Giăng Bẩy Bắt Cháu Dâu

Chương 2: Thục nữ có phải em ?




Ba tháng rồi, cầm cáibằng tốt nghiệp Đại học chuyên ngành kinh tế loại ưu mà vẫn chưa xinđược việc làm, phải nói là nó nản. Biết thế nó đi xuất khẩu laođộng từ năm cấp ba luôn cho rồi, vừa có tiền có khi lại có chồng ởbên nước ngoài luôn ấy.

Mở mắt dậy lúc 7h30sáng, từ vệ sinh cá nhân đến ăn sáng rồi online facebook, skype, sangyahoo mom mem cũng đến 10h , đi nấu cơm, cái điệp khúc buổi chiều vàtối y như vậy. Đến 6h giờ tối thì đi đón thằng em, sẵn tiện ghéngang bến Trường Vân ngồi ngắm mặt trời lặn. Cái điệp khúc yên bìnhđó mà cứ trôi như thế thì ai mà chẳng muốn, nhưng để đổi lấy thờigian ngồi chơi xơi nước thì nó cũng phải đánh đổi lắm chứ bộ, đơncử như vài vấn đề sau:

Part 1

“Nồi canh nấu hồi trưangon lắm nhé Băng, mấy cụ già khoái lắm đó, nồi này mà đưa mẹ chồngăn chắc no chửi chứ nhỉ ?” tiếng phụ thân đá xoáy đến đau cả lòng. “Chửinghe – đánh đỡ – đuổi đi, làm gì mà phải xoắn” nó nghĩ nhưng vẫnnhẫn nhịn đau lòng nó trả lời buồn bã

“Vâng con biết rồi”

Part 2

“ Băng ơi ! quét nhà……….Băng ơi ! nấu cơm ……… Băng ơi ! mở cửa …..v.v….” tiếng mẫu thân thánhthót như chim hót. Đến độ mà nó chỉ cần nghe hai từ “Băng ơi!” là lập tức chạynhư sao xẹc đến trước mặt chờ sai bảo

“Vâng !” nó miễn cưỡng đáplại tất cả .

Part 3

“Chị ở nhà suốt ngàyrùi, internet là của em” thằng em nóinhư y ra lệnh

“Hứ…..” nó bĩu môi đáp lại

“Hứ cái gì, nói cấmcãi…^^” thằng em nhướng lông mày nhưkhiêu khích. “ Cốc” 1 cái cú ngay trán thằng em phản chị , rồi nó hờn giỗibỏ đi vào phòng không thèm nhìn khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt của đứa em bán chịcầu vinh như nó

“Uhmmm, ông tướng…. Tao đingủ”

Part 4

“Khánh Băng nè ! Thím cóbà bạn có thằng cháu đẹp trai lắm, cháu quen không thím giới thiệucho?” tiếng thím ba háo hức bỏ qua cái biểu cảm một phần ngàn giây không mấyvui vẻ trước thông tin của thím ba nó nghĩ “Ôi dồi ôi , Thím ba thiệt là locho cháu quá đi” nó cáu bẳng khi nghe những thứ như thế này. Nhưng tuyệt đốikhông thể phụng phịu khi nghe tin này bởi vì nếu không muốn nghe giáo huấn 1ngày thì cứ cười hớn hở như bắt phải vàng với cái thông tin được mần maicủa thím ba là được

“Vâng, càng đẹp trai,càng giàu, càng học giỏi càng tốt thím nhỉ ? mà thôi mình cưới luônđi thím, chứ giỏi thế thiên hạ nó thèm” nó chớp chớp mắt ra điều tiếc nuối

“Thôi cô đi, ế tới nơirồi còn đòi hỏi. Có ngày mẹ cô đem sale lúc đó đừng tìm thím khóclóc” ánh mắt thím ba có chút gì đó lườm liếc sang nó

“Nhà cháu hào phóng lắmvừa sale vừa có quà tặng riêng nữa đấy, mua 1 tặng 1 và hàng mua rồicấm trả lại, hì hì ^^” nó vẫn hồn nhiên đấu đá võ mồm mà chẳng biết tai họa ậpđến

“Thế mày chịu nó không đểthím giới thiệu” vừa nói dứt câu là thím ba chính thức bắn sang nó 1 tia mắtđầy khiêu khích, ý như là “Mày thử từ chối xem, thím ba cho mày sống không bằngchết”. Nên an toàn và lành lạnh nhất vẫn là mỉm cười hạnh phúc tràn đầy.

“ Gặp, tất nhiên phải gặp,nhân tài mà thím ba giới thiệu sao thể bỏ qua, cháu hạnh phúc quá ^^…. Gặpngay và luôn đi thím”

Thế đấy, nếu aimuốn ở nhà xơi nước với điệp khúcPart thứ n thì cứ việc, nó chịu hết nổi rồi. Thế là 2 giờ tức 14hđấy, nó dạo xe quanh thành phố tìm kiếm một công việc làm thêm bánthời gian. Nhưng hiện tại kinh tế đang suy thoái, nên nó chẳng kiếmđược việc nào phù hợp, có cái shop bé tẻo teo lương ít ỏi vậy màcũng phải làm hồ sơ này nọ. Cổ họng khát nước đến khô rồi mà vẫnchưa tìm được việc, thế là nó quay về bến Trường Vân, ngồi cạnhdòng sông, mát mẻ chắc hết khát ấy mà, không tìm được việc thì quênlun cái chuyện ăn với uống đi.

Quanh quẩn thế nào nólại tìm ra mấy dãy ghế hướng ra bờ sông, nhưng người đã ngồi đầyhết các dãy ghế. “Gớm chưa kìa ! cũng có khối người thất nghiệp rahóng hớt gió trời như nó nhỉ” nó nghĩ . Tìm mãi nó cũng thấy 1cái bồn hoa lát đá hoa cương sáng loá, chưa ai ngồi, cứ thế ngồiphịch xuống lại cắm Iphone lên tai văng vẳng bên tai bài “ Bức thư tìnhđầu tiên”, nó nhẹ bớt mệt mỏi

“Bụp”…..

“Uida” tiếng nó thét lên sau cú đanh thấu trời xanh của một ai đó

“KhánhBăng phải hông?” tiếng một cô gái vang lên sau lưng nó

Quayngoắt lại 180 độ nó nhìn thấy một nhân ảnh ngay cả nằm mơ cũng ám ảnh nó suốt mộtkhoảng thời gian. Đó đích thị là cô bạn thân cấp ba của nó Thảo Nhàn, có tínhcách khá nhút nhát rụt rè lúc nào cũng vác một cái balô to đùng màu xanh đọtchuối sau lưng. Mấy bạn nam lúc cấp ba hay chọc phá gọi Thảo Nhàn là “Ốc bưu”,khiến cô nàng ngày càng rút vào trong thế giới của mình. Nhà nó thì lại gần nhàỐc bưu nên suốt ngày nó ngoài chơi với Ốc bưu ra thì chẳng chơi với ai, nó biếtỐc bưu không phải là một người vô vị như bạn bè hay chọc. Cô nàng này có một guthẩm mĩ thời trang rất nhạy, bất kì một phong cách thời trang nào xuất hiện đềuđược Ốc bưu cập nhật và sáng tạo thêm rất đẹp mắt thông qua những bộ sưu tập củamình. Mặc dù chơi thân với Ốc bưu từ bé, nhưng lên đại học thì mỗi người lại chọnmột trường và một thành phố riêng để học. Nhưng sau khi học đại học được 2 nămthì Ốc bưu hoàn toàn lột xác thành một người khác. Cô nàng chọn một lối sống cởimở hơn, thoáng đạt hơn và đặc biệt là luôn áp dụng cái gu thời trang mới nhấttrên người mình.

Nhưlúc này đây, Ốc bưu đang mặc một chiếc váy xuyên thấu, một đôi gót cao ngạo nghễ,tóc được búi cao nhưng vẫn nhìn ra màu đỏ hoe không nhầm vào đâu được. Nó nhìn Ốcbưu đến đỏ cả mặt mình vì chiếc váy kia đích thực chỉ là vật trang trí trênbody mĩ miều chứ không phải là quần áo gì hết. Nó nuốt khô trấn tĩnh mình rồi lắpbắp nói

“Ốcbưu?”

“Uhm,tao nè…lúc nảy tưởng nhìn nhầm” Ốc bưu cười vui vẻ nhìn nó

“Nhầmmà mày đánh tao muốn xái cổ”

“hìhì”

“Màylàm gì ở đây?” nó nhăn nhăn hỏi Ốc bưu

“Đivào nhà bạn trai chơi”

“Đâu?”

“Hey,anh iu” nó nhìn ra phía chiếc SH mà ngoắc lấy ngoắc để một anh chàng nhìn rấtsáng sủa, nhưng cách ăn diện lại rất thư sinh hiền lành. Nó bỗng nhếch môi cườikhổ thầm nghĩ “Họ là một cặp hả trời?”. Đến khi anh chàng đó đến gần thì nó lạicàng thấy đúng là ông tơ bà nguyệt cũng khéo sắp hai người đối nghịch nhau từphong cách ăn mặc đến cách nói chuyện này thành một cặp. Đứng cạnh mĩ nhân như Ốcbưu, mặt anh chàng này bất giác đỏ lên ngại ngùng chào hỏi nó

“Chàoem”

“Vângchào anh” nó sượng sạo đáp lại

“Màyđang làm gì ở đây vậy ?” Ốc bưu nhìn nó ra điều hỏi han

“Uhm,tao đang tìm việc, mệt quá ra đây ngồi nghỉ” nó mệt mỏi đáp

“À,tao cũng mới vừa xin việc ở thành phố này. Sau này tao với mày sẽ gặp nhau thườngxuyên hơn” Ốc bưu vui vẻ nói

“Uh,vậy thì hay quá”

“À,anh iu có thể giúp bạn em tìm một công việc được không?” vừa chớp mắt suy nghĩ Ốcbưu liền ôm lấy cánh tay của bạn trai mình lay lay nũng nịu

“À….Ờ….Thì…..”chàng trai như bị buộc vào thế bí nên cứ ưỡm ờ chưa trả lời, thấy tình huốngkhông ổn, nó vội lên tiếng

“Ấy,mày làm khó anh ấy rồi, để tao tự tìm”

“Thếanh có giúp không?” mặc kệ những lời nó nói gì Ốc bưu vẫn cứ nhìn thẳng vào bạntrai mình mà chờ đợi

“Uhm,thôi được rồi vì em đã ngõ lời nên anh sẽ cố gắng giúp, đừng nhăn mũi nữa nhìnxấu quá” bạn trai của Ốc bưu vừa nói xong liền lấy tay nắm lấy mũi của Ốc bưumà lay lay. Nó nhìn cảnh đó mà lạnh hết cả sống lưng, rùng mình mà nghĩ “Quá sến”

“Vậyem nhờ anh vậy?” nó ái ngại nói

“Uh,Nhưng em không ngại làm khác chuyên ngành chứ?” bạn trai Ốc bưu nhìn nó dò hỏi

Nóvội vàng lắc đầu ra ý “Không sao, có việc có tiền là được”, thấy vậy bạn trai Ốcbưu nói tiếp

“Vậy công ty kế toán – kiểm toán A&Anhé, anh có một người bạn đang cần tìm một thư kí”

“vâng”nó vui như tết cười vui vẻ đáp lại

Trướckhi cặp đôi trái ngược đó bước đi nó vẫn kịp giơ ngón cái lên nhướng mày với Ốcbưu ra điều “Người này được đấy” khiến Ốc bưu cũng vui vẻ mà nối gót bước đi.Còn nó thì nghiễm nhiên ngồi chơi mà vẫn có thể tìm được một công việc ở mộtcông ty lớn là A&A, bài hát vang lên bên tai đúng thật là hay hơn bao giờ hết.