Giả Tiên Nô

Chương 1




Edit: Yên Vũ Phi Phi

Beta: Bùm Bùm

Ngày Tết đang rót xuống thành Kim Lăng, nơi nơi như trước giăng đèn kết hoa, trên đường mọi thứ nhộn nhịp, người bán người mua tấp nập, tiếng chào hàng cùng tiếng trả giá nổi lên bốn phía, càng thấy được sự phồn vinh của nơi này.

Chính là Ứng Thiên Phủ ở Thành Đông, lại im lặng dị thường.

So với năm trước, Doãn phủ của năm nay, không khí của ngày Tết phai nhạt đi rất nhiều, không còn thấy sự xa hoa cùng phô trương, càng ít thấy người tới nhà chúc Tết, đơn giản là vì đại thiếu gia của Doãn phủ đỗ Giải Nguyên, trong lúc mọi người đến chúc mừng thì vô cớ bị trúng độc, đến nay vẫn không tìm thấy hung thủ hạ độc, càng không biết đối phương rắp tâm ở đâu.

Mặc dù lão gia Doãn gia đã bôn ba khắp nơi, cuối cùng cứu một mạng của hắn trở về, nhưng mà độc tính cũng đã thâm nhập vào trong máu rồi, thân thể yếu ớt bẩm sinh của đại thiếu gia nhà họ Doãn càng thêm họa vô đơn chí, động một chút là bị nhiễm phong hàn, từ đầu mùa đông tới nay, tiếng ho khan ở Hạ Hà trai vẫn chưa dứt.

Chuyện này, cũng đã định kì thi Đình vào tháng ba này ở kinh thành, đại thiếu gia nhà họ Doãn chắc không thể tham dự được.

Chỉ là Doãn phủ luôn im lặng, mà bởi vì có hai cha con đến thăm nên có chút bị khuấy động.

“Đứa bé này thật sự là quá nhỏ, thôi ngươi mang về đi.” Người nói chuyện là bà vú kiêm tổng quản Hồ đại nương của Doãn phủ. Bà đánh giá đứa bé trai gầy yếu đứng bên cạnh người nam nhân.

Đứa bé trai này có nét mặt thanh tú, khuôn mặt nhỏ cỡ chừng bàn tay lớn, nhưng chủ yếu đập vào mắt người đối diện là đôi mắt to tròn như hai hạt ngọc, chớp cũng không chớp nhìn thẳng Hồ đại nương, so với tuổi của mấy đứa trẻ khác thì có vẻ trầm tĩnh hơn.

“Xin đại tỉ giúp cho, nhà của ta có chuyện cấp bách, cho nên mới bán nó vào quý phủ đây.” Thoạt nhìn nam nhân này ngũ quan cũng có vẻ tuấn tú, thần sắc lạnh nhạt, nhưng mà giờ phút này thì đôi tròng mắt đen bị che kín bởi tơ máu, vẻ mặt tiều tuỵ, y phục trên người cũ nát chắp vá: “Hơn nữa, đứa nhỏ chỉ bán mười năm, chỉ mười năm mà thôi.”

Hồ đại nương khẽ thở dài: “Như thế thì không phải là ta nuôi đứa trẻ cho ngươi sao?” Đứa nhỏ này nhìn qua thì chỉ khoảng sáu, bảy tuổi thôi, mười năm sau trở thành một thiếu niên chính trực.

“Cái này… “

“Đại nương, cháu tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng có khả năng, kể cả là nấu nướng hay đốn củi cháu đều có thể làm được.” Đứa bé trai này nhìn thì có vẻ gầy yếu, nhưng thanh âm thì sang sảng.

Tuy rằng Hồ đại nương thương xót đứa nhỏ này cư nhiên muốn thay người nhà chia sẻ âu lo, nhưng mà quả thực nó nhỏ tuổi quá, nhỏ đến nỗi căn bản là chẳng làm được cái gì, nếu mua nó, chỉ sợ một chút tác dụng cũng không có, nhưng phải đuổi hai cha con này đi, bà lại không đành lòng.

Qua ngày Tết, tuyết không rơi, sương không giáng, nhưng mà vẫn lạnh thấu xương, hai cha con nhà này lại mặc y phục cũ nát rách bươm, nhìn thấy được cuộc sống quả thật rất cơ cực.

Trong lòng bà đang đắn đo, đột nhiên nghe thấy một tiếng ho, lập tức đứng lên đi ra cửa, liền gặp đại thiếu gia Doãn Tử Liên cùng thiếp thị của hắn đi tới.

“Đại thiếu, phong hàn trên người chưa lành, như thế nào mà không ngồi trong phòng đợi?” Hồ đại nương đến gần, ngửi được mùi rượu trên người hắn, không khỏi nhíu đôi mi: “Làm sao mà trên người đại thiếu lại có mùi rượu?”

“Chỉ uống một chút thôi, không có việc gì đâu.” Âm thanh lười biếng của hắn vang lên, một đôi mắt thâm thuý nhìn vào phòng, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Nam nhân kia định đem đứa nhỏ bán vào phủ mười năm.” Hồ đại nương giải thích ngắn gọn.

“Vậy sao?” Hắn cúi đầu tìm kiếm, vừa vặn chống lại đôi mắt trầm tĩnh của đứa nhỏ, hai người nhìn nhau một hồi lâu, đứa nhỏ kia cũng chưa dời mắt, làm cho hắn cảm thấy thú vị, không khỏi nói: “Cứ mua nó thì có sao?”

Doãn Tử Liên năm nay mười tám tuổi, nhìn có vẻ thư sinh, chưa kể là màu da trắng như ngọc, bộ dáng cùng ngũ quan cũng cân đối, khiến cho hắn tuấn mỹ vô song giống như một vị thần tiên, trên người không có khí thế dọa người càng không có cái giá của một đại gia, chỉ là đôi mắt cực kì đạm mạc, chỉ cười cười, mang theo vài phần ý xấu có vẻ tà khí.

Bình thường dám cùng hắn đối mắt, nếu là cô nương, sẽ e lệ mà dời tầm mắt, nhưng đứa nhỏ này không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh, nếu không thì đã dời mắt đi rồi, thậm chí còn muốn che mờ hào quang của hắn, cái này rất thú vị.

Hồ đại nương nghe vậy, không khỏi cười nói: “Đại thiếu đã nói như vậy, thì cứ như vậy đi.”

“Lập xong giấy khế ước bán mình, rồi đưa hắn đến Hạ Hà trai.”

“Ta biết rồi.” Hồ đại nương mặt mày hớn hở, vui vẻ vì mình có thể giúp được hai cha con này, vội vàng sai người viết giấy khế ước bán mình, lập tức đem đứa trẻ này đến Hạ Hà trai.

“Ngươi tên là gì?” Doãn Tử Liên lười biếng dựa vào ghế bọc nhung gấm, cụp đôi lông mi dài xem xét đứa trẻ trước mặt.

“… Tụ nhi” Đứa trẻ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

“Chữ Tụ nào?” Hắn không khỏi buồn cười. Tên của mình mà cần phải suy nghĩ sao? Đứa nhỏ này thật là thú vị.

“Tụ của tay áo.” (BB: Tụ có nghĩa là tay áo)

“Ồ ” Hắn khẽ nhếch hàng lông mày rậm, con ngươi đen quan sát đứa nhỏ: “Có biết ngươi ở trong này phải làm cái gì không?”

“Làm cái gì cũng đều được, ta có thể bổ củi nấu nước, rửa rau hầm cháo, giặt áo đun nước, vẩy nước quét nhà…”

“Ngươi không cần làm mấy việc này.” Hắn đánh gãy lời của nó.

Tụ nhi nhìn thẳng hắn, vẻ mặt nghi vấn: “Vậy… Ta phải làm gì?”

Doãn Tử Liên cong đôi môi đẹp lên: “Qua cái giá kia, tùy tiện tìm một quyển sách đọc cho ta nghe.”

Tụ nhi giương mắt, xem xét giá sách có ba góc cạnh chạy thẳng tới nóc nhà. Ở trên đó tràn ngập các bộ sách, làm cho người ta hoa mắt choáng váng, nhưng mà nguyên nhân làm cho nó đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích chính là “… Ta không biết chữ.”

“Vậy sao?” Thanh âm phảng phất ý cười, giống như không ngoài dự đoán của hắn.

Thiếp thị Liêm Trinh đứng ở cửa thấy thế, âm thầm thở dài.

Hắn theo bên cạnh thiếu gia đã được năm năm, mơ hồ có thể biết một chút tính cách của hắn. Ở trong mắt hắn, tính tình của chủ tử rất lạnh nhạt, cho dù có gặp chuyện lớn gì, cũng không thấy nhíu mày, mấy năm trước uống phải rượu độc, chủ tử cũng chỉ thản nhiên phân phó hắn vội đi tìm đại phu mà thôi.

Mà vị chủ tử lạnh nhạt này chỉ có một thú vui duy nhất, chính là trêu đùa mọi người.

Không phải hắn khoa trương, chủ tử của hắn trêu cợt mọi người thật sự rất có bài bản, không phải là ở lời nói đùa giỡn người khác đến mức quay vòng vòng, mà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu nhược điểm của đối phương, thấy sắc mặt hốt hoa hốt hoảng lúc xanh lúc trắng của người khác, hắn liền cảm thấy vui vẻ, cũng khó trách lại bị người ta hạ độc xả giận nha.

“Ta, ta….” Sắc mặt Tụ nhi hoảng hốt nhìn vị chủ tử tuấn mỹ đến quá mức này, chỉ sợ bản thân mình không hợp ý của hắn, hắn sẽ lập tức đem mình đuổi ra khỏi Doãn phủ: “Đại thiếu, Tụ nhi rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, chỉ cần đại thiếu cho Tụ nhi cơ hội, Tụ nhi nhất định có thể lập tức học được.”

“Thông minh?” Hắn cười híp mắt. Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe thấy người khác ở trước mặt hắn khoe bản thân mình rất thông minh, nghe qua thật đúng là mới mẻ.

Nên nói như thế nào đây? Trong lòng… có chút ngứa.

Có lẽ cũng giống với khi Đan Hòa muội được Tam đệ ngu ngốc kia của hắn nhặt về, như là một loại trò chơi có thể làm cho hắn sau này không thấy chán.

Hắn đang nhàn rỗi tới phát chán.

Bây giờ, kì thi Đình tháng ba không cần đi, đại khái sau này cũng đi không thành, sản nghiệp trong nhà cũng chưa chắc tới tay hắn, còn chưa biết sau này phải làm chút gì để chơi, thì đã xuất hiện đứa nhỏ này, vừa vặn có thể chơi đùa với nó một thời gian.

“Tốt lắm, bắt đầu từ hôm nay ta dạy ngươi học chữ, tất cả chữ dạy của hôm nay, ngày mai liền kiểm tra, nếu quên bài học, ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Doãn phủ.”

Tụ nhi nghe vậy, âm thầm đổ mồ hôi lạnh, có chút khí nhược mà rụt vai lại, ngầm bực bản thân mình sao mà nhanh mồm mạnh miệng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao thì cũng không còn đường lui, không bằng cùng hắn cược một phen!

“… Tụ nhi biết rồi.”

“… Tướng vong dĩ sinh, vô sở… chung… cùng…” Trong thư phòng của Hạ Hà trai, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh ngâm tụng của Tụ nhi.

Ngồi ở bên cạnh, ngay từ đầu thần sắc của Doãn Tử Liên đã bày ra vẻ mặt trêu ghẹo, đợi đến khi Tụ nhi viết xong một chữ cuối cùng, thì lại trở nên vạn phần phức tạp.

Tư thế cầm bút của Tụ nhi là do hắn chỉ dẫn, nét chữ vặn vẹo, nhìn ra được quả thật là chưa từng viết chữ, nhưng mà trải qua một đêm, nó cư nhiên có thể đem Trang Tử Đại Tông Sư Thiên viết hoàn chỉnh không sai một chữ, làm hắn rất ngạc nhiên.

“Đại thiếu, ta viết xong rồi.” Gác bút xong, Tụ nhi không ngừng xoay tay phải, duỗi mấy đầu ngón tay, đợi một hồi lâu cũng không thấy được phản ứng gì, nó nghi hoặc ngước mắt tìm kiếm, chợt thấy chủ tử dựa quá gần, gần đến nỗi miệng như sắp hôn vào mặt mình: “Đại thiếu?”

“Tụ nhi ” Doãn Tử Liên nở một nụ cười không phân biệt là đang giận hay đang vui.

“… Đại thiếu?” Tụ nhi nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy người trước mặt này thật sự dựa vào quá gần, làm cho trái tim của nó đập loạn bịch bịch trong lồng ngực.

“… Thì ra là ta đã mua được một khối châu báu quý giá.” Hắn cười đến cực kỳ sung sướng.

Một người không biết chữ, một đứa trẻ nhỏ chưa bao giờ cầm qua bút viết, thế nhưng chỉ tốn một giờ để nhớ mặt ch, qua một ngày liền có thể viết hoàn chỉnh được bài văn, đây quả thực là một thiên tài, nếu để cho nó cả đời làm hạ nhân, chẳng phải rất đáng tiếc?

Nói không chừng, bản thân mình sau này nếu không làm được việc gì, thì cứ giao cho nó đi làm, như thế nhất định rất thú vị.

Nhưng mà, phải thử hắn trước mới được.

“E hèm?”

“Liêm Trinh.” Doãn Tử Liên vẫy vẫy tay.

“Đại thiếu?”

“Mang đàn lại đây.”

Liêm Trinh lập tức đến chỗ để đàn chọn một cây đàn mang đến.

“Tụ nhi, làm cho ta mở rộng tầm mắt nữa đi.” Tiếp nhận đàn, Doãn Tử Liên bày lên bàn: “Cẩn thận nghe cho kỹ, nghe xong thì đàn giống như đúc mới được.”

“Cái gì?”

Kinh ngạc hết sức, Tụ nhi liền nghe thấy tiếng đàn trong trẻo vang lên, phảng phất giống như có một dòng suối uốn lượn trước mặt, làm cho người ta cảm thấy như đang hít thở không khí tươi mát trong một khu rừng.

Ngây ngốc nhìn những ngón tay thon dài của chủ tủ chậm rãi gảy đàn, một tiếng trầm bổng réo rắt, nhẹ nhàng mà có chất, phảng phất giống dòng suối đang chuyển nhập vào con sông lớn, du dương dịu dàng, rung động lòng người, hoảng hốt khẽ mở miệng, đang muốn thở dốc một hơi, đột nhiên cây đàn Nhiễu Lương vút cao một âm rung mãnh liệt, âm luật trong nháy mắt vang lên náo loạn, như gặp mưa rền gió dữ, như hàng vạn con ngựa chạy nước rút, rồi sau đó tiếng đàn lại chuyển, lại trở nên dễ nghe trầm tĩnh.

Hai mắt Tụ nhi choáng váng, cảm giác bản thân mình đầu tiên là bị đưa vào trong rừng, lại theo dòng suối bị vọt vào trong con sông lớn, trong khoảng thời gian ngắn không định thần lại được, thẳng đến khi có một tiếng nói trầm ấm vang lên thật gần.

“Nghe rõ rồi chứ? “

Tụ nhi ngẩn ra, trước mắt bắt đầu rõ ràng, rốt cuộc nhìn thấy chủ tử cười đến thật tà mị.

Nghe rõ cái gì… Sẽ không phải là muốn mình đàn chứ? Làm sao mà có thể nha, trong lòng Tụ nhi âm thầm gào thét, vẻ mặt như đang khóc tang.

“Ngươi có thể về phó phòng (phòng hạ nhân) rồi.”

“Dạ “

Kéo lê thân hình mỏi mệt còn có mười ngón tay tê rần, Tụ nhi chầm chậm bước xuống lầu, ai oán lẩm bẩm, ” Thật là một thiếu gia kỳ quái, như thế nào mà lại kêu ta làm mấy việc này?”

Trước khi bị bán vào Doãn phủ, phụ thân có nói, làm hạ nhân phải ngoan ngoãn nghe lời, bớt phóng túng tính tình, không thể giống như ở nhà mà mạnh mẽ hiếu động như vậy, những việc mà hạ nhân làm là những công việc tạp dịch, nhưng mà tính tình mình đã bớt phóng túng rồi, vậy mà những công việc này sao không giống như lời phụ thân nói? Tập viết đánh đàn… Đây là tạp dịch kiểu gì?

Thiếu gia không thích buộc tóc, cho nên không cần buộc tóc giúp hắn, trừ bỏ mang nước cho hắn rửa mặt, hầu hạ hắn thay y phục, bản thân mình cũng không làm việc gì nặng nhọc cả, còn có thể ăn những đồ ăn ngon do chủ tử ăn thừa, hạnh phúc đến chết, hoàn toàn không dính dáng gì tới những vất vả phụ thân nói.

“Tiểu đệ đệ “

Vừa mới ra khỏi cổng vòng, chợt nghe thấy một tiếng gọi khẽ, Tụ nhi nhướng mắt nhìn lên, thoáng nhìn thấy nha hoàn tỷ tỷ trong phủ, lập tức theo quy củ cúi người xuống.

“Chào Nhạn nhi tỷ tỷ”

“Thật là một đệ đệ thông minh ” Phút kinh ngạc qua đi, nha hoàn nọ cười đến ngọt ngào động lòng người: “Tỷ tỷ hỏi ngươi, đại thiếu đã ngủ chưa?”

“Ờ… Bây giờ chắc hắn đã ngủ rồi.” Tụ nhi vô tâm trả lời.

“Tốt lắm, đèn này cho ngươi, trên đường về phó phòng mới không bị vấp té.”

“Cám ơn tỷ tỷ.” Tụ nhi cười híp mắt, tiếp nhận đèn lồng liền trở về phòng dành cho hạ nhân.

Edit: Yên Vũ Phi Phi

Beta: Bùm Bùm

Doãn phủ rất lớn, phòng ngủ của hạ nhân cách phía đông Hạ Hà trai cả một đoạn đường dài, hơn nữa dọc theo đường đi cũng chưa đốt đèn, tối hôm qua sợ quá mò mẫm để đi cho nhanh, bài văn học thuộc lòng suýt chút nữa vì sợ mà quên hết, hôm nay có đèn, thì có thể từ từ đi rồi.

Chính là vừa mới trở lại gian phòng cho hạ nhân, trong phòng có một cái giường thật lớn cỡ mười người ngủ, vừa mới thoải mái nằm trên giường, lập tức có người mở cửa, đi đến bên cạnh.

“… Liêm ca ca?” Tụ nhi còn buồn ngủ, vẻ mặt khó hiểu.

“Đại thiếu tìm ngươi.”

“Cái gì cơ?”

“Đi mau, có chuyện gì thì ngươi chịu trách nhiệm.”

“Hả?” Không có đường nào để phản kháng, người đã trực tiếp bị Liêm Trinh đóng gói, bước nhanh trở về Hạ Hà trai.

Trong tẩm phòng ở trên lầu hai, chỉ nhìn thấy Doãn Tử Liên đang cười lạnh làm cho người ta phát run.

“… Đại thiếu? ” Tụ nhi không biết bản thân đã làm cái gì mà bị Liêm Trinh bắt đến trước mặt hắn: “Ta đã làm sai cái gì?”

“Có người lợi dụng trời tối tiến vào phòng của ta.” Hắn cười như không cười trả lời.

“Cái gì? Có trộm sao?” Tụ nhi hoảng sợ trừng lớn mắt.

Cũng có thể, rất có khả năng là đằng khác, Doãn phủ là một hộ giàu có, vẫn là Ứng Thiên Thủ Phủ, nếu có kẻ trộm thì cũng là bình thường thôi, nhưng là… Có quan hệ gì tới mình?

“Muốn nói như vậy cũng được, nhưng kẻ trộm cũng là trộm người mà thôi.” Hắn cười nhẹ.

“Ý gì?” Tụ nhi nghe mà không hiểu, gãi gãi mặt, lại nhìn chủ tử, như thế nào cũng nhìn không ra manh mối: “Nhưng là, chuyện này thì có quan hệ gì đến ta? Ta cũng chưa trộm cái gì cả.”

“Kẻ trộm không phải là ngươi, mà là nha hoàn trong phủ.” Doãn Tử Liên tặc lưỡi, ngại hắn không đủ cơ linh.

Tụ nhi ngây người một lúc, mới hỏi lại: “Chẳng lẽ là… Nhạn Nhi tỷ tỷ?”

Doãn Tử Liên khẽ nhếch mi, cảm thấy ngoài ý muốn việc nó ngay cả tên họ nha hoàn kia cũng nhớ rõ, quả thật là trí nhớ kì hảo.

Nghĩ nghĩ, hắn cũng không rầy rà, nói thẳng: “Nhớ cho kỹ, sân của ta không cho phép nha hoàn bước vào, nếu trên đường ngươi trở về phòng, nhìn thấy nha hoàn nào muốn tiến vào Hạ Hà trai, lập tức ngăn cản, nếu không thì đi tìm Liêm Trinh, biết không?”

Tụ nhi nhìn thẳng hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên: “Nhạn Nhi tỷ tỷ tới nơi này trộm người? Trộm người nào? Tại sao tỷ ấy lại muốn trộm người?” Thật là kỳ quái, nếu là bản thân mình thì khẳng định là ăn vụng, cũng không có gì đáng giá, trộm người… Làm thế nào mà mang ra ngoài nha?

Doãn Tử Liên nhìn chằm chằm vào nó, cúi đầu cười lớn: “Ngươi là một tiểu nam hài, cho nên không hiểu, nhưng có rất nhiều người muốn bay lên cành cây làm phượng hoàng, hiểu không?”

“… Không hiểu.” Đại thiếu nói chuyện khác so với phụ thân, nghe rất khó hiểu.

“Không hiểu cũng không sao, một ngày nào đó ngươi sẽ biết, hiện tại, ngươi chỉ cần nhớ rõ những gì ta đã phân phó.”

“Tụ nhi đã biết.” Gật gật đầu, Tụ nhi lại hỏi: “Bây giờ ta có thể trở về ngủ được chưa?”

Đại thiếu cũng thật là, có một chuyện chút xíu, ngày mai nói sau không được sao? Nhưng mà, thôi quên đi, hắn là chủ tử, phụ thân đã nói chủ tử thì có thể tuỳ ý sai phái hạ nhân.

“Đi chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.”

“….Hả?”

“Bằng không, ngươi nghĩ vì sao ta phải sai Liêm Trinh mang ngươi trở lại?” Hắn cười đến thật xấu xa: “Ai bảo ngươi để nha hoàn kia bước vào tẩm phòng của ta, hại ta lây dính mùi son phấn đầy người?”

Nếu không, thói quen của hắn khi ngủ không có người ở bên cạnh, đêm vừa buông xuống hắn liền kêu Liêm Trinh đến phía sau tiểu viện ngủ, căn bản là không có khả năng, không ai có thể sờ soạng chui vào giường của hắn.

Vẻ mặt đau khổ, Tụ nhi kéo theo thân hình mệt mỏi đi xuống lầu, rất muốn khóc.

Vốn nghĩ bản thân mình có mệnh tốt, đi theo chủ nhân có thể ăn no, nhưng mà mới nhập phủ hai ngày, liền phát hiện tính tình của chủ tử không tốt lắm, những ngày trong tương lai sẽ trôi qua không dễ dàng nha….

Đáng thương đêm hôm khuya khoắt phải hứng gió lạnh, Tụ nhi một mình trong phòng bếp đun nước ấm, quay đi quay lại, đến khi xong xuôi thì cũng là đến canh ba rồi.

“Còn đứng ở đó làm cái gì?” Doãn Tử Liên đi đến bên thùng nước thử độ ấm.

“… Không thì đứng ở đâu?”

Doãn Tử Liên miễn cưỡng liếc mắt nhìn nó một cái, lắc lắc đầu, cởi y phục, trần như nhộng bước vào bồn nước.

Thấy thế, Tụ nhi sợ tới mức lùi lại mấy bước, thét chói tai, dùng sức lấy hai tay che miệng lại, trừng mắt nhìn đầu vai rộng rãi của hắn lộ ra ngoài bồn nước.

Xong rồi, xong rồi, nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi! Cái không nên nhìn, nhưng lại cố tình nhìn thấy! Làm sao bây giờ.

“Ngươi đang làm cái gì? Còn không mau tới kì lưng cho ta?” Doãn Tử Liên quay đầu nhìn nó, thoải mái gối đầu lên bên trên bồn nước, mái tóc rũ xuống.

Kì lưng, Tụ nhi lại hít một ngụm khí lạnh, nhìn về phía Liêm Trinh đang đứng cạnh cửa, chỉ nhìn thấy vẻ mặt lực bất tòng tâm của hắn.

“Tụ nhi!”

Càng nghĩ càng cảm thấy cái này là thủ pháp của chủ tử muốn chỉnh mình, Tụ nhi cắn chặt răng, đáp lời. “Đến đây!” Tiếp theo, khẳng khái đi đến bên cạnh bồn nước, cầm lấy khăn treo trên giá khắc hoa văn, một chút một chút chà khăn lên vai rồi xuống đến lưng, cố gắng dời ánh mắt, nhưng mà người ở ngay tại trước mặt, tóc xoã đen nhánh, đầu vai rộng, tấm lưng trần xinh đẹp….

“Ngươi cho là thân thể của ta là bức tường sao?” Doãn Tử Liên hơi nhích người về phía trước, nghiêng đầu cười nhìn nó.

“Á!” Tụ nhi không tự giác rút lui hai bước.

“Thấy ma sao?”

“Không, không phải.” Phẩy phẩy tay, Tụ nhi chỉ có thể lại đứng trở về chỗ cũ.

Khuôn mặt của chủ tử trắng như ngọc, mặt mày thanh tú, khi hắn nhếch miệng cười, cười đến thật xấu xa, làm cho da đầu người ta phát run, nhưng hôm nay hắn lại cười đến thật ma mị, yêu dã, lại làm cho mình choáng váng mặt mày.

Trên thế gian này, làm sao mà lại có một người đẹp như thế? Vừa tuấn mỹ vừa thông minh, lại phú quý hơn người… Vì sao mà những gì tốt đẹp nhất đều có trên người hắn?

Doãn Tử Liên chăm chú nhìn nó, như là nhìn ra có sự bất bình hiện lên trong mắt nó, ý cười càng sâu: “Như thế nào, tiểu tử này cho rằng ông trời thực không công bằng, phải không?”

“Tụ, Tụ nhi không dám.” Thật đáng sợ, làm sao mà trong đầu mình nghĩ cái gì, hắn đều đoán được?

“Thực công bằng, trên đời này cũng không có cái gì mười phần hoàn mỹ cả.” Doãn Tử Liên cười, khẽ ho một cái.

Tụ nhi không trả lời, chỉ từng chút từng chút chà lưng cho hắn, cảm giác hắn vẫn ho không ngừng, từ hơi khụ khụ một chút dần dữ dội hơn, bắt đầu không khống chế được.

“Đại thiếu.” Liêm Trinh đi tới vỗ nhẹ lên lưng hắn. Bỗng dưng, Thân mình Doãn Tử Liên nghiêng về phía trước. một tiếng ọe, nôn ra uế vật.

Tụ nhi nhìn một bãi bầy nhầy màu đen thậm chí còn có máu bầm trên mặt đất, kinh ngạc trừng lớn tròng mắt. Ngay sau đó, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ của Liêm Trinh.

“Còn đứng đây làm gì? Còn không mau ra tiền viện gọi người tìm đại phu!”

Lấy lại tinh thần, Tụ nhi cuống quít đáp lại, “Dạ, dạ! Tụ nhi lập tức đi liền!”

Mặc cho gió lạnh mà chạy ra khỏi Hạ Hà trai, dọc theo đường đi, Tụ nhi không ngừng hồi tưởng lại lời nói của chủ tử, không ngừng nghĩ lại hình ảnh hắn nôn ra máu cùng hình ảnh nương vừa mới qua đời… Đều nôn ra máu, đại thiếu có phải cũng giống nương sắp chết rồi.

Làm sao mà cũng sắp chết rồi, hắn vẫn ung dung như vậy?

Hắn nói trên đời này luôn công bằng vì không có người nào mười phần hoàn mỹ, chính là ý này?

Như thế nào, hắn có thể bình tĩnh mà đón nhận?

Trong đầu có thật nhiều thật nhiều nghi vấn, Tụ nhi vừa chạy vừa nghĩ, đến khi tìm được Hồ đại nương-

“Tụ nhi, tại sao mà ngươi lại khóc thành như vậy?”

Hả? Khóc? Tụ nhi lau mặt, phát hiện lệ đã đẫm ướt mặt, “Đại thiếu nôn, còn nôn ra máu, Liêm ca ca nói mau đi tìm đại phu!”

Thoáng chốc, toàn bộ Doãn phủ ồn ào hẳn lên, chỉ trong chốc lát sau, đại phu đã tới, Doãn lão gia cùng phu nhân đứng canh ở bên cạnh giường, hai vị thiếu gia khác cùng thiên kim tiểu thư của Doãn gia cũng ở đó, Tụ nhi đứng ở trong góc, không biết bản thân mình có thể làm cái gì, chỉ có thể mau tới phòng bếp nấu một ấm trà nóng.

Khi quay trở lại phòng, hai vị thiếu gia cùng thiên kim tiểu thư đã rời đi, chỉ còn lão gia cùng phu nhân vẫn đứng ở bên giường nhìn, Tụ nhi bưng một chén trà nóng đến gần.

“Đứa nhỏ này từ đâu đến vậy?” Doãn Chí Bảo quay đầu thoáng nhìn qua nó: “Không cần hầu trà, đứng hầu một bên đi.”

“Lão gia, ta là Tụ nhi, là đại thiếu muốn ta ở lại, chén trà phải đưa cho đại thiếu gia xúc miệng.” Tay Tụ nhi bưng chén trà thẳng tắp: “Vừa nôn qua, mùi trong miệng sẽ làm cho người ta khó chịu, xúc miệng xong sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”

Doãn Chí Bảo có chút chần chờ, nhưng Doãn Tử Liên đã mở miệng: “Tụ nhi lại đây.”

“Dạ” Tụ nhi gật gật đầu, đi đến trước giường, thấy hắn muốn đứng dậy, vội muốn hắn nằm trở lại: “Đại thiếu nằm là được rồi, ta có thể giúp người.”

Nói xong, đem trà nóng đổ vào chén, thổi thổi cho nguội, lại nhẹ nhàng giúp hắn uống, từng tí từng tí một, chẳng những có thể thấm giọng, còn có thể loại trừ mùi vị trong miệng.

“Ngươi còn nhỏ mà đã rất thành thục.” Doãn Tử Liên cười cười nhìn nó, sắc mặt thì có chút trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn có thần.

Tụ nhi chậm rãi nói: “Nương của ta thường hay bị bệnh, ta đều giúp người uống trà như vậy.”

“Ồ?” Không hỏi về mẫu thân của nó, đơn giản là ngày ấy chỉ thấy nó cùng cha. Nghĩ sao, hắn quay qua cha mẹ nói: “Cha mẹ, ta đã không sao rồi, hai người trở về nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng mà con-“

“Yên tâm đi, không sao đâu.” Hắn cười, đôi mắt thực kiên trì.

Doãn Chí Bảo thấy thế, đành phải mang theo thê tử rời đi.

“Liêm Trinh, ngươi cũng về nghỉ ngơi đi.”

Mặt hắn có chút do dự, nhưng mà cuối cùng cũng thuận theo mệnh lệnh của chủ tử.

Nhất thời, trong phòng chỉ còn Doãn Tử Liên cùng Tụ nhi, hắn cố sức nâng tay lên, lau nước mắt trên mặt tiểu đồng: “Khóc cái gì?”

“Đại thiếu, ngươi nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.” Tụ nhi nói xong, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Hắn buồn cười hỏi lại: “Ta muốn sống đến trăm tuổi làm cái gì?”

Tụ nhi sửng sốt, đột nhiên cũng không hiểu được sống đến một trăm tuổi thì có cái gì tốt. Nhưng mà mỗi người đều không phải nói như vậy sao?

“Tụ nhi, cuộc đời con người, quan trọng là giá trị chứ không phải là dài hay ngắn.” Doãn Tử Liên mệt mỏi nhắm mắt lại: “Có nhớ Đại Tông Sư Thiên ta kêu ngươi viết ra không?”

Tụ nhi gật gật đầu, lại càng không biết chủ tử vì sao tại thời điểm này nhắc tới thiên văn kia.

“Cuộc sống phồn hoa như một giấc mộng, công danh phú quý xem như mây khói, tất cả đều là vật ngoại thân, những thứ đó đều không phải là những thứ ta muốn theo đuổi cả đời, cả đời này chỉ cần tìm một người có thể hiểu ta, hiểu được việc cùng nắm tay nhau đến hết đời, nếu được như vậy cả đời này ta không còn gì tiếc nuối.”

Tụ nhi nghe, nhưng không hiểu.

“Ta có cha mẹ yêu thương, có được thân phận phú quý, còn có trí óc thông minh, cả đời này không cần lo cơm áo, cho nên ông trời làm cho thân thể ta không khoẻ mạnh, rất công bằng.” Hắn nói, cười đến thật vô lo: “Cho dù ông trời muốn ta lập tức chết đi, ta cũng sẽ không thầm oán, chỉ vì trên thế gian này không có người làm cho ta vướng bận, chỉ tiếc, tìm không thấy một người bạn tâm giao tâm đầu ý hợp cùng ta trải qua sinh tử.”

Hắn sẽ không bởi vì thân thể không tốt mà hận đời, đó là bởi vì hắn đã có rất nhiều, lại có lẽ hắn trời sinh cùng người nhà không gắn bó, mới có thể làm hắn đối với nhân gian không hề tranh đua.

“Đại thiếu, đừng nói gở, người sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao.” Tụ nhi bất giác đã lệ rơi đầy mặt, chỉ sợ hắn cũng sẽ giống nương, lần cuối cùng sẽ nói rất nhiều, sau đó sẽ không bao giờ nói nữa.

“Xem ra ta đang sảng rồi, lại nói những lời này với ngươi?” Doãn Tử Liên khẽ cười.

Có khi, hắn cảm thấy bản thân mình cùng người ở Doãn phủ không hợp nhau, cảm thấy hắn đối đãi với hai đệ đệ quá mức đạm mạc, càng không thể lý giải tiểu đệ vì sao có thể tự tay chăm sóc Đan Hoà được nhặt về như thân muội muội vậy.

Cuộc sống này đôi với hắn mà nói rất chán nản, trừ bỏ ngẫu nhiên trêu người có thể kích thích một chút hứng thú, không còn có mục đích nào khiến hắn có khát vọng truy đuổi nữa, cho nên hắn mới có thể cảm thấy lưu lại cũng được không lưu cũng không sao cả.

“Vậy ta làm bạn tâm giao của đại thiếu, khiến đại thiếu quan tâm, được không?”

Doãn Tử Liên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười nhẹ:”… Vậy ngươi cần phải thông qua khảo nghiệm của ta mới được.” Tiểu hài tử thật là đáng yêu, tâm rất trong sáng, quả là ngây thơ.

“Khảo nghiệm?”

“Phải, sau khi hừng đông, đàn lại một lần cho ta nghe khúc nhạc ta đã dạy ngươi.”

“… “

“Chờ ta ngủ dậy đã.” Nói xong, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tụ nhi đứng ở bên giường nhìn hắn, không biết bản thân nên đi hay ở lại, không phải là vì chủ tử không hạ mệnh lệnh, mà là trong phòng không có người. Nếu hắn ngủ được một lúc không thoải mái, nên làm cái gì bây giờ?

Nghĩ nghĩ, quyết định lưu lại, lại thấy người nằm trên giường mở mắt ra: “Đại thiếu, ngươi không thoải mái sao?”

“… Ngươi đứng bên cạnh giường của ta, làm sao mà ta ngủ được?”

“Hả, vậy thì ta đứng xa ra một chút.” Tụ nhi vội vàng lui lại mấy bước.

Doãn Tử Liên không khỏi buồn cười: “Sao ngươi không trở về phòng ngủ?”

“Đợi thuốc nấu xong, ta có thể chờ đại nương đem thuốc tới rồi mới về phó phòng được không?”

“Ngươi lo cho ta?”

“Dạ “

Hắn khẽ nhếch mi, nhìn Tụ nhi một lúc lâu, đột nhiên vẫy vẫy tay.

“Đại thiếu?”

“Đợi ở đây, nếu đại nương mang thuốc đến, đánh thức ta dậy.”

“Vâng.”

Tụ nhi thở một hơi, mắt cũng không dám chớp nhìn chằm chằm vào hắn, thấy sắc mặt hắn xanh xao, chắc là rất mệt, lại không nghe thấy hắn kêu đau, ngay cả chân mày cũng không nhíu, không khỏi sùng bái vị chủ tử này từ đáy lòng.

Tuy rằng hắn nói những chuyện mà mình nghe không hiểu lắm, nhưng cảm giác được hắn là người tốt, không để cho mọi người lo lắng cho hắn, cho nên bản thân mình càng phải thêm chú ý tới hắn mới được.

Không biết ngủ trong bao lâu, Doãn Tử Liên bị Hồ đại nương đánh thức dậy, mông lung mở mắt ra, hắn mới nghi hoặc sao Tụ nhi không đánh thức hắn, liền nghe thấy Hồ đại nương la lên: “Đứa nhỏ này như thế nào mà lại nằm trên giường đại thiếu?”

Doãn Tử Liên mở mắt tìm kiếm, thoáng một cái đã nhìn thấy thân hình nho nhỏ đang nằm trong lòng của hắn.

Hắn mở to mắt, khó trách lại cảm thấy ngủ rất ấm áp.

“Không sao.” Hắn khoát tay, ngồi dậy, bưng chén thuốc một ngụm uống hết: “Để cho nó ngủ ở đây đi.”

“Ta biết rồi.” Thật là ngoài ý muốn của Hồ đại nương, hắn lại đồng ý uống thuốc như vậy, không giống như ngày xưa phải có người quỳ xuống cầu xin hắn mới chịu phối hợp mà uống thuốc. Bà nhìn Tụ nhi, nghĩ chắc có quan hệ với nó, không khỏi cảm thấy vui vẻ vì đã mua đứa nhỏ này.

Edit: Bùm Bùm

Đợi Hồ đại nương thu dọn xong chén thuốc rồi rời đi, Doãn Tử Liên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ đến say mềm trong lồng ngực, chậm rãi quay về giường nằm, cảm thấy cả người hắn rất ấm.

Lúc bé hắn cũng từng ngủ cùng với hai đệ đệ, nhưng dáng ngủ của bọn hắn cực kì tồi tệ, làm hắn không thể chịu đựng được, sau này vẫn luôn ngủ một mình, nay thêm một Tụ nhi… Cảm giác vẫn là khá tốt.

Ôm chặt nó vào lòng, trong tim đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn kì lạ, đó là loại ấm áp khó có thể hình dung, phảng phất như thỏa mãn cái gì đó, làm hắn không khỏi híp mắt lại, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Tụ nhi.

Nó mày liễu mắt to, chiếc mũi thanh tú, đôi môi củ ấu, liền ngay cả lông mi cũng dày rậm tựa phiến (hình cánh quạt), nay xem ra, mới phát hiện nó có chút yếu đuối của nữ, chỉ là ánh mắt quá thanh cao, ưu tú.

Nhưng cái này cũng không sao, có nó, bản thân tựa hồ ngủ vô cùng ngon, vậy tạm thời cứ như vậy đi.

Mấy ngày sau –

“Đàn sai rồi.”

Tiếng đàn rõ ràng là bị biến âm, nhưng rất nhanh lại kéo về, nhưng chỉ có tiếng đàn mà không có khí thế, càng không có sự uyển chuyển du dương nên có trong khúc nhạc.

“Aiz, là bùn lầy sao? Muốn ta cùng bùn lầy làm bạn tâm giao, ta thật là khờ.”

“…” Tụ nhi quả thật khóc không ra nước mắt.

Mình thật sự không đủ thông minh sao? Không chỉ phải tập viết học đàn, còn phải hầu hạ chủ tử, thật sự rất bận.

Huống hồ, đại thiếu một ngày một khúc, dạy rất nhanh, nhanh đến mình còn không đỡ nỗi, hơn nữa hắn mỗi lần đều chỉ đàn một lần…

Nhưng, nhìn thân thể đại thiếu có thể chuyển biến tốt, còn có thể dạy người ta đánh đàn, Tụ nhi cũng vui.

“Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi, ngày mai sẽ dạy ngươi đánh cờ.”

“Đánh cờ?” Gỡ móng giả xuống, Tụ nhi nghiêng đầu nhìn chủ tử.

“Đúng, bởi vì ta muốn đánh cờ.”

Nghĩ đến những thứ phải học trong tương lai có khả năng sẽ càng ngày càng nhiều, Tụ nhi liền cảm thấy đau đầu, nhưng vẫn mặc hắn, dù sao hắn cũng là chủ tử.

“Đại thiếu, nước ấm đã chuẩn bị xong xuôi.” Liêm Trinh bước vào phòng đàn báo.

“Đi thôi.”

Nghe vậy, Tụ nhi chỉ có thể khổ ha ha mà đuổi theo.

Không quen, thật sự không thể làm quen… Vì sao mỗi khi chủ tử tắm rửa, luôn muốn mình ở bên hầu hạ? Vì sao hắn có thể chịu được việc bị người ta nhìn trơ trụi lúc tắm rửa chứ? Càng tệ hơn là, chủ tử nếu tắm xong, còn kéo mình ngủ chung… Aiz, hắn không phải nói không thích ngủ khi có người ở trong phòng hắn sao?

Dù nội tâm đang kêu rên, Tụ nhi vẫn nhận mệnh hầu hạ hắn tắm rửa, thẳng đến khi lên giường ngủ, Doãn Tử Liên đột ghé sát vào nó, ngửi ngửi bên gáy.

“Liêm Trinh, bồn tắm đừng mang ra trước.” Doãn Tử Liên giương mắt ngăn cản thiếp thị đang đem bồn tắm chuyển ra ngoài.

“Vâng.”

“Tụ nhi, ngươi đã mấy ngày không tắm rửa rồi?” Hắn mị mắt lườm.

“…” Có thể nói từ lúc vào Doãn phủ đến bây giờ cũng chưa tắm qua không? Nhưng bây giờ là mùa đông, rất lạnh, lại không chảy mồ hôi, không tắm hẳn là cũng không có quan hệ gì chứ?

“Không phải là ngươi chưa tắm qua đó chứ?”

Tụ nhi cười ngây ngô.

“… Đi tắm.”

“Không, không cần, ta…”

“Không tắm, thì đừng bò lên giường ta.”

Lời này vừa nói ra, hai mắt Tụ nhi nhất thời sáng ngời.

Thấy thế, Doãn Tử Liên mị mắt nói một cách hờn giận: “À, thì ra là ta hiểu lầm? Thì ra kêu ngươi ngủ cùng ta, là tra tấn ngươi như vậy? Có trời mới biết ngay từ đầu, rốt cuộc là ai bò lên giường của ta trước?”

Tụ nhi xấu hổ cúi cái đầu nhỏ xuống.

“Còn không mau đi tắm?”

“… Đại thiếu, cái bồn tắm kia quá sâu, ta sẽ bị chìm.”

“Đừng sợ, nếu ngươi bị chìm, ta sẽ cứu ngươi.” Hắn cười híp mắt.

Chẳng lẽ không có thể ở trước lúc bị chìm, nghĩ cách để người ta không bị chìm sao? Tụ nhi đáng thương hề hề bĩu môi.

“Đi!”

“Nhưng, nhưng ta không có y phục để thay.”

“Ta đã tìm vài bộ y phục của tiểu đệ ta trước đây.” Doãn Tử Liên từ trong tủ áo lấy ra vài bộ áo nhìn như có chút cũ, nhưng chất liệu vẫn còn tốt: “Vứt y phục kia đi, một bộ dạng nghèo kiết hủ lậu.”

Tụ nhi nghe vậy, mím môi lại nói: “Đại thiếu xin thu hồi những lời này, đây là y phục nương may cho ta, không có nghèo kiết hủ lậu.”

Nhìn hốc mắt trong nháy mắt đã phiếm hồng của nó, Doãn Tử Liên vốn định tiếp tục kích nó, nhưng không biết vì sao, không mở miệng được. Không muốn thấy nó rơi lệ nữa, nghĩ nghĩ, sửa lời nói: “Không phải kêu ngươi vứt thật, ngươi có thể cất giữ, nếu cứ mặc, chẳng phải là càng cũ nát sao?”

“Đại thiếu còn chưa xin lỗi ta, y phục này không có nghèo kiết hủ lậu!”

Doãn Tử Liên trầm giọng, khẽ nhếch mi: “Sao, rốt cuộc ai là chủ tử ai là hạ nhân, ngươi được ta sủng lên trời rồi sao?” Hắn vứt áo cũ cho nó: “Tùy ngươi.” Dứt lời, hắn lập tức nằm lên giường, còn buông màn, quay lưng vào.

Tụ nhi nhất thời sững sờ tại chỗ, bị dọa bởi khẩu khí không ra sao cả của hắn. Chẳng lẽ mình thực sự được sủng đến hư? Nhưng, cho dù là chủ tử, cũng không có thể xúc phạm đến y phục của mình, đây là do nương may, những mảnh vá trên đó, tất cả đều do nương vá lúc thân thể không khỏe, không có nghèo kiết hủ lậu.

Đây là kí ức của nương lưu lại, ngàn vàng cũng không thể đổi.

Nhưng hình như đại thiếu không vui, không muốn để ý Tụ nhi nữa, làm sao đây?

Mím chặt môi, nuốt lệ vào, nhìn bồn tắm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thỏa hiệp đưa ghế đến, chậm rãi rút đi y phục trên người, gỡ búi tóc, bước vào trong bồn, dòng nước ấm áp từ đầu ngón tay chậm rãi ấm vào trong lòng.

Bởi vì trong lòng đều chỉ nghĩ phải làm thế nào để đại thiếu xin lỗi, lại không làm đại thiếu chán ghét mình, Tụ nhi hoàn toàn không phát giác người trên giường đã sớm vén màn bước xuống giường, chậm rãi đi tới –

“Xem như ta xin lỗi ngươi, nếu ta biết đó là di vật của nương ngươi, thì sẽ không nói nghèo kiết hủ lậu.”

Thanh âm dễ nghe vang lên bên tai, Tụ nhi sợ tới mức quay đầu, phút chốc co người lại muốn giấu diếm; Doãn Tử Liên nhìn thấy động tác mất tự nhiên của nó, ánh mắt rất tự nhiên mà dừng ở giữa hai chân của nó, lập tức chật vật dời mắt đi.

“Chết tiệt! Ngươi cư nhiên là tiểu cô nương!”

Sáng sớm hôm sau, Doãn Tử Liên đã lâu không bước chân ra khỏi phủ đặc biệt sai người chuẩn bị xe ngựa, chỉ vì đem Tụ nhi đưa trả lại cho phụ thân của nó.

“Đại thiếu, xin lỗi! Ta không phải cố ý muốn gạt người, là phụ thân nói giả trang thành nam hài, giá mua sẽ cao hơn, nhưng ta thật sự cũng có thể làm những việc nặng của nam hài, ta có thể, người đừng đưa ta trở về!” Ngồi trên xe ngựa, Tụ nhi vẫn còn khẩn cầu.

Mặt Doãn Tử Liên lạnh lùng nghiêm túc, có loại không hài lòng như bị người ta tát một cái.

Uổng phí hắn còn muốn dạy dỗ cho tốt, kết quả nó cư nhiên là tiểu cô nương!

“Đại thiếu, ta cầu xin người, năm lượng đó là dùng để mai táng nương, cầu người đừng thu hồi, ta cái gì cũng có thể làm!” Tụ nhi nói xong, nước mắt như mưa.

Thoáng nhìn mái tóc dài còn chưa buộc của nó, càng hiện rõ vẻ thanh lệ vốn có của tiểu cô nương, sau này lớn lên sẽ là một mỹ nhân hại nước hại dân, nhưng hắn lấy một cô gái làm cái gì? Nam hài còn có thể dùng để đùa chơi, một tiểu cô nương thì chơi thế nào được?

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy lại năm lượng của cha ngươi.” Hắn nói một cách thản nhiên.

“… Thật sự?”

“Ta chưa bao giờ nuốt lời.”

Nhưng Tụ nhi vẫn lắc đầu: “Vậy… Sau này ta không thể ở bên cạnh đại thiếu sao? Ta đã đáp ứng đại thiếu phải làm bạn tâm giao của người rồi mà.”

Bộ dáng Doãn Tử Liên nén cười chứa đầy vẻ lạnh lùng: “Tụ nhi, nam cùng nữ là không thể trở thành bạn tâm giao.”

“Vì sao?” Nó không hiểu.

“Chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu.” Không còn nhìn nó, hắn chuyển ánh mắt ra ngoài của sổ, nhìn chằm chằm nơi sắp đến. Lúc trước cha nó bán nó vào phủ, bởi vì chỉ đánh mười năm khế, cho nên đặc biệt lưu lại vị trí nơi ở.

Vừa đến nơi, Doãn Tử Liên lập tức xuống xe ngựa, Tụ nhi theo quy củ đi theo phía sau.

Đẩy ván cửa cũ nát ra, nó dẫn đầu bước vào nhà: “Phụ thân?”

Doãn Tử Liên đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm cái thôn nhỏ ở ngoại thành, phát hiện nơi nơi đều là nhà gỗ cũ nát.

“Phụ thân?” Tụ nhi chạy vào lại chạy ra, lập tức vọt tới nhà hàng xóm cách vách gõ cửa: “La ma ma, La ma ma!”

“Hồng Tụ?” Một hồi, có một bà lão ra mở cửa, nghi hoặc nhìn nó: “Ngươi không phải đi chung với cha ngươi rồi sao?”

“La ma ma, phụ thân ta đâu?” Hồng Tụ hỏi một cách khẩn trương.

“Hắn hai ngày trước mai táng nương ngươi xong rồi đi rồi, nói muốn trở lại quê nhà ở kinh thành, không phải đưa ngươi đi cùng rồi sao?”

Gió lạnh thổi qua mái tóc chưa buộc của Doãn Tử Liên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa kinh hoảng của người trước mắt.

Xem ra, nó là bị vứt bỏ một cách không hề báo trước, nếu ngay cả hắn cũng không quản, chỉ sợ nó muốn sống tiếp cũng là điều khó khăn… Chép miệng, mày rậm khẽ nhăn lại nhìn dòng lệ chực rơi dưới đáy mắt của nó, hắn không khỏi thở dài.

Thôi mặc kệ, tiểu cô nương thì tiểu cô nương, nể mặt nó hiểu chuyện và thông minh như vậy, hắn đành làm người tốt một lần này đi.

“Tụ nhi, đi thôi.” Hắn ngồi trở lại xe ngựa.

Hồng Tụ chậm rãi giương mắt, nhìn lại một lần căn nhà gỗ không một bóng người, mím chặt môi nuốt nước mắt, ngồi lên trên xe ngựa.

Vừa hồi phủ, Doãn Tử Liên liền nhận được một bức thư, về thư phòng mở ra, câu ra một nụ cười hài hước, lại nhìn về hướng cô bé sau khi về Doãn phủ, thủy chung vẫn chấn ngạc không lời nào để nói kia.

Nó đứng trước mặt hắn, hai tay nắm chặt, trong đôi mắt to chứa đầy nước mắt, nhưng làm sao cũng không chảy xuống, quật cường cắn môi, tựa như mất hồn.

Doãn Tử Liên nghĩ nghĩ, cầm lấy cây bút trên bàn, vẽ phác vài nét lên giấy, chỉ chốc lát sau, hắn khẽ gọi, “Tụ nhi.”

Nó làm lơ.

“Tụ nhi!”

Nó bỗng dưng hoàn hồn, trong nháy mắt ngước mắt lên, rơi xuống một giọt lệ, lại lập tức lau đi, như là muốn che giấu sự yếu ớt cùng bất an của mình.

“Nghe đây, ngươi có thể lạnh nhạt với bất kỳ ai, duy nhất không cho phép dùng loại tư thế này đối mặt với ta, nhớ kỹ.” Hắn không phải yêu cầu, mà là mệnh lệnh một cách ép buộc.

Hồng Tụ hoảng hốt nhìn hắn, trong đầu loạn thành một đống. Nương mất rồi, phụ thân cũng không thấy…

“Tranh này cho ngươi.” Hắn đưa tờ giấy cho nó.

Nó ngây ngốc tiếp nhận, phát hiện bút pháp tinh tế trên giấy cư nhiên phác thảo gương mặt cha nó không hề kém xa người thật, không khỏi kinh ngạc mà ngước mắt.

“Nói, nói hết cho ta biết những chuyện trong lòng ngươi, một chuyện cũng không được giấu.” Hắn nâng chiếc cằm nhỏ của nó lên, buộc nó nhìn thẳng vào mình.

“Phụ thân… Phụ thân có phải không cần ta hay không?” Nghe vậy, Hồng Tụ nghẹn ngào hỏi, những giọt nước mắt to như hạt đậu rốt cuộc cũng rơi xuống: “Phụ thân nói sẽ đến đón ta, nhưng bây giờ không thấy phụ thân nữa…”

Nhìn nó lệ rơi lã chã, Doãn Tử Liên cau mày: “Đừng khóc.”

Nhưng những giọt lệ đã nhịn lâu một khi đã trào ra như vỡ đê thì khó có thể thu hồi, Hồng Tụ tuy cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi.

“Còn khóc nữa thì đuổi ngươi đi.”

“… Đại thiếu muốn lưu ta lại?” Nó thút thít.

Doãn Tử Liên tay chống má, lười biếng nói: “Ngươi có biết, ngươi nhìn thấy cơ thể của ta, phải chịu trách nhiệm với ta?”

“Ơ?” Nó sợ tới mức trắng bệch cả mặt, nước mắt vẫn còn đọng lại trên hàng lông mi dài.

Hắn bất mãn nhướng mày: “Sao, ngươi muốn quỵt?”

“Ta, ta… chịu trách nhiệm như thế nào? Lấy mạng ra đền sao?” Nó khẩn trương không thôi.

Nghe thấy lời này, Doãn Tử Liên không khỏi bật cười, khẽ lắc lắc ngón tay dài với nó: “Lấy mạng đền cũng có thể, nhưng bây giờ… Ta muốn ngươi hầu hạ ta cho thật tốt.”

Thôi, cô gái thì cô gái đi.

Xem hắn có thể huấn luyện ra một cô gái còn tài năng hơn so với Đan Hòa hay không.