Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!

Chương 17




(bắt đầu chuyển biến tình cảm, đổi xưng hô)

Mèo mun cũng sắp được 1 tuổi rồi.

Thường Nhạc tính toán nó chẳng mấy chốc sẽ nghênh đón thời kỳ động dục.

Mèo đực trong thời kỳ động dục, bất kể ngày đêm khi phát xuân đều gào thét, ngứa ngáy cào nát ghế sô pha cùng ghế tựa, đái vương vãi khắp nơi trong nhà.

Thường Nhạc nghiêm túc tự hỏi, anh có muốn mang hắc miêu đi giải phẫu triệt sản hay không đây.

Vốn dĩ lúc trước không biết gì, anh sẽ không do dự đâu. Nhưng bây giờ vấn đề đã nghiêm trọng hơn nhiều, con mèo này của anh, là người ngoài hành tinh á nha… Thường Nhạc cũng không rõ, người miêu tinh có thời kì động dục như mèo đực hay không, rồi lúc động dục có phá phách như vậy hay không. Bất quá anh nghĩ, nếu đã thuộc giống đực, chắc chắn là không muốn triệt sản rồi…

Thường Nhạc bèn trước khi phá núi phải hỏi thổ địa mà hỏi ý nó: “Lúc động dục mi sẽ đi đái lung tung đúng không?”

Sữa Bò bất mãn nhíu mày lại, ngữ khí không vui: “Lẽ nào nhà mi coi ta thực sự là mèo? Người miêu tinh chúng ta rõ ràng là vượt trội hơn mèo bình thường, làm sao có thể vì động dục mà làm cái hành vi kia. Hơn nữa, chúng ta có thể khống chế chính mình lúc động dục.”

“A… Vậy thì tốt.” Thường Nhạc thở phào một cái, “Ta vốn còn muốn đưa mi đi triệt sản…”

Hắc miêu trợn to đôi mắt màu vàng óng của nó, tức giận đè mạnh tiểu người hầu xuống ghế sa lon, bóp chặt cổ anh: “Mi nói cái gì?!”

Thường Nhạc nắm lấy tay hắc miêu, gỡ tay nó ra.

“Khục… Khụ khụ, mau buông tay, ta sẽ bị bóp chết…”

Lực tay của mèo mun đã hơi nhẹ hơn một chút, nhưng vẫn không buông anh ra, nó dùng cả cơ thể đè lấy anh, con mắt vàng óng nhìn chằm chằm vào mặt Thường Nhạc.

Thường Nhạc bèn hô to, tha thiết cầu xin nó: “Ta biết sai rồi, biết sai rồi. Mi tha cho ta đi, van xin đó.”

Hắc miêu không hề bị lay động.

Tuy rằng Thường Nhạc đã có không gian hô hấp, nhưng bị bóp cổ vẫn rất khó chịu, anh cố gắng thở thở, lại nỗ lực làm cho mình có vẻ đáng thương một chút, ngữ khí mềm nhẹ dụ dỗ hắc miêu:

“Cầu xin cậu… Buông tôi ra, được không?”

Thường Nhạc cảm giác trọng lượng trên người biến nhẹ.

Bốn cái móng vuốt đen tuyền nhảy trên ngực anh, mèo mun nhìn xuống bộ dạng thở dốc chật vật của anh một chút, sau đó từ trên người anh nhảy xuống, không nhanh không chậm ngoắt ngoắt cái đuôi bỏ đi.

Một lúc lâu sau, mèo mun trong mắt Thường Nhạc lại trở về là một con mèo tên Sữa Bò khiến người ta yêu mến