Giang Hồ Kỳ Cục

Chương 20




“Nếu lỡ đói bụng làm sao bây giờ?”

“Cho ngươi chuẩn bị lương khô,số lượng dùng trong nửa tháng!”

Hạ nhân đang làm việc nghe lệnh vội đến. Người bình thường, ai cũng có thể nhìn ra nhị thiếu gia nay nộ khí ngút trời, nên bọn họ không dám làm trễ nãi dù chỉ chốc lát. Song, mới mang Hình Hoan đi hai bước, tiếng gầm gừ của nhị thiếu gia lại một lần nữa truyền đến, “Đem áo cà sa trên người nàng tháo ra, cho nắm lửa thiêu hủy, ngay cả tro cũng không giữ!”

Đúng! Chính là như vậy, hắn không thể để trong lòng nàng đắc ý, nếu nàng hoàn toàn không để ý mặt mũi của hắn, công khai khoác quần áo của gian phu trở về phủ, tại sao phải trông cậy vào hắn biết điều một chút dâng lên hưu thư , thành toàn cho bọn họ?

Bọn họ hành hạ hắn hai năm , hắn có quyền trả thù.

*

Nhốt mình trong phòng đối với Hình Hoan mà nói không phải là việc khó, nghiêm khắc mà nói, gả cho Triệu Vĩnh Yên trong hai năm, nàng lúc đầu có một năm rưỡi thời gian nhốt mình trong phòng, còn dư lại nửa năm cũng dùng để thu hưu thư .

Nhưng vấn đề là, một mình trong phòng ở quá khứ, tướng công nhà nàng ít nhất sẽ không cách dăm ba phút hỏi một câu…

“Biết sai lầm chưa?”

Hắn tư thái ưu nhã ngồi ở trước gót chân nàng, cau mày thưởng thức canh thận cừu trắng, cái thìa chà nhẹ qua bát sứ phát ra âm thanh “Leng keng” hợp với chất vấn nhàn nhạt của hắn, rất dễ nghe.

Nàng xếp hai đầu gối ấm áp ngồi trên ghế quý phi, gặm bánh bao, văng ra từng trận ho mãnh liệt, hắn nâng chung trà lên, đưa mắt nhìn nàng, dưới ánh mắt khát vọng của nàng, như không có việc gì đem chung trà uống không dư thừa một giọt. Hình Hoan vô cùng đau đớn đấm ngực, ý đồ đem bánh bao nghẹn ở nơi cổ họng nuốt xuống.

Cuối cùng, hay là phương pháp dùng sức nuốt nuốt nước miếng có hiệu quả , sắc mặt nàng từ từ chuyển lại bình thường, liên tiếp vuốt mấy cái, “Bẩm tướng công, biết sai rồi.”

“Sai ở đâu?” Câu trả lời của nàng, cho hắn hơi cảm giác hài lòng không còn nhíu mày nữa, khó được thiện tâm nổi lên thay nàng rót chén trà.

“Ngô… Người không muốn uống canh thận cừu trắng, ta một lát sẽ viết thư để cho mẫu thân đừng nữa gửi tới.” Nàng nói xong chuyện lạ, một bộ dáng rất hiểu tâm sự của hắn. Hồi tưởng lại vẻ mặt dường như rất thống khổ giống uống thuốc vừa rồi của hắn, Hình Hoan cảm thấy phân tích của mình rất đúng , thật là thiện giải nhân ý.

—— phanh.

Nhưng câu này nói cũng không lấy được lòng Vĩnh Yên, động tác châm trà cứng lại, một hồi lâu sau, hắn nặng nề cầm bình trà trong tay gõ hướng mặt bàn, trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, “Ta rất hài lòng canh thận cừu trắng mẫu thân ngươi gửi tới, điều ta không hài lòng chính là ngươi! Ngươi không bằng viết thư để mẹ đem ngươi dẫn trở về, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta.”

“Việc này làm sao làm được, nếu ta đi, ai chăm sóc ngươi.” Nàng nuốt vào một ngụm bánh bao cuối cùng, lời nói thấm thía theo sát hắn phân tích lợi hại trong đó.

Hiển nhiên đó cũng không phải điều Triệu Vĩnh Yên lo lắng, hắn cố chấp ngay cả chính hắn cũng không hiểu nổi, “Mặc áo cà sa màu xanh chiếu cố ta? Ta không cần.”

“Ta hôm nay không có mặc áo cà sa màu xanh nha.” Hình Hoan đắc ý kéo kéo áo bông trên người, đó là nàng gần đây mới vừa may cho mình, màu sắc diễm lệ, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, còn có thắt lưng, nghĩ đến nữ bộ khoái Dương Liễu kia eo thon nhỏ, nàng đứng thẳng người dậy, cố ý lấy tay nắm chặc bên hông quần áo.

Tự cho là như vậy có thể nổi bật ra kích thước lưng áo được cho là mảnh khảnh giống như trước của nàng, đáng tiếc có chút hoàn toàn ngược lại, nàng quên mình dưới thân áo bông kia còn đút lấy tầng tầng lớp lớp áo bông.

Ít nhất trong mắt Vĩnh Yên, nữ nhân trước mặt vóc người hình dạng ống tròn, một người toàn xiêm y đẹp mắt kia lại càng khiến hắn không dám nhìn, “Ta… Ta thu hồi một phong hưu thư , ngươi có thể mặc đồ khác hay không: đừng mặc loại quần áo sắc màu phong phú như thế?”

Loại màu sắc này xin thề còn tươi hơn cả màu đỏ tươi, ai mà chịu nổi? !