Giấc Mơ Dài

Chương 38: Tình nhân kiếp trước(5)




- MÀY!

Ba thằng Tèo sấn sổ bước tới vung tay lên doạ thằng bé sợ muốn té đái.Chưa bao giờ Tèo nghĩ ba nó có dây thần kinh tức giận,càng không nghĩ rằng khi ba khùng lên thì lại trông đáng sợ đến như vậy.

Vợ gã cũng ngạc nhiên không kém vì sống với nhau cả chục năm nhưng chưa một lần cô thấy chồng mình dám ho he nửa lời chứ đừng nói gì tới giận với chả dỗi.Kinh ngạc lẫn sợ hãi khiến cô ta chỉ kịp “ớ” một tiếng rồi đần người ra trơ mắt nhìn lão chồng chuẩn bị bạt tai thằng con quý tử.

Nhưng ba thằng Tèo còn chưa kịp cho đứa con một cái tát lật mặt thì cánh tay đã bị hắn bắt lấy.

Tại cuộc gặp mặt sặc mùi nhảm nhí này đang xảy ra một nghịch lí,đó là người bị chửi thì có vẻ mặt bình tĩnh lạ thường trong khi ba thằng Tèo lại lồng lộn vì đứa con trai vô học của mình.Quả là tấm lòng người cha,dù trong hoàn cảnh nào cũng rất quan tâm tới việc giáo dục con cái.

Nó lo lắng quan sát sắc mặt của hắn,răng ngọc khẽ cắn vào cặp môi đỏ mọng.Người ta thường nói khi nhận cú sốc lớn nào đó con người ta có thể bị...đần một chút,không lẽ chỉ vài câu chửi thôi cũng đủ ép ba nó tới mức này?

Quả thực hành vi và bộ dạng lúc này của hắn rất giống một thằng giận quá mất khôn,nhưng thực ra là ngược lại.Hắn quyết định ra tay ngăn cản một tát kia là vì biết rõ can đảm của Tiểu Phụng chỉ đủ vung tay lên,chứ tuyệt đối không dám hạ tay xuống tát thằng con quý tử.

Chưa kể nếu có tát thì cũng tuyệt đối không dám tát toàn lực vì nếu làm vậy thằng Tèo chỉ có nước chết ngắc,nhưng trừng phạt kiểu nửa vời như vậy thì hắn tuyệt đối không hoanh nghênh chút nào.

Chặn lại,vừa có thể ngăn gia đình thằng Tèo diễn cải lương trong nhà hắn rồi ăn dầm ở dề thêm mấy tiếng đồng hồ,hơn nữa còn kịp thời chấm dứt cái trò “con phá hoại,ba phạt đòn”.Bởi lẽ,phàm kẻ nào đắc tội với hắn thì nhất định phải do hắn tự tay xử lý,tuyệt đối không mượn thằng con nào khác nhúng tay vào.

Không khí trong phòng đang từ căng như dây đàn bỗng xì ra trở thành một loại ngại ngùng khó hiểu.Ba thằng Tèo nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra,lúng túng:

- Anh Cao...

Hắn lạnh lùng vung tay chặn đứng toàn bộ sự lươn lẹo của gã:

- Không cần nhiều lời.Toàn bộ lăn ra khỏi đây!

- Về chuyện nhà trường...

- Ta sẽ xem xét.Giờ mời ông cút xéo,mang theo cả cái gia đình hạnh phúc của ông toàn bộ lăn khỏi tầm mắt của ta.

Mọi chuyện diễn ra quá sức dễ dàng khiến một nhà ba người sốc nặng như vừa trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế,vốn định nói thêm gì đấy nhưng nhìn bản mặt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm của hắn thì đành im lặng dắt díu nhau ra về không thèm chào chủ nhà lấy một câu.

Hắn chép miệng:

- Vô lễ như vậy...Âu cũng là thất bại của nền giáo dục.

Nhìn theo cái gia đình hỗn loạn ấy trong mắt hắn thoáng hiện một tia tàn nhẫn.Nhất định hắn sẽ khiến cho từng người,từng người một phải trả đủ,từ thằng con mất dạy đến cặp cha mẹ không biết dạy con,tất cả đều sẽ sống không bằng chết khi dám cả gan sỉ nhục con gái hắn.

To mồm là vậy,nhưng hắn đâu biết rằng đây là cơ hội cuối cùng của mình.

.............................

Sau khi ba kẻ phiền phức kia rời đi,hắn mệt mỏi ngồi phịch xuống cái ghê sofa rồi theo thói quen vươn tay xoa đầu Thanh Dương.Con bé giống như đang rất lo ngại sau khi chứng kiến màn giao tiếp xã hội của hắn.

Ra vẻ mình là một người cha tâm lí,hắn nói:

- Con đừng buồn,chó sủa là chó không cắn.

Thế nhưng nó không hiểu được câu nói đầy tính chợ búa này,lúc lắc cái đầu khiến đôi má phúng phính khẽ rung rinh:

- Chó nhà nào cũng sủa xong rồi mới cắn mà ba.

Nếu là một người cha bình thường thì hẳn sẽ ôm con bé vào lòng và tận tình giảng giải nghĩa đen,nghĩa bóng của câu nói trên.Nhưng hắn thì không,thay vào đó hắn vừa bẹo má nó vừa nghĩ đến các giai đoạn phát triển của con gái mình,khi nhỏ thì hai má rung rinh,lúc trưởng thành thì cặp ngực rung rinh,nữ nhân quả thực tích rất nhiều mỡ thừa.

Sau khi đã nghĩ thông suốt,hắn quỳ một chân xuống nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái cho con bé đồng thời dùng lời nói chân thành để hỏi một câu không liên quan:

- Vậy con có sợ chó không?

Vẻ mặt con bé trở nên trắng bệch:

- Dạ,có.Chúng dữ thấy ghê luôn.

- Vậy...

Dự đoán chính xác khiến hắn cao hứng cực kì,đang định bốc phét mấy câu ngôn tình trên mạng thì con bé đã nhanh nhảu:

- Nhưng có ba rồi nên con chả sợ gì nữa sất!

Nhéo mũi Thanh Dương một cái,hắn nhếch miệng:

- Tất nhiên rồi,ta là ba con mà,ta sẽ bảo vệ con cả đời.Vẫn còn nghĩ ngợi gì vậy hả cô bé?

Con bé vừa cắn môi vừa nói:

- Vậy...nếu con lấy chồng thì sao?Ba đâu thể theo con đi lấy chồng?

Mặt hắn méo xệch:

- Ai dạy con cái đó?

- Các bạn nữ trong lớp đều nói con gái là phải lấy chồng,các bạn còn nói Sơn Tùng M** là chồng của mình.

- À...ha ha...Vậy con có muốn chồng mình là Sơn Tùng M** không?

Nó nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nguây nguẩy:

- Không thích,không có ấn tượng.

- Ha ha...

Hắn cười nhạt.Dám đụng tới tiểu thiên sứ của hắn thì đừng nói là M**,cho dù có là ATM hắn cũng sẽ thanh trừng ngay lập tức!

- Không thể ở cùng ba...không thể ở cùng ba...

Thanh Dương lo lắng lặp đi lặp lại,bờ môi nhỏ xinh cũng đã bị cắn tới sưng đỏ rồi.Chợt một ý tưởng cực kì hay ho loé lên trong đầu,con bé hớn hở dí sát mặt vào hắn nói:

- Con nghĩ ra rồi,nếu ba lấy...

Hắn đặt ngón tay lên môi con bé,dựa vào mấy chục năm kinh nghiệm lọt hố ngôn tình hắn thừa biết vế sau nó định nói “nếu ba lấy con thì sẽ thế này thế nọ thế chai...”.

Không!

Nhất quyết không!

Thực ra thì hắn cũng muốn lắm,nhưng nếu để câu chuyện diễn biến như thế thì người đọc sẽ mắng hắn là lolicon mất.

Chưa kể tình tiết máu chó cũ mèm như vậy còn có thể đem ra chọc cười sao?Hơn nữa con bé cũng đâu thực sự là con hắn,nói những lời sốc óc như vậy rồi chẳng may có thời điểm con trym làm mờ lí trí thì cái được không bù nổi cái mất.Vẫn là nên phân định rạch ròi thì hơn!

Hắn nghiêm mặt nhắc nhở:

- Chúng ta là cha con,chuyện thế này lần sau đừng nhắc tới nữa.

Nó nghe vậy thì co rúm người lại,vẻ tự ti hiện rõ trên khuôn mặt.Một kẻ như hắn đương nhiên không nhận ra hành vi cự tuyệt của mình có sức sát thương thế nào đối với Thanh Dương,càng không biết khi nói những lời ngây ngô kia con bé đã phải đặt vào đấy bao nhiêu can đảm,đã ném đi bao nhiêu thể diện.

Tại thời điểm đó hắn chỉ nghĩ:

(Sống cùng một con bé mít ướt khổ thế đấy,nhiều khi ta tự hỏi nếu một ngày vì nóng giận mà lỡ tay đánh mông nó mười mấy cái thì kết cục sẽ thê thảm tới mức độ nào.Bảy bảy sáu mươi chín cách tự vẫn có lẽ không dùng tới,nhưng chỉ riêng việc nó mang đôi mắt ngấn nước lẽo đẽo theo ta cả ngày thôi cũng đã đủ mệt đầu rồi.Phiền,quá phiền a!)

Hắn quơ tay xoa đầu nó,nó tránh.

Hắn tiến một bước,nó lùi ba bước.

Hắn dồn nó vào sát tường,con bé ngồi sụp xuống ôm gối khóc ấm ức,răng nhỏ hung hăng cắn môi tới bật máu,đồng thời hai chân co lên bại lộ vùng đất thần thánh bên dưới chiếc váy màu hồng nhạt.

Quần lót đen không có hợp với váy hồng a!!!

Hắn thầm hét lên trong lòng nhưng bên ngoài vẫn làm mặt ngầu,quỳ một chân xuống trước mặt nó cau mày nói:

- Thói quen xấu.

Hắn nâng cằm con bé lên,khoé miệng nở nụ cười tà ác quệt nhẹ ngón tay cái lên bờ môi hồng hào căng mọng của Thanh Dương:

- Sau này đừng tự làm đau mình như vậy,ta sẽ rất đau lòng.

Bản năng phụ nữ mách bảo Thanh Dương cho hắn một cái tát nhưng cảm giác ấm áp khi ngón tay kia lướt qua đầu môi khiến đầu óc nó đâm ra trì trệ,không ngờ ba lại dùng hành vi xấu xa như vậy trêu đùa nó.

Hắn đắc ý rào rạt khi thấy con bé đặt tay lên ngực áp chế con tim đang loạn nhịp.Chỉ tiếc là biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng như vậy,thật không biết phải làm sao mới thu được từ khuôn mặt kia một tia ửng hồng.

Nó vừa xấu hổ vừa ấm ức,vừa buồn nữa.Nhưng cái xấu hổ đủ lớn để át đi hai cảm xúc tiêu cực kia giúp nó không còn trăn trở về việc ba nghĩ gì về mình.Có lẽ giờ ba vẫn giữ khoảng cách với nó nhưng nó sẽ cố gắng,nếu như nó ngoan hơn thì có lẽ một ngày nào đấy ba sẽ chấp nhận nó.Hi vọng là vậy.

Và nó,một lần nữa lại gượng cười để che đi những hắc ám sâu trong lòng,thứ mà nếu đem ra so sánh thì sẽ chẳng thua kém nụ cười toả nắng kia là bao.

Và hắn,một lần nữa bị mê hoặc bởi nụ cười đấy,để rồi lại quên lau đi những giọt nước mắt đẹp mà buồn kia.

Cảnh cửa bỗng mở tung,một gã đàn ông mặc vest đen trông lạ hoắc dẫn theo bốn tên to như người khổng lồ xanh vừa sồng sộc chạy vào giữa nhà vừa hét toáng lên như bà thím bị giật túi xách:

- Sếp!Anh làm cái quái gì mà gọi mãi không bắt máy thế?

Hắn nhìn Thanh Dương,con bé nhìn lại hắn,rõ ràng là chẳng ai biết gã trai râu ria lún phún đang lảm nhảm kia là nhân tố bí ẩn nào.Hắn đảo mắt một vòng,ấp úng:

- À...ờ...Nói ra thì dài lắm.Chuyện là thế này...

Chưa kịp xạo sự thì gã đã sấn tới chộp lấy cổ tay hắn mà lôi đi:

- Không có thời gian đâu.Công ty đang nguy lắm rồi!

Thấy hắn bị đám người lạ mang đi làm nó sợ hãi quá,nhưng vì nó còn nhỏ như vậy nên chỉ có thể xô ngã hai gã vệ sĩ to như trâu mộng rồi chạy đến ôm chặt lấy chân hắn hét toáng lên:

- Đừng mang ba đi mà!

Hắn chép miệng:

- Đừng nhìn ta,ta cũng không biết con bé ăn gì mà khoẻ như vậy.

- Sao cũng được,sếp mau đến công ty không thì hỏng bét!

Hắn chợt nhớ ra gã Cao Đông Hiếp mà hắn đang mượn xác là giám đốc của một công ty làm về công nghệ.Vậy nghĩa là hắn đã nghỉ làm đúng hai hôm mà không hề báo trước,hành động tương tự tại thời của hắn là cầm chắc bị hất cẳng ra khỏi công ty rồi.

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật quan trọng,thật V.I.P,thật là một mắt xích không thể thiếu được a.

Bên dưới nhà đã có một con xe trắng bóng lộn đang chờ sẵn,hắn đi quanh cái xe quan sát một hồi rồi lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng,dù đã chết đi sống lại một lần nhưng đối với những thứ kiểu cách và cồng kềnh thế này vẫn là không có cảm tình.Nhìn hắn chết đến đít mà vẫn thảnh thơi như đang dạo phố,gã giục:

- Nhanh lên đi sếp,không còn thời gian đâu!

Hắn quắc mắt:

- Vội cái gì,chết ngay được chắc.

Tình hình công ty bây giờ quả thực là có thể phá sản ngay được,nhưng thấy thái độ của hắn gàn dở như thế gã đâm nản,không thèm giải thích hay hối thúc gì thêm nữa.

Sự yên tĩnh trở lại khiến hắn mỉm cười hài lòng,chợt nhận ra Thanh Dương vẫn lẽo đẽo theo hắn nãy giờ.Bắt gặp ánh mắt hắn con bé ngượng ngùng cúi đầu,không hiểu vì lí do gì cặp mắt nâu sáng rực ấy lại cứ khiến tim nó như nai con chạy loạn như vậy.

Trước đây Thanh Dương vui sướng nhất là khi cha có việc phải rời nhà,nhưng bây giờ thấy hắn sắp đi mất nó lại cảm thấy đầu óc trống rỗng.Lúc này đây nó rất muốn kêu ba ở lại nhưng nếu làm vậy liệu ba có nghĩ nó là kẻ ích kỷ không?

Nó đắn đo suy nghĩ tới mức hắn đứng trước mặt lúc nào không hay.Hắn cúi thấp xuống vỗ nhẹ lên vai nó,cười nói:

- Vậy...ba đi làm nhé.Con ở nhà phải cẩn thận,tuyệt đối không mở cửa cho người lạ vào.

Thanh Dương cắn môi,nó thực sự không muốn phải xa ba chút nào.

- Thói quen xấu.

Hắn quệt tay lên môi con bé,lần này không còn là bộ dáng chỉ chực ăn tươi nuốt sống nó nữa,thay vào đó nhiều hơn một phần điềm đạm cùng ôn nhu.

Tim nó thoáng run rẩy,không thèm suy nghĩ gì nữa mà nhào vào lòng hắn,hai tay nhỏ nhắn đu vào cần cổ rắn chắc của ba.

Nó ích kỷ quá đi mất,chắc ba đang giận nó ghê gớm nhưng...nó mặc kệ.Nó thà bị mắng chửi,đánh đập mà được ở bên ba còn hơn,đằng nào thì nó cũng chỉ giỏi mỗi khoản chịu đòn.

Hắn đưa tay ra sau lưng nó rồi nhẹ nhàng ôm vào lòng,cảm nhận thân thể nhỏ xinh cân đối của con bé mềm nhũn trong vòng tay tưởng như tuỳ thời có thể trượt đi mất khiến hắn vô thức dùng lực mạnh hơn một chút.

- Ba...đau con...

Thanh âm dịu dàng như vậy,nhu nhuyễn như vậy,đừng nói là não máy,cho dù cả người hắn có là sắt vụn thì cũng không chịu đựng nổi.Mạnh mẽ quẳng Thanh Dương vào ô tô,con bé còn chưa kịp bất ngờ thì đã bị hắn chồm lên người hung hăng ôm ghì lấy.

Thấy bốn tên vệ sĩ cũng đang loay hoay định chui vào hắn sẵng giọng:

- Không thấy trong này đủ chật rồi à?Trả lương cho các người để các người đè đầu cưỡi cổ bố con tôi hả?Con mẹ nó có biết chứng bệnh Sợ Không Gian Chật Hẹp không?Có biết ngồi chật sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển xương không?Sau này con ta không lớn được thì ai chịu trách nhiệm?Ngươi!?Ngươi!?Hay là ngươi!?

Gã bảo tiêu vừa đặt được một chân lên xe thì liền bị hắn chửi tới co rụt lại,những kẻ ôm bạn gái bạo phát thì đã chứng kiến không ít nhưng đây là lần đầu tiên gã trông thấy một kẻ vì sĩ...con gái mà bạo phát,đã vậy so với đám sĩ gái còn uy mãnh hơn một bậc.

Hắn khịt mũi bất mãn vì sự thiếu chuyên nghiệp của đám nhân viên trong công ty,đến đón một người chứ đâu phải đến đánh nhau.Mang nhiều người vậy tới làm gì?Khiêng hòm à?

Hắn vét trong người ra mấy cục tiền lẻ mới rút ở ngân hàng ném cho mấy gã bảo tiêu,hất hàm nói:

- Bắt taxi đi.

Nói rồi hắn đóng sầm cửa trước vẻ mặt ngơ ngác của đám vệ sĩ.

Định phá chuyện tốt của ông hả?Đúng là quân khốn nạn mà!

Chiếc xe chậm rì rì lăn bánh.Vì thời gian này công nghệ ô tô trong nước còn lạc hậu nên cứ thỉnh thoảng lại rung lên bần bật như lên cơn động kinh,tuy nhiên chỉ chừng đó thì vẫn chưa đủ ngăn bọn hắn hành sự.

- Đau lắm ba,đừng...

- Nhẹ một chút,nếu tiếp tục như vậy...sẽ không hồi phục lại được...

- Không chịu được nữa...con thực sự không chịu được nữa...sẽ hỏng mất...

Gã vừa lái xe vừa mạnh tay lau mồ hôi,dùng toàn bộ tinh thần lực cố gắng khuyên nhủ tiểu đệ đang bành trướng.

Bàn tay thô ráp của hắn hung hăng nhào nặn hai bên má của Thanh Dương thành đủ hình dạng mặc cho con bé la oai oái.Má nữ hài tử chơi thật tốt nha,vừa ấm vừa mềm lại rất đàn hồi,chưa kể thỉnh thoảng còn bắt gặp ánh mắt buồn bực của nó càng khiến thú tính của hắn bùng lên mãnh liệt.

- Không ngờ con gái ta chẳng những xinh gái mà hai má còn chơi vui như vậy.Nhìn xem,vừa mềm vừa hồng có khác gì hai trái đào không?Rung rinh rung rinh...

Hắn vỗ liên tục hai bên má cho hai quả đào nhỏ nảy tưng tưng rồi phá lên cười:

- Khặc khặc,so với bộ ngực chơi còn vui hơn.

Gã lạ mặt nghe hắn nói vậy thì toát mồ hôi hột:

- Sếp à,nói như vậy có chút không phù hợp.

- Lo lái xe đi!

Thanh Dương hai má bị hắn chơi đùa thô bạo như vậy cũng có chút không thoải mái,cau mày giận dỗi nói:

- Bộ mặt nữ hài tử rất quan trọng,không nên...Ưm...

Bàn tay hắn như gọng kìm giữ lấy hai má nó rồi hơi dùng lực,ngay lập tức cái miệng con bé chu ra làm bao nhiêu lời uất ức bị bịt kín mít.Càng cố nói thì càng làm cho cái miệng hồng hồng của Thanh Dương chu lên khiến hắn càng cười tợn.

Hắn không phải loại đùa dai,nhưng biểu cảm đáng yêu của Thanh Dương khiến hắn không kiềm chế được mà cứ trêu đùa con bé miết.Tới khi hắn buông tha cho hai trái đào tội nghiệp thì mặt nó đã đỏ hồng cả lên,cũng không biết là do bị véo má hay do tức giận.

- Dương Dương ngoan,ba chỉ đùa chút thôi mà.

Con bé bĩu môi buồn bực quay phắt đi chỗ khác,xem ra đã thực sự giận hắn rồi.

Hắn ôm nó thả vào lòng sau đó vừa ôn nhu xoa đều cặp má sưng đỏ vừa nịnh:

- Dương Dương bị ta bẹo má có đau không?Xin lỗi nhé,suýt chút nữa đã làm rụng mất hai trái đào của con rồi,ai bảo con đáng yêu như vậy.

-...

- Dương Dương không còn quan tâm đến ta,thật đau lòng a.Cảm giác thế gian này ta là người xấu xa nhất,đáng xấu hổ nhất,thật không còn mặt mũi nào chạm vào người con nữa,thật không còn mặt mũi nào đụng vào hai trái đào của con nữa.

Hắn đặt con bé về chỗ cũ rồi giả vờ đau khổ úp mặt vào cửa xe,bình thường hắn đã là một bộ dáng chán chường mệt mỏi nay thêm tý văn nghệ vào thì trông chẳng khác gì một kẻ bần cùng mạt lộ sắp nhảy cầu tới nơi.

Thanh Dương ngồi an tĩnh được nửa phút thì không nhịn được lén nhìn hắn,trông thấy bộ dáng hắn như Độc Cô Cầu Tử làm lòng kiên định của con bé bị lung lay dữ dội.

Ba...dường như đã rất ân hận rồi a.

Nhìn con bé mon men bò lại gần lão cha đầy thủ đoạn kia,gã vừa bấm còi bin bin vừa thở dài:

(Thật không có tiền đồ!)

Nó lay vai hắn:

- Ba...

Không có phản ứng gì,hoàn toàn là một bộ dáng chết lặng dựa vào cửa khiến con bé bắt đầu thấy lo lắng:

- Con không dỗi nữa đâu,con đang cười nè...

-...

- Cho ba véo má này,ba véo đi.Đừng im lặng như vậy mà...Huhu...

- Ta đang đau lắm,nựng má không đủ...KHỤ KHỤ...

Hắn ho một tràng như người mắc bệnh phổi lâu năm,hấp hối:

- Cảm ơn con...khụ khụ...Ở bên con...đối với ta là quãng thời gian hạnh phúc nhất...

Nó chun mũi,không ngờ ba lại đùa cợt vô duyên như vậy:

- Không chơi với ba nữa!

Chẳng biết là vì diễn quá xuất thần hay là do kìm nén tới phát điên mà hắn bỗng chộp lấy bàn tay nhỏ xinh của Thanh Dương rồi cẩn trọng áp bàn tay búp ấy măng lên má.Tiếp đó hắn lải nhải với vẻ mặt thẫn thờ buồn bã:

- Không phải chơi đâu.Giá mà mọi chuyện có thể hoá giải bằng một cái nắm tay,nếu vậy ta nguyện nắm tay con cả đời...

Thanh Dương không hiểu hắn nói bậy cái gì nhưng hơi ấm truyền vào bàn tay khiến con bé cảm thấy không tự nhiên chút nào.Nó xấu hổ đánh vào vai hắn một cú nhẹ hều,đỏ mặt nỉ non:

- Thua ba rồi.Con không dỗi nữa đâu,ba muốn làm gì thì làm.

Trầm tư qua đi,hắn nhanh chóng trở lại vẻ mặt vô lại thường ngày:

- Là thật?

Thanh Dương ngượng ngùng gật đầu.Hắn chỉ đợi có thế liền ôm nó đặt lên đùi thích thú nhìn con bé co rúm trong lòng mình:

- Để ta ngắm con xíu nào.Chao ôi,xinh đẹp dư lày là thừa hưởng từ ai vậy?

Thường ngày chỉ thấy nó đi qua đi lại trong nhà nên hắn cũng chẳng để ý lắm con mình đẹp xấu ra sao.Cũng phải thôi,bình thường người ta tia hoa thơm cỏ lạ chứ ai lại đi soi người thân của mình,vậy nên lúc này có dịp quan sát nó thật cẩn thận hắn mới té ngửa.

Tại sao à?

Tại con bé chẳng giống ba mẹ tý nào hết.

Với vẻ đẹp kiêu sa của người phụ nữ thông minh tài giỏi xuất phát từ trong cốt tuỷ,nhan sắc của Lôi Ngân là điều không cần phải bàn cãi.Tuy ba vòng không khiến người ta phải lau mắt mà nhìn nhưng cũng xem như cân đối,phối kết hợp với khí chất xuất sắc của cô ta thì dựa trên tiêu chuẩn của người thường có thể xem là một vẻ đẹp không góc chết.

Cao Đông Hiếp tuy đã hơi lớn tuổi nhưng hồi trẻ cũng có thể coi là một soái ca,mày kiếm môi mỏng,ánh mắt sáng ngời.Hai con người này nếu phối giống với nhau,đứa con dù gái hay trai nhất định sẽ hưởng một phần đẹp mã từ cha và một phần thông minh sắc sảo từ mẹ.

Nhưng còn nó thì sao?

Cái mũi nhỏ xinh,cặp mắt to tròn,phiến môi đầy đặn quyến rũ mà không lẳng lơ,khẽ cong như muốn giữ lại cho khuôn mặt ngây ngô của nó một chút bướng bỉnh.Con bé là sự kết hợp hài hoà giữa xinh đẹp và ngốc nghếch,không đẹp đẽ tới mức người ta phải vin vào sự khờ dại của nó mà mắng chửi,cũng không ngốc tới mức làm người ta thấy khó chịu khi tạo hoá đã thiên vị ban cho nó bề ngoài quá xuất sắc.Nhưng vì hai thứ này tồn tại song song đồng thời kìm hãm lẫn nhau,thành ra con bé không thể đẹp xuất sắc,và đương nhiên là cũng chẳng thể trở thành ngốc nhất thiên hạ được.

Đối với mấy thứ gọi là mày kiếm môi mỏng,hai mắt sáng ngời,thông minh sáng dạ,tự tin đầy mình thì con bé rõ ràng chẳng có nổi một cái a.

Ông ăn chả bà ăn nem,hắn thực lo lắng không biết có phải Lôi Ngân bắt chước lão Cao đi ngoại tình không.Tuy người mọc sừng không phải hắn,nhưng giờ đã chung thân xác với người ta rồi,dị vật trên đầu bây giờ cũng là đồ dùng chung.

Bị hắn nhìn chòng chọc khiến nó thấy toàn thân phát ngứa,buồn bực nói:

- Ba nhìn gì mà nhìn hoài vậy,chẳng thoải mái chút nào!

Thanh âm trong trẻo của nó kéo hắn về thực tại.Nghĩ gì vậy chứ,cho dù thân phận con bé có phức tạp đến đâu thì chẳng phải nó vẫn rất đáng yêu sao?Không cần biết có phải kết quả của việc cắm sừng hay không,cứ xinh là sẽ được tha thứ hết.

Nó chợt vòng tay ôm lấy hắn,nũng nịu:

- Ba có thương con không?

- Đương nhiên rồi,sao con lại hỏi vậy?

Giống như câu trả lời của hắn chưa đủ trọng lượng,nó hỏi tiếp:

- Vậy ba có muốn ở với con không?

- Ừm...Có,tất nhiên rồi.

Thanh Dương vẫn cần cù như con ong làm mật:

- Thế nếu con nhỡ...nói điều không hay với ba thì ba có ghét con không?

Hắn ngạc nhiên nhìn sâu vào ánh mắt hồi hộp đợi chờ kia.Nó đang muốn biết điều gì?Nó đang cố thăm dò cái gì?Đâu là câu trả lời mà con bé mong muốn?Hắn không biết nữa,lúc này hắn chỉ có thể thành thật với cảm xúc của mình.

Nó giục:

- Ô kìa,ba nói đi chứ...

Hắn bất ngờ hôn vào má Thanh Dương một cái làm con bé ngây ra tại chỗ:

- Dù thế nào đi nữa thì con vẫn mãi là tiểu bảo bối của ta.

Nó ngẩn ngơ một lúc rồi ôm trầm lấy hắn không nói câu nào,cánh tay nhỏ ôm ghì lấy eo khiến hắn tuy hô hấp có chút khó khăn nhưng cũng cảm thấy vui vui:

- Con bé ngốc,có gì đâu mà vui vẻ thế c...

Chưa nói hết câu thì Thanh Dương bất ngờ ngẩng đầu dâng môi thơm lên trước mặt hắn.Mọi việc diễn ra nhanh tới không ngờ,đầu tiên hắn thoáng trông thấy bờ môi hồng nhuận của con bé,tiếp sau đó là cái mỏ hung hăng mổ vào mắt phải của hắn một cú đau điếng.

- Con xin lỗi,con lỡ miệng.Ba có đau không?Hu hu,đừng làm con sợ mà.

Thấy hắn quỳ gập người quằn quại đau đớn làm con bé sợ chết khiếp,gã lái xe tưởng hắn bị một cái hôn làm cho mù mắt cũng hoảng hồn suýt thì lao xe lên vỉa hè.

- Sếp à,anh mù nhưng vẫn kí hợp đồng được đúng không!?

Hắn tức mình kéo nó ngã nhào vào lòng,khẽ mắng:

- Con bé này,ai dạy con cái trò bạo lực đấy hả?

Thanh Dương mếu máo:

- Tại...con tưởng ba thích như vậy.

Nó vừa dứt lời thì cái trán bị búng một cái đau điếng,ngay sau đó hắn ịn môi lên trán con bé làm ví dụ:

- Kẻ nào thích bị mổ vào mặt như vậy thì chắc bệnh cũng nặng lắm rồi.Khi hôn người ta phải nhẹ nhàng,cẩn trọng,và vì đây là một nghi thức thiêng liêng nên nhất định phải dồn tâm tư tình cảm vào thì mới có hiệu quả,nếu không cũng chẳng khác gì hai con cò mổ nhau.

Cảm thụ những lí lẽ sâu sắc mà thấm thía ấy khiến gã hài lòng gật đầu như giã tỏi.Quả thực nụ hôn là một cái gì đấy thiêng liêng,cao quý vượt lên mọi định nghĩa trong sách giáo khoa và càng đặc biệt hơn với một kẻ gần ba mươi năm chim chỉ dùng để đái như gã,thật không ngờ lão sếp gàn dở hôm nay lại bỗng nhiên phát biểu được một câu chí lí đến như vậy.

Thanh Dương gãi đầu mờ mịt nói:

- Con...chưa hiểu lắm.

Hắn chép miệng không hài lòng rồi chỉ vào mặt mình:

- Đây,thử làm lại xem nào.Gần đúng rồi,lại lần nữa.Chỗ này...

Gã thất vọng nhìn vẻ mặt hưởng thụ của hắn khi được môi thơm của Thanh Dương liên tiếp tấn công,xem ra những cái gì đã thuộc về bản chất thì tuyệt nhiên không thể khá lên được.

Nhìn cha con hắn âu yếm lẫn nhau như vậy làm gã có cảm giác như cuộc hành trình chết toi này sẽ kéo dài tới vô tận,nhưng thực chất chỉ vẻn vẹn có hai mươi phút trước khi chiếc xe rẽ vào hầm để xe của một toà nhà có tấm bảng điện tử “Công Ty Trách Nhiệm Hết Hạn Thích Phá Sản”.

Hắn thấy cái tên kì quái như vậy thì không nhịn được vỗ vai gã một cái:

- Tên này ai đặt vậy?

Gã giật phăng cái chìa khoá xe ra khỏi ổ,khinh bỉ nói:

- Chẳng phải ba ngày trước sếp nhậu sỉn rồi tự mình đổi tên đó sao?

Gã thậm chí còn không thèm liếc hắn đến một cái,lạnh lùng đẩy cửa bước khỏi xe như một anh taxi vừa bị khách quịt tiền trắng trợn.

Hắn quay sang nhìn Thanh Dương,con bé đang chật vật nín cười không biết vì cái tên mà hắn đổi hay bởi bộ mặt của hắn lúc này quá ư là đần thối.

Theo sau gã tiến vào công ty,hắn vừa đặt chân vào phòng thì giật mình khi thấy toàn bộ nhân viên đang đứng túm tụm lại quan sát một bảng điện tử đang chiếu cái đường gì đó giống như bảng điện tâm đồ đang giật lên giật xuống nhìn rất kì quái.

Sự xuất hiện của vị giám đốc này dường như không được chào đón lắm,mọi người nghiêng mình cúi chào hắn bằng giọng chán như con gián:

- Chào sếp.

- Have a good day,sir.

- Sếp mạnh khoẻ.

-...

Hắn gật đầu đáp trả một cách lịch sự trong khi ánh mắt gắn chặt lên cái bảng điện tử cẩn trọng quan sát tình hình hiện tại của công ty.

Con mẹ nó đã nát đến như vậy thì còn đợi gì mà chưa tuyên bố phá sản?

Bỗng có hai người đàn ông ăn mặc sang trọng tách khỏi đám đông tiến đến trao đổi gì đó với gã kia sau đó chìa một xấp giấy ra trước mặt hắn,hay chính xác hơn là một bản hợp đồng:

- Bà Lôi Ngân ngỏ ý muốn mua lại công ty của ông.Mời ông kí vào đây,đây và đây.

Khoé miệng hắn giật giật,ngoắc gã lại gần rồi nói thật khẽ để hai tên kia không nghe thấy:

- Này,cậu tên gì ấy nhỉ?Chức vụ thế nào?

Gã hơi bất ngờ vì câu hỏi ngớ ngẩn này nhưng cũng thành thực trả lời vì hắn là sếp,bởi vậy nên hắn hỏi ngu thế nào cũng được hết sất:

- Tôi là...

Hắn phất tay:

- Mà thôi kệ đi.Nói cho tôi biết hai tên hề này ở đây làm gì,các người có biết Lôi Ngân là ai không mà dám cho lũ này vào?

Gã điềm tĩnh đến kì lạ:

- Biết chứ!Lôi Ngân là vợ sếp,cũng chính vì các người đấu đá nhau mà liên luỵ hàng ngàn người sắp bị mất việc đây này.

- Ầyzzz...Là sao?

Do đã quen dần với trò giả ngu của hắn nên gã không tỏ ra bực bội nữa,tuy nhiên cảm xúc bị kìm nén vẫn khiến mái đầu vuốt keo bóng loáng của gã trông như sắp dựng ngược lên:

- Nếu là vài hôm trước thì công ty còn cầm cự được nửa tháng.Nhưng tại hai hôm liền sếp đột nhiên không đến công ty làm chúng ta mất rất nhiều hợp đồng quan trọng,đã vậy sáng sớm hôm nay bà Lôi còn dùng thủ đoạn khiến khách hàng trả hàng lại,ba tàu hàng vẫn còn kẹt cứng ở hải quan kia kìa!

Hắn trợn tròn mắt,lần này là vì ngạc nhiên thật:

- Sao tự nhiên bả chơi chó vậy?

Gã hầm hầm tiến đến cái bàn gần đó rồi cầm lên một tờ báo ném qua cho hắn,trên trang nhất của tờ báo có ghi “Nữ giám đốc KHỞI NGHIỆP.Góc khuất của câu chuyện kinh doanh” có kèm theo hình ảnh hai người một nam một nữ đang lườm nhau căm thù,không phải hắn và Lôi Ngân thì còn ai vào đây.

Hắn nhớ lại ngày hôm qua buột miệng trước báo giới.Thề là lúc đó hắn chỉ lỡ lời chứ không hề có ý gây war,bằng không thì hắn đã tung lên đoạn nhật kí của lão Cao Đông Hiếp kể về thói xả hơi nơi công cộng của Lôi Ngân rồi.

Nghĩ rằng hắn đang cảm thấy ân hận,nhục nhã hay cái gì đấy tương tự nên gã hảo tâm khuyên nhủ:

- Cứ kí đi sếp ạ.Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu,trước tiên cứ hoá giải nguy cơ hiện giờ đã rồi sau này làm ăn phát đạt thì sẽ tìm cách mua lại công ty.

Hắn cười khẩy,lời này tuy rằng cũng có ý đúng nhưng gã thực sự nghĩ Lôi Ngân sẽ để cái công ty này làm ăn phát đạt sao?Cô ta mua lại công ty mục đích là để nhục nhã hắn,vậy nên càng cố gắng làm ăn thì mụ ấy sẽ càng dìm xuống,cho tới khi hắn nhục không chịu nổi mà từ chức thì lúc ấy kiểu gì cũng sẽ để mặc cái công ty này tự sinh tự diệt.Trò này dạo trước hắn chơi suốt chứ có lạ gì.

Phụ nữ thật đáng sợ.Sau khi lợi dụng gã Cao Đông Hiếp này chán chê liền trở mặt,không chỉ li dị mà còn muốn chồng cũ sống không được chết không xong,thù dai đến mức độ này thật khiến người ta phải banh mắt mà nhìn.Dù sao thì lúc lăn giường cũng đâu phải chỉ mình lão sướng,là vợ chồng đâu nhất thiết phải tuyệt tình đến như vậy!?

Nhưng ngẫm lại thì...một đứa con gái vừa ra trường tập tành làm thư kí đã bị một lão khọm già ngắm trúng sau đó dùng thủ đoạn làm cho to bụng,dù có là ăn chay cũng không thể không căm hận.Nhưng có một điều lão Cao không ngờ tới đó là Lôi Ngân không hề đơn giản như lão tưởng,một cô thư kí quèn chỉ dựa vào thủ đoạn mà có thể tròng vào cổ lão sếp một cái đám cưới to oành,tuy tuổi xuân phơi phới của cô ta xem như đã bị gom lại đổ hết vào sọt rác nhưng làm được như trên cũng đã rất thành tựu rồi.

Hắn đánh mắt sang Thanh Dương,không biết đứa bé này sau khi lớn lên có âm hiểm giống như mẹ nó không,nếu điều ấy xảy ra thật thì hắn đau lòng tới chết mất.Trong lúc hắn đang suy tính xem là có hay không có khả năng thì cánh cửa lại bị đẩy ra.

Là Lôi Ngân,cô ta khoác một chiếc áo lông thú,quàng cổ bằng bộ da của một con hồ ly và cầm trên tay chiếc ví da cá sấu,cả người bốc lên thứ mùi kênh kiệu của chúa tể muôn loài.Bắt gặp cái nhìn trừng trừng của hắn,Lôi Ngân cười khẩy:

- Đừng để ý đến tôi,tôi chỉ ghé qua xem cái công ty rách nát của các người có đáng để mua không thôi.

Gã nghe vậy thì không nhịn được tiến lên một bước:

- Bà Lôi,xin bà đừng nói những lời quá đáng như vậy!

- Ồ,bọn nghèo rớt mà cũng to mồm gớm.Vẫn nghĩ là có thể dựa hơi lão sếp của các người sao,cần úp mặt vào bồn cầu cho tỉnh mộng không?À quên,nước bồn cầu giờ cũng là của tôi,các người muốn rửa cũng không còn cơ hội nữa.

Thấy gã bị chửi cho đần mặt ra mà không phản bác được gì làm tâm trạng hắn tốt hơn hẳn,nhếch miệng nói:

- Giờ thì có còn muốn “cúi đầu” nữa không?

Lôi Ngân không hiểu thái độ này của hắn là đang cố thể hiện điều gì,khoé miệng cong lên một nụ cười khinh bỉ:

- Còn ngài giám đốc đây,ngài nghĩ mình có lựa chọn nào khác ngoài việc bán công ty sao?

Hắn gật gù:

- Trời không tuyệt đường người.

Sau đó quay sang gã bình thản nói:

- Chúng ta còn dự án nào có khả năng cứu công ty không?Mau mang hết ra đây!

Gã ngẩn người không hiểu hắn đang muốn dở trò gì,những cái có thể làm thì trong mấy ngày qua mọi người đều đã làm rồi nhưng đều không cứu nổi cái công ty đang đâm sầm đất đen này,đến giờ chỉ còn lại mấy cái dự án “trên trời” không ai làm nổi.Hắn lại là người người duyệt qua những dự án của các nhà đầu tư thì đương nhiên hắn phải là người biết rõ hơn ai hết,tại sao lại đặt ra một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy?

Thấy gã cứ đần mặt ra,hắn giục:

- Con mẹ nó nhanh lên hộ cái,chết đến đít rồi còn nguyên thần xuất khiếu à!?

Gã giật mình chỉ vào phòng Tổng Giám Đốc:

- Toàn bộ dự án đều nằm ở tủ dưới,ngăn bên phải,không khoá.

Lôi Ngân nhìn bộ dáng hớt hải của hắn thì phá lên cười:

- Ngu xuẩn,chưa đầy hai tiếng nữa công ty các người sẽ phải tuyên bố phá sản.Định tạo nên kì tích?Nghĩ mình là siêu nhân sao!?

Hắn đóng sầm cánh cửa lại thay cho câu trả lời.

Kì tích không phải thứ gì xa không thể với đến,thứ cao không thể chạm chỉ có sự ngu dốt của con người mà thôi.

Nhưng ở trong cái thế giới thực dụng này thì chẳng còn ai ngây thơ đến độ tin vào mấy thứ kiểu như kì tích,và gã cũng vậy.Gã tin vào những gì mình nhìn thấy,đó là những kẻ khốn khổ phờ phạc như những bóng ma tạo nên bởi cuộc chiến của đám người lắm tiền nhiều của.

Họ cũng có người thân,có những đam mê,hoài bão riêng,vậy mà giờ đây đều lâm vào bước đường cùng chỉ vì lão sếp....hai ngày không đi làm.Giờ muốn xin của hắn một cái chữ kí để cứu lấy cái công ty đã nát như tương bần này thôi mà cũng khó,cứ khùng điên như vậy đợi sau vài tiếng nữa khi công ty bị niêm phong thì lúc đấy có muốn bán cũng chẳng được.

Mặc dù trong công việc thường xuyên bị lão Cao chèn ép quấy phá bằng đủ thứ lí do vô lý khiến gã phần nào đã không còn mặn mà gì với cái công ty này nhưng nhìn mọi người tuyệt vọng như vậy,thân là phó giám đốc gã cảm thấy vừa hổ thẹn vừa không cam lòng.

Chẳng lẽ lại để bao cố gắng từ trước đến nay cứ như vậy đổ sông đổ biển sao?

Gã nhảy phắt lên bàn hô lớn:

- Tất cả nhân viên nghe tôi nói đây!Tôi biết là chúng ta không còn nhiều thời gian...

Dừng một lúc để chắc chắn mọi người đã tập trung sự chú ý về mình,gã nói một cách hùng hồn:

- Tôi biết mọi người không thích cái công ty này,tôi cũng vậy.Tôi tốt nghiệp thủ khoa trường Quản Trị Kinh Doanh ở Mẽo,đạt hai giải thưởng CEO tiềm năng,một lần xuất hiện trên báo Tài Năng Trẻ mà bây giờ tôi vẫn gối đầu giường.Ấy thế nhưng trong suốt hai năm ở đây tôi chỉ được làm một việc duy nhất là đi họp hộ rồi mang giấy tờ cho lão sếp kí.Tuy nhiên,chính cái nơi chết tiệt này là nơi chúng ta cống hiến sức lực.Nơi đây,nhờ nó mà ta có đủ tiền trả hoá đơn,nhờ nó mà chúng ta có thể cho con đi học,nhờ nó mà cô có tiền mua cái vòng vàng kia!

Bị gã chỉ vào mặt,cô nhân viên lúng túng:

- Không,đây là do chồng tôi mua.

Gã vỗ ngực bùm bụp,mặt đỏ gay:

- Vậy nên tôi muốn mọi người hãy làm hết sức để cứu lấy công ty.Vì gia đình,vì chính cuộc sống của mọi người,hãy gọi cho từng ngân hàng,từng nhà đầu tư để họ biết rằng chúng ta không thể bị đánh bại!

Mặc dù những lời này có hơi đậm chất phim truyền hình nhưng nó đã mở ra một ánh sáng le lói cho những con người đang trên đà tuyệt vọng.Theo lời kêu gọi của gã,tất cả điện thoại trong phòng đều được sử dụng với tần suất trước nay chưa từng có, dù là nhân viên cắm chốt tại văn phòng hay bác lao công thì cũng đều không hẹn mà cùng nhấc điện thoại lên kêu gọi đầu tư cho cái công ty rách nát của họ.

Tuy nhiên sự thật luôn phũ phàng,đó là người đần thì không kiếm được nhiều tiền,và người nhiều tiền thì không có bị đần.Vậy nên dù có nói đến rát cổ bỏng họng thì cũng chẳng có ma nào thèm đầu tư vào một cái công ty sắp phá sản,khi những lời của gã phai dần trong tâm trí thì họ một lần nữa bị kéo trở về thực tại.

Lôi Ngân giờ đã chán đến độ không thèm mỉa mai đám thường dân này nữa,càng chẳng quan tâm chúng có chịu bán công ty hay không.Bởi lẽ cô ta chỉ mượn công ty để nhục nhã hắn,còn để thực hiện mục đích chính thì đương nhiên vẫn phải nhờ đến Thanh Dương - người thân cận nhất với hắn – hay ít nhất là tại thời điểm này.

Cô ta lẳng lặng kéo Thanh Dương tách khỏi đám người,vừa lúc cửa phòng đóng lại thì hắn cũng chạy ra trên tay mang theo một xấp giấy lớn.Còn chưa ai kịp tò mò thì hắn đã ném chúng vào mặt gã phó giám đốc:

- Đây là mô hình máy khử mùi trên phạm vi kilomet theo yêu cầu của tập đoàn Thần Toạ,đây là bộ phận khử tiếng ồn động cơ theo yêu cầu từ hãng hàng không Sorry Airlines,đây là bộ phận giảm xóc cho ô tô theo yêu cầu của...Còn nữa,tôi vừa làm một phần mềm tạo bản vẽ theo văn bản,mau mang đi đăng kí bản quyền.

Hắn một lúc đưa ra cả đống bản vẽ về những công nghệ chưa từng xuất hiện trên thế giới khiến gã được một phen kinh hồn bạt vía:

- Sếp lấy đâu ra mấy thứ này?

Hắn khó chịu ra mặt khi bị hỏi một câu thiếu chất xám như vậy:

- Đương nhiên là tự chế ra,chẳng lẽ cậu nghĩ tôi đi ăn cắp?

- Nhưng đây là không thể nào...

Hắn gắt:

- Còn không mau điện cho mấy tập đoàn này xin vốn đầu tư?Đợi đến khi phá sản rồi mới đem bản vẽ ra chùi đít sao?

- Nhưng chỉ còn chưa đầy một giờ,làm sao kịp kiểm tra rồi thử nghiệm các thứ...

- Không cần thử cái mẹ gì sất,chắc chắn hoạt động.Ok?

- Nhưng mà...

Hắn hít sâu một hơi rồi hai tay chụp lấy đầu gã phó giám đốc,trên miệng nở một nụ cười tươi như hoa nhưng hai mắt thì như sắp phun lửa:

- Con mẹ nó,đừng làm người đọc khó chịu.Được chứ!?

Thấy mặt hắn trông như sắp nổ tung đến nơi thì gã phó giám đốc luống cuống kẹp xấp tài liệu vào nách rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới cái điện thoại gần nhất.

Hắn mệt mỏi thở dài,chợt nhớ ra điều gì quan trọng hắn liền vươn tay túm lấy gã phó giám đốc khiến gã này suýt nữa thì ngã chổng vó:

- Có quà cho cậu.Chúc may mắn!

Sau khi đặt vào tay gã xấp giấy khác,mỏng hơn,được gói ghém cẩn thận trong một phong bì màu xám thì hắn lập tức quay lưng bỏ đi.Ngẩn ra một hồi trước phong cách lãng tử trước nay chưa từng thấy của lão sếp gàn dở,xem ra không chỉ độ dâm dê mà thần thái của hắn hôm nay cũng đã tăng vùn vụt.

Gã tự tát vào mặt mình một cái,đang lúc nước sôi lửa bỏng mà còn nghĩ linh tinh cái gì thế không biết!?

Hắn mang theo tâm trạng tươi vui phơi phới ý định trở về nhà,nhưng khi đã gần ra khỏi công ty thì hắn mới ngớ người ra.

Con gái yêu của hắn đâu rồi?