[Giang Hồ Chiến Tình Lục] Đoạn Phong

Chương 2




「 Đại sư huynh, tối hôm qua ngươi chạy đi đâu thế? Tại sao bây giờ mới về?」

Vừa bước một chân vào khách điếm, Bạch Ngạn Hải đã nhìn thấy mọi người trong sư môn cùng người của phái Tung Sơn đã tề tụ toàn bộ dưới lầu dùng đồ ăn sáng.

「 Sư phụ, sư nương, sư bá, xin lỗi con về trễ, con đi tìm nơi không người để điều trị nội thương.」 cung kính hướng các trưởng bối giải thích, sau đó mới ngồi xuống vị trí sư đệ đã lưu lại cho mình.

Nghe y nói như vậy, mọi người cũng không nói gì nữa, dù sao thời điểm tu luyện nội lực kiêng kỵ nhất bị quấy rầy, y như vậy cũng không sai.

Chỉ là phu nhân chưởng môn phái Hoa Sơn vẫn nhịn không được mở miệng trách cứ:「 Lần tới muốn đi ra ngoài phải nói với sư nương một tiếng, buổi sáng tìm không thấy ngươi, quả thực lo lắng mất một hồi đâu.」

「 Là đồ nhi để người lo lắng.」 Bạch Ngạn Hải cúi đầu xin lỗi.

Y vốn không có ý định ở lại lâu như vậy, lúc đầu chỉ muốn cùng Quân Dật nói uống rượu nói chuyện phiếm, dự định có thể quay lại khách điếm trước hừng đông. Ai ngờ luyện hóa nội lực của Quân Dật trong cơ thể lại khiến y mất không ít công phu, thật vất vả hoá giải được không sai biệt lắm, đang định thu công, Quân Dật nói phải giúp y canh chừng lại đột nhiên xuất hiện, huy chưởng truyền không ít công lực vào trong cơ thể y, hại y vô duyên vô cớ tăng thêm năm thành nội lực …… Khi y gấp gáp trở về đến nơi, Quân Dật tám phần đã tìm được một chỗ nào đấy hảo hảo bổ sung nội lực bị tổn thất.

「 Được rồi, phu nhân, nó cũng không nhỏ, sao cứ coi nó như tiểu hài tử mà trách cứ mãi, như vậy thể diện của nó trước mặt các sư đệ ở đâu?」 chưởng môn phái Hoa Sơn hoà giải.

Mọi người ở đây nhịn không được có chút cô đơn, bởi vì vẻ mặt vô tội của Bạch Ngạn Hải cùng chưởng môn phu nhân mặt mũi tràn đầy giật mình.

「 Không có biện pháp a! Ai kêu Đại sư huynh luôn thiếu căn cân (ngu ngốc).」 Ngô Khúc Ân cười nhẹ, cũng chỉ có nàng có thể chế nhạo giễu cợt trong lúc chưởng môn nhân nói chuyện.

Không che dấu nổi vui vẻ, từng tiếng cười đầy thiện ý truyền ra, liền khuôn mặt Ngô chưởng môn cũng lộ tiếu dung.

Bạch Ngạn Hải cười khổ, y cũng biết mình ngoại trừ lúc giao thủ cùng người khác còn đâu đều rất dễ dàng phát sinh những tình huống nhỏ, tuy không ảnh hưởng toàn cục, lại cùng hai chữ mơ hồ không thoát được quan hệ.

Cũng may tính cách này không có mang đến cái gì đại phiền toái, chỉ là có đôi chút giận mình để đầu óc mất nhanh nhạy, bằng không có thể biết rõ quang mang ngẫu nhiên hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của Quân Dật là tâm tình gì.

Thời gian dùng cơm chậm rãi tiếp tục, sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người đều trở về phòng thu thập hành lý, chuẩn bị tiếp tục lên đường tới hội hợp cùng phái Hành Sơn.

「 Ngạn Hải, ngươi lại đây một chút.」 Ngô chưởng môn đột nhiên ngăn cản Bạch Ngạn Hải trở về phòng, ngược lại gọi y vào phòng mình.

「 vâng, sư phụ.」

Đi theo Ngô chưởng môn vào phòng, phát hiện sư nương cũng ở, y nao nao.

Sau khi hành lễ dựa theo cho phép của sư phụ ngồi xuống, Bạch Ngạn Hải lẳng lặng chờ hắn mở miệng.

「 Ngạn Hải, ta nhớ lần trước ngươi tới Đường Môn, bị thương khá nặng, khi đó…… là Đoạn Phong cứu ngươi ?」

Nghe thấy chuyện này, Bạch Ngạn Hải mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng không giấu diếm.

「 Đúng là hắn cứu đệ tử, còn thay đệ tử giải độc, mà ngay cả Tiêu Tĩnh Đường cũng là hắn giết.」

Nhớ ngày đó y thoáng một cái đã bị Tiêu Tĩnh Đường hạ loại cổ độc không biết tên, không kể nội lực toàn bộ biến mất, còn suýt không giữ được danh tiết, bị ép làm ra chuyện tình vũ nhục sư môn, may mắn được Quân Dật đến sớm một bước cứu đi ra.

Mà Quân Dật còn thay y bức độc giải cổ, khiến y không đến mức từ một thân võ nghệ trở thành phế vật, nội lực biến mất được vãn hồi trở về, loại dược vật kia cũng được giải…… Thật muốn nói ra, kiếp nạn qua đi, ngược lại y còn lấy được lợi lộc, vô duyên vô cớ có thêm một phần nội lực của Quân Dật, còn có may mắn cùng Quân Dật trở thành hảo hữu — ít nhất y cho rằng là hảo hữu.

Mặc dù nói thái độ Quân Dật đối với y còn chưa thay đổi bao nhiêu, nhưng ít nhất nửa năm qua một đường theo y chạy gần hết võ lâm Trung Nguyên, thỉnh thoảng còn cùng y dùng bữa, ngẫu nhiên cùng y nói chuyện……

Rồi đột nhiên tỉnh ngộ ra bản thân đang nói chuyện cùng trưởng bối, Bạch Ngạn Hải vội vàng thu liễm thần sắc.

Thấy y thất thần rồi lại vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, Ngô chưởng môn dừng một chút, làm bộ không phát hiện, nói:「 Ngạn Hải, bây giờ ngươi còn giữ liên lạc với hắn ?」

「…… Ân!」 cho dù cảm thấy ánh mắt sư phụ có chút kỳ quái, Bạch Ngạn Hải vẫn lựa chọn thành thực trả lời.

Nghe y trả lời như vậy, Ngô chưởng môn trầm ngâm trong chốc lát.

「 Ngươi liên lạc với hắn bằng cách nào?」

Không cần y liên lạc, Quân Dật căn bản chưa từng cách quá xa, chỉ cần có chuyện, hắn sẽ tự xuất hiện.

Huống hồ y không cho rằng Quân Dật sẽ vì liên lạc của mình mà hiện thân ngoài ý muốn. Nói trắng ra y cũng không kỳ vọng Quân Dật sẽ luôn một mực giúp đỡ mình, mỗi một lần đều tỉnh táo mà nói Quân Dật sẽ không xuất hiện, được cứu lần thứ nhất lại sẽ hy vọng được cứu lần nữa sao?

Nhưng mà…… Vì sao sư phụ lại hỏi như vậy?

Nghi hoặc nhìn trưởng bối tôn kính nhất, Bạch Ngạn Hải không cho rằng đây là vấn đề bình thường.

Nhìn đồ đệ mình dạy dỗ từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên cảnh giới chần chừ giữ ý, Ngô chưởng môn nói không nên lời cảm giác trong lòng là như thế nào.

Một chưởng môn nhân muốn kế thừa phái Hoa Sơn không thể quá dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên hắn một mực hy vọng Ngạn Hải có thể độc lập, có thể khí phách một chút, nhưng Ngạn Hải tựa hồ vĩnh viễn cũng không thấy được ổn trọng cùng ngạo khí, đối với bề trên càng tôn kính cũng không có một chút ngỗ nghịch.

Hôm nay, hắn rốt cục nhìn thấy tia sắc bén nào đó trong mắt Ngạn Hải, nhưng lại sinh ra vì một nam nhân tư cách chính tà khó phân ……

「 Ngạn Hải, những ngày này, tâm tư của ngươi rất loạn a?」 hắn bất đắc dĩ thở dài.

「 Ô?」 không nghĩ tới chủ đề lại bị đổi, Bạch Ngạn Hải giật mình lăng lăng nhìn sư phụ.

「 Đả kích rất lớn sao! Từ lúc ngươi nhận thức La Sát cùng Đoạn Phong, ta biết rõ sẽ có một ngày ngươi không thể nào tiếp nhận nổi sự thật.」

Ưu điểm lớn nhất của Ngạn Hải chính là chấp nhất, mọi việc đều nhất định phải tự mình tìm ra đáp án mới cam tâm, tự mình tìm được hướng đi, từng bước từng bước không cần dựa vào người khác, nhưng đây cũng đồng thời là khuyết điểm lớn nhất.

Thế gian vốn lắm thị phi, rất nhiều chuyện không phân được đúng hay sai, đạo lí đối nhân xử thế cùng áp lực mọi nơi cũng là nhân tố cần suy tính. Những điều này không phải chỉ cần giam mình trong phòng tự hỏi là có thể nghĩ ra đáp án .

Hắn thu dưỡng Bạch Ngạn Hải đã hơn hai mươi năm, đương nhiên nhìn ra được hoang mang cùng thất vọng trong mắt đứa trẻ vẫn được mình coi như nhi tử kia.

Từ thân thế của La Sát cùng Đoạn Phong, hắn không biết Bạch Ngạn Hải đã nhìn thấu mấy phần sự thật mà võ lâm chính đạo muốn che dấu, mỗi cái tên thật sự là một chân tướng.

Chân tướng, câu nói đầy châm chọc, nhưng cả chốn võ lâm từ đầu đến cuối vốn được dệt từ dối trá, đó mới là sự thật được thừa nhận, về phần chân tướng lại có mấy người quan tâm ?! Nói trắng ra, muốn có chỗ dựa trên võ lâm, chân tướng căn bản không trọng yếu. Nhưng Ngạn Hải không phải là nam nhân sẽ chấp nhận cách nói như vậy, y so với bất luận kẻ nào tồn tại trên võ lâm Trung Nguyên càng muốn 「 sự thực 」, cho nên y không cách nào tiếp nhận……

Bạch Ngạn Hải nhìn thẳng vào Ngô chưởng môn, sau nửa ngày lại cúi đầu, nhưng không có xin lỗi, đơn giản y không cho rằng mình đã sai, chỉ là cảm thấy khó chịu.

Y…… Khiến cho sư phụ thất vọng rồi ?

Ngô chưởng môn biết khẩu khí của mình có chút nghiêm khắc, đồ nhi vốn kính trọng hắn kia cũng chỉ biết câm miệng nghe mắng, một chữ cũng không nói. Vì vậy hắn hoãn lại khẩu khí nghiêm túc, tiếp tục hỏi:「 Ngạn Hải, con tìm ra đáp án sao?」

Nửa năm trôi qua, tuy hai sư đồ ít gặp mặt, đều tự tại bôn tẩu tứ phía, nhưng mỗi lần tương kiến, hắn thế nhưng lại nhìn ra được, mê hoặc cùng đau thương trong mắt Ngạn Hải dần dần tăng thêm……

「 Không, còn chưa có.」 Bạch Ngạn Hải cúi đầu xuống, nhìn cốc nước trà tĩnh lặng.

Cái gì là sự thật? Cái gì là chân tướng? Giữa chính đạo cùng tà đạo, y không tìm thấy lòng tin của mình.

Tiểu ác còn dễ nhận, đại ác lại mơ hồ khó phân biệt.

Giết người là ác, nhưng vì báo thù cho nhân thân phụ mẫu, mà sau khi hai tay nhuốm đầy máu tươi của hơn mười kẻ cường đạo lại nghẹn ngào khóc rống, thì có gì sai?

Cướp đoạt là ác, nhưng mà thôn nhỏ kia gặp thiên tai nên xảy ra nạn đói mấy năm liên tục, vì tiểu hài tử trong nhà, ngoại trừ cướp đoạt không còn con đường nào khác, nguyên một đám nạn dân xanh xao vàng vọt cầm cuốc đi cướp bóc, muốn hắn phải nhẫn tâm chém giết như thế nào?

Diệt trừ kẻ giết người, diệt trừ đạo phỉ…… Võ lâm chính nghĩa, thảo phạt chính là tăng thêm hại người hay người bị hại?

Càng tiếp xúc sâu đến sự thật, bàn tay cầm kiếm càng không nắm chắc……

Thứ tận mắt nhìn thấy không nhất định là tất cả, đạo lý y biết cũng không nhất định chính xác toàn bộ, thế gian tuần hoàn tất có nhân quả, nhưng nhân quả này phàm nhân há lại có thể dựa vào loại nhận thức nông cạn mà tuỳ tiện bình luận?

Lúc trước, bản thân bị trọng thương tại Đường Môn, y không cách nào nhúc nhích đã từng hỏi:『 Vì sao, nhất định phải giết người ?』

Mà nam nhân một thân khí tức đạm mạc kia, một mặt đen dược thuốc đã đun xong bưng cho y uống, một mặt lẳng lặng trả lời:『 Bởi vì không muốn bị giết.』

Hài tử dưới sự khống chế của Thập đại ác nhân từ nhỏ đã trở thành vật hy sinh, chẳng lẽ tội này thật sự không thể tha?

Y…… Chính là không hiểu a……

Giữa suy nghĩ thiên hồi bách chuyển, Ngô chưởng môn vẫn đang nói chuyện:「 Ngươi thất vọng đi? Tiền bối cũng không phải đáng giá tôn kính như thế, cái gọi là sự thật lại chỉ là lời đồn đại để khuyếch trương thanh danh, như vậy khiến ngươi khó chịu?」

「…… Vâng」 Y cũng không muốn giấu diếm sư phụ, cho nên thấp giọng nói:「 Thật có lỗi, sư phụ.」

「 Không cần xin lỗi, ngươi vẫn làm rất tốt, so với chúng ta cũng hảo, ta vẫn cho rằng nếu để ngươi kế thừa vị trí, nhất định có thể khai phá ra một phen hào khí mới, bởi vì ngươi không chiến đấu vì danh lợi, mà đều là vì trừ gian diệt bạo bảo vệ kẻ yếu, trợ giúp người thiện lương….. Nhưng chính vì tâm ngươi quá chính trực, cho nên khi biết rõ chân tướng càng khiến cho ngươi khó chịu a?!」

Năm đó, trong đại điện Tình Vụ, La Sát cùng Đoạn Phong trước sau lên án, âm thanh nhuốm đầy nợ máu, chưởng môn các phái nghe được đến tái sắc mặt.

Bọn họ biết mình sai, lại không thể thừa nhận cái sai này.

Bởi vì đó là đạo Nho của võ lâm chính thống, muốn duy trì chính nghĩa dù phải hy sinh người khác, cũng phải do chính mình thừa nhận tội nghiệt này.

「…… Sư phụ, tạo ra sự thật kia, là tất cả các tiền bối ngầm đồng ý?」 Bạch Ngạn Hải nhịn không được bật lên hỏi:「 Chính đạo nhân sĩ sở tác sở vi (làm chuyện theo ý muốn, tự tung tự tác), lại có bao nhiêu người thật sự là vì giúp kẻ yếu cùng chính nghĩa? Quá khứ ta từng nhận định phàm là kẻ gian tà đều phải diệt trừ, nhưng sự thật lại chẳng khác gì kẻ không tội ác nào không làm?」

「 Ngươi cho rằng không đúng sao?!」

「 Con bắt đầu không xác định, chân tướng cùng sự thật, con rốt cuộc biết ai đúng?!」 mà người lại là bị thao túng?!

Bạch Ngạn Hải khổ sáp nghĩ, mục quang dừng lại tại băng vải trên hai tay, nhớ tới đêm qua, Quân Dật vẫn dùng khẩu khí lạnh nhạt không sao cả mà không được tự nhiên an ủi y, khi băng bó cho y thì ôn nhu.

Ít nhất, thực sự chỉ là ít nhất…… 「 La Sát 」 Phong Diệc Kỳ, vì một phần tình nghĩa mà thà rằng tự mình hại mình, vì một phần tình cảm mà cam nguyện thiêu đốt tất cả của bản thân, cùng「 Đoạn Phong 」 Tịch Quân Dật đã buông tha cho hết thảy, chỉ lẳng lặng chờ đợi tính mạng kết thúc…..

Không nên bị truy sát vô tình như vậy……

Ngô chưởng môn không nói nhiều, với kinh nghiệm giang hồ phong phú hắn đương nhiên biết rõ có nói cái gì nữa cũng vô dụng .

Vô thanh vô tức thở dài, hắn đưa tay.

「Được rồi, sư phụ không còn việc gì, ngươi đi ra ngoài đi! Thu thập xong hành lý, có chuyện muốn ngươi đi làm !」

「 vâng, sư phụ, đồ nhi xin cáo lui trước.」 Bạch Ngạn Hải hướng sư phụ sư nương hành lễ rồi từ từ lui  về sau rời khỏi gian phòng.

Ngô chưởng môn trong phòng nhìn ván cửa khép lại, đáy mắt tức thì loé lên sắc bén không rõ, Ngô phu nhân thì sâu kín thở dài.

「 Phu quân, thực sự chỉ có thể làm như vậy sao?」 làm như vậy, đứa nhỏ này sẽ hận bọn họ?

「…… Chúng ta không có lựa chọn nào khác.」

Một mình đi trên quan đạo, Bạch Ngạn Hải vẫn còn có chút hạo nhiên (mơ màng) phát ngốc.

Đêm qua, nói chuyện cùng sư phụ cũng không giải quyết được gì…… Sư phụ chờ y hảo, không miễn cưỡng, người, chỉ là để cho chính mình hảo hảo ngẫm lại.

Sáng sớm hôm nay, y lại lần nữa một mình bước trên con đường đến Tứ Xuyên.

Y vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao y phải đi con đường riêng, mà sư phụ cũng không nhắc lại chuyện y còn liên lạc với Quân Dật hay không……Lời nói khác biệt quá lớn cứ như giữa nước sông với nước biển cùng với việc không đưa ra kết luận cuối cùng khiến y cảm thấy rất nghi hoặc……

Đang suy nghĩ, một thân ảnh xuất hiện trước mặt, y dừng lại, ngẩng đầu, sau đó ngơ ngác đứng đấy.

「 Hải.」

Người trước mắt là Tịch Quân Dật, gần đây lúc không có người hắn sẽ hiện thân, vẫn là một thân trang phục sẫm màu, tóc dài tuỳ ý buộc phía sau, bởi vì ngược gió mà tung bay……

「 Quân Dật? Làm sao vậy ?」 quan tâm hỏi thăm, đem suy nghĩ phức tạp trong đầu mình quăng đi, y hiện tại chính là cần lo lắng đến sự khác thường của Tịch Quân Dật.

「 Đi đâu?」 Tịch Quân Dật nhìn thấu quan tâm hiện lên quá mức rõ ràng trên hai đầu lông mày của y, khuôn mặt lạnh lùng có chút buông lỏng.

「 Đường Môn.」 Bạch Ngạn Hải buông tay nhún vai.

「 Một mình ngươi?」 lần này ngữ khí không hề vững vàng, Tịch Quân Dật có loại xúc động muốn đánh người.

Lần trước y còn suýt chút nữa bị Tiêu Tĩnh Đường đánh đến hấp hối nằm bẹp trên giường, hắn vì cứu y….. Không tiếc…… Tiểu tử không học cái khôn này hiện tại lại có hào hứng một mình xông vào cấm địa Đường Môn?

「 Lần trước là vì có quá nhiều người, một mình ta so ra sẽ không thu hút chú ý của kẻ khác.」 Bạch Ngạn Hải nói ra băn khoăn của sư môn, sau đó cảm thấy Tịch Quân Dật hiếm có chút biểu lộ lo lắng đến đỉnh đầu đầy mây đen, khó được thông minh bổ sung một câu,「 Ta chỉ đi tìm hiểu tình báo, xác định xong sẽ liên lạc với sư phụ sư bá, đến lúc hành động sẽ có nhiều người, ngươi đừng lo lắng.」

Lo lắng? Nếu hắn chỉ lo lắng, đi theo là được rồi, cần gì phải hiện thân?! Tịch Quân Dật tràn đầy bất đắc dĩ chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

「 Đừng đi.」

「 A?」 Bạch Ngạn Hải nhịn không được muốn xác định lại có phải bản thân thật sự vừa nghe thấy hai chữ.

「 Đừng đi.」 Tịch Quân Dật rất hợp tác khi nhìn mặt mũi y tràn đầy hoang mang thì nói lại lần nữa, tuy nhiên hắn cũng nói được cực kỳ không tự nhiên.

Hắn khi nào thì nhàm chán đến mức chủ động can thiệp vào quyết định của người khác?

「 Tại sao ta không nên đi?」 Bạch Ngạn Hải hỏi, sau đó bước sang phía bên cạnh.

Mặc kệ nói như thế nào, hai nam nhân đứng ở giữa quan đạo nói chuyện thật là đường đột.

「 Tại sao ngươi nhất định phải đi?」 bước theo y — trên thực tế đã quen với việc Bạch Ngạn Hải làm chuyện của mình thì hắn đi theo phía sau, Tịch Quân Dật cũng hỏi.

「 Bởi vì Đường Môn gần đây rất mờ ám. Lần trước nhờ hồng phúc của ngươi, thật vất vả Đường Môn mới an phận một chút, hiện tại lại truyền ra……」

Bên tai nghe Bạch Ngạn Hải không ngừng giải thích hết sức kỹ càng, mặc dù biết nên cao hứng vì y đối với mình không có một tia dấu diếm, Tịch Quân Dật cũng chỉ có cảm giác ảo não tại sao nửa năm trước mình không diệt Đường Môn.

Sớm diệt bọn chúng, hiện tại sẽ không cần lo lắng vì những thứ không đáng này. Thật sự là ngàn vàng khó mua một lần biết trước …… Hắn mà biết như vậy đã chẳng làm a!

「 Nói sau a…… Ngô!」 bị một bàn tay che miệng của mình, Bạch Ngạn Hải an tĩnh lại, dùng đôi mắt vô tội nhìn Tịch Quân Dật đang đau đầu.

「 Hải, lần này đi Đường Môn, ngươi sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.」

Hắn phải ngăn cản hành động lần này, bởi vì trong đáy lòng cảm thụ được điềm xấu càng ngày càng mạnh.

Dựa vào phần dự cảm này, đã không biết bao nhiêu lần hắn né được hung tàn của Thập đại ác nhân, tránh thoát vô số ám khí, bởi vậy hắn tin tưởng không chút nghi ngờ. Mà hắn, cũng không muốn để Bạch Ngạn Hải chết, chỉ đơn giản như vậy, cho nên hắn phải ngăn cản — hoặc lựa chọn đi theo.

「 Ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng?」 Bạch Ngạn Hải lại ngẩn ngơ.

「 Ân!」

「 Làm sao ngươi biết ?」 chẳng lẽ y không biết Quân Dật còn có thể bói toán.

Tịch Quân Dật chỉ trầm mặc.

Hắn không muốn giải thích chuyện lên quan đến mình, phiền toái, hơn nữa một trong những quy tắc bảo vệ tính mạng, chính là vĩnh viễn đừng cho những người khác biết bản thân đang nắm giữ vài phần lợi thế. Bởi vậy cho dù biết rõ Hải là đáng giá tín nhiệm, hắn cũng không muốn tốn nước miếng đi giải thích. Huống chi, cho dù hắn nói, trên đời có mấy người sẽ tin tưởng?

「 Được rồi! Ngươi bởi vì nhân tố nào đó cho nên biết rõ ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ngươi không muốn cho ta biết, đúng không?」 phát giác hắn đang giữ ý, Bạch Ngạn Hải bất đắc dĩ buông tay.

「 Ân!」

Nói ra thực thẳng thắn, muốn y tiếp lời thế nào đây? Nhìn sắc mặt Tịch Quân Dật vẫn như thường, Bạch Ngạn Hải rên rỉ một tiếng ngồi xuống.

Tịch Quân Dật đứng phía trước dáng người cao ngất, lại hiếm thấy mặc phục sức văn nhân, Bạch Ngạn Hải hiển lộ tư thái thân trường ngọc lập, hiện tại lại ngồi xổm trên mặt đất, lẩm bẩm lẩm bẩm vô cùng đau đầu.

Y thật sự là một trong những đại hiệp tuổi trẻ có tiếng nói cao nhất của chính đạo?!

Vừa nảy ra ý nghĩ này, trong nháy mắt Tịch Quân Dật minh bạch lời của cổ nhân 「 tiếng đồn không thể tin 」 là có ý gì .

Nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt– hắn thật sự rất rất lâu rồi không có loại cảm xúc này, cứ như vậy biểu hiện lãnh đạm chờ đợi Bạch Ngạn Hải thoát khỏi mớ suy nghĩ không hiểu nào đó.

Hoả cầu trên không trung chuyển dần từ hướng đông lên đến đỉnh đầu, Tịch Quân Dật bắt đầu lo lắng có nên cưỡng chế bắt người chạy đi trước khi mình bị phơi nắng đến hôn mê hay không, Bạch Ngạn Hải rốt cục hoàn hồn .

Nhưng y vừa mở miệng nói câu đầu tiên liền khiến cho Tịch Quân Dật hối hận bản thân rỗi hơi chõ mõm vào, tự tìm khổ —

「…… Ngươi đang giúp ta che nắng sao ? Cám ơn.」 ngẩng đầu mới phát hiện thân ảnh Tịch Quân Dật tà tà bao phủ lên mình, làm y không bị ánh nắng gay gắt chiếu vào, Bạch Ngạn Hải cười nói tạ ơn.

Cái này cùng lời nói lúc trước một chút quan hệ cũng không có…… Tịch Quân Dật xoa bóp cổ tay phát hiện, cùng Bạch Ngạn Hải câu thông, sự ngắn gọn giản lược của hắn căn bản không cách nào phát huy.

Càng về sau, càng có xu thế bị dắt mũi.

「 Hải, ngươi muốn đi Đường Môn ?」 bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể hảo hảo hỏi lại lần nữa.

「 a…… Cái kia a……」

Cái gì gọi là cái kia a?! Vô thanh vô tức thở dài, gần đây trên khuôn mặt bình tĩnh vô ba của Tịch Quân Dật luôn xuất hiện một tầng bất đắc dĩ.

Hậu quả quá mềm lòng, là bản thân vĩnh viễn cũng không bỏ xuống được cái người khiến tâm hắn không cách nào bảo trì đạm mạc này sao? Hắn cũng không còn chuyện khác, đi theo y tổng không có khả năng xảy ra vấn đề lớn nào? Chỉ cần không phải chính diện đấu với Huyết Phách, muốn hắn mang theo Bạch Ngạn Hải an toàn thoát ra cũng không phải là việc khó.

Nhìn ra bất đắc dĩ rõ ràng của Tịch Quân Dật, không hiểu sao Bạch Ngạn Hải phát hiện bản thân có chút đỏ mặt.

Dường như…… Ở nơi nào đó, một lúc nào đó đã từng nhìn thấy vẻ mặt này của Quân Dật…… Hơn nữa sẽ làm y có chút thẹn thùng…… Y thật sự là điên rồi!

Vẫy vẫy đầu, không có chú ý tới động tác của mình làm cho dung túng bất đắc dĩ trong mắt Tịch Quân Dật càng sâu sắc, y chăm chú suy tư một chút, trả lời khẳng định:「 Ta muốn đi, ta phải kết thúc nghĩa vụ ta nên làm, nói cách khác, đối với những người trước kia đã chết dưới kiếm của ta quá không công bằng.」 cho dù y đối với cái gì gọi là chân tướng cảm thấy hoang mang; Cho dù y đối với thị phi thiện ác cảm thấy mê võng, nhưng ít ra y khẳng định Đường Môn tàn nhẫn giết người ảnh hướng đến dân chúng bình thường là không được phép …… Cho nên, y chỉ có thể lựa chọn tiếp tục vung lên trường kiếm đã nhuốm máu trên tay.

Tịch Quân Dật tựa hồ nhìn thấu điều gì, không nói gì kéo Bạch Ngạn Hải khỏi mặt đất, rồi buông ra đi  hướng đến quan đạo.

「 Quân Dật?」 hắn khi nào thì thích do dự? Nghi hoặc cứ nghi hoặc, Bạch Ngạn Hải thường xuyên bị sư đệ sư muội buông bỏ mà chạy trước thật cũng không có bất luận ý tứ phản đối nào.

Tịch Quân Dật buồn bực không lên tiếng, tiếp tục đi lên phía trước.

「 Ai ai, sao phải vội vã như vậy? Muốn đi tiếp đến Đường Môn, đằng trước có bán ngựa…. A!」 người phía trước đột nhiên dừng bước, Bạch Ngạn Hải chưa kịp định thần dừng lại, một đầu tiến lên liền đụng vào sau lưng Tịch Quân Dật, sau đó trong nháy mắt giác ngộ mình sẽ bị đánh bay — nếu như ngay cả đụng vào mạch môn cũng nguy hiểm đến tính mạng, trực tiếp đụng vào yếu huyệt trên lưng không phải chết chắc rồi?!

Xoay người vừa vặn nhìn rõ ràng bộ dáng 「 thong dong hy sinh 」 chờ chết của y,  Tịch Quân Dật vừa nghi hoặc vừa không biết nên khóc hay cười, trực tiếp thân thủ búng một nhát vào trán Bạch Ngạn Hải.

Y một bộ nhắm mắt chờ chết là làm cái gì?! Chí ít phải có chút phản kích hoặc có ý thức cầu cứu được không?!

「 A!」 Bạch Ngạn Hải che trán, trừng mắt kháng nghị nhìn Tịch Quân Dật.

「 Như thế nào?」 còn dám không phục?

「 Ngươi có biết hay không vì ngươi luyện ám khí nên lực ngón tay rất mạnh a?」 xoa xoa nơi vừa bị búng, Bạch Ngạn Hải phàn nàn.

「 Hừ!」 không thưởng y một cái ám khí đã không sai rồi! Lại còn chờ chết?!

「 Ngươi hại ta thiếu chút nữa sái cổ.」

「 Có khả năng ?」 suy một tiếng khinh thường.

「 Tại sao không có khả năng, là do ngươi đi trước đột nhiên dừng lại !」 trời ạ! Bao nhiêu năm rồi y không còn bị búng lên trán như vậy nữa.

「 Đáng đời.」 ai kêu đi không nhìn đường.

「 Là ngươi buông ra ta trước!」 Bạch Ngạn Hải ảo não nói thầm.

……

Hai người cứ thế nói qua nói lại những lời vô nghĩa, Tịch Quân Dật càng về sau mới phát hiện Bạch Ngạn Hải có thể từ những câu nói ngắn gọn của hắn phân biệt rõ ràng ý tứ muốn biểu đạt, nhưng hắn không cho là ngỗ ngược.

Đột nhiên, Bạch Ngạn Hải vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.

「 Quân Dật.」 kinh ngạc dần dần biến thành tiếu dung.

「 Ân?」 làm sao vậy?

「 Ngươi hiện tại đang cùng ta đấu võ mồm đúng hay không?」

Hắn cùng y…… đang …… Đấu võ mồm……?!

「……」 tính sai!

「 Nhé? Chúng ta vừa mới vậy coi như là đấu võ mồm ?」

「……」 không để ý tới y.

「 Ngươi cuối cùng cũng có biểu hiện phù hợp với tuổi của mình!」

「……」 liếc Bạch Ngạn Hải một cái, Tịch Quân Dật tiếp tục giữ yên lặng.

Cao hứng thành như vậy làm gì? Hắn chẳng lẽ không biết, một mặt hắn biểu hiện ra phù hợp với độ tuổi, còn có thể cùng y vui vẻ hỗ động, cái này tỏ vẻ — Hải tuy lớn hơn so với hắn vài tuổi ở phương diện nào đó mà nói, là quá mức……

Thôi, trong lòng biết rõ ràng là được rồi, không cần phải nói ra.

Đường nhỏ trên núi, cây cối xanh ngắt ngăn cản ánh mặt trời, hương thơm đặc biệt của cây cối làm cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, thanh âm hoạt động của tiểu động vật cùng tiếng chim hót tựa hồ phủi đi hết thảy phiền não.

Ở trong hoàn cảnh như thế, mặc cho ai đều nên có tâm tình tốt đẹp chính là — chỉ cần không có phát sinh bọn sơn tặc ngu xuẩn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Thừa dịp Bạch Ngạn Hải có ý đồ cùng đối phương 「 giải quyết hòa bình 」 từ từ hạ mình cùng nói chuyện, Tịch Quân Dật rảnh rỗi không có chuyện gì làm trong đầu không khỏi loại ra một vài nguyên nhân khiến bọn họ rơi vào những công việc vụn vặt như của nhà nông này.

Mục đích của bọn họ hẳn là thăm dò rõ ràng tất cả giao dịch cùng hướng đi của Đường Môn?!

Đã như vậy, dọc đường đi tại sao phải hao tổn thời gian ở loại địa phương quỷ quái này? Hay là nói Bạch Ngạn Hải thật sự trời sinh có tấm lòng hiệp nghĩa, không thể không động phải một chút việc nhỏ xằng bậy?

Dựa vào thân cây, hai tay ôm ngực, Tịch Quân Dật cúi đầu trầm tư cố gắng suy nghĩ xem rốt cuộc mấy ngày nay bọn họ đã làm những gì.

TâyNamthập lục bang mạc danh kỳ diệu cản trở, năm sơn trại nhảy ra khiêu chiến, còn có ba cái không rõ là gì cũng lao đến….. Hơn nữa mỗi một lần tựa hồ cũng chỉ vì một ít tạp vụ lông gà vỏ tỏi — không phải đi trợ giúp người qua đường bị cướp, chính là ngăn cản đối phương hành động, tính ra tối thiểu cũng đã phá hủy ba kế hoạch hoàn hảo của Huyết Phách…… Mấy lần đến đều giống nhau, khuôn mặt vốn bình bình đạm đạm của Tịch Quân Dật bắt đầu có chút xanh, bên tai nhưng vẫn vọng lại một đống lời nói không có ý nghĩa cũng không hề thay đổi.

「 Xú tiểu tử, ngươi có biết huynh đệ chúng ta là ai không?! Cả thôn trang này đều là do chúng ta cai quản, ngươi chưa từng nghe qua danh hào của Khê Sơn tứ bá? Chú ý……」

Tiểu giác sắc cũng chỉ có thể nói mấy lời ít ỏi không biết là nghe được từ chỗ thuyết thư tiên sinh nào?

「 Mặc kệ ngươi là ai nhanh dừng cái thủ đoạn nhàm chán này lại…..」

Vì sao phương thức khiêu chiến không hề có sáng tạo, phương thức chõ mõm vào cũng không có ý mới?

Tia kiên nhẫn cuối cùng bị dùng hết, nói không nên lời là cảm giác gì, Tịch Quân Dật nhổ ra cỏ xanh vẫn nhai để giết thời gian, nheo mắt nhìn về phía kẻ đáng thương đã hại tâm tình hắn cực kỳ kém —

「 Các ngươi không nên liên luỵ…… A!」 lời cảnh cáo nghĩa chính từ nghiêm (lý lẽ đúng, lời nói nghiêm túc) biến mất cùng với thân thể bay theo đường vòng cung hiện lên từ con mắt bên trái bay sang bên phải, biểu tình nghiêm túc của Bạch Ngạn Hải nhìn cường đạo bị mãn thiên phi vũ sau, chuyển sang dở khóc dở cười.

Lại nữa rồi, xem ra mấy ngày nay Quân Dật rất nóng nảy đó!

Đương nhiên, có lẽ y mới là người phải phụ trách toàn bộ.

Bởi vì y không dễ dàng tha thứ bản thân khi thấy việc ác phát sinh lại lờ đi, vì cuộc sống mà trở thành hảo hán lục lâm đi cướp đi đoạt, hoặc trở thành kẻ trộm còn có thể tính toán. Nhưng là cường đạo giết người hoặc những hung thần ác sát vâng lệnh Huyết Phách muốn đi tiếp ứng các kế hoạch khác, thân là đại đệ tử phái Hoa Sơn y vô luận thế nào cũng vô pháp khoanh tay đứng nhìn, coi như mình bên này nhân cô thế cô cũng phải trông nom cùng quan tâm.

Trải qua nửa tháng, một mình chống đỡ rắc rối quả nhiên khiến y thêm nhiều vết thương, mà mỗi lần Tịch Quân Dật đều thờ ơ lạnh nhạt đến cuối cùng lại thường thường trở thành người chính thức phụ trách diệt trừ côn trùng có hại.

Bạch Ngạn Hải cười khổ nhìn Tịch Quân Dật giống như lang nhập bầy cừu đánh đến nhàm chán, mơ hồ biết rõ hắn bởi vì vết thương trên người y chưa lành mới「 người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp 」 ra tay cùng những tiểu giác sắc này chơi đùa, bằng không y theo tính tình Tịch Quân Dật, hắn khinh thường so đo cùng tiểu mặt hàng.

Tịch Quân Dật ở bên cạnh tự tay giáo huấn đầu lĩnh cường đạo cũng rất bất đắc dĩ.

Ngay từ đầu, hắn chỉ nhất thời mềm lòng, không quen nhìn Bạch Ngạn Hải mang theo chân trái có một miệng vết thương thật dài đang đổ máu còn một mình tác chiến, loay hoay giết địch, cứu người, như ngọn nến bị đốt hai đầu cho nên thuận tay hỗ trợ làm thịt môn chủ cùng bốn vị trưởng lão của Sát Hổ môn, để y tiện lợi cứu ra nữ nhân cùng tiểu hài tử bị bắt. Sạch như vậy còn chưa đủ, Bạch Ngạn Hải bắt đầu hy vọng hắn không cần phải giết những người không đáng tội chết, ít nhất cũng không cần phải giết đến quá huyết tinh, khiến cho dân chúng vô tội bị cuốn vào gặp ác mộng.

Được một tấc lại muốn tiến một thước! Đối địch còn muốn lưu người sống? Yêu cầu thật đúng là nhiều!

Kỹ thuật giết người của hắn đã là mộc mạc không khoa trương nhất trong bốn người, không như Phong Diệc Kỳ giết người lập tức thấy cốt, cũng không như Tuyệt Hồn trong khoảnh khắc sẽ dùng đao phân thây tướng địch, lại càng không ngoan độc như Huyết Phách khiến cho người ta bị cổ độc cắn xé chí tử…… Thực sự chỉ là dùng ám khí bắn thủng mấy lỗ mà thôi, liền máu đều không phun quá nhiều, còn chưa đủ đơn giản?

Dưới thiên hạ này chỉ có Bạch Ngạn Hải có đảm lược tử đối với hắn yêu cầu đông yêu cầu tây, cũng chỉ có y hoàn toàn không sợ hắn — đương nhiên mặc kệ cái kẻ bình thường vẫn quái đản giống như con báo La Sát — Phong Diệc Kỳ kia. Bởi vì kẻ đó luôn hướng về phía hắn gọi ầm ĩ, ngoan tâm nếu hắn không theo liền rút kiếm chém người, mà không phải như Bạch Ngạn Hải tin tưởng chắc chắn sẽ làm theo….. Đối với loại tình huống này, đáy lòng có ý kiến thì có ý kiến, hắn vẫn khuất phục dưới đôi mắt quá mức thẳng thắn chân thành, ngoài ra một chút cũng không có nhượng bộ mấy lần.

Nhưng có lẽ là hắn đánh giá cao tâm tính cùng tu dưỡng vốn đã không quá tốt của mình, hiển nhiên tâm cảnh của mình không lạnh lùng như vẫn nghĩ, mỗi một lần thỏa hiệp tựa hồ khiến cho tính nhẫn nại của mình dần dần mất đi hầu như không còn, gần nhất mấy lần Bạch Ngạn Hải vừa mới mở miệng, đối phương kêu gào không đến ba câu, liền bị hắn đạp bay, hoặc đánh đến té sấp trên mặt đất — hơn nữa hắn ra tay theo bản năng, hoàn toàn không có suy nghĩ.

Quan niệm của hắn rất đơn giản, động thủ đã thành thói quen, cần gì lãng phí thời gian.

「 Cút đi!」 ánh mắt lạnh như băng tăng thêm sát khí lãnh túc, trong ba giây làm cho đoàn cường đạo đang bàn sinh ý chạy trối chết.

「 Không có việc gì ……」 Bạch Ngạn Hải chính quay đầu lại muốn trấn an người đi hái thuốc vừa được cứu, lại phát hiện trong đám người chạy trốn cũng bao hàm cả người bọn họ phải cứu, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

Đang tại tính toán bản thân hôm nay giết bao nhiêu người, từ nay về sau phải làm thế nào để đề phòng đối phương trả thù…… Tịch Quân Dật trong đầu có rất nhiều vấn đề chính là lẳng lặng trở lại phía trước người Bạch Ngạn Hải, dùng ánh mắt hỏi thăm bất đắc dĩ của y từ đâu mà đến.

「 Không có gì, chỉ là ta vốn muốn hỏi một chút xem phụ cận có dòng suối nào hay không.」 y rõ ràng nói, bởi vì nếu có một chút ngập ngừng, Tịch Quân Dật sẽ thả ám khí 「 hạ gục 」 dân chúng vô tội đang trốn chết, sau đó kéo người ngã trên mặt đất trở về, chờ hắn chậm rãi hiểu rõ trước sau mới hảo hảo hỏi.

Trời biết lần đầu tiên trước đó y xấu hổ như thế nào khi giải thích cho tiều phu đang hoảng sợ tin tưởng mình thật sự không phải là người xấu, chỉ là muốn hỏi thành trấn phụ cận gần nhất ở đâu……

「 Dòng suối ?」 Biểu tình Tịch Quân Dật có chút khó hiểu, bàn tay chế trụ ám khí chậm rãi buông, lại vẫn không có buông lỏng.

Liếc biểu tình Ngạn Hải, hắn biết nguyên nhân là do lần trước ra tay quá nhanh.

Nhưng mà chỉ nhìn y há miệng gọi phía bên kia nói cái gì chậm đã, dừng tay, chờ một chút, sau đó nhìn mục tiêu càng chạy càng xa…… Hắn thật sự cho rằng trực tiếp ra tay so ra tiết kiệm, bớt việc.

「 Đúng vậy! Dòng suối, cứng rắn đi vài ngày, không muốn tắm rửa?」 Bạch Ngạn Hải kỳ quái nhìn hắn.

Y nhớ rõ Quân Dật không phải rất thích sạch sẽ sao?

Lần trước tại Tình Vụ Phong, lần đầu tiên hai người gặp nhau, Quân Dật chính là đang vội vàng sử lý vệ sinh cá nhân, mấy lần trò chuyện sau cũng đều là ngồi cạnh dòng suối……

Tắm rửa?! Một bên lông mày nhướn cao, ám khí biến mất trong tay áo, Tịch Quân Dật cố gắng duy trì cho mình diện vô biểu tình.

「 Hải.」

「 Ân?」

「 Từ nay về sau khi nào muốn tìm phương hướng, không cần tìm những người khác, hỏi ta là được rồi.」 vòng một vòng, lại một lần nữa hắn thể nghiệm đến cảm giác vô ngữ vấn thượng thiên.

Hoàn hảo hắn chưa ra tay kéo ngược lại người qua đường Giáp vô tội, bằng không đợi cho sau khi Bạch Ngạn Hải mở miệng đem vấn đề hỏi đến tận cùng, hắn không rõ nên đánh chết kẻ ngu ngốc hại mình mất danh dự, hay là đem người qua đường Giáp đang cảm kích kia diệt khẩu……

「 Hỏi ngươi?」

「 Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều mù hướng giống ngươi (không có cảm giác phương hướng)?」 nhàn nhạt chế nhạo, Tịch Quân Dật nhảy lên ngọn cây, đại khái xác định thoáng cái phương vị.

「 Ta mù hướng bao giờ! Việc tìm dòng suối và thôn trấn nhỏ thì liên quan gì đến có mù hướng hay không?!」 Bạch Ngạn Hải đứng dưới tàng cây kêu oan.

「 Ngươi nghĩ chúng ta hiện tại đang ở nơi nào?」 Tịch Quân Dật nhảy xuống cây tức giận lườm y một cái.

「 Ách……」 khí thế thoáng cái ngắn đi một chút.

「 Chúng ta đang ở Vân Nam, mặc dù là mạn bắc Vân Nam, nhưng xác thực là cách Tứ Xuyên một đoạn.」càng không cần đề cập đến muốn trèo đèo lội suối tiến vài lòng chảo Tứ Xuyên như thế nào.

Tuy nói dung túng y, theo y đi loạn mình cũng vẫn hảo sống, chỉ là không nghĩ đến trong nháy mắt trông thấy ám hiệu của Ngũ Tiên giáo trên một gốc cây Mộc Bạch cổ, Tịch Quân Dật thì có loại cảm giác ảo não — sống nhiều năm như vậy,  cảm giác phương hướng của hắn chưa bao giờ sai lầm, lần đầu tiên ra tay liền thua trong lời nói không có vấn đề gì của Bạch Ngạn Hải.

「 Ta…… Là ngươi nói không thể đi đường lớn, chỉ có thể đi sơn đạo!」 bĩu môi, Bạch Ngạn Hải lẩm bẩm.

Y cũng chưa từng xông vào sơn lĩnh phía nam, đó là khung cảnh hoàn toàn khác với phương bắc nơi y sinh trưởng, chẳng những oi bức, cỏ dại dây leo mọc thành bụi, ngay cả đường mòn cũng không có, chỉ có thể hành động bằng trực giác……

「…… Ân hừ!」 là hắn đề nghị, nhưng đó là bởi vì nếu như bọn họ không đi như thế, thì trước khi tiến vào được Tứ Xuyên tìm Đường Môn điều tra, cũng sẽ đắc tội với các lộ nhân mã dọc mà bị băm thành thịt vụn uy súc sinh. Tịch Quân Dật càng nghĩ càng ai oán.

Lại nói tiếp, Tứ Xuyên,  Vân Nam chính là hai thành trấn hắn quen thuộc nhất, bởi vì khảo nghiệm lúc trước Thập đại ác nhân giao cho hắn, điều đầu tiên chính là âm thầm đột nhập vào tổng đà Đường Môn cùng Ngũ Tiên giáo thăm dò ám đạo, hắn đã hao tổn hơn nửa năm ở nơi này……

Để người ta biết có một ngày hắn lạc đường ở đây, đại khái sẽ bị cười chết, sau đó hắn cũng khỏi phải lăn lộn……

「 Vậy hiện tại chúng ta đi hướng nào?」 Vẻ mặt Bạch Ngạn Hải đau khổ, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, hỏi thăm.

Liếc liếc y, Tịch Quân Dật tránh được ánh mắt tín nhiệm cùng cầu cứu của y.

「 Bên kia.」

Bỏ xuống hai chữ, thân ảnh thanh hắc biến mất giữa rừng cây.

「 Làm sao vậy? Nói đi là đi, lại bỏ lại ta một mình……」 thì thào tự nói, Bạch Ngạn Hải vội vàng đuổi kịp.