[Giang Hồ Chiến Tình Lục] La Sát

Quyển 2 - Chương 7




“Tiểu tử kia lại kiêu ngạo như vậy sao?” Trừng mắt nhìn phía cửa ra vào bọn họ vừa rời đi, lâu sau chưởng môn phái Thanh Thành mới lên tiếng.

Có tiếng nói của người đầu tiên, thanh âm phê phán cũng lục tục truyền ra.

“Liễu Dục Dương đang làm cái gì? Bị hạ cổ sao? Lại thiên vị tiểu ác ma tà đạo!”

“Nói đúng vậy ……”

Thanh âm gièm pha mắng chửi càng lúc càng vô lý, Bạch Ngạn Hải đầu tiên là kinh ngạc, rồi cảm thấy mất hứng muốn mở miệng mắng người chửi người: “Các tiền bối xin chờ một chút, ba năm qua Liễu công tử cứu vô số người, các người nói chuyện thỉnh chừa chút khẩu đức!”

Biểu tình xấu hổ tức thì lóe lên, bọn họ tức khắc giáo huấn:“Câm mồm, ngươi biết cái gì? Không phải phái Hoa Sơn cũng chết rất nhiều người sao?”

“Không phải ngươi cũng bị bọn chúng ảnh hưởng đi?”

“Thân là đại đệ tử phái Hoa Sơn, ngươi tốt nhất nên giữ bản thân trong sạch một chút!”

Đây là nói hắn không tự trọng? Bạch Ngạn Hải ẩn nhẫn tức giận mở lớn mắt, vì mặt mũi sư phụ, hắn không thể lại mở miệng chống đối những người này …… A!

Ánh mắt đứng ở trên xà ngang, hắn thiếu chút nữa kêu to. Biểu tình trừng lớn hai mắt giống như gặp quỷ.

Đoạn Phong! Ở đó từ khi nào?!

Chống lại ánh mắt của hắn, Đoạn Phong dùng ngón chỏ chậm rãi xẹt qua cổ họng mình, không nói gì biểu thị ra sát ý của y.

“Ách!” Thở hốc vì kinh ngạc, hắn lần đầu tiên chú ý tới khi Đoạn Phong chính thức biểu lộ sát khí thì – không có cảm giác. Thanh thanh lãnh lãnh, phảng phất coi thường những kẻ muốn khống chế y, không hề có tức giận hay oán hận, động tác giết người chỉ bình thường như uống nước ăn cơm hàng ngày.

Những người khác bởi vì động tác của Bạch Ngạn Hải cũng đồng thời chú ý đến Đoạn Phong, thân hình vẫn nằm nghiêng tại xà nhà nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống, đứng trước người Bạch Ngạn Hải.

“Đoạn Phong.” Bạch Ngạn Hải kiên trì gọi, “Ngươi không cùng bọn Phong Diệc Kỳ rời đi?” Nhìn rõ hắn ước gì bản thân nhanh nhanh rời đi, Đoạn Phong cười đến lãnh khốc.

“Tiểu tử kia quá ôn nhu, có một số việc không làm tốt, nên tất yếu phải giải quyết một chút hậu quả.”

La Sát kia thu liễm quá mức, sự tình cũng không làm được phiêu lượng (xinh đẹp) một điểm.

Đẩy ra Bạch Ngạn Hải, ánh mắt lạnh như băng của Đoạn Phong đảo qua tất cả mọi người trong thính đường.

“Ngươi chính là Đoạn Phong ?” Phương trượng Thiếu Lâm Tự hỏi.

“Đúng như các ngươi nói …. Các ngươi muốn như thế nào?” Giơ lên khóe môi đầy trào phùng, y khinh thường nói,“La Sát vì để ý Liễu Dục Dương mà khắc chế sát khí, các ngươi ở bên ngày hô to gọi nhỏ, vì không để mấy người thất vọng, ta đến phụng bồi. Nói cho các ngươi biết, La Sát là kẻ duy nhất trong số bốn người chúng ta lưu người sống, những kẻ khác đã sớm không có nhân tính. Đương nhiên, ta cũng là một kẻ vô tâm.”

Nếu để La Sát ra tay, cơ hội sống của những người này khá lớn.

Tay nâng, tay hạ, ngàn vạn ngân châm bắn ra —

Lưu tinh võng ngân sắc không hề có góc chết bao trùm trong căn phòng nhỏ, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà chui vào trong cơ thể người.

“A!”

“Đáng giận……”

“Đau!”

Tiếng khẽ gọi kinh hoàng cùng mắng chửi, mỗi người nhiều ít cũng trúng mấy cây ngân châm, không có một người nào ngoại lệ.

“Đoạn Phong, ngươi……” Bạch Ngạn Hải biết rõ tính tình của y, vượt lên một bước ngăn chặn phía trước sư phụ tôn kính, lại không có biện pháp hoàn toàn ngăn lại thế công, lo lắng nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Đoạn Phong. Hắn không để ý thương thế của bản thân chỉ xem xét vết thương cho sư phụ cùng sư đệ.

“Tự làm tự chịu.” Y vốn là hướng hắn đến chỗ trốn tốt nhất, kết quả hắn ngu ngốc không lĩnh tình tự nguyện làm tấm chắn còn quái được ai?

“Ngươi…… Châm này có độc hay không?” Hắn vội vàng hỏi.

“Ta tại trên thân châm bôi độc, ai có tự tin chứng kiến thái dương ngày mai?” Lười biếng nói, y cười nhạo nhìn mọi người sắc mặt đột ngột thay đổi,“Tàn phệ cổ vô sắc vô vị, kẻ nào muốn mạng sống thì tốt nhất chuẩn bị đến cầu xin ta.”

“Ngươi!” Bạch Ngạn Hải vừa vội vừa giận, trừng mắt nhìn y không dám tin.

“Cảm thấy vô lực? Các ngươi đã tự nghĩ bản thân thanh cao muốn khống chế chúng ta, ta sẽ cho các ngươi thể nghiệm một chút địa ngục mà chúng ta đã chứng kiến. Sau đó, nếu có kẻ thật sự vẫn còn khả năng ca vang lễ nghĩa, liêm sỉ, ta sẽ cân nhắc lắng nghe một chút đạo lý lớn của các ngươi.” Dùng chân khều đến một cái ghế ngồi xuống, y nhàn nhã nhìn mỗi người,“Thời gian một nén hương, không cầu ta thì chờ chết, dám xuất môn ta sẽ diệt cả nhà hắn.”

“Ngươi nói thật?” Bạch Ngạn Hải trầm giọng hỏi.

“Nếu không ?”

“Vì sao?” Hắn nhìn lầm sao? Nguyên lai tưởng rằng Phong Diệc Kỳ cùng Đoạn Phong đều là loại người nếu không phải bất đắc dĩ sẽ không hạ độc người khác……

Đoạn Phong diện vô biểu tình tiếp nhận nghi vấn của hắn.

“Bởi vì bốn chúng ta chính là như vậy sống sót. Tiểu hài tử trong thôn bị tập trung tại một chỗ, bị ép trong vòng một canh giờ phải học được một chiêu thức của bọn họ, người nào học không được sẽ bị giết, khi thấy bằng hữu, thủ túc, thanh mai trúc mã chết oan uổng quá mức thê thảm, bản thân cũng đang sợ hãi mà tìm sinh lộ. Đây là địa ngục đầu tiên mà chúng ta chứng kiến năm ba tuổi.”

Thanh âm bình thản giống như đang kể lại chuyện của người khác, ngữ khí thanh lãnh của Đoạn Phong quanh quẩn trong tai mọi người, nương theo bóng tối tử vong mà xâm nhập nội tâm bọn họ.

“Địa ngục cả đời, mỗi giờ mỗi khắc sợ hãi. Cái gì đó dạy một lần nhất định phải học được, muốn giết người không được nương tay, nếu không người chết sẽ là bản thân. Muốn mạng sống phải biết diệt trừ hết thảy, căm hận tất cả, hủy diệt tất cả, sau đó, khi tình cảm mất hết, ngay cả cái chết cũng để phía sau, giết người hoặc bị giết cũng không có cảm giác. Cho dù bàn tay nhuộm máu bao nhiêu người, thậm chí là chính tay chết Thập đại ác nhân mười hai năm ở chung, cũng chỉ có nghĩ “A, thì ra là thế, đã xong”, đối với chúng ta căn bản không bị ảnh hưởng…… Các ngươi nói cái gì nhân nghĩa lễ giáo, tựa hồ rất giỏi, nhưng xin lỗi, đối với chúng ta mà nói, những thứ không thể giúp bản thân sinh tồn chỉ là phế vật. Mạng của các ngươi rất quan trọng? Đại khái cũng chỉ là ‘Cứ như vậy đi’ a?”

Biểu tình đờ đẫn giống như đeo một chiếc mặt nạ, y không quan tâm mà nói ra.

“Chính là, La Sát bất đồng, hắn có một trái tim quá mức mềm yếu, rõ ràng cùng là giết người, chỉ có hắn bởi vì hàng đêm gặp ác mộng mà không thể ngủ say. Cũng chỉ có hắn bởi vì dưới đáy lòng chồng chất áy náy cùng hối hận mà hình thành lên cảm giác đối nghịch chết cũng không quan tâm; Đương nhiên, chỉ có hắn sẽ một mực để ý đến việc cho người trọng yếu thêm phiền toái mà luôn có cảm giác bất lực. Các ngươi có thể gây tổn thương cho hắn, là vì hắn đã sớm quen thuộc với việc bị thương, mà không phải các ngươi có quyền làm điều đó.”

Nhưng mà, cũng bởi cá tính La Sát như vậy, y mới thiếu nợ hắn một phần tình.

“Các ngươi không phải rất muốn bình phẩm sao? Cho nên ta cho các ngươi cảm nhận đồng dạng hoàn cảnh — đồng dạng nhắm mắt lại cũng sẽ có sợ hãi bị giết; Đồng dạng cảm thụ thân nhân hy sinh cho bản thân sống sót; Đồng dạng chết lặng khi hai tay nhuộm máu tươi, cảm giác vô lực, đồng dạng tuyệt vọng……”

“Ngươi…… Bởi vì như vậy mới……” Mồ hôi Bạch Ngạn Hải ướt đẫm quần áo, hắn nhìn ánh mắt đạm mạc chưa từng thay đổi của Đoạn Phong, cảm giác trong lòng có một áp lực đang dần dần khuếch trương.

“Đúng vậy, nếu như ngay cả những điều này cũng không hiểu, là không có tư cách bình phẩm chúng ta, bởi vì chúng ta đã sống mười sáu năm như vậy.” Y đương nhiên nói.

“Cho dù như thế, vì sao mấy năm liên tục đều ra tay với ấu đệ ấu muội?” Bạch Ngạn Hải rống giận,“Nếu như đây là tác phong của ngươi, ta không cách nào bừa bãi gật đầu.”

Đối mặt phẫn nộ của hắn, Đoạn Phong chỉ là lãnh đạm thừa nhận ánh mắt của hắn.

“Nếu nói là tuổi nhỏ, chúng ta lúc ấy mới chỉ có ba tuổi, so ra tuổi tác cũng không khác mấy…… Còn có, những thứ linh tinh của ngươi không liên quan đến ta.” Tính toán thời gian, y vui sướng nói,“Thời gian còn nửa nén hương, có kẻ nào muốn khẩn cầu, giải dược của ta chỉ có mười phần.”

Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt mọi người đại biến.

“Đáng giận, hôm nay ta liều mạng với ma đầu nhà ngươi!” Chưởng môn phái Tung Sơn co kiếm lại, liền có ý định liều mạng bất chấp mọi giá.

“…… Ta cầu ngươi, cho ta giải dược.” Thanh âm cứng ngắc của Bạch Ngạn Hải áp chế rống giận của hắn, ánh mắt thẳng thắn nhìn Đoạn Phong,“Ta không muốn chết, thỉnh cầu cho ta giải dược……”

Đoạn Phong ngạc nhiên nhìn người mà y vốn cho là tối không có khả năng nói ra những lời này, nhưng vẫn lấy ra lọ giải dược……

Có tia thất vọng nhàn nhạt quanh quẩn trong lòng, nhưng y không biết là vì sao.

Bạch Ngạn Hải đi đến trước mặt y, cúi đầu làm cho người ta không nhìn ra nét mặt của hắn–

“…… Nói như vậy, ngươi hài lòng đi?” Trường kiếm đầy lệ khí đột nhiên xẹt qua cổ tay Đoạn Phong, trong lúc mọi người đang xôn xao, Bạch Ngạn Hải nhanh chóng đoạt công, mục tiêu lại là lọ sứ trên tay Đoạn Phong.

Luận võ nghệ, hắn không bằng Đoạn Phong, nhưng hắn liều chết tấn công trong lúc nhất thời cũng khiến cho Đoạn Phong không nghĩ giết hắn mà luống cuống tay chân. Cuối cùng, Đoạn Phong dùng thủ pháp biến hóa kỳ dị mà bắt được mạch môn của hắn, mới chế trụ được hắn.

“Ngươi làm gì?”

“Chỉ là làm ra việc mà lúc trước các ngươi muốn làm nhất thôi.” Mặc dù cổ tay bị nắm đau đớn, nhưng hắn lại cảm thấy thỏa mãn.

Đoạn Phong thở dài nhìn hắn ném lọ thuốc cho trưởng môn phái Hoa Sơn, bất đắc dĩ buông lỏng tay.

“Đoạn Phong?” Nguyên lai tưởng rằng sẽ bị giết, Bạch Ngạn Hải khó hiểu nhìn y.

“Trong lọ thuốc cái gì cũng không có, ngay từ đầu đã không có độc, bởi vì ta không muốn La Sát thêm rắc rối, chỉ là muốn thử các ngươi, lại bị tiểu tử ngươi phá hoại……” Đoạn Phong thở dài.

Bất quá, có lẽ hắn nói đúng một chuyện. Y năm đó, thật sự rất mong bản thân có thể không khuất phục dưới Thập đại ác nhân.

“Thật có lỗi……” Bạch Ngạn Hải vì bản thân trách oan y mà xin lỗi.

Đoạn Phong lắc đầu, ra khỏi phòng.

“Không cần, mục đích của ta cũng đạt được rồi.” Những người này đã thấy rõ ràng cảm thụ của bọn hắn,“Nhớ kỹ, ta thiếu nợ La Sát một phần tình, nếu có người muốn truy cứu chuyện của hắn, ta sẽ sao nhà kẻ đó, diệt cả họ, đã hiểu?” Thanh âm êm ái trong gió có vẻ mơ hồ, tình cảm bên trong càng mờ mịt đến làm cho người ta khó có thể phát giác.

Y chính là đi, trực tiếp như lúc đến. Chỉ là, trong ý nghĩ của mọi người lại âm thầm thay đổi, bởi vì, không ai có tự tin, đổi lại là bản thân, có thể có bao nhiêu trong sạch.

※※※

Lần đầu tiên động tâm là lúc nào? Hắn đã quên. Chỉ nhớ rõ thống khổ cuối cùng cũng trái tim như vậy lại bị hung hăng xé rách.

Hạnh phúc hiện tại làm hắn rất bất an, trúc phòng ở Lạc Hà sơn vẫn giống như trước, thời gian cũng vẫn vô sự bình tĩnh an nhàn.

Phong Diệc Kỳ núp trong góc phòng, hai tay ôm lấy hai chân gập lại, trầm mặc nhìn bình phong ngăn trở thân ảnh Liễu Dục Dương.

Dưới ánh nến, bóng người chậm rãi đung đưa.

“Sư phụ……”

Đột nhiên lên tiếng, hắn chỉ là muốn gọi y mà thôi.

“Làm sao vậy?” Vừa tắm rửa xong đang thay quần áo, Liễu Dục Dương cười hỏi.

“Không có, chỉ là đột nhiên muốn gọi……” Phong Diệc Kỳ ngửa đầu nhìn người bởi vì hắn gọi mà đi đến bên cạnh:“Thực xin lỗi.”

“Là nên nói đúng không, ngươi vừa rồi chưa lau khô tóc đã chạy loạn, cảm lạnh thì sao bây giờ?” Sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, Liễu Dục Dương cúi người cầm lên mảnh vải trắng trên mặt đất, ngồi xổm bên người Phong Diệc Kỳ, nhẹ nhàng nâng mái tóc dài mảnh nhu vẫn còn đọng nước của hắn lên chà lau.

“Ân.” Đáp nhẹ một tiếng, hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn xin lỗi.

Cúi đầu nhìn xem bóng dáng Liễu Dục Dương bao phủ chính mình, hắn cười đầy thỏa mãn.

“Vì sao cười?”

“Rất an tâm, hy vọng có thể luôn luôn như thế này.” Bộc trực nói thẳng, Phong Diệc Kỳ nhắm mắt lại ngửi mùi thơm trên người Liễu Dục Dương.

Động tác trên tay y dừng lại, ngược lại đem Phong Diệc Kỳ ôm vào ngực.

“Đương nhiên về sau có thể luôn luôn như vậy. Chờ thân thể ngươi hảo, sư phụ đưa ngươi trở về trúc ốc. Sau đó có cơ hội tốt liền theo ta về xem nhà cũ ở Giang Nam.”

Là nên cho cha mẹ mấy năm qua không ngừng gửi thư thúc hôn biết rõ y rất có khả năng không lấy vợ.

“Sư phụ …..Nhà cũ? Sư phụ còn có người nhà?” Hắn vẫn cho sư phụ chỉ có một mình. Phong Diệc Kỳ kinh ngạc nói.

“Song thân của sư phụ vẫn còn, trên có một huynh trưởng làm quan trong triều, dưới có một đệ đệ  kinh thương mười phần thiên phú, ta là thứ tử không quản gia nghiệp.” Liễu Dục Dương vừa nói vừa chải gọn mái tóc dài rối tung của hắn.

“Ta…… Có thể đi?” Nháy mắt mấy cái, Phong Diệc Kỳ chần chờ hỏi thăm.

Loại người như hắn, vạn nhất làm cho người nhà sư phụ chán ghét, hắn không muốn làm cho sư phụ khó xử……

“Không cần phải nghĩ đến việc không vui.” Nhẹ gõ hắn một cái, Liễu Dục Dương hiểu rất rõ hắn đang nghĩ gì.

“Chính là ta, ta không biết cùng người khác ở chung như thế nào……” Bị đau nên rụt hạ, Phong Diệc Kỳ ủy khuất nói.

Nhìn sư phụ đại khái đã biết rõ người nhà y nhất định là gia đình gia giáo, mà hắn thì miệng đầy lời thô tục, tám phần là cả đời cũng không đổi được. Hắn đương nhiên sẽ không ra tay với người nhà sư phụ, nhưng nếu mà cho sư phụ thêm phiền toái sẽ không tốt.

“Yên tâm, người nhà của sư phụ cũng giống như sư phụ, ngươi không ghét bỏ tính cách của sư phụ thì nhất định sẽ không chán ghét bọn họ.”

“Giống nhau?” Không thể nào? Có cả một gia đình tốt tính như vậy? Phong Diệc Kỳ thấp giọng hô.

“Đúng, giống nhau.” Trừ đại ca khôn khéo giỏi giang, những người khác đều là một dạng. Liễu Dục Dương cười khổ, mà ngay cả đại ca thủ đoạn nổi danh cũng là khẩu châm tâm đậu hủ, chắc chắn bổng lộc tòan bộ cống hiến cho những người có cuộc sống nghèo khổ đi.

“Đó……” Phong Diệc Kỳ nhăn mặt.

Đúng, hắn có lẽ sẽ không chán ghét; Cũng có lẽ hắn sẽ thích, chính là mặc kệ hắn yêu mến hay là chán ghét, tám phần sẽ bắt đầu bận rộn với càng nhiều người cùng sự việc, sau đó La Sát vô sự tự do của dĩ vãng sẽ không bao giờ … tồn tại nữa.

Chính là , hắn thật cao hứng khi sư phụ nguyện ý nói với hắn những chuyện này.

“Sư phụ, tại sao lại đưa ta về nhà?”

“Là ai nói không bao giờ … muốn tách ra nữa? Muốn cùng một chỗ với sư phụ đương nhiên phải cùng sư phụ về nhà thông báo một tiếng.”

“Ngô!” Hai gò má ửng đỏ, hắn tránh đi ánh mắt Liễu Dục Dương.

Vốn là bình tĩnh như nước hồ thu bắt đầu nhấc lên một luồng sóng rung động.

Lan tỏa lan tỏa —

※※※

Đương thời tiết nóng giảm dần, trong không khí bắt đầu tản mát một vòng ý thu, thương thế của Liễu Dục Dương cũng không còn bao nhiêu, đã khôi phục gần như hoàn toàn.

Dưới tình huống Phong Diệc Kỳ hoàn toàn không biết, y nhã nhặn từ chối an ủi lưu giữ của chưởng môn các phái, có lẽ qua một đoạn thời gian sẽ trở về nhà cũ ở Giang Nam cũng không nhất định, nhưng là tuyệt đối sẽ không ở lại đây, nơi Phong Diệc Kỳ không cách nào thả lỏng.

Vài ngày trước khi đi, thừa dịp Bạch Ngạn Hải cùng Liễu Dục Dương nói chuyện với nhau, Phong Diệc Kỳ rốt cục không nhẫn được đi tìm Đoạn Phong.

“Thế nào?” Dựa vào hành lang gấp khúc, Đoạn Phong một bên phủi đi lá rụng bám trên vai, một bên hỏi.

“Cái kia, vì sao …ngươi lại giúp ta?” Hắn biết rõ đáp án quyết sẽ không phải là nhàm chán không có việc gì làm

“Ngươi thật sự để ý như vậy?” Đoạn Phong nhẹ câu dẫn khóe môi.

“Đúng vậy.” Phong Diệc Kỳ thẳng thắn gật đầu.

“Sợ ta tâm hoài bất quỹ?” (có ý đồ xấu)

“Sợ bản thân ngươi nghĩ quá nhiều!” Phong Diệc Kỳ tức giận trừng y, ngồi trên lan can hành lang gấp khúc đưa lưng về phía hồ nước.

Đáng giận, chỉ biết sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ, chuyện Đoạn Phong không muốn nói thì coi như bị tức chết cũng không có đến nửa cái đáp án.

“Được rồi, ta nói.” Ngoài dự đoán của người khác, y gật đầu.

“Thật sự?”

“Bởi vì ngươi.” Y dùng tất cả quyết tâm nói ra đáp án.

“A? Sao lại bởi vì ta?” Hắn là nghe mà không hiểu.

Đoạn Phong phóng nhu ánh mắt, chậm rãi bước về phía trước, hai tay bình tĩnh đặt bên cạnh, cúi đầu làm cho mái tóc dài che dấu nét mặt của y.

“Bởi vì là ngươi……, cho nên ta mới giúp ngươi!”

Bá! Một hồi gió mạnh thổi tung lá rụng, thanh âm sàn sạt trùng hợp áp đảo câu nói nhỏ của y.

“Đoạn, Phong……” Phong Diệc Kỳ ngẩn ngơ.

Hắn tựa hồ nghe được một câu nói rất quan trọng, chính là, tại sao hắn lại cảm giác Đoạn Phong cố ý đem thanh âm ép xuống thấp?

Đứng thẳng dậy, Đoạn Phong đột nhiên vươn tay.

Điều này ý là sẽ không làm địch nhân? Hay là giống sư phụ nói có ẩn ý?

Trừng mắt nhìn động tác của y, Phong Diệc Kỳ cũng do dự trong chốc lát, sau đó cũng thân thủ cùng y giao ác hạ.(bắt tay)

“Cám ơn.” Tất cả những gì y làm, bản thân chưa bao giờ nói lời cảm ơn, tuy nói như vậy cũng không có tác dụng, nhưng những chuyện đã phát sinh trong ba năm cùng hai tháng qua, từng ly từng tí, hắn rốt cục chỉ nói được hai chữ này.

“Không cần khách khí, ta chỉ là không có việc gì làm.”

Đáp án chưa từng thay đổi, làm cho Phong Diệc Kỳ lộ ra tiếu dung.

Kiều diễm như hoa, âm nhu dã mị đầy phong tình,…… Nếu để người bên ngoài chứng kiến, chỉ sợ tình địch của Liễu Dục Dương nhiều đến không thể yên ổn……