Gia Sư 17 Tuổi Và Thái Tử Phá Hoại

Chương 30




Đau thương và nước mắt! tình iu và thù hận! mọi thứ đều khắc sâu trong tim 4 con người cùng với số phận nghiệt ngã.

______________

Lang thang trên con đường vắng người! ông trời đang thấu hiểu nỗi lòng của nó hay chỉ là do thời tiết làm ch0 bầu trời âm u.

*lách tách...lách tách* mưa rồi, mưa từng giọt nhỏ ch0 đến chuyển thành những giọt lớn hơn.

Nhìn kìa! những cặp đôi tay trong tay cầm dù đi dưới mưa, họ cười nó mắng iu nhau sao thật hạnh phúc...còn nó! giờ chỉ còn là 1 con ma hoang dại, linh hồn không nơi về, tan nát. Nó nhớ lúc trước sao quá nhiều hạnh phúc đong đầy, có nó có cậu có mọi người nhưng bây giờ chỉ còn nó đối mặt với sự thật quá phủ phàng, 1 sự thật đau lòng quá đỗi. Cách đây chưa lâu! họ hạnh phúc lắm mà, nhưng người ta vẫn nói tình iu đâu phải là vĩnh viễn. T/y vốn chỉ là 1 cạm bẫy sát nhân giết hại những trái tim non nớt của con người, nó lạnh lùng buốt giá như những giọt mưa kia, những giọt mưa mỏng manh nhưng hàm chứa sự vô cảm và cả đau đớn nữa.

Trời vẫn mưa! đêm đã tối nhưng nó vẫn chưa muốn về! nó khẽ cười nhạt nhòa rồi bật hát lên 1 bài.

"Cất bước người ra đi, hình bóng anh rời xa

Bao dấu yêu khi xưa giờ tan vỡ

Nước mắt cứ tuôn tròa, lệ đắng đôi hàng mi.

Mưa vẫn rơi quanh em đầy bóng tối.

Phủ lấp đêm đen cơn mưa vẫn nhạt nhòa.

Giờ mất anh em đi lang thang về nơi đâu.

Đã hứa yêu em, sao lại nỡ chia lìa,

Một mình em ôm xót xa, một lần tiễn đưa

Gió mưa thét gào, bóng anh nơi nào

Anh ơi có biết lòng em yêu anh thắm thiết.

Mất anh thật rồi, cắt ngang phương trời,

Để em trong nỗi đớn đau, người mang cho em bao cay đắng.

Cố bước, đừng quên mau

Ngày tháng cũ phút giây nồng say.

Tình trong dư âm đêm vòng tay ấm.

Tiếc nuối cũng xa rồi

Tình bay như cánh chim trời.

Để em mang niềm đau, tình tan vỡ, tình lỡ làng...."

Nó đi trong cơn mưa nặng mà lòng nặng trĩu, nó...1 con người vốn đã mang trong mình 1 nỗi sầu quá đau đớn. Nó chập choạng đi trên con đường rồi ngã quỵ xuống, và ngất lịm đi.

______________

--tít-tít--

- Khụ khụ..._tiếng họ khan của nó.

*Ơ! mình đang ở đâu đây...mệt quá* nó ngẫm nghĩ và nhận ra rằng mình đang ở bệnh viện.

- Bệnh viện ư!_nó khẽ thốt lên, vừa lúc đó cô y tá đi vào.

- Chào cô! đế giờ uống thuốc rồi!

- Cô ơi! ch0 tôi hỏi là ai đã đưa tôi đến đây vậy ạ!

- Là 1 cậu con trai! cậu ta ra ngoài làm việc gì rồi ạ!

- Vâng thế bệnh viện này là bệnh viện nào thế ạ!_nó hi vọng 1 điều gì đó.

- Là bệnh viện XXX ạ!

*mình đang ở cùng bệnh viện của Woo* nó khẽ vui thầm, nó chờ ch0 cô y tá đi hẳn. Nó liền quyết định đi tìm cậu, dẫu biết có thể sẽ bị giằng xé danh dự và thể xác nhưng bởi vì có thể đó là lần cuối cùng nó gặp được cậu vì vậy ch0 dù thế nào nó vẫn phải đi, vẫn phải đi.

Nó vác cái xác bệnh tật của mình mà chuồn khỏi phòng và lân la tìm phòng của cậu.

*201..202..203...và 204..đây rồi* nó thở không ra hơi 1 phần vì hồi hộp và 1 phần vì cơn sốt lại lên.

*cạch*nó mở cánh cửa ra và bất ngờ suri không có trong phòng và chỉ còn mình cậu đang nằm kia. Nó vội đóng cửa và chạy ù đến chỗ cậu.

- Woo! cậu sẽ tỉnh chứ! hức...hức! tại vì tớ mà cậu ra thế này sao!_nó khẽ đưa tay lên sờ nhẹ trên đôi gò má tái nhợt của cậu.

- Tớ! tớ xin lỗi...tớ xin lỗi...tớ đã nói dối cậu! tớ thật sự rất rất iu cậu! nhưng vì cương vị và tương lai của cậu tớ nhất định phải hi sinh! nhưng bởi vì thế mà tớ đã làm cậu ra thế này! tớ xin lỗi...xin lỗi cậu nhìu lắm.

*tách* nước mắt nó rơi lã chã trên gương cậu, hình như trong vô thức cậu có nge nhưng tại sao không thể mở mắt, tuy rằng cậu có ngủ nhưng sao tim cậu lại nhói lên thế này.

Nó khẽ cười và khẽ hôn nhẹ lên đôi môi mỏng nhưng khô của cậu.

Nó không hề biết rằng có 1 con người đã nge thấy và nhìn thấy tất cả, cô ta với đôi mắt lửa đốt nhìn nó không ngớt.

*có lẽ tôi nên loại cô khỏi nơi này thôi...đừng trách tôi* cô ta thầm nghĩ.

- Kim Sun Min!

Nó giật thót.

- Tôi...chỉ là tôi!

- Lên sân thượng chúng ta nói chuyện!_su ri nói rồi quay mặt bước đi.

Nó cũng ngần ngại nhưng vẫn phải đi theo. Trong khi đó, bàn tay của cậu chợt cựa quậy nhưng 2 người nào hay biết.