Giám Đốc Vương Thật Thảm

Chương 16: Chương 16






Cùng lúc lên sóng 2 bộ phim, một bên nhờ có cặp bài trùng diễn viên chính hot phỏng tay, một bên nhờ có kịch bản gây tranh cãi, vì vậy Vương Lâm Vân cũng được ké fame không ít, Weibo nháy mắt đột phá 50 vạn fan.
Nhưng mà Vương Lâm Vân cũng không vui sướng được bao nhiêu – hắn hiển nhiên còn chưa hoàn toàn hiểu hết thể chất xui xẻo hút antifan của mình.

Fan nguyên tác “Tung hoành cửu thiên” đều ngứa mắt kịch bản xuyên tạc này.

Vốn dĩ diễn xuất của hắn mấy hôm đầu còn hút được chút fan, kết quả kịch bản vừa quay xe, Cốc Tư Dữ biến tướng, không đến hai ngày fan liền biến thành antifan, kết cục là hắn lại bị chửi.
Càng ô long hơn là vấn đề phối âm, Vương Lâm Vân đương nhiên tự phối âm nhân vật Cốc Tư Dữ, khi phóng viên hỏi hắn thấy thế nào, hắn còn mừng thầm mà khiêm tốn nói, “Cũng tàm tạm thôi.”
Sau đó đoạn phỏng vấn này bị antifan cắt ra tung lên, người xem liền hiểu thành hắn đang xem thường, mà trong danh sách phối âm, người phụ trách giọng của Cốc Tư Dữ ghi rõ là “Vương Uẩn Lai”.

Vì vậy fan Vương Uẩn Lai lập tức gia nhập chiến cuộc.

Weibo của Vương Lâm Vân nhất thời bị thảm sát, 50 vạn fan ít ỏi căn bản không có sức chiến đấu, nhanh chóng thất thế.

Hắn bị antifan cho thẳng lên hot search, song song một chỗ với Phan Nhược Phong và Trần Lâm Lâm vốn đang bị antifan phỉ nhổ diễn xuất.
Hắn có tài đức gì thế này?
Vương Lâm Vân dở khóc dở cười, chỉ có thể tự an ủi mình rằng antifan cũng là fan, cả đêm chửi lộn trên Weibo hắn, không hiểu sao lại khiến lượng fans tăng lên hơn 60 vạn.
Tiêu Hạo tuy ở phim trường đóng cửa nhập diễn nhưng vẫn an ủi Vương Lâm Vân, còn bảo hắn cứ yên tâm, tình trạng như này căn bản sẽ không ảnh hưởng tới cái nhìn của các đạo diễn, sẽ không khiến bọn họ bỏ rơi hắn.
Tiêu Hạo còn đưa ra một vấn đề.
Với lượng fan trước đây của Vương Lâm Vân, một hai buổi phỏng vấn nhỏ sẽ không ai thèm ngó, vậy mà nay vừa phát lên đã có người cắt ra rồi xuyên tạc, không thể không hoài nghi có người đứng sau lưng cố tình thọc hắn một đao.


Ngẫm lại cũng chỉ có những người cạnh tranh vai nam phụ của phim “Bản tình ca mùa hè” là có đủ động cơ.
Đối phương khiến cho danh tiếng của Vương Lâm Vân xấu đi một khoảng thời gian, diễn một bộ phim hay là có thể gỡ lại rồi, cơ bản không ảnh hưởng được tới sự nghiệp của hắn.

Chẳng qua chọn đúng thời điểm này, xem chừng là muốn khiến cho hắn phải sốt ruột.
Loại hành vi này giống như là kim chủ đang muốn giúp tiểu tình nhân xả hận.
Nhưng Vương Lâm Vân căn bản cũng chẳng làm gì được.

Danh xưng “nước chảy bèo trôi” không phải tự nhiên mà dành cho hắn.

Người khác bị chọc tức còn muốn trả thù, hắn lại chỉ yên lặng cho qua, cũng không có năng lực để mà trả thù, cứ để cho thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà thôi.
Như Tiêu Hạo đã nói, đạo diễn “Bản tình ca mùa hè” căn bản cũng không sờ gáy hắn.
Đêm Trừ tịch, Vương Lâm Vân ngồi xem tiết mục trên tivi, vừa lúc thấy Vương Lạc Thần đang biểu diễn ca hát.

Nhìn Vương Lạc Thần dưới ánh đèn diễm lệ nhảy đến cực kỳ cool, Vương Lâm Vân không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Lại nói cũng chưa thấy Tiêu Hạo hát nhảy bao giờ, không biết trình độ thế nào… Nhà y hình như cũng không có nhạc cụ gì…
Vương Lâm Vân tưởng tượng một chút cảnh Tiêu Hạo bắn rap nhảy Street Dance, da gà rớt đầy đất.

Hắn lại tưởng tượng Tiêu Hạo đàn dương cầm hát tình ca, ừm~ như thế mới có vẻ hài hòa.
Nghĩ đến Tiêu Hạo, Vương Lâm Vân mở Weibo, thấy Tiêu Hạo up ảnh ăn sủi cảo ở đoàn phim.


Bọn họ thật trâu bò.

Đêm 30 mà vẫn hùng hục quay chụp.
Vương Lâm Vân vào comment linh tinh dưới ảnh, rồi lại mở WeChat, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Hạo gửi ảnh cho hắn.
Trên ảnh là một cục bột.
Thầy Tiêu: Tôi không biết làm vằn thắn
Tiêu lão sư: Cậu biết làm không.gif
Ngươi tích hồ vương: Sửng sốt.jpg
Hoàn mỹ như thầy Tiêu vậy mà cũng là một phàm nhân sao ~
Vương Lâm rep rất nhanh, gửi sang một lời mời gọi video.

Hắn trốn về phòng của mình.

Tiêu Hạo ngồi trên giường khách sạn, dường như vừa tắm xong, tóc còn ẩm ướt dính trên mặt.
“Đang xem tiết mục mừng xuân sao?”
” Ừm, tiết mục này từ bé tới giờ năm nào cũng xem.” Vương Lâm Vân nằm sấp xuống giường, cằm tựa trên gối, “ Hồi nhỏ mơ ước của tôi chính là được đi tham gia biểu diễn tiết mục mừng năm mới đó.”
“Ừm ~ cậu thì đúng là rất phù hợp.” Tiêu Hạo gật gù.
Vương Lâm Vân hai mắt sáng ngời: “A? Có lẽ đây cũng có thể xem là một biện pháp.”
Tiêu Hạo: “…… Cậu không diễn tôi sẽ không xem tiết mục đó.”
“Nói hay lắm!” Vương Lâm Vân ngây ngô cười, lăn một vòng đổi thành nằm ngửa, “Thầy không video call với thầy u sao?”

“Đã gọi rồi.

Bọn họ tuổi lớn không thức khuya, đều ngủ hết cả rồi.”
“Ừm.” Vương Lâm Vân vùi nửa khuôn mặt vào gối đầu, bốn phía lại an tĩnh.

Tiêu Hạo cũng không thấy nhàm chán, chỉ nhìn vào di động xem Vương Lâm Vân lộ ra tròng mắt.
Vương Lâm Vân cảm thấy lúc này đúng là thời cơ tốt để hỏi một số chuyện…
“Thầy Tiêu ~”
“Làm sao vậy?” đột nhiên làm nũng chắc chắn không có chuyện gì tốt.
“ Thầy biết hát không? Hình như chưa thấy thầy livestream hát bao giờ nha.”
“ Có biết.” Tiêu Hạo trả lời thản nhiên, lập tức hiểu ý, “Nhưng muốn nghe tôi hát cũng không phải chuyện đơn giản đâu.”
Y nhướng mày, Vương Lâm Vân một giây liền hiểu: “Anh hai anh hai ~ anh hai tốt, hát một bài đi ~”
“Thôi được.” Tiêu Hạo “miễn cưỡng” đáp ứng, “Nể lắm đấy nhé.”
Vương Lâm Vân lập tức điều chỉnh tư thế chuẩn bị vỗ tay.
“ Hát gì đây?……” Tiêu Hạo khụ một tiếng, đang tính tìm một bài tình ca tiếng Anh êm tai lả lướt.
Vương Lâm Vân cho ý kiến: “Hay là hát bài Tết tết tết tết đến rồi đi!”
Tiêu Hạo: “……”
Vương Lâm Vân thao thao bất tuyệt: “Nghe rất vui vẻ! Lại phù hợp với không khí đêm 30 nữa! ~~~ Bài đó cũng là phần thoại tôi được phân trong lần phối âm đầu đời của tôi đó!”
Biết rồi, chính vì nghe bài đó quá quê nên tôi mới không đăng ký vào fandom đó…
Fandom khỉ gì mà bắt người ta quay video hát 30 giây bài Tết tết tết tết đến rồi mới duyệt cho làm thành viên mới vậy chứ!!
Tiêu Hạo khóe miệng giật giật, nghĩ thầm kiếp làm fan thật khổ bức.
“Hay thôi vậy, nếu hát bài này thì tôi lại có vẻ tự luyến quá rồi nhỉ.”
“Cảm ơn…” Tiêu Hạo vô lực phun tào, đang định đề cử một bài, “Hay là hát bài be my…”
“Thôi thì hát bài Nối vòng tay lớn vậy!” Vương Lâm Vân cắt lời.

Tiêu Hạo: “………… Thôi cậu vui là được.”
Nhìn người nọ mà ngồi thẳng dậy co gối lên, cả người lung lay có vẻ hết sức háo hức chờ mong, Tiêu Hạo đột nhiên cảm thấy hát bài đó cũng không quá tệ.
Y thanh thanh giọng hát lên.
“Rừng núi dang tay nối lại biển xa
Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà ~~~”
(công nhận ông Vương gu mặn thật =.=)
Giọng Tiêu Hạo hơi khàn khàn, tràn đầy từ tính.

Vương Lâm Vân tê dại từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân.

Hắn nhắm mắt lại, hai tay lắc qua lắc lại phụ họa cũng chậm dần, rồi rũ xuống.
Không bao lâu sau, tiếng hít thở có quy luật truyền tới tai Tiêu Hạo.

Y cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, có người chỉ nghe hát “Nối vòng tay lớn” mà cũng ngủ được.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài miệng y vẫn nhẹ giọng hát.
Vương Lâm Vân cảm thấy mình như là quay về thời thơ ấu.

Hắn nằm trong nôi, trên TV, MC dõng dạc hùng hồn, ngoài cửa sổ là tiếng pháo hoa lụp bụp.

Tiếng mọi người hô đếm ngược vang lên, rồi tiếng pháo đột nhiên dày đặc ầm vang, mọi người ồn ào vui vẻ chúc phúc, một giai điệu hào hùng vang lên.
Giai điệu kia chậm rãi rơi vào tai hắn, bằng một giọng nói dịu dàng nhất trên đời:
“Năm mới bình an.”.