[Giang Hồ Chiến Tình Lục] La Sát

Quyển 2 - Chương 5




“Uy, ngươi là đồ đệ của Liễu đại ca sao?”

Thanh âm kiều nộn thanh thúy vang lên, Phong Diệc Kỳ cũng không nhúc nhích tiếp tục nhìn dược của hắn.

Đáng giận, sư phụ sắp trở về mà hắn còn không đun xong dược, nữ nhân kia lại vào lúc này đến xem náo nhiệt cái gì?!

Một mặt xác định Liễu Dục Dương còn đang cùng Bạch Ngạn Hải nói chuyện ở bên ngoài, động tác Phong Diệc Kỳ cũng nhanh hơn.

“Uy, ta đang cùng ngươi cói chuyện nha, ngươi tên là gì?” Ngô Khúc Ân bĩu môi, khó hiểu nhìn bóng lưng cự người ngoài dặm.

Như thế nào không để ý tới nàng nha?! Thật vất vả thoát khỏi quản giáo của phụ thân đi tới biệt viện này, còn chưa thấy Liễu đại ca nàng ngày đêm mong nhớ, bóng người thấp thoáng kia đã hấp dẫn nàng, vậy mà người ta lại không để ý đến.

Phong Diệc Kỳ như trước là một cái hũ nút. Hắn không muốn để ý đến nàng không được sao? Vừa nghĩ đến sư phụ là vì những kẻ tài giỏi này mà bị thương khiến hắn tức giận muốn giết người, chính là không được, hắn đã đáp ứng sư phụ ……

Bất đắc dĩ, hắn chỉ hảo thờ phụng tín ngưỡng cao nhất, nhẫn tự quyết!

Ta, cắt phải tay, đau quá!

“Uy, ngươi có nghe không thế?” Dậm chân một cái, nàng cố làm gò má trở nên phấn nộn.

Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên nàng gặp được người vô lễ như vậy. Nàng chính là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, cá tính cũng không phải quá được nuông chiều, hơn nữa còn là hòn ngọc quý trên tay chưởng môn phái Hoa Sơn. Bao nhiêu người đối với nàng sủng ái hữu lễ có hơn, hôm nay lại mất mặt trong tay một tiểu tử?

“Là ngươi quấy rầy ta.”

Không kiên nhẫn xoay người đứng lên, Phong Diệc Kỳ lạnh lùng nói.

“A……”

Ngô Khúc Ân bị tướng mạo hắn nhiếp tâm thần, nhất thời cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn.

Đẹp quá, lần đầu tiên nàng có loại cảm giác… không bằng, người này mỹ không giống nam nhân, ngay cả bọn nàng cũng so ra thất sắc.

Phong Diệc Kỳ bị nàng nhìn đến không được tự nhiên, khẩu khí bất thiện trừng mắt nhìn nàng.

“Nhìn cái gì?”

Ngô Khúc Ân bị mắng thoáng cái hoàn hồn mặt đỏ lên, không vui lầu bầu.

“Hung cái gì, nhìn một chút cũng không làm sao.”

Hắn lại hung nàng? Quá phận!

“Xem đủ rồi, có thể cút!” Nếu không phải sư phụ kiên trì hắn không được tùy tiện động thủ đối với nữ nhân cùng hài tử, hắn nhất định đem nữ nhân kì quái này ra bên ngoài.

“Ngươi, ta cũng không phải tới tìm ngươi, ta muốn tìm Liễu đại ca!” Nàng nghiêng đầu ủy khuất, tự mình đi hướng nội sảnh.

“Đứng lại! Bước thêm một bước ta sẽ giết ngươi!” Phong Diệc Kỳ quát khẽ.

Hiện tại vết thương của sư phụ còn chưa lành, hắn mới không để cho người kỳ quái đến gần sương phòng!

Ngô Khúc Ân bị sát khí của hắn dọa đứng tại chỗ, quyết định cùng hắn so lên.

“Ta mạn phép muốn đi!” Nàng cũng không tin hắn có thể làm thế nào!

Lại đi tới ba bước, có thể động tác khiêu khích làm cho lửa giận của Phong Diệc Kỳ nhất thiêu.

“Muốn chết!” Tay phải chụp tới lá rụng, tập trung nội lực đang muốn ném đi, ống tay áo văn nhân rộng thùng thình mang theo mùi thuốc cuốn lấy thắt lưng hắn, tiếng nói ôn nhu hóa giải sát khí cùng công kích của hắn.

“Kỳ nhi, lại phát giận, không được đâu!” Ngồi xổm sau lưng Phong Diệc Kỳ, Liễu Dục Dương bất đắc dĩ nói.

“Sư phụ……” Ngửa đầu chống lại đôi mắt hơi mang ý trách, Phong Diệc Kỳ miễn cưỡng lùi về phía sau dựa vào trong ngực Liễu Dục Dương,“Ngươi đã về rồi?”

“Ân, mới vừa đến đã thấy ngươi đang tức giận, sư phụ đã nói thân thể ngươi hao tổn, không thể ngồi xổm nhìn dược như thế.” Nhất là gần đây y biết được trong miệng Kỳ nhi nói “ngồi một chút thôi” vậy mà một lần ngồi chính là một hai canh giờ cho đến khi đun xong dược, y càng không nỡ để hắn làm như vậy .

“Nhưng mà như vậy mới khống chế tốt lửa a!”

“Trở về phòng, buổi tối thời tiết lạnh rồi.” Giữ ở eo của hắn, đơn giản chỉ cần kéo thân thể hắn, Liễu Dục Dương nhìn về phía Ngô Khúc Ân,“Cô nương tìm tại hạ có chuyện gì không? Bạch huynh vừa mới rời đi đó.”

Đại sư huynh? Nàng tìm Đại sư huynh làm cái gì? Nàng là đến tìm y a!

“Ách…… Ta muốn tìm Liễu đại ca nói chuyện phiếm, bởi vì sau khi huynh bị thương ta không thể đến thăm huynh …..” Đỏ mặt, nàng ngượng ngùng nở nụ cười.

“Để ngươi lo lắng, bất quá thương thế của tại hạ đã khá hơn, toàn bộ là nhờ đồ nhi hỗ trợ.”

Cuời cười ôn hòa, y vừa cúi đầu đã chú ý đến vết máu trên tay Phong Diệc Kỳ,“Kỳ nhi, sao lại bị thương?”

“Không cẩn thận đụng đến.” Giấu đầu hở đuôi trên quần áo che dấu, vốn muốn chứng minh mình không có việc gì ngược lại làm cho miệng vết thương chảy ra tơ máu, hắn bất đắc dĩ nhìn Liễu Dục Dương ,“Ta sẽ bôi thuốc, chờ chút nữa sẽ đi.”

Đáng giận, thân thể kém, ngay cả vết thương nhỏ cũng cùng hắn đối nghịch!

Liễu Dục Dương nhìn dược thảo trên mặt đất, không cần nghĩ nhiều cũng biết là khi sơ chế thì bị cành lá cắt phải, y yêu thương cầm lấy cổ tay hắn.

“Vào nhà bôi thuốc.”

“Chính là ta còn đang đun dược……”

“Để nửa khắc nữa là vừa vặn, không chạy được đâu.”

Ngô Khúc Ân bị vắng vẻ cắn môi dưới, thiếu nữ tình cảm yếu ớt chú ý tới tình cảnh ảm muội của hai người.

“Liễu đại ca, nhân gia muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm!” Vì cái gì y chưa từng coi trọng những lời nói chân tình của nàng, luôn nhàn nhạt hữu lễ? Bởi vì bọn họ là thầy trò, nàng lại chỉ là ngoại nhân ?

Nàng phát hiện bản thân đang ghen tỵ, đố kỵ kẻ kia được toàn tâm toàn ý của Liễu Dục Dương.

“……” Liễu Dục Dương ngẩn ngơ, y biết Kỳ nhi có thói quen chỉ cần có người bên ngoài sẽ không chịu bôi thuốc, nhất thời không biết phải nói như thế nào.

“Sắc trời đã muộn, một đại cô nương như ngươi không nên vào phòng nam tử.” Phong Diệc Kỳ phản ứng cực nhanh vạch ra.

Muốn cướp sư phụ? Không có cửa!

“Ta……” Ngô Khúc Ân ủy khuất nhìn Liễu Dục Dương,“Liễu đại ca chưa từng để ý đến chuyện này với ta.”

“Cô nương, tại hạ chưa bao giờ tại sắc trời đã muộn còn cùng cô nương chung một phòng, lời này không thể nói lung tung, ảnh hưởng đến danh dự của ngươi.” Liễu Dục Dương cười khổ phiết thanh (xóa sạch) quan hệ, một tay vụng trộm sờ lên cái lưng căng cứng vì tức giận của Phong Diệc Kỳ.

“Vì sao? Trước khi hắn trở về huynh chưa bao giờ quan tâm điều này!” Nàng cảm giác mình thất sủng.

“Chuyện này không liên quan đến hắn, mặc dù là người trong võ lâm, lễ giáo vẫn là không thể không để ý.” Khẩu khí Liễu Dục Dương có chút cường ngạnh, nguyên nhân là y theo bản năng muốn bảo vệ Phong Diệc Kỳ.

Phong Diệc Kỳ cũng cảm nhận được, hắn vẫn trầm mặc một lời không nói.

“Nhưng mà……” Ngô Khúc Ân còn muốn nói điều gì, lại chú ý tới động tác Phong Diệc Kỳ khom người cầm lên Bích Tuyền Kiếm để ở một bên,“Huynh để hắn cầm kiếm của mình?”

Ba năm nay, biết bao nhiêu lần nàng yêu cầu đều bị nhã nhặn từ chối.

“Hắn mới là kiếm chủ. Cô nương, ngươi làm sao vậy?” Y chú ý tới nàng không đúng nhưng không cảm giác được đầu mối, dù sao y chưa bao giờ nghĩ đến nàng đối với bản thân có hảo cảm.

Phong Diệc Kỳ nhíu mày, hắn hừ lạnh một tiếng, thân thủ bắt lấy tay áo Liễu Dục Dương.

“Kỳ nhi?”

“Ta đi vào trước!”

Hắn tìm kiếm ý nghĩ của Liễu Dục Dương, trong mắt có chút quan tâm.

“Hảo, ngươi vào bôi thuốc trước đi, sau đó đi nằm một chút, hôm nay sư phụ tìm được vài vị thuốc có thể bổ huyết, sẽ nhanh chóng lấy cho ngươi ăn.” Liễu Dục Dương nhẹ dỗ dành,“Nhớ rõ mặc thêm y phục.”

“Hảo.”

Thân ảnh mảnh khảnh của hắn biến mất sau cửa, Liễu Dục Dương chăm chú nhìn về phía Ngô Khúc Ân sắp khóc lên.

“Thật xin lỗi, ngươi có chuyện gì trọng yếu sao? Tuổi không còn nhỏ nên mang theo thiếp thân thị nữ, hoặc tìm mấy vị sư huynh cũng được.” Y giống như huynh trưởng mà dặn dò.

“Liễu đại ca, ngươi bất công.” Nàng lên án.

“Tại hạ bất công lúc nào?” Y khẽ giật mình.

“Ngươi đối với hắn tốt như vậy lại đuổi ta đi.”

Thanh âm chỉ trích vừa nói, thần kinh thô to cũng cảm thấy có chỗ không đúng.

Liễu Dục Dương ngạc nhiên trong lòng, giật mình không ổn.

“Cô nương, hắn là đồ đệ của tại hạ, là người thân nhất của tại hạ, khó tránh khỏi đối với hắn không câu nệ…..” Y chỉ có thể tận khả năng nhẹ nhàng giải thích, “Huống chi không phải ta đuổi ngươi, thật sự là sắc trời đã muộn không hợp lễ nghi.”

“Không có vấn đề gì, bởi vì ta yêu thích Liễu đại ca!”

Giang hồ nữ nhân tính cách vốn hào sảng, huống chi Ngô Khúc Ân lại khờ dại, ngây thơ, nghĩ gì nói lấy, lời này vừa nói xong, nàng đỏ bừng mặt, y là khó khăn nở nụ cười.

“Cám ơn, chính là ta đã có người muốn bầu bạn cả đời.” Thật vất vả trùng phùng, cho dù thế tục không chấp nhận, chỉ cần Kỳ nhi nguyện ý, y cũng không buông tay.

Cự tuyệt không hề dấu diếm, đả kích rất lớn đến Ngô Khúc Ân đối với vẻ ngoài của bản thân rất là tự tin.

“Là…… Ai?” Nước mắt nổi lên, nàng khiếp sợ hỏi.

“Một người không có ta là không được. Đồng dạng, không phải hắn ta cũng không có cách nào tiếp nhận.” Liễu Dục Dương cũng không vì nàng lau lệ, có thể để y làm như vậy cũng chỉ có một người mà thôi,“Ta thật xin lỗi.”

Ôn nhu đôi khi cũng là một loại tàn khốc, dùng ngữ khí ôn nhu như thế an ủi nàng, bảo nàng làm sao hết hy vọng?

Ngô Khúc Ân trắng bệch mặt, mãnh liệt lắc đầu: “Người nên xin lỗi là ta…… Rất xin lỗi đã để ngươi phải suy nghĩ ……”

Lảo đảo xoay người, nàng che miệng chạy ra ngoài.

Liễu Dục Dương lẳng lặng đứng ở tại chỗ, hồi lâu mới thở dài.

“Thật vô tình.”

Ban đầu vốn đã rời đi, rồi lại đúng lúc phát giác Ngô Khúc Ân đến biệt viện liền lộn trở về, Đoạn Phong đứng ở một bên chứng kiến hết mọi chuyện lạnh lùng mở miệng.

“Nếu như ta cho nàng bất cứ hy vọng nào mới là vô tình.” Liễu Dục Dương cười khổ,“Ngươi cho rằng ta nên an ủi nàng?”

“Nếu như ngươi an ủi nàng, ta sẽ giết ngươi, bất cứ kẻ nào làm hắn khổ sở một người cũng không sống được.” Lãnh khốc nói ra, Đoạn Phong giảm thấp âm lượng.

“…… Ta sẽ không thương tổn hắn, chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ chỉ bảo vệ hắn.”

Đồng dạng là nam nhân, hơn nữa đồng dạng yêu một người, Liễu Dục Dương rất rõ tình cảm của Đoạn Phong.

“Ngươi không cần cam đoan điều gì, sự thật chính là sự thật.” Chỉ nói không thôi cũng vô dụng, y chỉ tin tưởng chính mắt nhìn thấy.

“Vậy mời ngươi hãy chờ xem.”

Xem y cùng Kỳ nhi có thể đi đến tình trạng gì.

Đoạn Phong không hề đáp lại, lẳng lặng rời đi. Ánh mắt thâm trầm chưa từng nhìn về phía cánh cửa đóng chặt bên trong có Phong Diệc Kỳ.

※※※

Thời gian nhìn như bình tĩnh vẫn đang duy trì, an nhàn biểu hiện ra làm Phong Diệc Kỳ có chút không biết nên theo ai.

Đề cao cảnh giác làm bản thân có điểm ngu xuẩn, chẳng những hao tổn tâm trí còn tổn hại sức lực. Nhưng nếu muốn thả lỏng tâm tình hưởng thụ yêu thương của Liễu Dục Dương lại để hắn có chút không an lòng.

Nhất định có chút chuyện gì đó dưới tình huống hắn không rõ lặng lẽ tiến hành, người biết rõ lại cái gì cũng không chịu nói, hơn nữa phảng phất chỉ có một mình hắn bị che dấu.

Loại cảm giác này thật không phải bất ổn bình thường.

“Đoạn Phong, ngươi tới đây một chút.”

Rốt cục bắt được cơ hội ngăn lại người một mực vẫn lẫn mất không thấy bóng dáng, Phong Diệc Kỳ nhíu mày hạ xuống kiếm trên lưng, im lặng cảnh cáo Đoạn Phong nếu muốn đi phải cẩn thận một chút.

Thấy thế, Đoạn Phong hợp tác dừng bước, đi theo Phong Diệc Kỳ về phía góc tối của biệt viện.

“Như thế nào?”

“Gần đây các ngươi đang làm cái gì?” Hắn khó chịu hỏi thăm.

“Ở đâu ra chúng ta?” Gần đây y đều hành động một mình.

“Ngươi, Bạch Ngạn Hải, còn có sư phụ!”

“Vì sao không đi hỏi Liễu Dục Dương?” Đoạn Phong thỏa mãn gật đầu.

Rất tốt, vẫn còn chú ý tới.

“Sư phụ cái gì cũng không nói.” Y lại hết lần này đến lần khác không chịu thua kém, chỉ cần sư phụ nói không có việc gì thì không có cách nào truy vấn tiếp.

“Bạch Ngạn Hải?”

“Tiểu tử kia vừa nhìn thấy ta sẽ bỏ chạy!” Phong Diệc Kỳ gầm nhẹ!

Chính là như vậy mới có thể nghi ngờ.

“Đúng.” Cái này liền biết là ai để lộ.

“Đúng cái gì!” Không chịu nổi rống giận, Phong Diệc Kỳ âm trầm nhìn vẻ mặt thờ ơ của Đianj Phong,“Phát sinh chuyện gì?”

“Ta không cần nói … cho ngươi biết.” Ngươi chỉ cần chuyên tâm điều dưỡng là được rồi,“Đến trước khi ngươi không chịu nổi nữa, chúng ta sẽ sử lý tốt.”

“Ta đã không chịu được, tốt xấu gì ngươi cũng nói cho ta biết muốn đề phòng ai!” Phong Diệc Kỳ cả giận nói,“Đoạn Phong, ta muốn bảo vệ sư phụ, nếu có nguy hiểm ta cũng không tất yếu bị là người duy nhất cần bảo vệ!”

“Ha ha……” Thấp giọng nở nụ cười, y sớm biết rõ suy nghĩ của La Sát. Người trong lòng hắn vĩnh viễn không phải ai khác ngoài Liễu Dục Dương.

“Cười cái gì?”

“Quả là thế.” Y lầm bầm lầu bầu.

“Cái gì? Đoạn Phong, gần đây có phải ngươi xảy ra vấn đề gì?” Sao lại kỳ lạ như thế? Phong Diệc Kỳ hồ nghi nhìn chằm chằm vào mặt Đoạn Phong.

“Không có việc gì. Cũng được lắm, tất cả sắp xong rồi.” Bởi vì vu lực của y bảo như thế, cho nên những kẻ kia sắp không chịu nổi.

“A?!” Hắn thiếu chút nữa bị Đoạn Phong đả Thái Cực Quyền (đánh qua đánh lại) từ chối khiến cho tức chết, nếu không có ánh mắt nhu hòa của y, hắn cơ hồ có thể khẳng định bản thân sẽ rút kiếm.

“Không nói chuyện này, Liễu Dục Dương?”

“Ta còn muốn hỏi ngươi đâu, vì sao ta uống thuốc xong, mới ngủ một chút đã không thấy tăm hơi sư phụ đâu?” Sắc mặt Phong Diệc Kỳ khẽ biến, liền muốn đi tìm người.

Đoạn Phong thân thủ giữ chặt hắn, tránh đi một chưởng hắn chém ra.

“Đừng vội, tà đạo nhân sĩ không có vào đây.” Thật sự là tiểu tử nóng vội, một chút cảm tình cũng không có.

“ Sư phụ…… Chưởng môn các phái?”

“Tám phần đúng vậy.” Đoạn Phong lẳng lặng đi lên phía trước, quẹo vào một đường mòn.

“Ngươi muốn lôi ta đi đâu?”

“Ngươi không hiếu kỳ Liễu Dục Dương đối mặt với áp lực của các phái, sẽ làm ra cử động gì để giữ gìn ngươi sao?” Đoạn Phong nâng một vòng cười nhạt, trong tươi cười lại mang theo sát khí phệ huyết.

“Thu hồi sát khí của ngươi, động đến sư phụ ta sẽ giết ngươi trước!” Một bên cảnh cáo, Phong Diệc Kỳ trầm mặc một lát sau nói ra đáp án Đoạn Phong không tưởng được,“Ta không muốn biết.”

“La Sát?” Dừng lại cước bộ, y kinh ngạc nhìn Phong Diệc Kỳ,“Ngươi không muốn biết?”

Đây là cơ hội tốt để biết Liễu Dục Dương có phản bội hay trong lòng tính toán kế hoạch nham hiểm hay không, hắn lại dám nói… không muốn biết?

“Đúng vậy, làm như vậy đối với thực tâm của sư phụ quá thất lễ, hơn nữa ta tin tưởng y.” Phong Diệc Kỳ nhún nhún vai.

“Ngươi lấy tính mạng đánh cuộc thực tâm của y?” Đoạn Phong nghi hoặc hỏi.

“Dù sao cũng chỉ làm mạng tiện thừa thãi, hơn nữa mạng của ta đã sớm là của sư phụ. Bị phản bội, bị lợi dụng, bị ghét, bị bỏ qua…… Trước kia ta có lẽ rất để ý, nhưng hiện tại tuyệt không quan tâm. Bởi vì ta không hiểu tình cảm, cho nên đem tính mạng, thân thể cùng tâm của bản thân để ở phía sau, kết quả sẽ không trọng yếu. Cho dù tất cả đều thua cũng chỉ có một cái mạng, huống hồ, ta tuyệt sẽ không muốn trách y….. Thật sự rất kỳ quái sao? Hoàn toàn nghĩ tin tưởng y, muốn bảo vệ y, cho dù mình bị thương cũng không là gì.” Mang theo biểu lộ thành thục quá tuổi, Phong Diệc Kỳ bình tĩnh nói ra.

Thập đại ác nhân nói, trước khi bị phản bội, phải giết hết những người phản bội; Bọn họ nói, tuyệt đối không thể giao trái tim cho người khác; Bọn họ nói, bản thân phải bảo vệ tốt tánh mạng, tuyệt đối không thể dùng tính mạng đi tin tưởng người khác, bởi vì trên thế gian không có hứa hẹn vĩnh viễn….. Nhưng, quản được hắn, hắn chính là muốn liều lĩnh mà tin tưởng được không?

“Ngươi…… Điên rồi sao?” Đoạn Phong kinh ngạc,“Dám nói lời này?”

Những lời này hoàn toàn trái với lẽ sinh tồn sắt đá của bọn họ!

“Không được sao? Đoạn Phong, cho dù sư phụ thật sự buông tha cho ta, ngươi cũng không thể động thủ với y, bằng không trước khi ta chết, ta sẽ kéo ngươi cùng xuống dưới.”

“…… Ân, ta đáp ứng.” Nếu như hắn thật sự nghĩ vậy, y sẽ không có đường nào nhúng tay vào.

“…… Ngươi trước muốn dẫn ta đi đến đó?” Phong Diệc Kỳ trừng mắt nhíu mày nhìn bày tay bắt lấy cổ tay mình.

“Đi tụ hội sảnh.”

“Chính viện bên kia? Như thế nào? Bên kia đều là người chính đạo đó.” Đang êm đẹp đi làm gì?

“Bởi vì…… Thân phận của chúng ta bại lộ, các lão đầu chính đạo kia tám phần sẽ nghĩ tất cả biện pháp muốn tìm cơ hội nói cho Liễu Dục Dương, mà khó có được buổi sáng hôm nay ngươi không ở bên cạnh y.” Đoạn Phong hời hợt điểm ra.

“…… Ngươi nha, không thể nói sớm một chút sao?” Phong Diệc Kỳ nhanh té xỉu .

“Nói sớm hữu dụng? Dù sao kết quả ngươi đã sớm nghĩ kỹ.”

“Ngươi đi nhanh chút a!” Hắn thiếu chút nữa muốn nhấc chân đạp người.

“Yên tâm, lời của bọn hắn tăng thêm tứ duy bát đức (Tứ duy, chỉ: lễ, nghĩa, liêm và sỉ; Bát đức, chỉ: trung, hiếu, nhân, ái, tín, nghĩa, hòa và bình), lễ nghi liêm sỉ, nói đến tối cũng nói không hết.” Gấp cái gì, dù sao người lại chạy không thoát!

Chỉ vừa nói Phong Diệc Kỳ đã ba bước chạy thành hai đi đến phía trước .

“Đoạn Phong!”

Từ xa truyền lại tiếng thúc giục, làm cho y chỉ phải nhanh chân đuổi kịp.

***

* Đả thái cực: chỉ lời nói vòng vo, tránh nặng tìm nhẹ, không nói vào trọng tâm, kiểu như những động tác thái cực quyền, đánh qua đánh lại, động tác mền nhẹ.