Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì

Chương 4: Cái giá của chân thành




Khánh Nhã nhìn ánh mắt, cảm giác rất thân quen, vội giật chiếc khăn bịch mặt xuống. Một lọn tóc vàng rủ xuống, dù bóng đêm dày đặc vẫn thấy được một gương mặt thanh tú. Đúng như đã nghĩ.

-Không phải là Hương Liêu Á sao?

Một tay vẫn nắm chặt trường thương, Khánh Nhã chộp lấy đèn cầy để ngay đầu giường.

Làn da trắng mịn, mái tóc vàng mượt mà, đôi mắt xanh, mặc bộ dạ hành y, thân hình cường tráng.

-Khanh, là nam nhân à?

Khánh Nhã vừa nói, vừa đưa tay lên ngực Liêu Á, rồi buông một tiếng thở dài.

-Chính ngài cũng vậy mà, thân là Thánh Đế lại đi ngang dọc, hành động như kẻ tùy tùng.

Đúng là giọng nói của một người đàn ông. Dù mũi thương đang kề ngay cổ, cũng không có chút gì sợ hãi. Khánh Nhã, sau khi quan sát thấy không có sát khí liền rút lại thương lại.

-Cuối cùng thì ngươi là ai? Từ đâu đến? Vì cái gì mà lẻn vào đây?

Khánh Nhã vừa hỏi, vừa nhìn chằm chằm vào kẻ đang quỳ trước mặt mình. Dù thương đã được rút lại nhưng Liêu Á không có ý định bỏ chạy hay tấn công. Khánh Nhã ngồi lên trường kĩ, mắt vẫn không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của kẻ đột nhập.

-Hoặc là khai tất cả, hoặc là ta gọi cận vệ đến. À, họ vẫn còn sống chứ? Nếu ngươi đã giết hết thì không cần phải bàn thêm gì nữa.

-Tất nhiên sẽ nói hết tất cả, bọn vệ binh cũng không có gì nguy hiểm

Nói xong, Liêu Á ngước lên, nhìn thẳng vào Khánh Nhã, ánh mắt đầy vẻ tự trọng, hoàn toàn không một chút khiếp sợ.

-Bổn Thái Tử là hoàng tử của Đột Huyết, tên Lương Nhan...

-Tuổi?

-Hả?

Đột nhiên bị hỏi điều không nghĩ tới, Lương Nhan thoáng chút ngập ngừng.

-Tuổi, trẫm hỏi khanh bao nhiêu tuổi?

-25 tuổi.

Mặc dù không hiểu vì sao Khánh Nhã lại quan tâm đến chuyện tuổi tác của mình, nhưng Lương Nhan vẫn thành thật trả lời.

-Có chị em gì không?

Mọi thứ đang đi theo hướng không ngờ, gương mặt Lương Nhan đầy vẻ băn khoăn. Từ lúc gặp Khánh Nhã đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bối rối.

-Có em gái nhưng...

-Có xinh đẹp như khanh không?

Vừa nghe câu hỏi, Lương Nhan lập tức hiểu được ý đồ của Khánh Nhã. Nét mặt liền đanh lại.

-Lớn nhất cũng chỉ mới tròn 10 tuổi. Bệ hạ, ngài đừng nghĩ chuyện kì lạ.

-10 tuổi à, nhỏ quá, thật đáng tiếc.

-Phụ vương có rất nhiều nam tử còn nữ nhi thì rất ít.

Từ lúc đoán biết ý đồ của Khánh Nhã, giọng nói của Lương Nhan ngày càng nghiêm lại.

-Bây giờ có thể trở lại vấn đề chính rồi chứ?

-Tất nhiên.

-Như đã nói khi nãy, bổn thái tử đến từ Đột Huyết.

-Đột Huyết à, một nơi rất xa.

Đột Huyết là đất nước nằm ở phía tây, chủ yếu là các bộ tộc du mục, được xem là trung tâm giao dịch đông tây. Giữa Hoa Vương Triều và Đột Huyết là Khiết Đan. Chính vì vậy, 2 bên không có qua lại mật thiết nhưng hàng năm vẫn thường phái xứ giả qua lại.

-Vậy có chuyện gì khiến cho Thái Tử của Đột Huyết phải giả gái, tiếp cận trẫm?

-Cùng chung kẻ địch, vì để đánh đuổi Khiết Đan, phụ vương ta muốn kết liên minh với quý quốc.

-Liên minh... liên minh bình đẳng phải không?

Nghe Khánh Nhã hỏi, Lương Nhan gật đầu.

-Tất nhiên, Đột Huyết vốn là một đất nước độc lập có lịch sử lâu đời, nên không có chuyện làm chư hầu cho một nước nào cả.

-Có gì chứng minh khanh là Thái tử Đột Huyết?

Nghe vậy, Lương Nhan liền lấy từ trong ngực áo ra một cuộn giấy nhỏ và một chiếc nhẫn. Khánh Nhã vừa mở ra đã thấy một cuộn giấy da dê với nội dung liên minh 2 nuớc, có ấn của Đột Huyết Vương. Bút tích có thể đem so với những văn bản mà các sứ quan Đột Huyết hằng năm vẫn mang đến. Chiếc nhẫn được chạm khắc rất tinh xảo, mặt nhẫn có biểu tượng của hoàng gia Đột Huyết. Rõ ràng không có gì đáng ngờ.

Đôi mày Khánh Nhã nhíu lại, đang suy nghĩ tìm cách từ chối.

-Khanh về tâu lại, trẫm không đồng ý về chuyện liên minh này. Mọi việc kết thúc ở đây.

Vừa nghe Khánh Nhã nói, Lương Nhan lập tức nhìn thẳng vào mắt anh, dò xét.

Khánh Nhã rất thích cái đẹp, dù là người hay vật, chỉ cần có hương sắc. Việc Khánh Nhã chịu nghe lời của Duệ Thanh đa phần là vì Duệ Thanh không chỉ có dung mạo mà cả tấm lòng cũng rất đẹp, là một tấm lòng trung thành không gì lay chuyển được.

Nhan sắc của Hương Liêu Á rất phù hợp với sở thích của Khánh Nhã. Cũng chính vì muốn xác nhận rõ cảm xúc của chính mình nên đã gọi vào phủ nội. Nhưng, đó lại là một nam nhân.

Khánh Nhã, trong lòng tuy có rất nhiều tiếc nuối, nhưng nhìn dung nhan ấy, thì trái tim vẫn xao động. Nếu biết chuyện, Duệ Thanh nhất định không bỏ qua, Lương Nhan lại là thái tử, được nuôi dạy trong hoàng gia, chắc chắn sẽ không chấp nhận để một nam nhân khác ôm.

Khánh Nhã vừa cố nén những xúc động trong lòng, vừa ra hiệu cho Lương Nhan lui ra. Thế nhưng Lương Nhan lại không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

-Tại sao?

Từ ngàn dặm xa xôi đến đay, lại bị từ chối, dĩ nhiên Lương Nhan không cam tâm. Khánh Nhã cũng hiểu điều đó, nên liền nói một lý do.

-Không chân thành.

-Không chân thành?

-Đúng vậy, khanh giả gái tiếp cận trẫm, khi được mời vào phủ thì giữa đêm khuya lại đột nhập vào đây, yêu cầu ta cùng khanh chiến đấu. Khanh bải trẫm chân thành ở đâu? Tất cả không phải là một trò lừa phỉnh sao?

Dĩ nhiên, Khánh Nhã hiểu, ngoại trừ cách này, Lương Nhan về cơ bản không có cách nào vượt qua đám cận vệ và đại thần hay lo xa. Cho dù có lấy thân phận là Thái tử Đột Huyết, chính thức xin tiếp kiến chưa chắc đã được cho qua.

Dù biết vậy, Khánh Nhã vẫn không thể tiếp nhận thỉnh cầu của Lương Nhan. Ngoại trừ chuyện chân thành, chấp nhận liên minh, đánh Khiết Đan đối với Hoa Vương Triều cũng không có lợi ích gì. Bởi vì Đột Huyết quá xa, chỉ nội thời gian trở về, rồi mang quân đến, chỉ sợ lúc đó cuộc chiến với Khiết Đan đã kết thúc từ lâu.

-Chân thành chính là ta.

Vừa nói, Lương Nhan vừa rút đoản đao ra. Khánh Nhã vội với tay chộp lấy trưưòng thương vẫn dựng bên canh. Nhưng lưỡi đao không hướng về Khánh Nhã mà Lương Nhan lại đưa lên cổ của chính mình, mắt vẫn nhìn thẳng vào đối phương.

-Dùng sinh mạng của ta để đổi lấy chân thành.

-Dừng lại, khanh định làm gì?

-Dùng cách bình thường không thể nào tiếp cận Thánh Đế. Ta biết làm như vậy sẽ gây nhiều nghi ngờ. Cho nên ta dùng sinh mạng của mình để trả giá cho những gì đã làm, sau đó, xin bệ hạ hãy chấp nhập liên minh.

Nói xong, vừa định xuống tay thì Khánh Nhã dùng trường thương hất tay Lương Nhan ra. Đoản đao rơi xuống nền gạch, phát ra một tiếng khô khốc.

-Ngài định làm gì?

-Đó là điều ta muốn hỏi, đùng xem thường mạng mình như thế.

-Ta không có xem thường sinh mạng, dùng một mạng này có thể chứng minh được chân thành và lời cam kết liên minh rất đáng giá.

Lương Nhan, một chân quỳ gối một chân chống thành hình gốc vuông, nhãn quang rất nghiêm trang, nhìn thẳng vào Khánh Nhã. Biểu cảm không hề run sợ, dù phải đối mặt với sinh tử, nếu có đoản đao trong tay, e rằng sẽ không chần chừ mà kết thúc sinh mạng trong chớp mắt.

Nhưng Khánh Nhã thì rất khó chịu.

-Có lẽ do trẫm nói không rõ ràng, khiến khanh hiểu lầm, trầm xin lỗi. Không chân thành chỉ là một trong những lí do. Cho dù khanh có chết, trẫm chấp nhận thỉnh cầu, thì chỉ e đến lúc sứ giả quay lại, cuộc chiến đã kết thúc. Lúc đó, không phải là đã chết một cách rất uổng phí sao?

Nghe Khánh Nhã noi, Lương Nhan khẽ mỉm cười.

-Cuộc chiến này không kết thúc một cách dễ dàng như vậy.

-Ý khanh nói là trẫm không đủ sức đánh bại Khiết Đan.

-Ta không có ý đó.

-Chính khanh đã nói vậy.

-Nhầm lẫn rồi.

Khánh Nhã lùi lại một bước, suy nghĩ lời của Lương Nhan.

-Khanh muốn nói, vương triều ta có nội gian.

-Khiết Đan rất quỷ quyệt. Thị quan theo hầu ái thiếp của phụ vương ta chính là nội gian. Nhiều tin tức quân sự đã bị lộ ra ngoài.

-Rồi sau đó?

-Ta đã phát hiện nên đã xử tử.

Lương Nhan lại nhoẻn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, khiến Khánh Nhã không thể rời mắt.

-Bệ hạ nên cho điều tra tất cả những người xung quanh mình, kể cả phía Hoàng Đế cũng vậy.

Nói xong, Lương Nhan lại ngước nhìn Thánh Đế một lần nữa.

-Nếu không được chết, ta biết làm gì để chứng minh chân thành?

Bị hỏi bất ngờ, Khánh Nhã không kịp tìm ra câu trả lời. Duệ Thanh vốn rất ngoan cố, nhưng so với tên thái tử này, chỉ có thể gọi là nghiêm túc.

Khánh Nhã buông một tiếng thở dài.

-Đầu tiên, hãy đứng lên, ngồi xuống đó.

Khánh Nhã chỉ Lương Nhan ngồi đối diện, còn mình thì ngồi lên trường kỉ, trường thương dựng ngay bên cạnh.

Lương Nhan đứng lên theo lời Khánh Nhã. Tuy không cao bằng Thánh Đế nhưng Lương Nhan tuyệt nhiên không phải là người thấp bé. Thân hình tuy hơi mảnh mai, nhưng vóc dáng rất cân đối.

Khánh Nhã nhớ lúc biểu diễn phi đao, thầm đoán nam nhân trước mặt mình cũng thuộc hàng cao thủ kiếm thuật.

Rất thích.

Khánh Nhã lẩm bẩm. Dù biết là nam nhân nhưng vẫn không ngăn được lòng mình. Nếu Lương Nhan không dùng sinh mạng mà là thân mình để chứng minh chân thành thì có lẽ Khánh Nhã đã gật đầu. Nhớ lúc Lương Nhan quyết tự sát, trong lòng chợt hoang mang tột cùng.

-Ở vương triều của ta, Hoàng Đế mới là người quyết định tất cả, chứ không phải ta.

-Nhưng bệ hạ đứng cao hơn Hoàng Đế.

-Dĩ nhiên.

-Cho nên, Hoàng Đế cũng phải cân nhắc ý kiến của bệ hạ. Ta không chọn sai người đàm phán. Ta không biết dùng lời hay ý đẹp, cũng không có lễ vật trân quý, chỉ có một tấm lòng thành. Nếu không thể dùng sinh mạng này, phải làm sao để thuyết phục bệ hạ?

Sự kiên quyết của Lương Nhan khiên Khánh Nhã lung lay, nhưng không thể chấp nhận một cách dễ dàng.

-Cho dù khanh có chết cũng đấu có gì đảm bảo ta sẽ thực hiện lời hứa liên minh. Ta có thể xem như không liên quan. Khanh hãy trở về đi.

Vừa nói, Khánh Nhã vừa tự hỏi lòng mình, thật ra là muốn giữ hay là để vị thái tử này rời khỏi mình như vậy. Nhưng đầu tiên, phải giải quyết vấn đề sinh tử.

-Để sinh mạng của ta không lãng phí, ta đã cho người giữ con tin.

-Con tin?

-Là ái đồng của ngài, người vừa rời khỏi phòng khi nãy.

Khánh Nhã vừa định phủ nhận sự hiện diện của "ái đồng", thì sực nhớ ra một người.

-Là Duệ Thanh à?

-Không biết tên, nhưng vẫn thường ở bên cạnh...

Lương Nhan chưa kịp dứt lời thì Khánh Nhã đã chộp lấy cổ áo kéo lên. Và chỉ trong chớp mắt, tay Khánh Nhã đã bóp chặt lấy cổ của Lương Nhan.

-Đã mang đi đâu?

Khánh Nhã hoàn toàn mất bình tĩnh. Mấy ngón tay ngày càng xiết chặt. Lương Nhan không cách nào phát ra tiếng được. Không thấy trả lời, Khánh Nhã lắc thân hình mảnh dẻ trong tay mình thật mạnh.

-Dừ...ng... ta...y...kh..ó...tho...ở

Lương Nhan cố phát ra vài tiếng đứt quảng, Khánh Nhã đánh lưỡi thật mạnh rồi quăng cậu lên trường kĩ. Vừa nhìn Lương Nhan ho sặc sụa, Khánh Nhã vừa nghĩ đến những hình phạt tàn khốc nhất trong trường hợp Duệ Thanh có bất trắc. Dù có cảm tình với Lương Nhan nhưng Dụe Thanh vẫn quan trọng hơn rất nhiều.

-Nói mau.

-Ái đồng đó quan trong đến vậy sao?

-Tất nhiên, mau trả Duệ Thanh.

Giọng nói của Khánh Nhã đầy hoảng hốt. Lương Nhan khẽ cuối xuống, nét mặt phảng phất chút bi thương. Có lẽ vì không nghĩ rằng bắt Duệ Thanh lại khiến Thánh Đế nổi giận đến vậy.

-Bệ hạ cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt không làm điều gì tổn hại đến ái đồng, chỉ là để đảm bảo cho cam kết liên minh.

-Vấn đề không phải ở đó. Vả lại nếu ta không đồng ý, các ngươi sẽ không thả Duệ Thanh đúng không?Đó không phải là uy hiếp sao?

Khánh Nhã không cách nào lý giải được suy nghĩ của Lương Nhan. Bình thường, nếu đã có con tin trong tay, người ta sẽ chỉ dùng để đổi lấy lời cam kết. Còn Lương Nhan lại dùng như một cách đảm bảo cho lời cam kết sẽ được thực hiện sau khi mình đã chết. Nếu dùng sinh mạng của Duệ Thanh làm vật trao đổi không phải sẽ dễ hiểu hơn sao?

-Nếu muốn lấy lại ái đồng thì phải hứa với ta.

-Không bao giờ có chuyện đó.

Nghe Lương Nhan nói, cơn giận của Khánh Nhã lại bùng lên dữ dội, trả lời không kiên dè.

-Tại sao lại giận dữ như vậy. Ta đã nói sẽ không làm gì ái đồng. Thật không hiểu ngài đang nghĩ gì.

Người không hiểu chính là ta. Khánh Nhã trừng mắt nhìn Lương Nhan. Đến giờ, Khánh Nhã thật sự hiểu thế nào là sự khác biệt văn hóa.

-Không có gì khó hiểu, ta đã bảo mau thả Duệ Thanh.

-Nếu làm vậy, ngài sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi nơi đây.]

-Tất nhiên, nếu ngoan ngoãn thả Duệ Thanh, ta sẽ đảm bảo an toàn cho các ngươi.

-Như vậy không được.

Khánh Nhã vẫn trừng mắt nhìn Lương Nhan. Lương Nhan cũng không sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Khánh Nhã. Không gian trơ nên ngột ngạc. Một lúc sau, Khánh Nhã lên tiếng truớc.

-Trời sắp sáng, nếu không giải quyết sơm, thị vệ tỉnh dậy chắc chắn sẽ gây náo đông.

-Như vậy không được.

-Vậy nếu không chấp nhận liên minh, các ngươi sẽ giết Duệ Thanh? Nếu vậy thì dù thuộc hạ của ngươi có chạy đến chân trời trẫm cũng sẽ tìm ra, trị tội, và người đầu tiên chính là ngươi.

-Không bao giò có chuyện đó. Ái đồng là người vô tội, đâu thể vì một lời cam kết mà giết người vô tội. Ta không phải là kẻ khát máu. Nhưng cũng không thể trở về tay trắng, lại càng không thể trả ái đồng về lúc này. Tất cả đều tùy thuộc vào ngài, ngài muốn làm gì ta cũng được, chỉ xin hãy nguôi giận và tiếp tục thương lượng.

-Đầu tiên phải thả Duệ Thanh.

-Cái đó không được, mọi viếc sẽ kết thúc. Ngoại trừ chuyện đó, bất cứ điều gì cũng được.

-Chuyện gì cũng được. Có những thứ còn đau khổ hơn cả chết.

-Ta không sợ, bất cứ điều gì cũng chấp nhận, quyết không 2 lời.

-Vậy ngươi có thể làm nô lệ cho ta, thay ái đồng phục vụ cho ta. Là thân nam tử nhưng lại bị một nam nhân khác ôm, bản thân lại đường đường là một thái tử, ngươi có thể không?