Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 16: Nữ Nhân Cô Đã Lôi Kéo Thành Công Sự Chú Ý Của Tôi






Lý Do Hỉ nhận tờ đơn rồi sang một bên điền.

Trên đó là bảng liệt kê thông tin vô cùng tỉ mỉ, làm nàng có một loại ảo giác đang điền lý lịch cá nhân trước khi phỏng vấn xin việc vậy.
Tên gọi, giới tính, chiều cao, cân nặng, sinh nhật……..

Thậm chí, có cả màu sắc ưa thích, đồ ăn ưa thích, học ở đâu, làm ở đâu, làm nghề gì……..

Còn có một chỗ trống lớn để vẽ hình miêu tả.
Theo lời Kê Vô Trần, hắn và Lệ Vô Tịch quen biết vào hai nghìn năm trước.

Kể cả cái tên Lệ Vô Tịch này cũng là do hắn đặt, chỉ biết chân thân là một thụy điểu Kề Dư, những cái khác thì chẳng biết.
“Bản tọa là người thế nào cơ chứ? Sao có thể nhớ ngày sinh tháng đẻ với chiều cao cân nặng của một con chim được? Đúng là chẳng ra làm sao!”
“Được rồi, được rồi…..” Lý Do Hỉ vô cùng bất đắc dĩ, chỉ điền tên và giới tính.

Sau cùng, dựa theo miêu tả của Kê Vô Trần, nàng vẽ một con chim nhỏ có ba đầu, sáu đuôi ở phần trống.
Trên giấy Tuyên màu vàng ruột tre, dưới cùng có một hàng chữ nhỏ cực kỳ kỹ càng.

Đại ý chính là tìm người, tìm vật phí tổn cao, sau khi nhiệm vụ thất bại chỉ có thể trả lại một nửa tiền.

Mặc dù là điều khoản ngang ngược, nhưng trước nay, Lĩnh Tiên quán đáng tin cậy, hiếm khi sảy tay.
Ngoài Thải phong giả chuyên đi nghe ngóng tin tức, Lĩnh Tiên quán còn có Tẩu vân hiệp chuyên kiếm tiền thưởng bằng cách tiếp nhận nhiệm vụ.


Đám Tẩu vân hiệp là một tồn tại thần bí, họ ẩn thân trong tối, phần lớn là tu giả (người tu đạo) có thân thủ bất phàm.

Sau khi nhiệm vụ thành công một cách thuận lợi, họ sẽ được Lĩnh Tiên quán chia tiền theo tỷ lệ hai - tám.
Lý Do Hỉ nộp tiền phí xong, quay lại xếp hàng nộp tờ đơn.

Hỏa kế ngồi trong quầy nhấc nửa mí mắt lên nhìn nàng: “Chỉ thế này? Là người hay là chim?”
Lý Do Hỉ gật đầu, “Chỉ thế thôi, là người, cũng là chim.” Nàng lấy cái huân ra, đặt vào trận pháp màu vàng kim trên quầy như lúc trước, cả quá trình đăng ký coi như đã kết thúc, việc còn lại chỉ là về nhà, yên tâm đợi tin tức.
Có Vạn Nương ở đây, khoảng thời gian này, Lý Do Hỉ bớt lo khá nhiều.

Đến cả chi phí tiêu dùng dọc đường đi cũng do Vạn Nương tự xung phong đứng ra gánh vác.

Cho nên lúc này, bọn họ đang ở tại một quán trọ lớn nhất trong thành, quán trọ Ngô Chi.
Tứ Hà thành được gọi là Tứ Hà thành, chính là vì có tất cả bốn con sông chảy qua mảnh đất này.

Hai con sông ở ngoại thành, hai con khác chảy qua thành, con sông lớn nhất gọi là sông Ngô Chi.
Quán trọ Ngô Chi được xây dựng bên bờ sông, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy dòng nước uốn lượn như một dải lụa màu xanh lục, bình lặng chảy về nơi xa.

Bên bờ, liễu rủ đòng đưa, du khách chơi thuyền trên sông, một vẻ ngày tháng yên bình, tươi đẹp.
Ngày hè ve kêu râm ran, đến trưa thì mệt mỏi tập kích.

Tinh thần Thập Dương chán nản, bên cạnh hắn có một đĩa thịt bò chín được xé nhỏ, hắn đang vươn cánh tay đến trên giường, bón cho Lý Viên Viên.
Lý Viên Viên trở nên rất kén ăn, mỗi lần đều phải dỗ dành, cho nó ăn chút đồ ăn vặt thì nó mới ngoan ngoãn ăn Tinh Lam thạch.

Dỗ nó ăn xong, lại phải dỗ nó uống nước sạch, Lý Viên Viên nằm phơi bụng ra, cứ thế ngủ luôn.
Thập Dương vuốt bộ lông mượt mà của nó, vuốt cái bụng mềm mại của nó, rồi hắn vùi mặt, hung hăng hít mấy hơi mèo thật lớn.
Vạn Nương đẩy cửa vào phòng, mang một bó hoa Mạn Đà La màu đỏ tía, cắm vào bình sứ ở trên bàn.

Trong phòng có chút oi bức, nàng đẩy cửa sổ, làm một thuật pháp nhỏ để giảm bớt hanh khô trong phòng.

Gió mát thổi vào, đưa đến mùi hoa nhàn nhạt, Thập Dương bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Vạn Nương ngồi bên bàn, vẻ mặt dịu dàng: “Cô nương đã đi lâu lắm rồi, cũng không biết lúc nào mới quay lại nhỉ.”
Trong khoảng thời gian này đã ăn bao nhiêu cơm do Vạn Nương nấu, chung quy là há miệng mắc quai, Thập Dương lại là một tên đầu óc đơn giản, đã quên sạch những hiềm khích lúc trước từ lâu rồi.
Hắn ôm Lý Viên Viên, nhẹ nhàng vuốt lông cho nó, mồm miệng lại chẳng có lời hay: “Khẳng định là đi ăn món ngon một mình rồi! Nếu không thì sao đến bây giờ vẫn còn chưa quay lại? Ăn món ngon mà lại không mang ta theo? Thật quá đáng!”
Vạn Nương che miệng cười khẽ: “Cô nương là đi làm việc, sao có thể chứ? Vừa mới ăn trưa không lâu mà cậu lại đói rồi à? Tôi nghe nói vịt rán giòn là tuyệt nhất ở Tứ Hà thành đấy, nếu không thì tôi dẫn cậu đi ăn nhé?”
Thập Dương nói: “Thật á?”
Vạn Nương nói: “Sao lại giả được, nghe nói, đàn vịt kia đều được nuôi tản mát trong đám cỏ lau bên bờ sông, mỗi ngày thịt con mới, thái thành miếng nhỏ, cho vào chảo dầu, để lửa to, rán khô một nửa, vớt ra, cho thêm hạt tiêu Tứ Xuyên, rồi cắn một miếng, ngay cả xương cũng giòn tan…..”
Thập Dương vội vội vàng vàng đứng lên: “Đi! Bây giờ đi luôn!”
Lý Do Hỉ vừa nhấc chân ra khỏi cửa lớn của Lĩnh Tiên quán, nghe thấy có người gọi nàng ở sau lưng, nàng quay đầu theo bản năng, thì nhìn thấy váy dài màu vàng nhạt đang chống nạnh đi đến.
Bách Lý Lộ Lộ tức giận chỉ vào nàng: “Ngươi còn nói ngươi không phải là Lý Do Hỉ!” Vừa nãy ở Vạn Bảo lâu có gặp mặt qua, giờ lại theo tử trận tìm đến, chẳng ngờ lại gặp ở đây.
Lý Do Hỉ vừa muốn nói dối, lại thấy nàng ta đang cầm một cái sáo huân màu sắc sặc sỡ, hét lên ba chữ Lý Do Hỉ, ngay sau đó, cái huân trong tay nàng vang lên ba lần đinh đoong.
Ở ngoài Phong An thành còn có duyên gặp qua hai người này.

Lúc này, nàng nhớ ra hết rồi.


Không ngờ dùng cái huân kết bạn mà lại có thể tìm được một đại cô nương như hoa như ngọc thế này.

Người đầu tiên đã thành công đến vậy, nàng hơi không kiềm chế nổi hưng phấn.
Lý Do Hỉ bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào nàng ta: “Cô, cô, cô, cô là kiều hoa, kiều hoa tìm người có duyên, đúng không! Sao cô lại biết tôi đang ở đây thế.

Haizz, lúc trước, cái huân của tôi bị khóa vì nợ cước, nếu không thì tôi đã liên lạc với cô rồi.

Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, nhưng mà sao cô cũng ở đây thế, thật là khéo quá!”
Bách Lý Minh Minh cười lạnh trong lòng, mới không khéo đâu, chính là đặc biệt đến tóm ngươi đó!
“Ngươi!” Bách Lý Lộ Lộ bị lửa giận thiêu đốt trong lòng hơn nửa tháng, đến bây giờ đã bị đốt chỉ còn lại một nhúm bé tẹo, đối phương là một nữ nhân, còn nói chuyện với nàng như thế.

Rốt cuộc thì nàng có nên tiếp tục tức giận không, có nên tiếp tục báo thù việc bị chửi lúc trước nữa không?
Lý Do Hỉ đi đến gần, cầm một lọn tóc dài của nàng lên, tò mò hỏi: “Tóc của cô là xoăn tự nhiên à? Đẹp thật đấy!”
Nhúm lửa nhỏ bé yếu đuối trong lòng Bách Lý Lộ Lộ bị câu khen ngợi này dập tắt hoàn toàn, nàng mở to đôi mắt tròn tròn: “Thật ư? Tóc của nương tôi cũng như thế này, bọn họ đều nói không đẹp…..”
Bách Lý Minh Minh không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu…..” thư, chữ thư của hắn còn chưa kịp phát ra thì đã nghe thấy Lý Do Hỉ nói: “Váy của cô cũng rất đẹp.

Cô biết không, tôi có nghe được một bài hát, cô gái trong đó y hệt như cô! Đẹp chết đi được!”
Hai người cứ đứng nói chuyện như thế ở bên đường, chưa đến thời gian một chén trà, đã bắt đầu xưng hô thân thiết.

Bách Lý Lộ Lộ kéo cánh tay Lý Do Hỉ, nói: “A Hỉ, đi với tôi về nhà chơi đi! Nhà tôi có hơi bị nhiều tiền đấy, phòng ốc rất lớn, còn có rất nhiều đồ ăn ngon với đồ chơi hay nữa.”
Lý Do Hỉ vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nghe thấy “có tiền” thì chỉ do dự một chút: “Nhưng mà tôi còn có…..”
Bách Lý Lộ Lộ đung đưa cánh tay nàng, làm nũng: “Ai da, đi đi mà, đi đi mà, đi với tôi một lúc thôi mà…..”
Lý Do Hỉ không chịu được, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được rồi, một lúc thôi nhé, trước khi cơm tối thì tôi phải về.”
Bách Lý Minh Minh muốn lên tiếng mấy lần, lại phát hiện ra, căn bản là hắn không chen mồm vào được -- Tiểu thư, đã nói là phải cho ả ta hối hận vì những gì đã làm cơ mà?
Hắn thở một hơi thật dài, nhìn hai bóng dáng xinh đẹp trước mặt, âm thầm lắc đầu.

Dù sao thì trước nay tiểu thư vẫn thế này, được bảo hộ quá tốt từ khi còn bé, đối với ai cũng chẳng hề cảnh giác.

Thôi đi, hắn chỉ cần âm thầm canh giữ ở bên cạnh là được, cái khác thì không cần quan tâm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Bách Lý Lộ Lộ nói: “Cô biết không, tôi truyền rất nhiều lời lên sáo huân, nhưng mà chẳng có ai thèm để ý đến tôi cả, cô là người đầu tiên đấy!”
Trong lòng Lý Do Hỉ buồn cười, mấy lời lung tung loạn xạ của cô, trừ tôi ra, thì chỉ sợ đúng là chẳng có ai thèm quan tâm.

Nhưng vẻ mặt nàng vẫn mang ý cười: “Thật á? Thế thì đúng là duyên phận rồi.”
Bách Lý Lộ Lộ nói: “Đúng đấy, tôi đã nói mà, nhất định tôi có thể dùng tài hoa và sự quyến rũ của mình làm cho người khác tin phục!”
Lý Do Hỉ nói: “Thật ra, cô chỉ cần nói mình là thiên kim của thành chủ Tứ Hà thành thì chắc chắn sẽ có người để ý đến mà.”
Bách Lý Lộ Lộ nói: “Thế sao được? Người tôi muốn tìm là loại không ham hư vinh, tâm địa lương thiện cơ! A Hỉ, cô đã lôi kéo thành công sự chú ý của tôi! Tôi tìm cô rất lâu rồi đấy, cuối cùng cũng tìm được cô!”
Lý Do Hỉ xoa cằm: “Ồ, phải không?” Sao lời này nghe có vẻ quen tai thế nhỉ?
Tiệm vịt rán giòn Hoàng Ký bên bờ sông Ngô Chi.
Tiệm ăn này cũng đã lâu năm rồi, mở cửa vào đầu giờ Thân mỗi ngày, chỉ bán năm mươi con, bán hết thì đóng cửa, nên lúc này đây đã có rất nhiều người đứng xếp hàng.
Ngày hè nóng bức, trước cửa tiệm dựng một cái lều, chuẩn bị trà lạnh cho khách đến xếp hàng.
Vịt rán giòn đều là hàng mới, rán ngay lúc đó, thời gian chờ đợi lâu.

Mỗi khách đều chuẩn bị một đồ vật đặt dưới đất thay mình xếp hàng, người thì trốn vào trong lều uống trà, hóng mát.

Một hàng dài trước cửa tiệm gồm có nắp vung, cái chổi, cái mũ…., thậm chí còn có cả giầy thối không biết của ai nữa.

Vạn Nương tùy tiện nhặt một cục đá bên bờ sông, đặt vào cuối hàng.
Chủ tiệm họ Hoàng, nhìn dáng vẻ thì khoảng trên dưới ba mươi tuổi, đang bận làm việc đâu vào đấy bên mấy chảo dầu.

Thân hình hắn hơi béo, chỉ mặc một cái áo mỏng màu vàng lông chồn.

Cũng không biết cái áo kia là chất liệu gì, bề mặt sáng bóng, mềm mại, không dính vào người.

Trời nóng như thế này, hắn chết dí ở trong phòng kín không thông gió, đứng trông mấy cái chảo lớn, mà trên trán lại chẳng có một giọt mồ hôi nào.
Vạn Nương là hoa yêu, hơi ghét cái nóng, trong lòng phiền chán, không ngừng vẫy khăn tạo gió.

Thập Dương đứng ngồi không yên, mùi vịt rán giòn thơm ngon khiến cho hắn chảy nước miếng ra đầy vạt áo, hắn ồn ào: “Lúc nào thì mới đến lượt ta cơ chứ!”
Vạn Nương giương mắt nhìn thử, nam nhân đang bận làm trong tiệm vừa đối mắt với nàng thì vội vã rời đi.

Nàng đảo mắt, nhấc tay rót trà cho Thập Dương, nhẹ lời an ủi: “Đợi thêm một chút đi, sắp rồi.

Trời nóng, tiểu ca uống nhiều trà lạnh một chút, hạ bớt hỏa.”
Bên ngoài nắng gắt như lửa, trong lều mà một tia gió cũng chẳng có.

Thập Dương uống mấy chén trà, càng uống càng buồn ngủ, mí mắt trên dưới đánh nhau một hồi, chẳng được bao lâu thì hắn nằm bò ra bàn ngủ mất.
Hoàng chưởng quỹ rán xong một con vịt cuối cùng, lau tay, đi từ trong tiệm ra ngoài: “Các vị đồng hương, thật là ngại quá, năm mươi con vịt ngày hôm nay đã bán hết rồi, ngày mai mọi người lại đến, ngày mai lại đến nhé ha ha…..”
Khách đến đây cơ bản là khách quen, cũng không phải là lần thứ nhất, đều biết rõ quy củ của hắn.

Không mua được vịt rán giòn cũng không tức giận, nói mấy lời vui đùa với chưởng quầy rồi dần dần tản đi.
Hoàng chưởng quầy tiễn khách xong, khuôn mặt béo béo tròn tròn lập tức dài ra.

Hắn trầm mặt đi đến chỗ Vạn Nương, hỏi: “Ngươi lại đến làm gì? Sao còn dẫn theo người khác nữa?”
Vạn Nương cười duyên: “Mượn chỗ của ngươi dùng một chút, giúp ta đỡ hắn vào đi.”
Hoàng chưởng quầy cảnh giác nhìn xung quanh, đè thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì? Ta với ngươi đã chẳng còn quan hệ gì từ lâu rồi! Ngươi đừng có rước thêm phiền toái cho ta nữa.”
Khóe mắt đuôi mày Vạn Nương đều tràn ngập phong tình, ngón tay thon dài cầm khăn lau mặt hắn, “Sao lại đối xử với người ta lạnh như băng thế, giúp người ta một lần cuối đi mà, ta bảo đảm là về sau sẽ không đến nữa còn không được sao?”
Hoàng chưởng quầy im lặng một lúc lâu, cũng không nhiều lời nữa.

Đôi mắt bé tẹo của hắn xoay tròn, đảo quanh, cứ như tên trộm, hắn thấy xung quanh không một bóng người, thì cõng Thập Dương đang hôn mê vào nhà, thu dọn, đóng cửa một cách nhanh chóng.
Trên một cây liễu to đối diện với cửa tiệm, trong bóng cây râm mát, cành cây vốn trống rỗng lại hiện ra một người thật chậm rãi -- Nam tử áo xanh nhảy xuống nhẹ nhàng như mèo, lấy đấu lạp đang đeo trên lưng, đội lên đầu, rồi rảo bước rời đi..