Gian Phi Khó Làm

Chương 13: Thoại bản




Tiểu thuyết đều là dùng để lừa người.

============

Trước lúc bình minh, khi sao mai còn le lói nơi chân trời, hoàng cung cấm viện bốn phía im lìm nhưng trong Thiên Vũ các lại vang lên âm thanh hưng phấn

“Ta tự mình chấp chính, ta tự mình chấp chính, tay nắm Thù Thù, trong lòng vui vẻ, không quan tâm tới Hoàng hậu tỷ tỷ la hét, Thái phó tức giận đến dậm chân, hahahahaha” Doãn Thọ An vừa lăn lộn trên long sàn, vừa hát ca khúc tự chế, hưng phấn đến mức còn trồng cây chuối, đột nhiên thấy bên giường xuất hiện một tiểu thân ảnh xinh đẹp cùng một miêu ảnh đang đứng chổng ngược, mở to hai mắt tò mò nhìn hắn.

“Thù Thù!” Doãn Thọ An lập tức xoay người lại, ngoắc tay ý bảo Thẩm Tĩnh Thù đến bên mình, tươi cười nắm tay nàng nói “ Hôm nay ta sẽ chính thức lâm triều nghe báo cáo, sẽ chính thức cùng các đại thần bàn công việc. Ta nghĩ việc đầu tiên ta làm là bắt Hộ bộ gia tăng tiền tiêu vặt cho chúng ta, cũng sai Thượng Y cục mang nhiều tơ lụa hảo hạng tới, như vậy ta có thể may cho ngươi nhiều áo mới để mặc mỗi ngày”

“Ừ.” Thẩm Tĩnh Thù liên tục gật đầu, vừa nghe có tiền có ăn lại có mặc thì không khỏi vui sướng “ Thọ Thọ cố lên, ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi”

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ tranh thủ cho phúc lợi của chúng ta” Doãn Thọ An vung tay, thể hiện ý chí chiến đấu hừng hực rồi nhảy xuống giường, Tiểu Huyền Tử vội vàng giúp hắn chỉnh đốn y phục. Sau đó Doãn Thọ An ưỡn ngực, đi lâm triều tư thế giống như ra chiến trường.

Thế nhưng, đời không như là mơ, giấc mơ luôn rất đẹp mà sự thật rất đỗi tàn khốc. khi Doãn Thọ An lấy hết dũng khí, trong triều đình nói ra yêu cầu của mình liền lập tức vấp phải làn sóng phản đối mạnh mẽ.

Hộ bộ thượng thư trợn mắt nhìn hắn, gọn gàng dứt khoát từ chối: nạp phi đã tốn không ít tiền, tiền không còn nhiều lại cấp phí chữa bệnh và dưỡng lão cho Cố Hầu đại nhân, gần đây lại là tiền bồi thường tai nạn lao động cho Thái phó đại nhân, quốc khố chỉ có chi không có thu, nay Hoàng thượng còn muốn gia tăng tiền tiêu vặt hàng tháng. Không có cửa đâu. Tiền không có, mạng cũng không luôn.

Lễ bộ thượng thư vung tay: Lễ bộ chúng ta chuẩn bị hai cái đại hôn cực kỳ tiết kiệm rồi, có thể nói là tiêu chuẩn mẫu mực cho một hôn lễ hoàng gia tiết kiệm nhất, Hộ bộ thượng thư, ngươi đừng có vu khống.

Lại bộ thượng thư cũng lập tức phản bác: Hộ bộ thượng thư quá mức tính toán rồi, phí tai nạn lao động cho Thái phó đại nhân ngươi vốn dĩ không có thông qua, sau đều do các đồng nghiệp trong Lại bộ chúng ta nhìn không được mới góp tiền hỗ trợ cho Thái phó mà thôi.

Binh bộ thượng thư cũng tham gia góp phần: hiện nay tứ phương không yên, chỗ nào cũng cần dùng tiền để tuyển binh, nếu có cấp bạc cũng phải là cấp cho Binh bộ của chúng ta trước, nói mới nhớ, quân lương tháng này đến khi nào triều đình mới phát ah?

Công bộ thượng thư kháng nghị: sắp tới mùa lũ rồi mà Công bộ chúng ta lại không có tiền để gia cố các công trình thủy lợi, Hoàng thượng, sao ngài lại ngay lúc họa vô đơn chí, lửa cháy lại đổ thêm dầu vậy, không quan tâm tới lê dân bách tính chỉ nghĩ tới hưởng lạc, thực làm cho nhân thần cùng phẫn ah.

Hình bộ thượng thư nghĩ nghĩ, không thể lấy lý do cần tiền để nâng cao chất lượng cuộc sống cho các tù nhân được, vì thế hắn liền ngoan ngoãn ngậm miệng, không tham gia náo nhiệt.

Ngôn quan không nói hai lời, âm thầm nghĩ ngay khi tan triều sẽ triệu tập toàn bộ ngôn quan của Ngự Sử đài cùng nhau viết huyết thư đè chết hôn quân này.

Sử quan vung bút múa trên giấy “ Mùa xuân năm đầu tiên, hôn quân dùng quốc khố để thỏa mãn ham mê hưởng lạc, quần thần can gián không có kết quả” ngừng lại một chút để suy nghĩ lại bổ sung thêm “ Hoàng thượng tự mình chấp chính, không chí tiến thủ, thực bi ai ah”

Tại sao lại viết là mùa xuân năm đầu tiên là bởi vì Doãn Thọ An mới tự mình chấp chính, chưa có niên hiệu chính thức. Công cuộc đòi phúc lợi của Doãn Thọ An cũng bị quần thần dập tắt từ trong trứng nước rồi không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của hắn, mọi người lại kịch liệt tranh luận về niên hiệu. Bởi vì người nào cũng có lý do và ý kiến riêng, không ai thuyết phục được ai, vì thế vấn đề niên hiệu vẫn chưa được giải quyết.

Tranh cãi đến gần trưa, mãi cho tới khi cái bụng của Thẩm lão thái sư không chịu được nữa mà lên tiếng kháng nghị thì bọn họ mới tâm không cam tình không nguyện quyết định dùng phương thức cũ nhưng công bằng nhất: viết ra vài cái niên hiệu cho Doãn Thọ An bốc thăm, trúng cái nào thì lấy cái đó.

Doãn Thọ An đói tới mức mắt mờ chân run, cố hết sức mới bò về tới Thiên Vũ các, nhìn thấy Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Yến đang đứng đợi tin lành, xấu hổ cúi đầu, đi đến bên hai người, run run giọng nói “Thù Thù, Hoàng hậu tỷ tỷ, ta xin lỗi các ngươi, ta đã phụ sự ủy thác của các ngươi”

“Thọ Thọ, có phải bọn họ không đồng ý hay không?” Thẩm Tĩnh Thù có chút thất vọng rồi khoát áo nói “ Quên đi, không sao, dù sao thì bây giờ chúng ta vẫn đủ tiền tiêu mà”

“Không phải, là…” Doãn Thọ An lui lại mấy bước, xác định mình đã về tối địa bàn an toàn mới ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói “ Hộ bộ thượng thư nói quốc khố không còn tiền, đây là thời kỳ phi thường khó khăn, chẳng những không tăng thêm mà còn giảm bớt một nửa chi tiêu của hậu cung chúng ta mới được. Cho nên, Thù Thù, Hoàng hậu tỷ tỷ, ta xin lỗi các ngươi, sau này lương tháng của các ngươi phải bị giảm một nửa ah”. Dứt lời hắn ngồi xổm xuống, ôm đầu, đáng thương kêu lên “ Trút giận thì được nhưng không thể đánh vào mặt”

“…”

Thẩm Tĩnh Thù cùng Thượng Quan Yến tay nắm thành quyền, oán hận nhìn hoàng đế, sau đó cùng nhau khóc rống lên. Ô ô, cái này chính là ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, tiền mất tật mang ah. Vì sao tỷ muội chúng ta lại khổ như vậy, gả cho một tiểu hoàng đế nhu nhược ah.

************************

Nguyện vọng thực ra cũng giống như củ cà rốt treo trước mũi con lừa. Khi còn nhỏ luôn mong mau chóng lớn lên, như vậy không cần đi học, không cần làm bài thi nữa. Nhưng đến khi trưởng thành mới bi ai phát hiện ra nếu vẫn còn là tiểu hài tử thì tốt biết bao, không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, không suy phải suy nghĩ về nhân tình thế thái. Tiếc rằng thời gian không thể quay lại, cho nên làm người vẫn phải đối mặt với những vấn đề của cuộc sống theo từng bước trưởng thành.

Doãn Thọ An lúc này đang lâm vào tình trạng hối hận đã muộn như vậy. Hắn vẫn luôn mong mình có thể tự chấp chính, làm một hôn quân nhưng đến khi hắn đạt được mong ước thì mới phát hiện ra suy nghĩ của hắn thực ngu ngốc, đámg tiếc bách quan hoàn toàn không cho hắn cơ hội.

Trải qua tranh luận của Lục bộ, cuối cùng đều thống nhất cho rằng nếu Hoàng thượng đã tự mình chấp chính thì phải bắt đầu học cách xử lý chính sự độc lập. Vì thế để Doãn Thọ An có thể nhanh chóng bắt tay vào công việc, bọn họ cùng bắt tay lập nên kế hoạch một trăm chiêu huấn luyện hoàng đế cấp tốc. Mỗi ngày sau khi hạ triều, lục bộ thay phiên nhau cử nhân tài tinh anh tới giảng dạy cho Doãn Thọ An đặc điểm của ngành mình cùng các sự vụ liên quan và phương pháp xử lý.

Lục bộ cử người luân phiên tác chiến Doãn Thọ An lại chỉ có một mình chống lại, thế nhưng hắn lại không có tiền đồ, không dám kháng nghị. Mỗi ngày đành phải trả qua quy trình nghiêm ngặt, bãi triều xong thì đến ngự thư phòng học, rời ngự thư phòng lại tới giáo trường, rời giáo trường lại đến cung phòng, khi trở về tẩm cung thì cũng đã hết ngày, ngay cả cùng Thẩm Tĩnh Thù các nàng chơi đùa cũng không có thời gian. Trải qua quá trình huấn luyện như vậy, chưa đến ba tháng người đã gầy đi không ít, thân hình cao lớn hơn, rắn chắc, lộ rõ cơ bắp, khuôn mặt giảm bớt vẻ mập mạp thanh tú lại tăng thêm sự anh tuấn, danh xưng đại mập có thể đổi thành cây tre miễu rồi.

Thế nhưng Doãn Thọ An lại rất thương tâm. Không nên như vậy ah, rõ ràng là không có đạo lý mà, rõ ràng trong các tiểu thuyết đều nói: làm hoàng đế là công việc cực kỳ sung sướng mà, mỗi ngày không cần làm việc, trời sinh đã văn võ song toàn, một người một kiếm có thể tiêu diệt cả một đội quân, vung tay lên là nghiễm nhiên có một đống lớn bạc, thỉnh thoảng còn dạo chơi thanh lâu, gặp gỡ mỹ nữ còn mang về cung làm thành giai thoại tình yêu, thậm chí còn cùng mỹ nữ bỏ đi tiêu dao khoái hoạt, không cần quan tâm tới cơm áo gạo tiền ah.

Nhưng vì sao hắn làm hoàng đế thì mỗi ngày đều không ngừng học tập, không ngừng luyện võ, càng không ngừng phê duyệt tấu chương, còn phải thời thời khắc khắc chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của bách quan, nghe mấy lời phỉ nhổ của ngôn quan, ngay cả tiền tiêu vặt cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt. Có hoàng đế nào thảm hơn hắn không? Tiểu thuyết đúng là không thể tin được mà.

Không chỉ có một mình Doãn Thọ An đau khổ, lúc này, dưới vòm trời này cũng có ba người khác đang thống khổ mắng mấy lời trong tiểu thuyết như hắn.

Tân đế bận rộn quốc sự, hậu cung đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi. Sau khi Thái hậu rời cung, mọi việc lớn nhỏ của hậu cung đều rơi xuống đầu Thượng Quan Yến. Nhưng vì Lễ bộ và Lại bộ thượng thư đều cho rằng Hoàng hậu nương nương trước mắt cần phải học tập làm thế nào để trở thành một quốc gia chi mẫu tốt, không thể cả ngày lấy chọc ghẹo Thái phó làm vui, cho nên Thượng Quan Yến liền bị các ma ma áp đi học tập lễ nghi hậu cung.

Thượng Quan Yến đi, trọng trách quản lý hậu cung đương nhiên rơi xuống đôi vai gầy yếu của Trinh phi nương nương. Từ Thượng Y cục, đến Thượng thiện, Thượng dược, Thượng công, Thượng nghi, Thượng thẩm cho đến nội vụ, Dịch Đình cung…chỗ nào Thẩm Tĩnh Thù cũng phải đến xem một lần, chỗ nào cũng phải mỉm cười đến nỗi nàng cũng không biết làm cách nào để khép miệng lại. Quản lý nhân sự, xử lý sự vụ hàng ngày, phân bổ công việc…tất cả đều phải nhớ kỹ, nếu hậu cung một ngày không có người chủ trì sẽ lộn xộn vô cùng.

Thượng Quan Yến hai chân bị trói lại một chỗ, đầu đội một thau nước, hai tay cầm hai ngọn đèn tập bước đi dưới sự giám sát của sáu ma ma. Nàng thực sự khóc không ra nước mắt, chẳng phải tiểu thuyết đều viết: Hoàng hậu là một đại nhân vật phản diện, tâm ngoan thủ lạt, mỗi ngày đều nghĩ cách làm thế nào để loại trừ các phi tử khác, độc chiếm hậu cung sao? Thế nhưng hiện tại chỉ có một mình hoàng hậu nàng chịu khổ là sao?

Mà lúc này, vốn nên trở thành nhân vật bị hại là Thẩm Tĩnh Thù lại đang đỏ mắt nhìn danh sách thật dài, nghe các thượng cung báo cáo việc cắt giảm chi tiêu và cắt giảm nhân sự của hậu cung. Nàng xoa trán, nhìn đèn cung đình, thất thần nghĩ, rõ ràng tiểu thuyết đã viết là: nữ chính chủ yếu chỉ nói chuyện yêu đương, mỗi ngày chỉ cần trang điểm thật đẹp, đi đến hoa viên trèo cây hay khiêu vũ cạnh bờ ao thì nào cũng gặp được vài soái ca anh tuấn vì mình mà thần hồn điên đảo. Hắn tà mị cuồng quyến vì nàng mà không tiếc từ bỏ thiên hạ, hắn giàu nứt đố đổ vách vì nàng mà cam nguyện vứt bỏ vinh hoa phú quý, hắn võ công cái thế vì nàng mà vào sinh ra tử…đến cuối cùng ai mới là bạch mã hoàng tử của nàng? Ô ô, thế nhưng hiện tại thật tàn khốc, có lẽ còn chưa tới lúc đó thì nàng đã bị công việc chốn hậu cung làm cho chết đi sống lại.

Thực ra, ủy khuất và đáng thương nhất là Tô Giang tả. Ba vị kia dù sao cũng là hoàng gia, làm mấy chuyện đó cũng là đương nhiên, coi như giải quyết việc nhà. Còn Tô Giang Tả hắn đã trêu chọc ai mà lại bị Lục bộ cứng rắn ép phải đúc thốc hoàng đế chuyên cần học tập chứ. Giấc mộng của hắn chính là thư sinh bện hấp hối nhưng vẫn một lòng lo cho giang sơn xả tắc, vừa hộc máu vừa vung bút giải quyết sự vụ, khép quạt lại là một quốc gia sụp đổ vì kế phản gián của hắn, vung quạt lên là một đất nước mất đi về hắn dùng kế hỏa thuyền. Cuối cùng cũng chỉ là một nốt son trong sử sách, thư sinh công tử lúc công thành danh toại lại hộc máu bỏ mình khiến cho hoàng thượng phải khóc rống vì mất đi một tri kỷ lương đống. Đó mới là cảnh giới tối cao của người đọc sách ah.

Nhưng, hiện tại thì sao? Tô Giang Tả hồi phục tinh thần nhìn Doãn Thọ An phía đối diện đang ra sức xem đống tấu chương chất cao như núi, bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn cầm lấy ngọc tỷ, thở dài một hơi, vết son trong lịch sử chưa thấy đâu, giờ hắn phải còng lưng mà đóng dấu trên từng cái tấu chương một ah.

Cứ vậy, trải qua hai tháng, bốn người đều đã thành thục với công việc của mình, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh mà đi dạo ngự hoa viên. Nhìn thấy đối phương thân hình tiều tụy, sắc mặt xám trắng thì cùng ngẩng đầu nhìn trời, nhất loạt cảm khái

“Ai, thì ra tiểu thuyết là dùng để lừa người”