Giả Làm Tình Nhân Xã Hội Đen

Chương 11




Hắc Báo vội vàng đóng cửa lại, xoay người, ngay sau đó đi tới trước mặt Thạch Du, giơ ngón tay cái lên tán dương: “Oa! Thật không nhìn ra, cô được lắm đấy! Đúng là số 1.”

Khuôn mặt Tất Thịnh đột nhiên trầm lại, “Hắc Báo!” Ánh mắt anh thoáng nhìn Hắc Báo, giống như muốn nói cái gì.

Không cần lời nói, Hắc Báo lập tức hiểu ý của Tất Thịnh, anh lập tức che giấu nụ cười, mặt nặng nề tìm kiếm xung quanh

Thạch Du không hiểu Hắc Báo đang tìm cái gì, mở miệng hỏi: ” Anh ấy đang. . . . . .”

Còn chưa kịp nói hết câu, một tay Tất Thịnh đột nhiên ôm lấy cô vào trong ngực lấy môi che lại miệng cô lại.

Thạch Du hoang mang sợ hãi nhìn anh chằm chằm, đôi tay nắm chặt thành quyền, “Làm sao anh có thể. . . . . .”

Một lát sau, ánh mắt Hắc Báo nhìn dọc theo về phía trần nhà .

Tất Thịnh lập tức hiểu, cố ý thân thiết hôn cổ của cô , tựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Có camera không chân và máy nghe lén.” Cánh môi lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra di chuyển ở cổ trắng của cô .

Cả người Thạch Du không khỏi cứng đờ, “Vậy làm sao bây giờ?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Hắc Báo sẽ xử lý, chúng ta chỉ cần tiếp tục diễn trò cho bọn hắn nhìn là được.” Tất Thịnh giống như một thợ săn quỷ quyệt cười một tiếng, sau đó ngoài ý muốn ôm lấy vòng eo của cô, bế cô lên, và cố ý nói lớn: “Em không phải là mệt lắm sao? Tôi ôm em đi nghỉ.”

Tất Thịnh ôm Thạch Du đi vào gian phòng trong, dịu dàng đặt cô ở trên giường lớn, cũng nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán cô , cúi đầu hôn nhẹ vào trán của cô, rồi sau đó ghé vào bên tai cô nói: “Hãy ngủ một giấc thật ngon , buổi tối còn có một trận chiến phải đánh, cô trước hết phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Thạch Du biết anh ta vẫn còn đang diễn trò, rất bất đắc dĩ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát; anh nhất định sẽ trở về phòng khách cùng Hắc Báo tháo bỏ tất cả chướng ngại vật.

Dù sao tất cả mọi chuyện cũng không phải việc gì là cô cũng có thể làm , không bằng nghe lời anh nói ngủ một giấc thật ngon, để cho mình không chữa lợn lành thành lợn què.

Hai mắt nhắm lại nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh , không biết tại sao, một khi nhắm mắt lại, trong đầu cô đều hiện lên hình ảnh lúc đóng kịch, những lúc anh dịu dàng đối sử với cô, nhẹ nhàng vuốt cánh môi, đủ loại cảm giác cô chưa bao giờ có không ngừng hiện lên.

Thạch Du không biết phải làm như thế nào mở mắt, không khỏi than thở một tiếng, “Thật là phiền phức.”

Ở trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại, cô không chịu được ngồi dậy, dùng đôi tay vỗ gò má của mình, “Anh ta chỉ đang diễn kịch,không bao giờ có thể là thật! Tỉnh táo lại một chút, Thạch Du, ngươi không được tự phủ nhận sự thật này!” Tiếp theo vừa nằm xuống , nhìn trần nhà, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Ngu ngốc! Ngu ngốc! anh ta sẽ không coi trọng ngươi, đứa ngốc này .”

Thạch Du vùi đầu vào gối ôm ở trước ngực, kề mặt ở trên gối nghiêng người ngủ, bắp đùi kéo dài qua gối đầu, thầm nghĩ, không bằng tạm thời đem chiếc gối này làm thành anh ta đi!

Cô nhắm lại ánh mắt, ép buộc mình ngủ.

Kha Tái Tư đi ra khỏi phòng Tất Thịnh, lập tức cấp tốc đi về một gian phòng khác , nhanh chóng đẩy mạnh cửa phòng ra lớn tiếng hét: “Hắn bây giờ đang làm gì?”

Bên trong nhân viên giám thị hình như không nhìn cái gì bất thường nhún nhún vai, “Tất cả đều rất bình thường.”

Sau đó Tang Nhã cũng nhanh chóng hỏi, vẻ mặt tự nhiên : “Cô gái kia có vấn đề gì không?”

” Một chút vấn đề cũng không có, Tất lão đại hình như rất thương cô ta, chẳng những ôm cô đi vào phòng, còn rất yêu chiều , bày ra tình cảm nồng nàn, sâu đạm với cô ta nữa….” Nhân viên giám thị hình ảnh báo cáo.

“Đủ rồi!” Tang Nhã không nén được lửa ghen trong lòng đang bùng cháy, la hét.

Ngay sau đó khuôn mặt Kha Tái Tư sầm lại sải bước đi tới gần Tang Nhã, không chút nào thương tiếc nắm tóc của cô, “Thế nào? Ghen? Thấy người yêu mang theo một phụ nữ khác, ngươi liền chịu không được kích thích à?”

“A! Không, không có!” Trong nháy mắt bị dọa cho sợ hãi Tang Nhã nghẹn ngào, vội vàng cãi lại, “Làm ơn buông tay ra trước được không? Tôi van cầu anh.”

Kha Tái Tư không để ý tới sự cầu xin tha thứ của cô, ngược lại quăng cho cô một cái tát, “Đồ phụ nữ xấu xa, tôi cảnh cáo cô , nếu như cô dám sau lưng tôi lén lút đi gặp Tất Thịnh,thì cô xem tôi làm gì cô!”

Tang Nhã kinh hoàng, lấy tay ôm chặt gò má bị đánh, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt, “Tôi. . . . . . Tôi hiểu rõ.”

Trong lòng cô rất hối hận, oán thán mình làm sao lại ngốc như vậy vì chọc giận Tất Thịnh mà phản bội anh ta, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dịu dàng che chở cho người phụ nữ khác.

Nhìn Tất Thịnh dịu dàng chăm sóc Thạch Du, trong lòng cô tràn đầy hận ý. Lúc đầu tại sao anh không đối với cô như vậy?