Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 46: Điềm báo và vết thương




Bên dưới không phải ai khác, chính là kẻ lần trước ở Tiên Vân sơn bị bọn Tiểu Đao nhanh chân đến trước trộm đi Long Cốt — Ngụy Tân Kiệt.

Hắn cưỡi ngựa, phía sau dẫn theo một đội tùy tùng, vội vàng đi qua, hình như là có việc gấp gì đó cần làm.

Trọng Hoa khẽ nhíu mày, “Hắn cũng đến chiêu thân sao?”

Tiết Bắc Phàm nhìn chằm chằm Ngụy Tân Kiệt một hồi, “Ngụy Tân Kiệt sau khi diệt trừ Thái Liêm, Thái Biện không trở về kinh thành thăng quan tiến chức mà lại chạy đến nơi hoang vu hẻo lánh này làm cái gì?”

“Rất có thể hắn cũng đến tìm Long Cốt Ngũ Đồ.” Tiểu Đao chung quy vẫn cảm thấy Ngụy Tân Kiệt chỉ liếc sơ là biết loại người tâm sâu không đáy, nói chuyện cũng không đúng trọng tâm, nói chung là cảm thấy hắn thâm sâu không lường được, vẫn là ít đụng đến sẽ tốt hơn.

“Cô không biết cách đối phó à?” Tiết Bắc Phàm cứ như là phát hiện chuyện gì thú vị chuyện, nhìn Tiểu Đao, “Ta còn tưởng cô bách độc bất xâm đó.”

Tiểu Đao nhếch mày có chút nghiêm túc nói, “Lại nói tiếp, ta thật sự không muốn lại đối phó với loại người như vậy!”

“Loại người nào?” Tiết Bắc Phàm cảm thấy thực hứng thú địa nâng cằm hỏi.

“Loại người giống như Ngụy Tân Kiệt.” Tiểu Đao nhíu mày lắc đầu, giơ một ngón tay thẳng đứng trước mắt, nhẹ nhàng lắc lắc nói, “Chính là cao thấp trái phải nhìn thấy đều đặc biệt, nhưng là trong lòng lại không biết đến tột cùng là loại người gì.”

Nói xong, mọi người vén màn vào phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị đêm nay lẻn vào hoàng cung Quỷ thành tìm hiểu.

.

Đêm đó, Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm đi trước dò đường, Hữu Hữu đưa cho bọn họ một tấm bản đồ tổng thể. Thành đá về cơ bản kết cấu phi thường đơn giản, Tiểu Đao nghiên cứu rõ ràng vị trí các cung điện, sau đó, liền cùng Tiết Bắc Phàm rời khỏi khách điếm.

Nhưng mà hai người vừa ra khỏi cửa liền thấy một bóng trắng chợt lóe. . . . . . Có người cũng đi theo.

Tiểu Đao vừa thấy người tới liền vò đầu —— Vương Bích Ba!

“Sao ngươi lại tới đây?” Tiểu Đao ở trên nóc nhà trừng hắn.

“Ta bị cô chọc giận, buổi tối ngủ không yên cho nên đi ra ngoài tản bộ thôi!” Vương Bích Ba nói dối không chớp mắt, không quên nháy mắt vài cái với Tiểu Đao, “Hai người thì sao? Tục ngữ nói rất đúng, nửa đêm mặc một thân hắc y, không phải kẻ xấu thì chính là kẻ trộm, hai người đêm hôm khuya khoắt lén lút. . . . . .”

“Ngươi làm gì nói nhiều vậy hả?!” Tiểu Đao còn đang giận hắn, lấy tay chỉ chỉ hướng ngược lại, “Ngươi nói đi tản bộ thì đi theo hướng đó, đi về phía trước năm trăm lý, quẹo phải quẹo phải lại quẹo phải, đi chừng chín chín tám mươi mốt ngày ngươi sẽ thành công.” Nói xong, lôi cổ tay Tiết Bắc Phàm hướng bên kia chạy.

“Từ từ!” Vương Bích Ba một phen ngăn lại, nhìn chằm chằm Tiểu Đao đang kéo cổ tay Tiết Bắc Phàm, “Hai người có quan hệ gì?!”

Tiểu Đao mí mắt nhíu nhíu, đưa tay khoác lấy cánh tay của Tiết Bắc Phàm, “Tình nhân!”

Vương Bích Ba sắc mặt hơi thay đổi, sau đó liền khôi phục nguyên dạng, vẻ mặt hiểu rõ, “Hầy. . . . . . Nhan Tiểu Đao, cô là muốn chọc giận ta, muốn ta trở lại bên cạnh Lan Chi cho nên tùy tiện lôi kéo một người phải không?”

Tiết Bắc Phàm trước đó cảm thấy tâm tình không tồi, tuy rằng hắn cũng biết có lẽ Tiểu Đao là ý tứ này, bất quá câu nói “tùy tiện lôi kéo một người” của Vương Bích Ba, làm người khác không dễ chịu chút nào.

Tiểu Đao không muốn cùng Vương Bích Ba khua môi múa mép làm chậm trễ chính sự, đuổi đi hắn đi, “Ngươi đừng ngắt lời, ta có chuyện đứng đắn cần xử lý.”

“Ta cũng có chuyện đứng đắn cần xử lý, đường này ai cũng có thể đi!”

Tiểu Đao thấy Vương Bích Ba liều chết quấn lấy, liền cùng Tiết Bắc Phàm tiếp tục chạy đi, nhưng mà hai người bọn họ đi đến chỗ nào, Vương Bích Ba liền theo tới chỗ đó. Quý công tử này công phu cũng không tệ lắm. . . . . . bỏ lại không được.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm nhìn nhau liếc mắt một cái.

“A! Ta đã biết.” Vương Bích Ba không biết là cố ý hay là vô tình, giọng đề cao vài phần, “Bên kia chính là hoàng cung, các người không phải là buổi tối muốn đi thăm dò. . . . . .”

Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Đao một cước đá hắn vào con hẻm nhỏ tối đen bên cạnh.

Tiết Bắc Phàm giơ ngón tay cái nhìn nàng, ý bảo —— đá hay lắm!

Tiểu Đao lôi kéo hắn vội chạy đi, Tiết Bắc Phàm cũng xua tay, thấp giọng nói, “Hoàng cung rộng chừng ấy, Vương Bích Ba có tay có chân, nghĩ muốn quấy rối cô còn không dễ dàng sao?”

Tiểu Đao xị mặt, bộ dáng như là bất mãn —— thế làm sao bây giờ?

Lúc này, Vương Bích Ba từ trong ngõ nhỏ đi ra, sau khi đứng vững liền cúi đầu, vỗ vỗ dấu chân đen thui trước ngực, liếc Tiểu Đao, “Bị đá một cước uất ức như vậy ta sẽ nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng phải bắt cô trả lại cho ta!”

Tiểu Đao làm bộ muốn cởi giày để đánh hắn, Vương Bích Ba vội chạy trốn.

Tiết Bắc Phàm hỏi hắn, “Vương huynh ngàn dặm xa xôi bỏ việc buôn bán tốt đẹp không làm, chạy đến Tây Vực sẽ không tay không mà quay về?”

“Tất nhiên.” Vương Bích Ba khoanh tay, “Vương Bích Ba ta một khi buôn bán, không có đạo lý chịu thiệt!”

Tiểu Đao trưng vẻ mặt ghét bỏ —— gian thương!

“Không có lợi không đến đây, ngươi nghĩ muốn cái gì?” Tiết Bắc Phàm trực tiếp cùng Vương Bích Ba nói chuyện làm ăn.

“Nàng.” Vương Bích Ba giơ tay chỉ Tiểu Đao.

Tiết Bắc Phàm không hề nghĩ ngợi khoát tay chặn lại, “Nàng không được, cái khác mặc ngươi lựa chọn.”

Tiểu Đao híp mắt nhìn.

“Thế. . . . . . đồ gia truyền của Bắc Hải phái thì thế nào, ví dụ như Nguyệt Hải Kim Thuyền hoặc là Thánh Võ Hoàng Phổ này nọ.”

Tiểu Đao thấy hắn tìm cách trao đổi, bĩu môi.

“Có thể.” Tiết Bắc Phàm cũng sảng khoái đồng ý, “Ba đương gia của Bắc Hải phái đều ở chỗ này, ngươi theo chân bọn họ mà đòi.”

Vương Bích Ba hơi hơi nhếch mi, “Bọn họ bất quá chỉ là tiểu tốt.”

“Ta so với tiểu tốt còn không bằng.” Tiết Bắc Phàm hào phóng cười, “Ai chẳng biết ta từ lâu đã bị Bắc Hải phái đuổi đi, bảo bối này đối với ta không có quan hệ gì.”

“Vậy Hồng Chỉ Bảo Tán của Tiểu Đao đâu?”

“Cái đó là tín vật đính ước, chỉ có một món đó.” Tiết Bắc Phàm cũng không mở miệng ngăn cản, Tiểu Đao ở một bên nhìn hai người ngươi tới ta đi âm thầm phân cao thấp, thở dài, “Hai ngươi có yên hay không hả? Còn tiếp tục nữa thì trời cũng sáng mất.”

“Thế này không được thế kia cũng không được, Tiết huynh thật keo kiệt.” Vương Bích Ba hiển nhiên có chút mất hứng, cuối cùng thở dài, “Không bằng như vậy, ta hỏi một vấn đề, Tiết huynh trả lời rõ ràng, ta sẽ không theo nữa.”

Tiết Bắc Phàm lập tức bày ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Vương Bích Ba mỉm cười, “Ta muốn biết, hai vật Nguyệt Hải Kim Thuyền cùng Thánh Võ Hoàng Phổ, rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?”

Vương Bích Ba hỏi xong, Tiểu Đao ngẩng mặt nhìn Tiết Bắc Phàm. Nàng chỉ nghe nói là bảo bối, nhưng cũng không biết còn có ý nghĩa sâu xa gì? Nguyệt Hải Kim Thuyền phỏng chừng là một con thuyền bằng vàng? Mà Thánh Võ Hoàng Phổ không phải võ công bí tịch sao? Chẳng lẽ trước đây đã lý giải sai rồi?

“Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?” Tiết Bắc Phàm tựa hồ cũng không có ý tứ muốn giấu diếm.

“Tất nhiên là nói thật.”

“Nói thật chính là. . . . . . Không có bí mật.” Tiết Bắc Phàm nói xong, thân thủ kéo Tiểu Đao, hướng xa xa chạy đi.

Vương Bích Ba đứng ở tại chỗ, thật sự không đuổi theo —— hắn có thể cùng Tiểu Đao đùa giỡn chơi xỏ, nhưng với Tiết Bắc Phàm lại không được, bản thân xem chừng không bằng hắn. Nghĩ lại, dù sao cũng là “gian thương” không phải sao, chính đạo không được liền đi đường tắt, dù sao không đạt mục đích thề không dừng.

Vì thế, Vương Bích Ba sửa sang lại y phục, xuống nóc nhà, hướng khách điếm ba người của Bắc Hải phái kia đang ở đi tới.

Tiểu Đao theo Tiết Bắc Phàm chạy một mạch, tới bên cạnh tường thành của hoàng cung Quỷ thành, tò mò hỏi hắn, “Này, Nguyệt Hải Kim Thuyền không phải thuyền lớn sao? Thánh Võ Hoàng Phổ không phải võ công bí tịch sao? Còn có bí mật gì?”

Tiết Bắc Phàm nhìn nàng một cái, cúi đầu nói một câu, “Ta cũng không biết.”

Tiểu Đao kinh ngạc địa mở to mắt, “Ngươi không biết, vậy đi tìm làm gì?”

“Đại ca muốn ta tìm.”

“Hắn là đại ca ngươi cũng không phải cha ngươi.” Tiểu Đao bĩu môi.

“Nghe giọng điệu của cô giống như đang ghen.” Tiết Bắc Phàm lập tức hé ra bộ mặt vui vẻ “Không cần lo lắng, tất cả đều là của cô!”

Tiểu Đao cười một tiếng, cũng không tiếp tục hỏi.

Tiết Bắc Phàm giở trò trêu chọc đối với nàng kỳ thật không có tác dụng, người này, phàm là bị truy vấn chuyện gì cũng đều trốn tránh, đơn giản là giở trò lưu manh thật chán ghét. Một chút sơ suất có thể sẽ bị hắn lừa dối, mà Tiểu Đao khôn khéo như vậy, dĩ nhiên liên tiếp nhìn ra sơ hở. Trong lòng mơ hồ nổi lên một vướng mắc, Tiết Bắc Hải kia cáo già lại có năng lực như vậy, vì cái gì lại đánh một vòng lớn tốn sức như vậy chỉ để tìm kiếm hai món đồ kia? Rất khả nghi!

. . . . . .

Bên trong hoàng cung Quỷ thành đèn đuốc sáng trưng, có thể mọi người đang chuẩn bị cho việc tuyển phu.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm ba lượn hai chuyển thì tới một lối rẽ.

Tiểu Đao muốn đi hướng tây, nghe nói nơi đó là phòng ở của Quốc sư, nàng muốn nhìn thấy Quỷ thành đệ nhất mỹ nam tử là cái dạng gì.

Tiết Bắc Phàm muốn đi hướng đông, đó là trạch viện của Đại Tổng quản, hắn đối với mỹ nữ có hứng thú hơn mỹ nam.

Hai người nói vài câu lại ầm ĩ lên, đồng thời, chợt nghe tiếng người truyền đến. Tiết Bắc Phàm một phen lôi kéo Tiểu Đao núp sau tường đá.

Tiểu Đao bất mãn, “Quỷ thành này, đến giả sơn cũng không có một cái!”

Tiết Bắc Phàm nhìn nàng nén giận, vốn biết không nên lại cùng nàng đấu võ mồm, nhưng vẫn không nhịn được đáp trả nàng một câu, “Nếu giả sơn trụi lủi thì sao? Giống như màn thầu. “

Tiểu Đao nghiến răng, tự nhủ ngươi không thể cho ta chút mặt mũi sao? Tức mình nắm lấy cánh tay hắn cắn một miếng.

Tiết Bắc Phàm nhe răng nhếch miệng, cười thầm chính mình tự chuốc lấy cực khổ, da ngứa khó nhịn, bị cắn đến lông tơ dựng thẳng trong đầu còn đặc biệt thống khoái, ngốc thật!

Lúc này, có hai nhóm người từ hai hướng đến đây.

Một đội là thị vệ, cầm đầu là một nam tử. Mặc một thân trường sam thanh sắc, dáng người cao gầy, bởi vì đưa lưng về phía bọn Tiểu Đao, thấy không rõ lắm diện mạo.

Đối diện tới là một đám cung nữ đang cầm chậu và bình bằng ngọc.

Các cung nữ kia hướng thanh sam nam tử kia hành lễ, “Tham kiến Quốc sư!”

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm vừa mừng vừa sợ —— nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, đây là vị tuấn mỹ Quốc sư kia?

Tiểu Đao vươn người cũng không thấy rõ ràng, Quốc sư kia chính là không xoay mặt lại đây, nhìn bóng dáng, cũng bình thường thôi.

“Nữ vương ở đâu?” Quốc sư hỏi nha hoàn.

“Bẩm, Nữ vương vừa mới tắm rửa thay y phục, đang chờ Quốc sư.”

Bọn nha hoàn mỉm cười trả lời một câu có chút hòa nhã làm cho người ta suy nghĩ, Tiểu Đao quay sang Tiết Bắc Phàm nháy mắt một cái —— có gian tình!

Tiết Bắc Phàm lại không cảm thấy như vậy, đám người đi rồi, hắn thấp giọng nói cho Tiểu Đao, “Quốc sư kia phỏng chừng đang lợi dụng Đại Tổng quản.”

“Làm sao thấy được?”

“Hắn đối với nàng căn bản không có hứng thú, một chút hứng thú cũng không có.” Tiết Bắc Phàm xấu xa cười, cố ý nhấn giọng câu thứ hai.

Tiểu Đao lỗ tai nóng nóng, tự nhéo mình không cho suy nghĩ bậy bạ, còn cố gắng nghiêm túc hỏi hắn, “Ngươi làm sao mà biết được?”

“Ta là nam nhân.” Tiết Bắc Phàm nói thật thản nhiên, “Nam nhân tự nhiên biết suy nghĩ nam nhân.”

Tiểu Đao tựa hồ vẫn không tin.

“Nương cô chưa từng nói với cô sao?” Tiết Bắc Phàm cười, “Đây là đạo lý bình thường nhất, nam nữ đều áp dụng được. Nói ví dụ cô không thích một người, đương nhiên sẽ không tôn trọng nàng, đúng không?”

Tiểu Đao gật đầu, “Đúng vậy.”

“Cô nếu có hảo cảm với một người, đồng dạng cũng sẽ tôn trọng nàng, đúng không?”

“Đó là đương nhiên.”

“Cô nếu thích một người, sẽ tôn trọng nàng hơn nữa cũng không cho phép người khác không tôn trọng nàng, có phải hay không?”

Tiểu Đao gật gật, ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm.

“Nửa đêm canh ba, một nữ nhân tắm xong lại ở trong phòng chờ một nam nhân, vốn là chuyện tư mật. Mấy nha hoàn lại dễ dàng nói ra ở nơi đông người như vậy, đừng nói là Nữ vương của một quốc gia, cho dù chỉ là một nữ tử bình thường, cũng quá không tôn trọng.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay, “Vị đại Quốc sư kia đối với việc này một chút bất mãn cũng không có, cô không thấy là hắn không đủ tôn trọng vị Đại Tổng quản kia sao?”

Tiểu Đao cau mày chép miệng như đang cảm thụ một chút tư vị trong lời nói đó, cảm thấy rất có đạo lý, “Nói như vậy, các cung nữ cũng không tôn trọng Nữ vương giả, hay là bị vạch trần?”

“Khả năng cũng không nhỏ, nhưng cũng có thể do nàng bị tước quyền lực.” Tiết Bắc Phàm nói xong, lôi kéo Tiểu Đao theo chân tường hướng tẩm cung của Nữ vương đi tới, trốn dưới cửa sổ phía góc tường nghe lén.

“Vẫn chưa tìm được Hữu Hữu?” Thanh âm của Quốc sư mang theo một tia lo âu.

“Ngươi gấp cái gì, nha đầu xấu xí kia không gây nổi sóng gió gì đâu.” Thanh âm của Đại Tổng quản khi Tiểu Đao miêu tả về Hữu Hữu gì mà đại nữ tử thông minh tháo vát hình như có chút sai lệch. Thanh âm kiều mị vô cùng hung ác man rợ, nghe xong làm người ta nổi da gà, một chút cũng không thích. Tiểu Đao chà xát cánh tay, quay sang Tiết Bắc Phàm nhăn mày nhăn mặt.

“Nữ vương còn chưa có tin tức?” Quốc sư hỏi tiếp, “Hôm nay thám tử ngươi phái đi đã đến gặp ta, không có tin gì?”

“A, ngươi từ bỏ đi là vừa.” Ngữ điệu nói chuyện của Đại Tổng quản có chút không tốt, “Người ta không chừng hiện tại đã tìm được người trong lòng, như thần tiên quyến lữ dạo chơi tứ hải, ai còn nhớ thương ngươi.”

Đại Tổng quản lại nói tiếp giọng điệu có chút cứng rắn, “Nàng không phải không cần Hữu Hữu.”

“Nha đầu xấu xí kia, quên đi! Nàng còn ước gì vứt sớm hơn nữa, đổi lại là ta, ta cũng vậy, vừa ngu vừa dốt.” Đại tổng lời nói hàm chứa vẻ khinh thường, “Còn dám gọi ta là di, nha đầu chết tiệt kia, giống như cố tình nói ta già.”

Tiểu Đao ở chân tường nghe xong ngứa răng, tâm nói ngươi đúng là một độc phụ, không biết giữ miệng! Lại đi nguyền rủa một hậu bối không thù không oán với mình, thật đáng giận!

“Tóm lại ngày mai tuyển phu ngươi phải bỏ hết, nhất định phải làm cho Tiết Hình của Bắc Hải phái trúng cử, biết chưa?” Quốc sư bỗng nhiên phân phó một câu, bên ngoài Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao liền đoán được —— ấy thế mà lại có quan hệ với bọn người Tiết Hình!

“Đã biết, dài dòng, không phải là vài tên giang hồ thôi sao.” Đại Tổng quản nói xong, la lên, “Này, ngươi liền đi như vậy sao?”

“Ngươi ngủ sớm một chút.” Quốc sư bước nhanh ra cửa cung, cũng không quay đầu lại, bộ dạng như muốn chạy trốn.

Tiết Bắc Phàm nhìn sang Tiểu Đao khoa tay múa chân một chút, một bên chỉ chỉ Quốc sư đã đi xa, một bên chỉ chỉ vị Đại Tổng quản kia, như là hỏi, “Theo bên nào?”

Tiểu Đao có điều nghĩ không ra, thậm chí cảm thấy lời nói và việc làm của Đại Tổng quản có chút khác thường. Bình thường nữ nhân có thể đi đến bước này, cũng không thể là người chanh chua lại vụng về như thế được, nói chung vẫn cảm thấy không thích hợp!

Tiểu Đao chỉ chỉ chân tường, ý bảo ở tại chỗ đừng nhúc nhích.

Không ngờ một lúc sau, chợt nghe tiếng mở cửa sổ.

Hai người nhe răng —— nguy rồi, Đại Tổng quản này tâm tình đang tốt, nằm sấp bên giường ngắm trăng, vội vàng dựa sát vách tường vọt đến ngõ nhỏ.

Cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe nàng sâu kín nói một tiếng, “Các ngươi đều tranh giành, tốt nhất tranh nhau đến đầu rơi máu chảy ngươi chết ta sống, cuối cùng ai cũng không chiếm được tiện nghi, nhìn thấy cũng hả giận.”

Tiểu Đao nghe ngữ điệu nàng nói chuyện lại thay đổi, liền hiểu rõ —— nguyên lai Đại Tổng quản này là loại người đa nghi, là cố ý giả vờ.

Sau khi ngọn đèn dầu tắt, Đại Tổng quản cũng trở về nghỉ ngơi, thời điểm Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao đang do dự có nên tiếp tục đi dò xét xung quanh nữa hay không, chân trời vang lên vài tiếng sấm.

Tiết Bắc Phàm biết có thể trời sẽ mưa to, lôi kéo Tiểu Đao ra cửa thành hoàng cung muốn chạy về. Chỉ tiếc vừa nhảy ra tường thành mưa to mưa tầm tã liền trút xuống. Tiểu Đao không mang theo dù, miệng còn than thở, “Ai! Cơn mưa này đến thiệt chẳng có quy tắc gì cả!”

“Cô lần sau có rảnh nhớ thỏa thuận quy tắc với lão thiên gia đi.” Lúc Tiết Bắc Phàm kéo nàng trốn vào một khách điếm, hai người đã ướt như chuột lột.

“Di!” Tiểu Đao xoa tóc, “Đều là vết bùn!”

Tiết Bắc Phàm gõ cửa khách điếm, tiểu nhị còn buồn ngủ nói với hắn, chỉ có một gian phòng hảo hạng, nước ấm không có, muốn có tự mình nấu.

Tiết Bắc Phàm cùng Tiểu Đao cứ như vậy bị bỏ rơi trong một gian phòng của khách điếm.

Tiểu Đao sờ sờ y phục ướt sũng trên người, trợn to mắt, hướng phía trước nhìn Tiết Bắc Phàm, cực kỳ giống một con mèo nhỏ bị ướt nhẹp.

Tiết Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn trời, “Cô đừng nhìn ta.”

Tiểu Đao vươn tay, túm lấy tay áo của hắn, “Muốn tắm!”

“Cùng tắm?” Tiết Bắc Phàm tiếp một câu, quả nhiên ăn ngay một cước của Tiểu Đao, vì thế gã đê tiện nọ sau khi bị đá, vội chạy đi giúp nàng nấu nước ấm.

Lúc Tiết Bắc Phàm trở về, Tiểu Đao đứng sau bình phong chuẩn bị hai dục dũng, dùng ghế hong áo khoác trên chậu than.

Đem hai cái mộc dũng đã pha nước ấm, Tiết Bắc Phàm tự mình quay lại bước vào thùng ngâm mình.

Tiểu Đao hình như không quá yên tâm, liếc mắt xuyên qua bình phong một cái.

“Muốn nhìn lén à?” Tiết Bắc Phàm ngón tay bắn ra, một chuỗi bọt nước rơi xuống trên chóp mũi của Tiểu Đao.

“Ai nhìn lén.” Tiểu Đao xoa xoa cái mũi, “Chỉ là xác định một chút để ngươi không có cách nào nhìn lén ta!”

“Ta làm sao lại đi làm loại chuyện không có nhân phẩm như vậy.” Tiết Bắc Phàm nghe bên kia Tiểu Đao tựa hồ chuẩn bị cởi y phục, đột nhiên tay ở trong nước đảo quanh, tạo thành một chuỗi tiếng nước.

Tiểu Đao ngay lập tức ôm ngoại bào, lại liếc mắt thăm dò một cái, rất cảnh giác.

Tiết Bắc Phàm buồn cười, “Không bằng để ta bịt mắt lại?”

Tiểu Đao cảm thấy cũng được, mới vừa đi ra ngoài một bước, Tiết Bắc Phàm một tay gạt nước trước ngực một khoảng lớn, “Đến, ta không sợ cô nhìn lén, cô cứ trắng trợn mà nhìn!”

“Bốp” một tiếng, một tấm khăn ướt bay qua đập vào mặt hắn.

Tiểu Đao còn buồn bực —— Tiết Bắc Phàm từ bả vai đến trước ngực, có phải hay không có thứ gì đó? Vì sao lại là lạ.

“Ngươi cảm thấy, Đại Tổng quản kia cùng Quốc sư có quan hệ gì?” Tiểu Đao tìm đề tài nói một câu, giảm bớt không khí xấu hổ.

Tiết Bắc Phàm ghé vào vách dục dũng, nhìn thấy Tiểu Đao phía sau bình phong như ẩn như hiện, khóe miệng hơi nhếch lên, “Lợi dụng lẫn nhau gì đó? Khó nói.”

“Bọn họ đặc biệt nhắc tới Tiết Hình. . . . . . Tiết Hình ở trên giang hồ chỉ là nhân vật nhỏ bé, là bởi vì bảo bối của Bắc Hải phái sao? Hay là quan hệ hai bên?”

“Có lẽ đúng.” Tiết Bắc Phàm cũng ngáp một cái, chợt nghe đến bên kia bận rộn một hồi, tiếng nước ào ào, “Cô đang làm gì đó?”

“Gội đầu!” Tiểu Đao nhanh người nhấc chân túm lấy khăn vuốt khô tóc, sau đó ôm quần áo chạy trốn.

Tiết Bắc Phàm vội vàng nhìn thoáng qua, phát hiện y phục đã mặc kín, bĩu môi, “Không thú vị.”

Tiểu Đao trừng hắn một cái, ngẩng mặt lên nghênh ngang hướng giường chạy tới, Tiết Bắc Phàm nhìn xuống. . . . . . Một đôi chân còn đang bên ngoài, ẩm ướt lại lạch bạch bước đi để lại một chuỗi dấu chân.

“Giường chỉ có một cái.” Tiết Bắc Phàm híp mắt, nhắc nhở Tiểu Đao đang ngồi trên giường lau tóc, “Lát nữa chúng ta nằm chung sao?”

“Nghĩ hay thật!” Tiểu Đao cầm gối đầu trong tay, mới phát hiện dục dũng của Tiết Bắc Phàm ngay cách đó không xa, còn không có bình phong che lại, tâm nói, sai lầm sai lầm!

Vươn tay đem rèm thả xuống che lại, Tiểu Đao lau tóc một hồi, tò mò đứng lên, muốn liếc mắt thăm dò một cái.

Tiết Bắc Phàm lúc này đã tắm xong, đang lau lưng.

Tiểu Đao vén rèm lên một chút, cẩn thận liếc mắt một cái, nhìn thấy dáng lưng màu nâu lúa mì, theo bản năng nhìn kỹ một chút. Trên mặt Tiểu Đao, phỏng chừng hiện tại đã đỏ rần, thầm tấm tắc hai tiếng, thật nhẵn bóng lại còn cứng cáp nữa.

Tiểu Đao đang nhìn say sưa, bỗng nhiên thấy Tiết Bắc Phàm quay người lại, bờ ngực lộ ra vui vẻ nhìn nàng, “Nha đầu, không thể nhìn trắng trợn!”

Tiểu Đao vội vàng rụt đầu, dùng rèm giường che lại.

Nhưng mà vừa lúc nãy, Tiểu Đao thấy được từ bả vai trái đến trước ngực của Tiết Bắc Phàm có một vết thương. Khó trách vừa rồi cảm thấy kì lạ, nguyên lai ngực có vết sẹo lớn như vậy, hẳn là rất đau?

Tiểu Đao hoài nghi có phải mình hoa mắt, ló đầu lại nhìn liếc mắt một cái. . . . . . Tiết Bắc Phàm đã mặc gần xong y phục.

“Còn muốn xem?” Tiết Bắc Phàm nhìn nàng cười.

Tiểu Đao chui vào sau rèm, tiến vào trong chăn ôm gối đầu hỏi, “Trên vai ngươi là bị cái gì? Hình xăm à?”

“. . . . . . Bớt.” Tiết Bắc Phàm trầm mặc một lát, thuận miệng trả lời một câu.

Tiểu Đao bĩu môi, tưởng ta ngốc hả!

“Làm gì có bớt nào dài như vậy.” Tiểu Đao nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Ta thấy là vết sẹo.”

Tiết Bắc Phàm mặc xong y phục, đến bên cạnh bàn ngồi xuống, giống như lúc trước nói sang chuyện khác, “Cô có đói bụng không?”

Tiểu Đao từ trong chăn hé cái đầu ra nhìn hắn, hiển nhiên không đói bụng, hỏi tiếp, “Lúc ngươi còn nhỏ, bọn họ khi dễ ngươi sao?”

Tiết Bắc Phàm ngẩn người, quay đầu lại nhìn, sau một lúc lâu, cười đến vô lễ, “Trọng Hoa hay là Thẩm Tinh Hải lắm miệng? Đúng rồi. . . . . . Là Hiểu Nguyệt lắm miệng nói với cô mới đúng.”

“Đại ca ngươi, thật sự lợi hại như vậy?” Tiểu Đao thật có hứng thú hỏi, “Người không thể không có nhược điểm.”

Tiết Bắc Phàm đem mấy băng ghế ghép lại thành cái giường, nằm xuống, “Nhược điểm đương nhiên là có, là người chắc chắn sẽ có nhược điểm.”

“Thế nhược điểm của Tiết Bắc Hải là cái gì?”

“Nhược điểm của người thông minh vĩnh viễn chỉ có một cái.” Tiết Bắc Phàm ảm đạm cười, “Thông minh bị thông minh hại.”

Tiểu Đao thử thăm dò hỏi, “Đó là ngươi thông minh, hay là đại ca ngươi thông minh?”

Tiết Bắc Phàm hai tay gối sau đầu, ngáp một cái chậm rãi, “Cô nói thử xem?”

“Ưm. . . . . .” Tiểu Đao tựa người vào giường, lộ nửa cái đầu ra khỏi bên ngoài tấm rèm, nhìn khuôn mặt Tiết Bắc Phàm cách đó không xa, bỗng nhiên thực nghiêm túc hỏi, “Ngươi cảm thấy ta thế nào?”

Tiết Bắc Phàm hơi hơi sửng sốt, con mắt nguyên bản đang nhắm lại mở ra, nhìn Tiểu Đao, “Cô?”

“Ta là thông minh, hay là ngu ngốc đây?”

“Cô đương nhiên thông minh.” Tiết Bắc Phàm cũng nghiêm túc trả lời, “Vừa xinh đẹp lại thông minh, còn rất có năng lực.”

“Vậy ngươi có từng lừa gạt ta hay không?” Tiểu Đao thanh âm nho nhỏ hỏi một câu, “Lừa ta, ta còn chẳng hay biết gì, cái gì cũng không biết, có hay không?”

Tiết Bắc Phàm vẻ mặt vô tội nhìn nàng, “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Tiểu Đao thấy vẻ mặt của hắn, hé miệng, giơ một ngón tay ra khỏi rèm chỉ thẳng hắn, mang theo giọng điệu uy hiếp, “Ngươi nếu dám gạt ta, ta cũng không tha thứ ngươi.”

Nói xong, chui vào trong rèm, “Tắt đèn!”

Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng thổi ngọn đèn trên bàn, trong phòng một mảnh tối đen.

Bên ngoài mưa to tựa hồ đã muốn ngừng, nhưng cuồng phong vẫn cứ gào thét.

Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm nguyên bản có thể cùng nhau trở về, chỉ là hai người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, không muốn động. Hai người cứ như vậy lẳng lặng nằm, một người trong rèm, một người ngoài rèm, một nam một nữ, một người ngủ giường một ngủ băng ghế, cách khá xa. Điều duy nhất giống nhau chính là, hai người đều mở to hai mắt, nhìn trần nhà ngẩn người, thẳng đến hừng đông.