Giai Thoại Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 41




Vinh Nhung nhìn lên trước mặt mà không nhịn được nổi lên một sự chua sót, cảnh tượng như vậy giữa bọn họ có bao nhiêu bình thường. Anh lần lượt yêu cầu mình, không rời đi, không trốn tránh, nhưng mỗi lần đều bị anh đẩy ra xa.

Cho dù cố chấp thì cũng sẽ có lúc chán nản.

Vinh Nhung không lên tiếng, trong mắt lại có một ít chất lỏng nóng bỏng, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng cười: "Thì sao, anh định vụng trộm cả đời à. Quê mùa!"

Vinh Hưởng im lặng nhìn cô, đối với tương lai cô vẫn còn lựa chọn trốn tránh. Anh đột nhiên cảm thấy, đây chính là báo ứng? Nhân kiếp trước, quả kiếp này. Khi đó cô đối với mình si tình bao nhiêu thì bây giờ phải hoàn trả lại gấp đôi.

Vinh Nhung nhìn anh không nói lời nào, cuối cùng thở dài, nghiêm túc nhìn anh: "Cho dù vừa rồi chúng ta mới như vậy, nhưng nó cũng không biểu đạt cái gì cả. Cũng chỉ là chia sẻ bí mật thân thể lẫn nhau mà thôi, không có gì lớn hơn."

Lông mày Vinh Hưởng nhíu chặt lại, rốt cuộc cũng lộ ra nét mặt quen thuộc vào kiếp trước của anh. Cười lạnh nói, "Cái gì gọi là cho dù mới vừa rồi có như vậy, thì cũng không biểu thị cho cái gì?"

Vinh Nhung cắn môi dưới, giống hạ quết tâm vô cùng to lớn, ngẩng đầu lên quật cường nhìn anh, "Thứ anh muốn, em cũng có thể cho như vậy thôi. Còn thứ khác thì em rất xin lỗi."

Vinh Hưởng im lặng, khắp người đều đã bắt đầu toát lên sự tức giận. Vinh Nhung nhìn anh, dáng vẻ bình tĩnh, làm ra dáng vẻ không ai có thể gây khó dễ cho mình được nữa. Cuối cùng người thua chính là Vinh Hưởng, anh chán nãn ngã dài trên giường, cánh tay để lên trán, mím môi không có gì nữa.

Vinh Nhung nhìn anh một hồi, cuối cùng nhấc chân đá anh: "Này, anh lại đổ thừa cho em nữa rồi sao?"

Vinh Hưởng không nói lời nào, Vinh Nhung lại thử dò xét tính đá tiếp anh một cái, ngay lập tức mắt cá chân liền bị anh nắm lấy. Vinh Nhung còn chưa kịp đe dọa anh thì đã bị anh dùng sức kéo. Cả người Vinh Nhung nghiêng ngả, lúc đầu chuẩn bị đập xuống giường, lại bị anh nhẹ nhàng linh hoạt ôm gọn trong ngực.

Anh nằm nghiêng người, ngón tay vuốt cô sợi tóc, trong mắt có quá nhiều điều không hiểu cô. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cuối cùng nhốt chặt cô lại, nhỏ giọng nói: "Đừng lộn xộn, mau ngủ đi."

"...." Vinh Nhung cảm thấy rất thất bại, cô cho là anh sẽ bộc phát hoặc là phát điên lên. Nhưng Vinh Hưởng lại im lặng mà thỏa hiệp, thật sự rất xa lạ.

Thật ra Vinh Hưởng không có ngủ tiếp, đồng hồ báo thức vang lên từng tiếng tích tích, hô hấp của cô dần dần ổn định lại. Anh cứ như vậy mà yên lặng nhìn cô, cô vẫn còn đang nằm bên cạnh, cô còn có hô hấp....Thì ra là cõi đời này điều tốt đẹp nhất chính là chuyện, đừng quá đáng, vì em vẫn thích, vẫn còn ở đó.

Còn cái khác, thì có liên quan gì đâu?

Vào lúc năm giờ sáng, Vinh Hưởng mới đứng dậy lặng lẽ khép cửa phòng lại. Người giúp việc bình thường năm giờ rưỡi sẽ thức dậy, trong lòng Vinh Nhung có khúc mắc, cô sợ, cô sợ , anh cũng không thể làm cho nói tiêu tan bớt, chỉ có thể cô một sự an tâm cho một tương lại ổn định.

*

Từ đó về sau Vinh Nhung thường hay suy nghĩ, có phải là do thái độ im lặng của mình không, mới kích được anh một chút thì lại được voi đòi tiên. Thường thường ngày hôm sau sau khi mở mắt ra là có thể nhìn gương mặt ngủ say của anh, trong lúc hoảng hốt lại cho cô một dũng khí trong ảo giác này. Rõ ràng trước lúc đi ngủ cô đã khóa kỹ cửa sổ lại, nhưng anh lại giống như âm hồn không tan cứ như vậy mà đi vào, Vinh Nhung cũng nghi ngờ anh ở sao lưng đã vụng trộm lén làm thêm một cái chìa khóa.

Mấy đêm đầu sẽ bị anh quấy rối đến ngủ không được, Vinh Nhung cảm thấy mất hứng vô cùng, im lặng dùng cánh tay đụng anh: "Này, anh không quen thì trở về giường của mình mà ngủ, đừng có ở chỗ nào mà gây ra tiếng động."

Vinh Hưởng lập tức im lặng, nhiệt tình bò lên: "Anh ầm ĩ tới vậy, sao em còn có thể ngủ ngon đến thế."

Lại là cái dạng thỏa hiệp không có chút lý do nào.

Vinh Nhung nhắm hai mắt, làm thế nào cũng không buồn ngủ, cuối cùng cô quyết định lật người nằm đối mặt với anh. Bóng tối đã che đi cảm xúc, hô hấp của hai người giống như cây cỏ lau nhẹ nhàng ngứa ngứa mà trêu chọc đối phương.

Hình như Vinh Nhung cũng có thể nhìn đôi mắt đen tỏa sáng của anh: "Vinh Hưởng, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?"

Vinh Hưởng chỉ chống cằm ở tóc mai của cô mà khẽ cọ xát, hai cánh tay lần nữa đem ôm cô vào lòng mình, cường thế mà đem cái đầu nhỏ không an phận của cô mà đè ép vào ngực của mình. Khóe miệng mang theo nụ cười không rõ ràng, còn nói nhỏ hai chữ ở bên tai cô.

Trong nháy mắt toàn thân Vinh Nhung đều đỏ ửng, đưa tay đấm vào lưng rắn chắc của anh: "Lưu manh, sao lại có người như vậy chứ...." Vinh Nhung cắn môi nói không được, không thể làm gì khác hơn là buồn bực chôn đầu ở ngực của anh không lên tiếng.

Vinh Hưởng nhắm hai mắt, tuy là lời nói làm cho tim của người ta đập thình thịch nhưng lại đàng hoàng ôm cô không có vượt quá giới hạn. Thân thể hai người dán sát vào nhau, Vinh Nhung không an phận mà vặn vẹo uốn éo: "Này, rất nóng đó, lúc trước cũng còn không có phát hiện anh lại là cẩu bì cao dược."

(Cẩu Bì cao dược xuất phát từ Thiết Quải Lý, một trang 8 vị tiên thời cổ đại, lưu truyền rằng ông là người phát minh ra Cẩu Bì cao dược. Cẩu Bì cao dược đem các vị thuốc bôi trực tiếp lên chỗ đau, có tác dụng giảm đau nhanh chóng, công hiệu rất tốt, không có tác dụng phụ, ngày nay vẫn được dùng tới. Ngoài ra “cẩu bì cao dược” hiện tại còn mang một ý nghĩa xấu khác, đó là ám chỉ những thứ thuốc lừa bịp của lang băm.)

Tay của Vinh Hưởng chui vào trong áo ngủ của cô, ở ngay eo mềm mại mà vuốt ve, ngón tay rồi lòng bàn tay trêu chọc qua đường cong mềm mại mảnh mai. Cuối cùng từ từ cởi quần ngủ của cô xuống, trực tiếp ném xuống dưới sàn.

"Vậy thì không còn nóng rồi."

Vinh Nhung lo lắng đã chặt góc chăn, sau đó nhanh chóng cuốn chặt lấy mình, y như một con nhộng bao chọn cơ thể, đồng thời gương mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm anh. Ánh đèn trong sân yếu ớt len lỏi vào, trong mơ hồ cũng thấy rõ ánh mắt chuyên chú và nóng bỏng rất rõ ràng của anh.

"Anh đừng làm loạn nữa, làm loạn nữa thì em liền, liền...." Vinh Nhung thở hổn hển, ngượng ngùng là không biết phải làm sao. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên lỏa thể để cho anh nhìn. Nhưng mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy vô cùng lung túng, cảm giác anh bây giờ vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, cuối cùng lại không bắt được cái cảm giác như ẩn như hiện quen thuộc này.

Vinh Hưởng nhìn dáng vẻ cảnh giác của cô, cười cười gối đầu lên trên hai cánh tay, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhíu mày nói: "Cho em ba lựa chọn. Một, là nằm xuống đàng hoàng, ngủ chứ không được lộn xộn. Hai, em có thể gọi người đến đây xem, dù sao anh là con trai cũng không bị thiệt thòi gì. Còn thứ ba thì...." Anh cố ý kéo dài âm thanh, trực tiếp ngồi dậy, mập mờ tiếp tục khiêu khích nhìn cô: "Nếu như không ngủ được, vậy thì chúng ta có thể làm một chút chuyện khác để giết thời gian. Ví dụ như làm...."

Vinh Nhung che cái miệng của anh lại, oán hận nhíu mày nói: "Sao anh càng ngày càng vô lại tiếp, tất cả đều lưu manh."

Vinh Hưởng cong khóe mắt lên, rũ mắt xuống nhìn chỗ khác của cô. Vinh Nhung theo tầm mắt của anh nhìn xuống, đột nhiên cả gương mặt trở nên nóng bừng, luống cuống tay chân đi kéo chăn che lại. Tay còn chưa kịp bắt được cái mền, thì cở thể đã rơi thẳng lên tấm nệm.

Vinh Hưởng đè cô xuosng, cặp mắt không che giấu một chút nào dục vọng nào, trán của anh chống đỡ trên cái trán của cô, giọng khan khan nói: "Không phải em nói, chỉ là chia sẻ bí mật thân thể lẫn nhau, cũng không có gì lớn? Thế nào, sợ sao?"

Ở trong lòng Vinh Nhung có cái gì đó không an phận, cô nhìn người ở phía trên, trong mắt hiện lên nhiều cảm xúc bị đè nén. Cuối cùng cô quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Em đối với loại chuyện anh em loạn luân này, không hề có hứng thú."

"Không có hứng thú sao?" Vinh Hưởng cúi người, đưa đầu lưỡi ấm áp liếm láp vành tai của cô, hơi thở phà lên cô làm cho cô cảm thây ngứa ngứa: "Anh sẽ khiến cho em có cảm giác hứng thú.... Sẽ để cho em, một lần.... muốn, đến, không, thể, dừng, lại."

Bốn chữ cuối cùng làm cho cô hoản sợ cả người không kềm chế được mà trở nên run rẩy, cô kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng có thể cảm thấy được lần này anh thật sự nghiêm túc, mạnh liệt trong đôi mắt so với lần trước càng lớn hơn. Dường như còn có chút cảm xúc không rõ đang chuyển động ở bên trong .

Đôi tay Vinh Nhung bị anh đè lại, cả người không thể động đậy, chỉ có thể lên tiếng ngăn lại anh: "Anh như vậy thì có khác gì đang cưỡng hiếp em?"

"Nhung Nhung...." Anh khe khẽ cắn lấy đôi môi của cô, tỉ mỉ lại dịu dàng phác hoạ nó: "Đừng nói như vậy, anh sẽ rất khó chịu. Em thật sự, thật sự không cam tâm tình nguyện sao?"

Vinh Hưởng xuống tay ở nơi nhạy cảm trên cơ thể của cô, cơ thể này anh đã quá quen thuộc, vì vậy Vinh Nhung không thể có sức lực nào mà chống trả lại. Thân thể đang chịu đựng có một dòng điện xuất hiện, Vinh Nhung thở hổn hển, cắn chặt môi không muốn thỏa mãn anh. Vinh Hưởng nheo lại mắt, cúi đầu bắt đầu tiến công đến đường cong đang lên xuống của cô, từ từ dùng đầu lưỡi trêu chọc. Anh không ngừng liên tục tấn công vào nụ hoa đang đứng thẳng màu phấn hồng, làm cho Vinh Nhung trong nháy mắt lặp tức cảm thấy tuyệt vọng.

Thậm chí Vinh Hưởng còn phát ra âm thanh mập mờ nho nhỏ, hình như là cố ý muốn để cho cô không lẩn tránh với ham muốn của mình. Vinh Nhung xấu hổ cong người lên, khó chịu quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh, anh hơi đùa giỡn, ánh mắt nóng bỏng mê mang cố gắng gạt bỏ đi lý trí của cô.

Vinh Hưởng nắm chặt tay cô lại, từ từ ngậm từng đầu ngón tay của cô, cuối cùng còn để cho cô vuốt ve cảm nhận giục vọng của chính mình.

Vinh Nhung bị sự nóng bỏng của anh làm cho hoảng sợ, theo bản năng muốn thu tay lại thì lại bị anh nắm chặt lấy. Anh giống như bắt được con mồi, giương mắt nhìn cô: "Nhung Nhung, mau sờ nó đi...."

Hô hấp của Vinh Nhung trở nên dồn dập, bàn tay bị động bị để mặt cho anh đưa lên hạ xuống. Cuối cùng còn nhìn anh gặm cắn trên người của mình, Vinh Nhung đã bị lạc trong khoái cảm hỗn loạn, lý trí cuối cùng cũng dưới sự dụ dỗ của anh từ từ sụp đổ. Vẫn giống như lần trước, bàn tay của anh làm cho cô thua trận hoàn toàn, hai gò má của Vinh Nhung đỏ bừng, cảm nhận nơi đó của mình không ngừng trào ra hơi nóng.

Cô không phải là cô gái nhỏ chưa biết chuyện, bây giờ cô biết phản ứng của mình là biểu thị cho cái gì.

Cảm nhận được anh chống người lên, Vinh Nhung lo lắng lui về phía sau, cuối cùng lại bị anh bá đạo mà bắt được hai chân. Anh tuyệt đối không cho cô do dự hoặc có thời gian chuẩn bị, anh đè lại hông của cô lại, để cho cô dán chặt vào mình hơn, khó khăn mà đi vào.

Vinh Nhung nhắm hai mắt, dị vật xâm lấn làm cho cô có cảm giác không thoải mái, khóe mắt không biết làm sao mà lại có chất lỏng chua chat chảy vào tóc mai . Hơi thở thô ráp của Vinh Hưởng phả vào gò má, đồng thờ cũng hạ xuống một nụ hôn ấm áp mà lại vô cùng thương tiếc. Anh từ từ mút hết nước mắt của cô, môi dán vào môi, ở trong môi cô nhỏ giọng nói: "Bảo bối, anh xin lỗi...."

Đồng thời vào lúc này thân thể của cô bị xỏ xuyên qua, một phút kia cô không có cảm giác khó chịu và xấu hổ, mà lại có cảm giác vô cùng thoải mái chợt, tràn đầy cảm giác vui sướng, không giống như cái loại cảm giác trống không trước kia, làm cho người khác cảm thấy không an toàn tí nào. Câu xin lỗi này, cô không biết Vinh Hưởng đang xin lỗi cái gì, nhưng nó lại làm cho cô rung động sâu vô cùng.

Vinh Nhung mở mắt ra, nhìn mồ hôi đọng lại ở trên trán của anh, khóe môi không nhịn được mà khẽ cong lên, đưa tay lau đi mồ hôi đọng ở trên trán của anh. Vinh Hưởng nhìn chăm chú vào gương mặt mềm mại và đầy yêu mị, trong nháy mắt anh hoàn toàn sửng sờ. Một giây sau đó, tế bào toàn thân anh kêu gào giống như là nổi điên, nhớ lại thân thể cô đẹp đẽ của cô, toàn bộ đều sống lại câu đi hồn phách của anh.

Vinh Hưởng bắt đầu không nhanh không chậm mà va chạm, rõ ràng đây không phải lần đầu tiên đụng vào cô, nhưng mà anh lại giống như một thiếu niên trẻ trung kích động và lỗ mãng. Vinh Nhung vội vàng bấu chặt vai của anh, thiếu chút nữa là thét chói tai vì bị hành động bất thình lình của anh.

Hai người nhìn vào mắt của đối phương, cả căng phòng tối ôm chỉ có một chút ánh sáng nho nhỏ và hô hấp nhẹ. Lần này cũng không đau lắm, không hề đau đớn như kiếp trước. Anh hết sức dịu dàng, động tác mang theo sự thương yêu và cẩn thận. Vinh Nhung không nhịn được mà trầm luân vào con ngươi đen như mực của anh.

Cô giống như bị ma xui quỷ ám, vòng hai tay qua ôm chặt lấy anh, hai thân thể ướt đẫm mồ hôi quấn chặt lấy nhau, không biết thế nào mà nước mắt của cô lại liên tục rơi, cô ghé vào lỗ tai khe khẽ cắn lấy vành tai của anh, vang lên âm thanh không dễ dàng gì nghe thấy: "Anh...."

Bên trong như một mảnh hoàn hôn, cô để mặc cho nước mắt của mình rơi xuống, cho dù là hận cũng tốt, giận cũng được, cuối cùng cô lại bi ai mà phát hiện ra mình không đấu lại sự nhớ nhung đối với anh. Cô và anh làm chuyện thân mật, thân thể liên thông lẫn nhau với nhau, linh hồn có hay không cũng có thể cảm giác lẫn nhau? Cô suy nghĩ muốn ôm anh, lớn tiếng nói cho anh biết, cô nhớ anh bao nhiêu, lại yêu anh bấy nhiêu....

Kiếp này, ở anh trong thế giới, cô sẽ phải tồn tại như thế nào đây?

Hình như Vinh Hưởng dừng lại một giây, vẻn vẹn chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó thì giống như là mưa to gió lớn kịch liệt bao trùm lấy cô.

Vinh Nhung có chút không chịu nổi, buông mình nằm dài xuống trên giường nệm, Vinh Hưởng ở trên người cô, bàn tay ôm lấy gương mặt rồi hôn cô: "Nhung nhung, cho anh một cơ hội để được yêu em một lần nữa." Một lần, cho anh có cơ hội được đền bù.

Vinh Nhung bị âm thanh của anh mê hoặc, nhưng trong lòng lại suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, yêu, anh thật sự biết yêu sao?