không?”

Nguyễn Ân lặng im nghe anh nói từng câu, từng câu, từng đoạn, từng đoạn hồi ức. Hàm răng cô suýt nữa cắn vào môi, Cố Tây Lương không phát hiện ra. Cô nghe thấy câu hỏi của anh nhưng không trả lời, mà gắng kìm nén dòng lệ đang dâng lên khóe mắt: “Năm ngoái nghỉ hè, em và Hòa Tuyết đi xem một bộ phim, tên là gì không nhớ nữa. Nhưng em ấn tượng nhất là câu nói của nữ chính với nam chính. Bây giờ em cũng muốn mượn lời đó để nói với anh”.



“Em sẽ không bao giờ đột ngột rời xa anh trong im lặng.”



“Bởi vì em rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như một cái cây to lớn.”



“Dù ngày nào đó cây kia đổ, em vẫn sẽ xuất hiện trước mắt anh, vĩnh viễn như vậy.”

Đây có lẽ là câu nói cảm động nhất mà cả đời này Cố Tây Lương được nghe. Anh ôm Nguyễn Ân vào lòng thật chặt, kịch liệt đè nén nội tâm kích động.

“Có cô gái nào lại ví mình như đại thụ?”

“Ấy! Nam chính cũng nói như thế!”

Khoảnh khắc này, hai người họ như hai con nhím đang cố gắng sưởi ấm cho nhau. Họ là tia sáng duy nhất, người bầu bạn duy nhất của đối phương, anh vì ai đó mà hàng lông mày cau lại, cô vì anh mà đau lòng. Chỉ là họ đã quên mất, vì khoảng cách quá gần, vì hiểu quá rõ, thế nên mới có thể tìm đúng một nơi là tử huyệt của nhau, hung hăng đâm một nhát. Đến lúc mọi thứ được xé toạc mới biết, mình đầy thương tích.

Em yêu anh không phải là sự kích động nhất thời, em yêu anh đến tận giây phút cuối cùng.

Những ngày sau đó, cuộc sống vẫn bình thường tiếp diễn. Nguyễn Ân nghĩ mình nên đi tìm một công việc, không thể cứ sống dựa vào Cố Tây Lương mãi được. Trước kia có quá nhiều chuyện phải lo, kết hôn, hưởng trăng mật, nên cô quên khuấy mất việc này. Tuy Cố Tây Lương nói không muốn để cô phải ra ngoài, cô cũng không ngại ngồi nhà chơi để anh nuôi, nhưng trong lòng vẫn có chút tự trọng, không muốn mình phá bỏ nguyên tắc tự lập của bản thân. Thế nên Nguyễn Ân đã tốn rất nhiều công sức để thuyết phục Cố Tây Lương cho mình đi xin việc, còn muốn anh không được can dự vào chuyện này.

Hòa Tuyết và Nguyễn Ân đều học kế toán, Hòa Tuyết vừa tốt nghiệp đã vào làm ở Vân Tân – một xí nghiệp hạng trung ngờ mối quan hệ của ông Hòa, hiện giờ công ty vẫn đang tiếp tục tuyển người. Vì muốn được làm việc chung nên Hòa Tuyết đã đề cử Nguyễn Ân, phỏng vấn rất thuận lợi, trúng tuyển vị trí trợ lý trưởng phòng, dù không đúng chuyên ngành nhưng đã được ký hợp đồng ngay. Cô vừa ra khỏi phòng đã hí hửng chạy tới ôm Hòa Tuyết, nhưng ngay lúc đó cánh cửa phòng phỏng vấn mở ra.

“Cố phu nhân, cô quên túi xách.”

Tâm trạng tốt đẹp của Nguyễn Ân lập tức rớt xuống đáy cốc.

Cô về tới nhà đã thấy Cố Tây Lương ngồi đợi sẵn. Anh nghe qua Nguyễn Ân kể hôm nay sẽ đi phỏng vấn, lúc này trông vẻ mặt ủ rũ của cô, đoán chừng bị loại, ngay từ đầu anh đã cảm thấy cô không có duyên với đám chữ số đau đầu kia rồi mà.

“Chắc là không ai dám giao sổ sách kế toán của công ty cho em phải không? Cùng lắm thì em ngoan ngoãn ở nhà đảm nhiệm chức vụ phu nhân là được rồi.”

Nguyễn Ân đang buồn bã bị câu nói này của anh là cho buồn cười, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

“Em trúng tuyển rồi.”

“Thế sao mặt lại xị ra như thế?”

Thấy Cố Tây Lương giả ngốc, Nguyễn Ân càng thêm bực mình: “Chẳng phải anh đã đồng ý với em không can thiệp vào việc này rồi cơ mà?”.

Cố Tây Lương lập tức phiền muộn, rõ ràng mình không hề làm gì!

“Anh thề, tay của anh không hề động vào.”

Nguyễn Ân nửa tin nửa ngờ, kể lại từ đầu tới cuối quá trình phỏng vấn. Nghe xong, Cố Tây Lương bật cười: “Bà Cố à, chồng của em tự cho rằng bản thân có tiếng tăm nhất định, chuyện anh kết hôn cũng có rất nhiều báo chí nhắc tới. Bà xã của anh là ai, có đến quá nửa giới thương nhân đều biết. Sao em lại trách anh đây? Chỉ có thể trách em lấy phải người quá xuất sắc.”

Nguyễn Ân không ngờ ông xã của mình lại “tự cao” đến mức ấy, cô kêu lên: “Trời! Ai cho anh kiêu căng như thế! Chẳng qua chỉ biết kiếm tiền chút thôi”.

Cố Tây Lương không thèm phản bác, chỉ hỏi lại: “Biết kiếm tiền mà không phải là bản lĩnh lớn rồi à?”.

Lần này Nguyễn Ân bó tay hoàn toàn. Cô bổ nhào về chỗ anh, làm bộ muốn cắn lên mặt anh một miếng.

Cố Tây Lương để mặc cô nghịch ngợm.

“Có thật anh không làm gì không?”

Cố Tây Lương nhún vai: “Tin hay không tùy em”.

“Thế em sẽ đến đó làm.”

Cuối tuần đó lại tụ tập, Cố Tây Lương và Nguyễn Ân đi vào phòng bao thì đã thấy Mạc Bắc và Hòa Tuyết đang chơi xúc xắc. Mạc Bắc vừa trông thấy họ liền đứng phắt dậy: “Chị dâu!”

Cố Tây Lương liếc xéo anh ta một cái, tưởng rằng như thế là xí xóa được tội chắc? Mạc Bắc tí tởn cười làm hòa, coi hai người họ như đế vương mà hầu hạ. Cố Tây Lương hỏi Nguyễn Ân có muốn uống hồng trà không, Nguyễn Ân ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Đổi khẩu vị cũng được, trà xanh đi.”

Mạc Bắc ngồi một bên nghe vậy liền bật cười, hai loại đó có gì khác nhau mà kêu đổi khẩu vị??? Lúc sau định thần lại, thấy Cố Tây Lương nhìn chằm chằm mình, khóe mắt thấp thoáng nụ cười, Mạc Bắc nghĩ thầm: thôi rồi, xong đời rồi, tai họa này chưa qua, tai họa khác đã tới. Anh ta lập tức quay sang nhìn Nguyễn Ân nói: “Chị dâu, trà xanh tốt hơn trà đen, bổ cho cơ thể! Để em kêu người mang đến”.

Nói xong, anh ta đang định rung chuông gọi phục vụ thì bị Cố Tây Lương chặn lại: “Cần gì phải gọi phục vụ, cậu tự đi lấy không được à?”

Mạc Bắc rất là không cam lòng, đang định đứng dậy thì bị Hòa Tuyết ôm lấy tay: “Chiều nay lúc anh ấy lái xe không cẩn thận bị thương ở chân.”

Quả nhiên, Nguyễn Ân cũng kéo Mạc Bắc về ghế ngồi: “Vậy thôi đừng đi nữa, gọi phục vụ là được rồi.”

Mạc Bắc nghe vậy, trong lòng thầm phục cô “vợ trẻ” của mình thông minh tài trí, vội vàng giả vờ đau để phối hợp. Cố Tây Lương nhìn ra toàn bộ vẻ đắc ý trong ánh mắt Mạc Bắc, mỉm cười lại với anh ta một cái, nụ cười khiến Mạc Bắc rùng mình.

Căn phòng bỗng dưng lặng im, chỉ còn giọng nói nhẹ nhàng bay bổng của Cố Tây Lương: “Mạc Bắc, mấy hôm trước tớ gặp bố cậu.”

Mạc Bắc đột nhiên kích động, tựa như đã đoán được tiếp theo Cố Tây Lương sẽ nói gì. Anh ta đáp theo phản xạ: “Tây Lương!”.

Cố Tây Lương phớt lờ, tiếp tục nói: “Tớ với chú Mạc ngồi tâm sự rất nhiều, chú nói hình như gần đây cậu với….”.

“Đại ca!!!”

“Gọi là gì ấy nhỉ? À, hình như là…”

“Nể tình anh em nhiều năm qua giữa chúng ta, chi phí tuyên truyền của Cố Thị quý tiếp theo tớ chịu hoàn toàn!”

Cố Tây Lương nhướng mày: “A, thế thì tốt quá!”.

Mạc Bắc lau mồ hôi, không ngờ Cố Tây Lương vẫn chưa dừng lại, tiếng nói lại vang khắp phòng: “Nghe nói gần đây cậu với thiên kim tiểu thư của Hàn Thông khá thân thiết, tớ gặp cô ta rồi, đáng yêu phết!”.

Dứt lời, Cố Tây Lương thản nhiên bưng ly Le Vi Rouge vơi một nửa trên bàn lên, chìa ra trước mặt Mạc Bắc, gật đầu một cái như lời mời, sau đó uống cạn. Hòa Tuyết và Mạc Bắc trắng bệch mặt.

Được lắm, đủ độc ác! Đã giết thì giết bằng sạch.

Xe chầm chậm chay trên cầu vượt, Nguyễn Ân ngồi ở ghế phụ, sắc mặt không tốt cho lắm, rốt cuộc không nhịn được phải lên tiếng: “Vì sao? Anh nói thế sẽ khiến hai người đó cãi nhau đấy”.

Cố Tây Lương giả vờ chăm chú lái xe, Nguyễn Ân lại hỏi: “Vì…chuyện tấm ảnh phải không?”.

Cố Tây Lương vẫn duy trì im lặng.

Nguyễn Ân kiên trì nói: “Thực ra, biết sớm cũng tốt mà, ít nhất thì hiện giờ em còn có thể thử làm ngơ, còn có rất nhiều thời gian nữa để cố gắng thay thế vị trí của cô ấy”.



“Nếu để vài năm hay vài chục năm nữa mới phát hiện ra trái tim của người đàn ông nằm bên cạnh mình đã bị hồi ức của một cô gái khác phủ kín, Tây Lương, em sẽ điên mất, nhất định sẽ điên mất.”

“Em tin à?”

Quá yên tĩnh.

Hòa Tuyết lúc này quá mức yên tĩnh, như thế lại khiến Mạc Bắc lo lắng.

“Bà cô của tôi, em tức giận thì mau trút hết ra đi, nhìn rồi nghẹn chết đấy!”

Hòa Tuyết đang mải nghe CD bật trong xe, quay sang nhìn Mạc Bắc: “Anh nói gì cơ?”.

Mạc Bắc liếc mắt, ấp úng nói: “Vừa nãy, Tây Lương…”

Không ngờ Hòa Tuyết lại “hừ” một tiếng: “Em không ngốc, mấy lời nói vớ vẩn đó sao tin được chứ?”.

Mạc Bắc thở phào một hơi, nãy giờ cứ mải nghĩ cách an ủi cô.

Hòa Tuyết tính khí không tốt lắm nhưng thực ra vẫn là một cô nữ sinh, cho dù trong lòng có tâm sự thì nhìn thấy thế giới này vẫn có vô vàn điều tốt đẹp. Đây chính là đểm khiến Mạc Bắc vừa yêu vừa hận. Anh vốn cho rằng mình trời sinh đã ưa tự do, thế nên mới không cam lòng. Ngay cả khi cảm nhận được mình dành tình cảm đặc biệt cho Hòa Tuyết, anh cũng chỉ có thể cho phép cô làm nũng, cho phép cô khóc lóc om sòm, nhưng những điểm đặc biệt ấy vẫn chưa thể khiến anh có quyết tâm cập bến. Không ngờ, Hòa Tuyết lại không tin điều Cố Tây Lương nói, điều này khiến Mạc Bắc hao tổn không ít sức lực.

Giữa màn đêm, xe vẫn bình ổn chạy trên đường. Bỗng Hòa Tuyết quay đầu sang nhìn Mạc Bắc, khiến Mạc Bắc sợ hết hồn. Sau đó, anh nghe thấy từ trong miệng cô, từng chữ từng chữ thốt ra, ngữ điệu như cực kỳ phẫn nộ: “Anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em chứ?”.

Mạc Bắc “khụ” một tiếng: “Sao có thể? Có bạn gái là quốc sắc thiên hương như em rồi, anh còn tâm tình đâu thưởng thức hoa dại nữa?”.

Hòa Tuyết hài lòng gật đầu: “Nói với anh một chuyện này, Mạc Bắc, giữa hai chúng ta chỉ có hai kết cục! Một là vui vẻ kết hôn, hai là nếu anh phản bội em, em sẽ cùng với đôi cẩu năm nữ ngọc nát đá tan!”.

Mạc Bắc nghe vậy, hoảng hốt đến mức suýt tông xe vào cột đèn điện trên vỉa hè. Một dự cảm bất thường bao phủ toàn thân.

Mạc Bắc vốn không phải một người đàn ông thuần phác, hoàn cảnh gia đình phức tạp khiến anh không thể gạt bỏ nỗi sợ hãi đối với chuyện tình cảm. Không phải là anh chưa từng nghĩ tới chuyện xóa bỏ nỗi ám ảnh đó, nhưng mỗi lần cố gắng thử lại cảm thấy như mình thiếu đi chỗ dựa, rơi vào khoảng không chơi vơi.