Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!

Chương 35




Sáng sớm của Thường Nhạc, là buổi sáng quá khứ khi tỉnh lại chỉ có một mình, đến lúc mỗi ngày đều bị một cục bông đè lên ngực làm cho tỉnh, và dạo gần đây là tỉnh lại với một cái đầu tóc đen dày vùi trong lòng mình.

Thường Nhạc đã tự luyện thành một người không dễ kinh sợ nữa, sáng sớm tỉnh lại bất luận thấy mèo của mình làm gì đều sẽ không kinh ngạc cùng hoảng hốt.

Sau khi thân phận thật của mèo mun bị bại lộ, thỉnh thoảng nửa đêm sẽ thay đổi thành hình người, sau đó tay dài chân dài chụp tới, cuốn lấy Thường Nhạc đang ngủ quên trời quên đất lại ôm chặt, còn vừa ngửi hương vị riêng cùng tận hưởng thân nhiệt ấm áp của anh.

Buổi sáng đầu tiên Thường Nhạc tỉnh lại phát hiện mình bị người khác ôm còn bị dọa đến suýt chút nữa từ trên giường nhảy lên. Khi đó hắc miêu vẫn còn chưa chui vào chăn của anh.

Mãi đến tận nửa đêm một ngày nào đó.

Thường Nhạc đang ngủ lại cau mày, anh cảm thấy rất ngộp, lại đặc biệt nóng. Vì vậy Thường Nhạc từ trong giấc ngủ sâu phải bừng tỉnh.

Anh lại cảm nhận được mình bị đôi tay ôm thật chặt, đồng thời có cái đầu dựa vào chính mình, thế nhưng còn hơn lúc trước nữa, hắc miêu cả người đều chui vào trong chăn, không chỉ cánh tay, hai chân cũng quấn lấy, bởi vì dạng tư thế chặt chẽ mà nóng bức này, Thường Nhạc cùng đối phương đều đổ không ít mồ hôi, nhớp nhúa dính dấp.

Thường Nhạc cả người đều thanh tỉnh.

Anh cảm thấy mình không có lập tức phát ra tiếng kêu cứu đã là rất can đảm, tuy vẫn không nhịn được nhúc nhích thân thể đã có chút tê dại.

Cảm thấy được người trong lồng ngực có động tĩnh, hắc miêu lập tức mở mắt ra, đôi con ngươi màu vàng óng kia ở trong bóng tối đặc biệt loá mắt.

Hai người nhìn nhau một lúc.

Thường Nhạc là một nhân loại tiết tháo, bắt đầu lúng túng xấu hổ. Anh tránh đi khỏi tầm mắt của hắc miêu.

Đợi một chút cho đại não hết vì thẹn thùng mà rối bời, Thường Nhạc đẩy mèo mun một cái, ra hiệu cho nó thả anh ra, nỗ lực làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói với đối phương: “… Sữa Bò, nghe cho kỹ. Đối với con người mà nói, tùy tiện để thân trần ôm ấp người khác là không được, tùy tiện ôm người khác ngủ, lại càng không được!”

Hắc miêu cũng không buông anh ra, vẫn cố chấp lấy tay chân quấn quít lấy Thường Nhạc, dù hai người đang ướt đẫm mồ hôi nó cũng không ngại, còn chôn mặt vào bên cổ Thường Nhạc, nhẹ nhàng gặm cắn.

“Tôi không phải là loài người. Hơn nữa, ” Nó đè lên Thường Nhạc, dùng lực mạnh mẽ trấn áp hành vi phản kháng của anh, “Tôi chỉ muốn đối với anh làm như thế.”

Lời nói trầm nhẹ của mèo mun bên tai làm cho mặt Thường Nhạc lập tức hồng lên, anh không có cách nào ngăn đầu óc của chính mình trở nên càng ngày càng hỗn loạn, cả người thật giống như bị thiêu cháy.

Thường Nhạc há há mồm, không nói nên lời.

Hắc miêu dùng đầu lưỡi ấm áp liếm láp hai má Thường Nhạc.

Hắc miêu bây giờ là hình người, bị người liếm cùng bị mèo liếm cảm giác khác nhau một trời một vực, loại xấu hổ vi diệu này làm cho tim Thường Nhạc trật một nhịp mà bừng bừng đập.

Anh không phản kháng, thậm chí mơ hồ mong đợi hắc miêu sẽ làm gì đó với anh.

Thường Nhạc bị hắc miêu dùng sức ôm lấy, bàn tay nó dán vào tay anh, có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay.

Cục cựa va chạm cùng với một người đầy nam tính, cho dù là nửa đêm mệt mỏi, cũng đủ để cho thân thể Thường Nhạc phản ứng nhẹ nhàng.

Hắc miêu liếm xong hai má Thường Nhạc, một lần nữa chôn mặt vào cổ anh.

“Được rồi, ngoan ngoãn hầu hạ tôi ngủ đi.” Hắc miêu nói.



Thường Nhạc vô cùng vô cùng muốn dùng sức đẩy hắc miêu ra, đồng thời một cước đá nó xuống giường.