Giang Hồ Dị Giới

Chương 42: Quay lại Hắc Vân Thành




Trong chốn giang hồ rộng lớn, Đại Hội Võ Lâm luôn là giải đấu tối cao và được đông đảo cao thủ quan tâm, mong đợi nhất. Đó không những là nơi để cao thủ thể hiện bản lãnh, mà còn là nơi tranh tài đoạt bảo. Mỗi kỳ đại hội luôn dẫn đến những trận đấu võ nảy lửa nhất, cũng là thứ mà giang hồ võ sĩ cực kỳ trông đợi.

...

Mặt trời vừa ngả về tây, trên con đường lớn dẫn đến Hắc Vân thành, xuất hiện một cỗ xe ngựa, bên trong chính là ba người Quảng Mục Thiên, Xích Yến Hàn cùng Tuyết Nhi.

Từ thời điểm ba người giao thủ cùng Huyền Năng, sau đó chạy trốn khỏi sự truy đuổi của giang hồ võ sĩ, đến nay cũng đã tầm hơn một tháng trôi qua. Đối với Quảng Mục Thiên cũng như Xích Yến Hàn mà nói, giải quyết ba bốn cái nhóm truy tung không có vấn đề gì.

Thời gian diễn ra Đại Hội Võ Lâm cũng đã tới gần, Xích Yến Hàn sắm sửa một chút đồ đạc, rồi tiện tay thuê luôn một chiếc xe ngựa chở cả ba cùng quay trở lại Hắc Vân Thành. Xe ngựa càng đến gần Hắc Vân thành bao nhiêu thì khách bộ hành càng đông bấy nhiêu.

Đến giờ này, con ngựa kéo xe cũng đã thấm mệt nên bước chân dần dần chậm lại. Nên phải mất một lúc lâu sau cả ba mới đến trước cổng của Hắc Vân.

Quảng Mục Thiên mở cửa bước ra khỏi xe, nhìn cổng thành rồi lại chui vào, nhíu mày hỏi:

"Sao lại là cổng này?"

Xích Yến Hàn thản nhiên hỏi lại:

"Cổng này thì sao?"

"Đây là cổng Nam, là chỗ của tên Không Trí kia. Hư Thiên Điện kia ở đâu vậy? Sao lại quay lại đây làm chi. Lỡ may gặp mấy con lừa trọc kia chẳng phải rắc rối lớn ư?"

Xích Yến Hàn mặt tỉnh bơ, đáp:

"À... chuyện này ngươi chưa biết? Hư Thiên Điện thực chất mà nói, chính là nội thành của Hắc Vân Thành này thôi. Muốn tiến vào phải đi qua hai cái môn khẩu. Chúng ta sẽ đi vào từ cửa này."

Quảng Mục Thiên nhíu mày:

"Cái gì? Chẳng phải nơi đó là chỗ quản hạt của Thiếu Lâm tự à? Lần trước mới đánh nhau một chầu xong, chẳng lẽ lại quay lại đánh tiếp?"

Xích Yến Hàn lấy tay day day huyệt thái dương, ngao ngán hỏi:

"Vậy ngươi nghĩ chỗ nào tốt hơn ư?"

Đoạn nàng giải thích:

"Nói cho ngươi biết, ở cửa phía Tây chính là chỗ của Ma giáo, phía Bắc là Thanh Phong môn, còn cửa phía Đông là Thiên Đạo môn quản lý. Những chỗ đó đều không phải dễ chơi. Tùy tiện lấy một người ra cũng là cao thủ một phương. Lại nói, ta không quen thuộc ai trong số ba chưởng môn ba phái đó. Nếu đi ba hướng kia, dù có lấy ra Hoàng Kim lệnh, ai sẽ đảm bảo ngươi chắc chắn sẽ an toàn tuyệt đối?"

"Nhưng Thiếu Lâm cũng chắc gì đã tốt hơn?"

"Ta đương nhiên biết điều đó. Nhưng chọn ở cửa này, chính là đánh cuộc vào nhân phẩm của Không Trí đại sư vậy."

Nghe nàng giải thích, Quảng Mục Thiên liền hiểu ra. Mặc dù có Hoàng Kim lệnh, nhưng xem ra mọi việc không hề đơn giản như hắn nghĩ. Trầm tư chốc lát, hắn bèn nói:

"Ngược lại, ta nghĩ nên đi cửa phía Bắc thì hơn. Ta quen biết chưởng môn Thanh Phong Môn, Tư Không Thiên. Lão có nợ ta một món nhân tình, ta tin lão sẽ giúp đỡ chuyện này."

Xích Yến Hàn kinh nghi. Tư Không Thiên chưởng môn, không phải nàng không biết. Đó chính là một cao thủ trên cả cao thủ, tuy nhiên tính tình đạm mạc, ít xuất hiện ra bên ngoài. Ngay cả nàng muốn gặp cũng khó, chứ nói gì kết giao?

"Nhưng sao ngươi không đi cùng?"

Quảng Mục Thiên liền đáp:

"Lần trước ta tới Thanh Phong môn có gây chút rắc rối. Ta sợ đến đó rồi bọn họ lại tìm cớ gây khó dễ thì chuyện vào điện lại càng khó hơn. Còn chỗ này tính ra tì cũng không có người quen. Ta ở đây tùy tiện làm việc cũng được."

Xích Yến Hàn không hiểu hau chữ người quen trong lời của hắn là gì. Nhưng hắn nói vậy rồi thì cũng không thắc mắc thêm nữa. Chỉ ừ rồi gật đầu một cái. Đoạn hỏi:

"Thế làm sao để Tư Không Thiên chưởng môn nhận biết hai người bọn ta?"

"Chỉ cần đưa cái này cho lão, kèm theo một câu nói: Ân oán trước nay đã hóa giải, nay đồng hữu có việc cần giúp, coi như ta nợ lão một nhân tình. Chắc chắn lão ta sẽ không thể từ chối." Nói đoạn móc trong túi ra một tấm lệnh bài màu vàng khác, chính là Hổ Uy Lệnh của Hoàng Bá Đạo. Chỉ cần có tấm lệnh bài này, khẳng định Tư Không Thiên sẽ biết hắn đang ở đây.

Mặc dù có điều nghi hoặc, nhưng Xích Yến Hàn thấy hắn quả quyết như thế thì vẫn tiếp lấy lệnh, gật đầu, nói:

"Thôi, nếu ngươi đã chắc chắn như vậy thì hai người bọn ta sẽ đi cửa Bắc vào vậy. Mong là sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra."

Quảng Mục Thiên ừm một tiếng, đoạn quay sang thấy Lệ Nhã đang đứng thấp thỏm một bên, bèn an ủi:

"Tiểu Nhã, muội cứ yên tâm, nhất định ta sẽ lấy được cây cung đó. Cho dù phải cướp ra, ta cũng sẽ cướp cho muội."

Nói đến hai người, từ mấy ngày hôm trước học tập ma pháp đã có chút quen thuộc lẫn nhau. Mặc dù Lệ Nhã nhìn bề ngoài như thiếu nữ mười tám, nhưng thực chất đã trên một trăm tuổi. Bất quá tuổi tác của linh tộc và nhân tộc khác nhau. Một trăm tuổi của linh tộc cũng tương đương mười tám tuổi của nhân loại mà thôi. Nàng lần đầu nghe Quảng Mục Thiên gọi mình "Tiểu Nhã" như vậy thì không khỏi thẹn thùng. Hai má đỏ bừng lên. Nhưng lại nghĩ đến nhưng nguy hiểm sắp tới thì không tự chủ được mà rùng mình một cái, thở dài than thầm:

"Không biết mọi chuyện sẽ như thế nào đây? Quảng Mục Thiên ca ca tốt như thế mà ta trước giờ cứ nghĩ huynh ấy là dâm tặc. Xem ra phải tìm cơ hội xin lỗi mới được."

Chỉ trong chốc lát, hình tượng Quảng Mục Thiên trong lòng nàng dâng cao vạn trượng. Nếu hắn mà biết được điều này, kiểu gì cũng ngoác miệng ra cười cả ngày. "Xem ra không uổng một phen công phu nha."

Từ biệt hai người Lệ Nhã và Xích Yến Hàn, Quảng Mục Thiên liền đi vào của Nam của Hắc Vân Thành.

Từ khi giao thủ với Huyền Năng lần trước, cổng này đã bị tàn phá nặng nề. Dường như một nửa tường thành đã bị sụp đổ, đến bây giờ mới chỉ trùng tu được vài lớp đá bên ngoài. Tường thành này được xây bằng những tảng đá có kết cấu tương đối chắc. Tuy cản được sức công phá của ma thuật, nhưng đối với khí công thì cũng chẳng hơn kém gì một tờ giấy mà thôi. Mặc dù phá là dễ là thế, nhưng để xây lại mợi kỳ thực là khó.

Nhân sĩ giang hồ từng đoàn người ra vào tấp nập, cờ xí rộn ràng. Đi theo chỉ dẫn, chẳng mấy chốc Quảng Mục Thiên liền tìm được cửa khẩu dẫn vào Hư Thiên Điện.

Thực chất mà nói, Hư Thiên Điện bao gồm toàn bộ một tòa thành trì cỡ nhỏ, nằm trọn bên trong Hắc Vân thành. Tòa thành này Nơi đây được canh giữ cực kỳ nghiêm mật. Bởi vì là cửa khẩu do Thiếu Lâm quản lý, nên những người canh gác đa phần là đệ tử thiếu lâm. Người nào người nấy trung khí sung mãn, hơi thở trầm ổn, khẳng định đều đã nhập học qua sơ đẳng khí công.

Đi thêm một đoạn khá dài nữa là lối vào Hư Thiên Điện. Ở phía lối vào xuất hiện hai cánh cổng. Trên mỗi cổng đều được treo một tấm biển lớn, phía bên phải đề bảy chữ:

"Tỷ thí đoạt bảo đi hướng này."

Phía bên trái lại viết:

"Thiết, Đồng kim lệnh đi hướng này."

Theo chỉ dẫn đó, nhân sĩ võ lâm tự động chia thành hai hàng, theo tứ tự lầm lượt đi vào. Người nào có Bạch Kim lệnh, mà muốn tỷ thí đoạt bảo thì đều dồn sang phía cổng phải.

Những kẻ còn lại thì đa phần đều là lệnh bài cấp bậc thấp hơn không được tham gia. Tuy nhiên, vẫn có đôi người có Bạch Kim lệnh nhưng vẫn đi về cổng bên trái. Âu cũng là giữ tính mạng cho chính mình vậy. Bảo vật tuy hiếm có, nhưng mạng sống cũng chỉ có một mà thôi.

Chính vì thế mà số người bên trái sắp hàng dài thành một quãng ngắn, so với phía bên phải, số lượng cũng hơn gấp năm lần.

Quảng Mục Thiên tặc lưỡi một cái cảm thán, cũng lấy ra tấm Bạch Kim lệnh trong người, hướng bên phải mà đi tới.

Vừa đến sát cửa, một lão giả bên cạnh đứng ra, chắp tay, nói:

"Vị thiếu hiệp này, ta là người khảo hạch (kiểm tra) ở đây. Ngươi có thể đưa lệnh bài và thư mời cho chúng ta xem hay không?"

Quảng Mục Thiên ừ một tiếng, rồi đưa tấm Bạch Kim lệnh cùng thư mời tham gia Đại Hội sang cho lão. Lão giả kia kiểm tra một lát xong, rồi gật đầu:

"Tốt, đúng là Bạch Kim lệnh rồi. Còn thư mời cũng là đồ thật."

Đoạn, lão trong người lấy ra một quyển trục cùng một cây bút lông, hỏi:

"Danh tự là gì?"

"Quảng Mục Thiên."

"Tuổi?"

"Hai lăm."

...

"Có đồng đội hay không?"

"Không có."

"À... Vậy có thể tham gia đấu đơn. Nhưng song, tam đấu không thể. Phần thưởng cũng có giới hạn."

"Ặc!"

Quảng Mục Thiên kinh ngạc, vội hỏi lại:

"Phần thưởng giới hạn là những gì vậy?"

Lão giả bèn giải thích:

"Lần thi đấu này tính điểm dựa trên đơn đấu cùng song đấu và tam đấu. Phần thưởng chưa được tiết lộ cụ thể. Tuy nhiên ta khẳng định, ngươi nếu muốn có bảo vật như Huyền Vũ Phá Thiên cung hay là bí kíp thì phải tham gia hai mục song đấu và tam đấu mới được. Vì thế nếu không có đồng đội thì cho dù vô địch ở hạng đơn đấu cũng không ăn thua gì."

Quảng Mục Thiên miệng méo xệch. Hắn không hề biết đến điều này. Xích Yến Hàn chẳng nhắc gì tới song đấu cùng tam đấu cả. Bây giờ kiếm đâu ra đồng đội đi cùng đây? Không có đồng đội, dù hắn có vô địch đơn đấu cũng không ăn thua.

Đương lúc Quảng Mục Thiên băn khoăn suy nghĩ, chợt sau lưng truyền đến tiếng bước chân cùng lời nói:

"À há, xem ra vị huynh đài này vẫn chưa tìm được đồng đội đi?"

Quảng Mục Thiên giật mình quay lại xem, thì thấy đó là một người thanh niên. Tuổi ước chừng khoảng hai mươi hai mốt, bận một thân áo trắng toát, dáng người cao ráo, mái tóc màu đen dài mà mềm mại. Toàn thân toát lên một vẻ trăng thanh mà cao nhã của bậc cao nhân thi sĩ. Quảng Mục Thiên nhìn lát, liền đoán chừng người thanh niên trước mặt này chắc hẳn phải là công tử của một thế gia (gia tộc) nào đó, mới có phong phạm như vậy.

Nhưng điều đặc biệt nhất, khiến Quảng Mục Thiên chú ý, chính là bàn tay của y. Ngón tay thon nhỏ mà dài, bàn tay trắng noãn không hiện lên dù chỉ là một vết chai xước, thoạt nhìn giống như tay của nữ nhân vậy. Điều này đối với người thường xuyên luyện võ mà nói, chính là không thể.

Có thể hiểu sơ lược như thế này, người học võ ngoại trừ luyện tâm, luyện khí, luyện cốt ra thì không thể thiếu chính là luyện võ. Tâm dù cao, khí dù ngạo như thế nào, nếu không có võ cũng chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Nhưng luyện võ mà tay không vết chai xước như thế này quả là điều bất khả thi. Cho dù đó chỉ là luyện quyền cước đi chăng nữa.

Trong lòng Quảng Mục Thiên giật mình, thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ y tu luyện là độc môn ám khí? Bàn tay này chính là Thiên Sinh Thủ (Bàn tay trời sinh) trong truyền thuyết. Dùng để tu luyện ám khí thì phải nói là tuyệt đỉnh, giết người không thấy máu! Coi chừng là người của một gia tộc sát thủ nào đây!?"

Thấy Quảng Mục Thiên chưa trả lời, thanh niên kia lại nói tiếp:

"Tại hạ Đường Vấn Tâm, hiện cũng chưa thể vào trong Hư Thiên Điện do thiếu đồng đội. Thật trùng hợp thay, gặp huynh đài ở đây. Liệu tại hạ có thể vinh dự được làm đồng đội của huynh hay không?"

Quảng Mục Thiên cũng không ngạc nhiên quá lâu, chỉ gật đầu nói:

"Được. Bất quá còn thiếu một người nữa thì tính sao?"

Trong lúc hai người đang trò chuyện, thì cách đó không xa nổi lên một tràng náo nhiệt.

Mọi người xung quanh liền nhao nhao bàn tán:

"Nhìn kìa, nhìn kìa... là đại tiểu thư của Triệu gia gia tộc kìa."

"Là gia tộc nổi tiếng Triệu gia đấy ư!? Tuổi trẻ như thế mà lợi hại thật. Đúng là nhân trung chi long..."

"Đúng đó, đây chính là Ma Vũ Song Tu gia tộc, Triệu gia. Ngay cả Ngũ Thánh cũng phải nhường chút mặt mũi cơ mà..."

"Ặc... Tiểu thư Triệu gia quả nhiên là mỹ nhân. Không biết ta có cơ hội được làm quen với nàng hay không."

Đáp lời của gã này chính là vô số ánh mắt khinh thường, rồi tất cả không hẹn mà cùng nói:

"Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

Một bên, Đường Vấn Tâm cũng thở dài cảm thán:

"Ài... Hôm nay ra cửa gặp lão thầy bói, bảo hôm nay gặp được quý nhân. Quả nhiên đúng mười phần. Ma Vũ Song tu gia tộc, không nhỏ không nhỏ..."

Quảng Mục Thiên đầu to như cái đấu:

"Ma Vũ Song Tu là cái thể loại gì?"

Đường Vấn Tâm ặc một tiếng, mắt trợn tròn lên, nhìn Quảng Mục Thiên như con quái vật ở đâu chui ra. Lát sau, hắn mới gian nan lắm mới hỏi được một câu:

"Huynh. Đừng nói với ta là không biết đến Triệu gia đi?"

Quảng Mục Thiên gật đầu thừa nhận. Hắn mới đến đây chưa trong hai tháng, đừng nói là Ma Vũ song tu gì gì đó. Ngay đến cả võ lâm tình hình hiện tại như thế nào hắn còn chẳng rõ nữa là...

Đường Vấn Tâm lắc đầu, ngao ngán hồi lâu rồi mới giải thích:

"Ta nói cho huynh đài rõ vậy. Triệu gia, chính là một gia tộc lớn nhất ở Thương Lan đế quốc. Nghe nói vị tiền bối lập ra gia tộc này chính là một cao thủ nhất đẳng của võ lâm, nhưng lại xuyên không đến thế giới này sớm hơn trăm năm. Trong khoảng thời gian đó, vị tiền bối kia sáng tạo ra một bộ tuyệt học. Lấy sở trường của võ thuật kết hợp tinh hoa của ma thuật. Hai thứ bổ trợ lẫn nhau, làm tăng khả năng tấn công lẫn phòng thủ. Chỉ bằng một bộ tuyệt học như thế, vị tiền bối đó đã tạo nên một truyền kỳ tại Thương Lan đế Quốc. Lại nói, hậu nhân của vị này mang dòng máu lai của cả hai thế giới. Thành ra chỉ những người đó mới học được thôi. Mặt khác, bộ công pháp đó cũng chỉ lưu truyền trong tộc. Cho đến hiện tại, người trong võ lâm đều gọi người của Triệu gia là Ma Vũ Song tu. Ma chính là Ma pháp, Vũ chính là võ học. Cùng luyện cả hai, gọi là song tu. Mà cô nương trước mặt này, lại là người sáng giá nhất trong đám hậu bối của Triệu gia vòng năm mươi năm trở lại đây. Ma Vũ Song Tuyệt."

Nói đến đây, Đường Vấn Tâm lại cảm khái một tiếng:

"Nếu không phải đám người võ lâm ở đây ghét ma pháp sư như cừu địch. Thì hẳn giờ này, giang hồ sẽ có thêm một thánh nữa, trở thành Lục Thánh rồi."

Quảng Mục Thiên ngạc nhiên hỏi:

"Cái gì? Chẳng lẽ Triệu gia tiểu thư lợi hại như vậy sao?"

Đường Vấn Tâm lắc đầu đáp:

"Ý của ta nói là nói gia chủ Triệu gia hiện tại cơ. Triệu Văn Phong, trình độ võ thuật cũng như Ma Pháp đều đạt cấp tông sư. Nếu thật đánh nhau với Ngũ Thánh cũng là ngang tài ngang sức."

Trong lúc hai người đang âm thầm đàm luận thì Triệu gia tiểu thư đã tiến về hướng này. Đám giang hồ xung quanh đang định bu lại xem thì bị hai tên hộ vệ bên cạnh nàng đuổi đi.

Lúc này Quảng Mục Thiên mới nhìn rõ cô gái trước mặt này. Nàng đeo một mạng che mặt, mặc trên người bộ trường bào màu xanh lục bích, thân hình nàng phải nói là hoàn mỹ đến cực điểm. Nếu không phải cái khí chất băng lãnh trên người thì hẳn nam nhân nào chỉ nhìn qua thân hình nàng cũng phải chết mê chết mệt rồi.

Nàng tiến đến trước lão giả hồi nãy, lấy ra tấm lệnh bài màu Bạch Kim, lạnh nhạt nói:

"Triệu Nhã Hinh, mười tám tuổi. Muốn đăng ký tham gia tỷ võ đoạt bảo."

Lão giả không dám lơ là, đón lấy lệnh bài kiểm tra kỹ càng rồi nói:

"Tốt, là Bạch Kim lệnh. Không biết tiểu thư có đồng đội đi cùng hay không?"

Triệu Nhã Hinh đáp:

"Không có, chỉ mình ta."

Lão giả vội giải thích những lời lúc nãy thêm một lần nữa.

Triệu Nhã Hinh nghe xong chỉ ậm ừ một tiếng.

Đường Vấn Tâm lấy khủy tay híc Quảng Mục Thiên một cái, nói:

"Người thứ ba đây rồi."

Quảng Mục Thiên khóe mắt giật giật mấy cái, thầm nghĩ:

"Ngươi đừng nói với ta là mời cái khối băng này đi cùng một nhóm đấy nhé."

Còn chưa kịp nói ra thì Đường Vấn Tâm đã tiến lên trước chắp tay, khoan thai nói:

"Tại hạ Đường Vấn Tâm, bái kiến Triệu gia tiểu thư. Hình như tiểu thư vẫn chưa tìm được đồng đội a. Tại hạ cùng vị huynh đài này..."

Đoạn chỉ Quảng Mục Thiên.

"Hừm, là Quảng Mục Thiên."

Quảng Mục Thiên hừm một tiếng.

"À, à... Là Quảng huynh đây... cũng đang thiếu một người nữa là đủ đội. Mạo muội hỏi xem, không biết Triệu tiểu thư có nhã hứng tham gia cùng chúng ta hay không?"

Khi Đường Vấn Tâm có nói tên của mình ra, Triệu Nhã Hinh có hơi giật mình một chút, bất quá rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đáp:

"Thì ra các hạ chính thiên tài gần đây của Đường gia. Đường Vấn Tâm thiếu gia?"

Đường Vấn Tâm cười nhẹ, nói:

"Không dám, không dám. So với Băng Tâm Liệt Diễm, Triệu Nhã Hinh tiểu thư thì còn cách một khoảng khá xa."

Triệu Nhã Hinh hừ một tiếng rồi quay sang nhìn Quảng Mục Thiên, hỏi:

"Còn vị này là thuộc gia tộc nào?"

Quảng Mục Thiên ghét cái thái độ của nàng, không thèm đáp lại. Đường Vấn Tâm chỉ đành cười khổ, nói:

"Vị huynh đài này ta cũng vừa mới gặp, cũng xem như là có duyên. Vừa hay cả hai người bọn ta đều không có đội. Nên mới lập một đội cùng huynh ấy. Xem ra tiểu thư cũng chưa có đồng đội. Hay là cùng chúng ta vào một đội xem sao?"

Không đợi cho Quảng Mục Thiên có ý kiến gì thêm. Triệu Nhã Hinh ừ một tiếng, rồi nói:

"Vậy được, ta cũng tham gia."

Đường Vấn Tâm hướng đến Quảng Mục Thiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.

Rất nhanh, cả ba người đều điền danh tự của mình vào bảng thông tin.

Lão giả cầm bút lên, chấm chấm mực rồi lại hỏi:

"Tên nhóm của ba người là gì đây?"

Đường Vấn Tâm quay lại, nói:

"Quảng huynh là người đầu tiên của đội. Ta cũng chỉ là xin huynh ấy gia nhập mà thôi. Về phần tên đội, tùy ý Quảng huynh đặt vậy. Triệu tiểu thư không có ý kiến gì chứ?"

Triệu Nhã Hinh chỉ ừ một tiếng.

Quảng Mục Thiên cũng chẳng quá quan trọng chuyện này, không thèm suy nghĩ, lập tức nói:

"Lấy bừa tên gì cũng được!"

Lão giả nghe thế khóe miệng giật giật mấy cái. Lão ngồi chỗ này kiểm tra cũng được hơn mấy ngày rồi, thể loại người nào cũng từng gặp. Nhưng chưa bao giờ gặp cái tên nào tùy tiện như tên trước mặt này. Người ta là đi đại hội chứ có phải đi chợ đâu mà tên gì cũng được. Lão giả hai mép rung rung, hậm hực hồi lâu cuối cùng cũng cắn răng ghi vào bốn chữ:

"Đội: Gì cũng được."

Sau khi hoàn thành mấy thủ tục tại cửa vào, lão giả liền dẫn cả ba vào một gian phòng khác. Tại đây có chừng hơn trăm người khác nhau. Đa phần đều là những võ sĩ có bạch kim lệnh. Phần còn lại là một số người ghi ghi chép chép. Chắc là đáng viết lại thành tích khảo hạch của những kẻ vừa qua.

Đám người nghe thấy tiếng bước chân cũng nghoảnh lại xem. Nhưng khi thấy Đường Vấn Tâm cùng Triệu Nhã Hinh thì trong mắt lộ ra vài phần úy kỵ.

Lão giả dừng lại giới thiệu qua:

"Đây là trắc thí phòng. Để ngừa kẻ quấy rối trà trộn vào, nên mọi người phải tuần tự tuân theo quy định."

Lão định nói là để ngừa mấy tên ma pháp sư... Bất quá khi thấy Triệu gia tiểu thư thì không dám nói đến. Người ta là Ma Vũ song tu, tức là cũng học qua ma pháp. Nói như thế chẳng phải đắc tội đến Triệu gia ư. Vậy nên lão chỉ nói là "mấy kẻ quấy rối" mà thôi. Ba người ngoại trừ Quảng Mục Thiên ra thì cũng chẳng phải là bậc lão luyện gì nên cũng không để ý lắm lời lão.

Đã edit.