Giang Hồ Nhàn Thoại

Chương 15: Tô Mộng Chẩm Đích Mộng




“Cái gì? Tô Mộng Chẩm cũng có mộng?”

“Người ta ai nấy đều có mộng, sao Tô Mộng Chẩm lại không có mộng?”

“Tô Mộng Chẩm xưng hùng kinh sư, uy hiếp hắc bạch lưỡng đạo, con người này quá thực tế, chuyện không có lợi thì không làm, sao biết có mộng?”

“Cho dù là vương hầu khanh tướng, đều sẽ có mộng riêng cho mình. Cầu thuốc trường sinh là mộng của Tần Thủy Hoàng. Vì muốn thành Phật mà nuôi nhiều tiểu bạch kiểm là mộng của Võ Tắc Thiên. Khất cái mơ ngày mai sẽ có người hảo tâm bố thí cho một lượng bạc, ta và ngươi có lẽ chỉ có một giấc mơ đẹp. Mặc dù đều là mộng, chỉ có điều mỗi người một khác.”

“Có lẽ ngươi nói đúng, mọi người hẳn là đều có riêng một giấc mộng thật hoàn mỹ.”

“Tại sao phải là một giấc mơ hoàn mỹ? Mộng tưởng bình thường không tốt sao?”

“Nếu đã mộng, tức là mong có một ngày mộng đó thành hiện thực, cho nên không cần khiêm tốn, bằng không, đâu phải là mộng. Một người lập chí, không ngại ra sức, vạn nhất không đạt, chỉ được một nửa, coi như cũng tốt rồi. Mộng cũng vậy, một giấc mơ phong lệ huy hoàng, mới có một ngày phong lệ huy hoàng đó.”

“Nếu mộng tưởng thực tế một chút, thì sẽ không thất vọng nhiều, hoặc cũng có thể có chuyện vui mừng ngoài ý muốn!”

“Nếu như không có mộng tưởng vĩ đại, thì làm gì có hiện thực vĩ đại đây?”

“Cũng được. Dù mộng tưởng của ta và ngươi hoặc là trống không, hoặc rất bình thường, nhưng mộng tưởng của Tô Mộng Chẩm lại khiến người khác cảm động.”

“Thân thể Tô Mộng Chẩm không tốt, ta nghĩ giấc mộng của hắn chắc là mong sớm có ngày khang phục. Về sau hắn mất một chân, nói không chừng là mong tứ chi toàn vẹn, không bị nỗi khổ không đầy đủ nữa, phải không?”

“Không phải, những chuyện đó có lẽ là sự tiếc nuối của Tô Mộng Chẩm, nhưng không phải mộng tưởng của hắn.”

“A, chẳng lẽ hắn mơ ước đánh bại tất cả đối thủ, nhất thống thiên hạ, hiệu lệnh võ lâm sao?”

“Cũng không phải, chuyện đó có thể là mộng tưởng của tổng đường chủ Lục Phấn Bán đường Lôi Tổn, hoặc của Mê Thiên lục thánh Quan Thất, quyết không phải là mộng của Tô Mộng Chẩm.”

“Vậy thì mộng của Tô Mộng Chẩm là cái gì?”

“Tô Mộng Chẩm dốc lòng quật khởi, bị ngoại địch xâm phạm liên tục mấy năm. Hắn vốn thuộc thế gia vọng tộc ở Ứng Châu, một nhà anh tài nở rộ, đệ tử làm quan lại trong triều chính, ở bên ngoài cũng có thanh danh tốt, phú quý một phương, văn võ đều đủ. Nhưng chuyện tốt không kéo dài, người Liêu xâm lấn, đầu tiên là đại tướng Gia Luật Phó Đa đả bại quân phòng thủ ở sông Cao Lương, mười tám năm sau, ác chiến nổi lên, Gia Luật Phó Đa tiếp tục đánh bại quân phòng thủ ải Kỳ Câu. Danh tướng Đại Tống là Dương Nghiệp đã hi sinh.”

“Lúc ấy vị thế của Đại Tống không tốt, giao chiến cùng Liêu, Tây Hạ, Kim, Mông Cổ, không thể kềm tỏa được bọn họ, quốc thổ càng lúc càng thu hẹp, dân chúng lầm than.”

“Đúng rồi, từ đó về sau, Ứng Châu rơi vào tay người Liêu, bị vơ vét tàn tệ, giặc cướp nổi lên khắp nơi, chiến họa liên miên. Liêu Thánh Tông vâng lệnh Tiêu thái hậu, mở chiến dịch quy mô xâm lược Đại Tống, từ Doanh Châu xuôi về nam, trực chỉ Độc Uyên, cách Khai Phong vẻn vẹn ba trăm dặm. Tống Chân Tông tâm hoảng ý loạn, triều đình chấn kinh, may có tể tướng Khấu Chuẩn thẳng tiến qua sông, đón đầu quân địch, đả bại quân Liêu, đang định truy kích, thu hồi đất đai. Chân Tông lại một mực cầu hòa, uy tín mất hết, chỉ lo an toàn cho bản thân, lại giở trò hại khổ dân chúng, đều do y chế ra hình tượng chân mệnh thiên tử, suy tôn người Liêu, có thể nói là ngu muội vô cùng.”

“Chà, hoàng đế xưa nay thật không có bao nhiêu người tốt, dân chúng đều chịu khổ.”

“Tô Mộng Chẩm mắt thấy tình cảnh này, Tô gia rơi vào tay người Liêu, không có hùng tài, mặc người nô dịch. Không có người ủng hộ, tất bị khinh thường, tử đệ Tô môn càng lúc càng rơi rụng. Chỉ có Tô Mộng Chẩm và cha, Tô Già Mạc, muốn người Liêu công nhận tài năng của hắn. Trong trận chiến, hắn lợi dụng cơ hội, trốn vào biên giới đất Tống, tiềm nhập Khai Phong, yêu cầu Tống thất phái binh ra, hắn nguyện tiếp nhận, thề quyết thu phục cố thổ, xuất binh theo kế, nội ứng ngoại hợp, mong được đồng ý…”

“Ha, Tống thất tráo trở lật lọng, chỉ biết cống nạp cho địch. Trung ngôn nghịch nhĩ (*) của hắn đời nào lọt vào tai?”

“Đúng rồi! Nhằm ngay lúc Tây Hạ quấy rối biên giới, nhà Tống xây thành Vĩnh Lạc để vây khốn người Hạ, nhưng thành bị chiếm mất, dự trữ ở biên giới phía Tây tổn thất gần hết. Tống thất suy nhược lâu ngày, khó mà làm nên chuyện gì, chỉ còn cách cầu hòa, không phương dụng binh. Tô Già Mạc kêu gọi võ lâm đồng đạo ở bốn châu Ứng, Vân, Sóc, Hồ, chờ hiệu lệnh mà khởi nghĩa. Toàn bộ kế hoạch bị nội gian Tống thất biết được, mật báo cho người Liêu, cả kế hoạch đổ bể, bị đuổi giết đến tận hậu viên, gần như không còn ai sống sót. Vì Tô Già Mạc phản Liêu quy Tống, cả nhà bị người Liêu hành hạ đến chết, con gái bị biếm làm kỹ nữ. Bản thân Tô Già Mạc vì chủ trương chủ chiến, khiến quyền thần đương triều Xương Huệ Khanh vu là gian tế tư thông cùng địch, không cần thẩm tra, lập tức bắt giam, ba năm sau, nhờ đại tướng Hàn Kỳ bảo lãnh mới thoát vòng lao lý, nhưng bị cầm giữ trong thành Khai Phong.”

“Ôi trời, đó là kết cục cho một tấm lòng trung quân ái quốc sao? Chỉ biết để cho trời đất chứng giám!”

“Bất quá Tô Già Mạc cũng là một nhân tài. Lão thân lâm tuyệt cảnh, có nhà mà không thể về, bị thích chữ lên mặt, ngân lượng tài vật đều bị tham quan tịch thu hết. Lão muốn báo thù cho gia tộc, nhưng khổ nỗi không thể làm quan, càng không thể theo nghiệp thương buôn, cuối cùng bí quá làm liều, dùng một tên hàn sĩ áo vải có một thân tài hoa, khiến người khác nghiêng mình bái phục, lập ra Kim Phong Tế Vũ Lâu.”

“A, hóa ra Kim Phong Tế Vũ lâu được xây dựng trong hoàn cảnh gian khổ như vậy.”

“Lão vốn muốn thông qua Kim Phong Tế Vũ lâu thâu nạp lực lượng, hợp lực võ lâm đồng đạo cùng chống chọi với kẻ thù bên ngoài, đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Không thể so với lúc lão còn ở Ứng Châu, thế lực thâm căn cố đế, tri giao rộng rãi, có thể hỗ trợ lẫn nhau. Lão tay không khó vỗ, năm đó bị Mê Thiên thất thánh áp chế khắp nơi, chỉ có thể giả hư giả thực, mượn uy danh của người khác để đứng vững, không bị nuốt chửng đã là may mắn vô cùng. Còn về chuyện lập binh thành quân, tiến hành phản công, càng không được triều đình cho phép, đành âm thầm phái đệ tử, cùng Hàn Kỳ, Phạm Trọng Yêm xuất binh chống Tây Hạ xâm lược, tốn không ít lực lượng. Phạm Trọng Yêm coi việc thiên hạ là của mình, chủ trì quân sự, bình loạn Tây Hạ, cải cách chính trị, hưng lợi trừ hại, do triều đình vì tư lợi mà không dung nạp, Phạm Trọng Yêm oán hận ngất trời, buồn giận bỏ đi. Sau đó Vương An Thạch, dù tài hoa cái thế, nhưng lại vướng thân vào tranh chấp hai phái cũ mới. Pháp luật đổi mới, nhưng không thể phổ biến, nguyên khí triều đình tổn hại nặng nề, về mặt đối ngoại chỉ có cách cầu sinh, không thể nào vực dậy. Tô Già Mạc sinh bất phùng thời, muốn mở rộng thế lực bên ngoài, chỉ do Khai Phong vốn là địa bàn thực lực của Thất Thánh Minh, cộng thêm vào đó người của Giang Nam Phích Lịch đường lại phò trợ cho thế lực của Lôi Tổn xâm nhập vào kinh sư, thành lập Lục Phân Bán đường. Kim Phong Tế Vũ lâu rơi vào tình hình khó xử, từng bước tự củng cố lực lượng của mình. Gian khổ như vậy, người ngoài há có thể tưởng tượng được?”

“Chà, Tô Già Mạc từ trong gian khổ mà nên, nếu không có lòng kiên nhẫn cực lớn thì không thể thành.”

“Thật sự thì cục thế của lão đã hết, lực kiệt thần suy, như đèn cạn dầu, giấc mộng thu phục Trung Nguyên tan thành bọt nước.”

“Ngươi nói toàn tộc Tô gia đều bị giết? Thế còn Tô Mộng Chẩm? Khi đó hắn ở đâu? Có trốn được hay không?”

“Đương nhiên là được, bằng không, sau này làm sao có thể có kinh thành đệ nhất đại bang Kim Phong Tế Vũ lâu? Làm sao hôm nay có được ‘Tô Mộng Chẩm đích mộng’?”

“Hì hì.”

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta cố ý hỏi như vậy, trong tình thế như vậy, ngươi sẽ đem hết chuyện xưa ra nói.”

“Được, ngươi dụ ta, ta không kể.”

“Thôi, thôi, ta bồi tội với ngươi là được.”

“Đang lúc quốc gia suy vong, ngươi còn cười được, đừng trách ta giận.”

“Được, được, ta biết rõ ngươi vì đại nghĩa cho dân chúng, một bước cũng không nhường. Thấy ngươi nghiêm túc, ta mới đùa một chút thôi, ngươi lại tưởng là thật?”

“Trên đời có chuyện đùa vui thì được, có chuyện đùa vui không được!”

“Vậy ta phải làm sao? Xin ngươi kể tiếp đi!”

“Hừ hừ, để ta hỏi ngươi, sư phụ của Tô Mộng Chẩm là ai?”

“Là Hồng Tụ thần ni! A, là Hồng Tụ sư thái cứu Tô Mộng Chẩm…”

“Để ta nói cho ngươi rõ, khi Tô Già Mạc lấy danh nghĩa buôn bán trốn sang đất người Liêu, có mang theo một đứa bé, chính là Tô Mộng Chẩm. Khi đó Tô Mộng Chẩm còn đang quấn tã. Tổ phụ Tô Viễn Hành mưu đồ bí mật cùng nhi tử nội ứng ngoại hợp, quân sĩ một lòng phản công, khởi nghĩa toàn diện, thu phục năm châu Ứng, Vân. Không ngờ bị thua, Liêu tộc phái đại quân xét nhà diệt tộc. Trong đám chí sĩ võ lâm có mười lăm thượng nhân là sư đệ của Hồng Tụ thần ni. Một mạch Tiểu Hàn Sơn được Tô gia giúp đỡ, mười lăm thượng nhân đó cảm ân mà báo đáp, cõng cốt nhục của Tô gia đánh giết mà ra–”

“Như vậy là Tô Mộng Chẩm lên Tiểu Hàn Sơn, bái thần ni làm thầy?”

“Ngươi xem võ hiệp truyền kỳ quá nhiều rồi đó? Tưởng nói hay lắm sao? Trong đám người Liêu không thiếu cao thủ. Mười lăm thượng nhân trùng xuất vòng vây, bản thân mang trọng thương mới lên được Tiểu Hàn Sơn, phó thác mọi sự cho Hồng Tụ thần ni, xin người chiếu cố cho cố nhục của Tô môn rồi nhắm mắt xuôi tay. Hồng Tụ thần ni cũng kinh ngạc vì Tô Mộng Chẩm đã bị Thiên Hạ đệ lục thủ làm bị thương –”

“Thiên Hạ đệ lục thủ?”

“‘Thiên hạ đệ lục thủ’ là chưởng công cực kỳ lợi hại. Cả thiên hạ chỉ có một người có thể sử dụng, y là “Thiên Hạ đệ lục”, nguyên danh Tăng Vô Do, là đệ nhất cao thủ dưới trướng Liêu chúa. Mười lăm thượng nhân đối chưởng với y, chỉ một chưởng đã đánh chết cả mười lăm người, chưởng lực thấu thân, khiến tiểu Tô bị thương.”

“‘Thiên Hạ đệ lục’ mà dạy ra đồ đệ, chẳng phải sẽ là ‘Thiên Hạ đệ thất’ đó sao?”

“Đoán không sai! Đúng là có ‘Thiên Hạ đệ thất’, sau đó người này cùng Tô Mộng Chẩm có một phen long tranh hổ đấu ở phủ Khai Phong!”

“Cuối cùng thì Hồng Tụ thần ni có chữa trị cho Tô Mộng Chẩm không?”

“Có chứ. Tô Mộng Chẩm quanh năm ho khan, chỉ bằng một ngụm chân khí mà giữ được tánh mạng, nhiều năm sau đó còn bị bệnh tật hành hạ, chỉ mởi một chưởng này. bất quá, chuyện đó lại thành toàn cho hắn nhiều lắm.”

“Đả thương người ta nặng như vậy, không đem cái tên đó đánh chết tươi, còn bảo là ‘thành toàn’ ư?”

“Đúng mà! Tuyệt không sai, ‘thành toàn’. Tô Mộng Chẩm có thể luyện thành Hoàng Hôn Tế Diện Hồng Tụ đao pháp của Hồng Tụ thần ni, luyện đến mức thanh xuất ư lam (**), xuất thần nhập hóa. Đặc thù thể chất của hắn phối hợp với yếu quyết ‘Hồng Tụ đao pháp’ chí âm chí nhu, đạt đến cảnh giới chưa từng có trước đó. Trong hoàn cảnh bệnh tật không dứt, Tô Mộng Chẩm phát sinh kỳ tích hiếm thấy, đao pháp đến cảnh giới đỉnh diểm, trở thành đệ nhất đao pháp trong võ lâm.”

“Hay lắm! Sau khi luyện thành, hắn vào kinh thành trợ giúp phụ thân, khai sáng Kim Phong Tế Vũ lâu?”

“Kim Phong Tế Vũ lâu khi đó đã thành lập rồi, chuyện hắn muốn làm là mở rộng thế lực. Thừa lúc Lục Phân Bán đường dốc hết sức thôn tính Mê Thiên thất thánh, hắn tuyển chọn nhân tài, chiêu mộ cao thủ, những mặt khác thì không tiếc dùng thủ đoạn, kết bè kéo cánh với triều đình, giúp cho Kim Phong Tế Vũ lâu bất luận trong tối hay ngoài sáng đều được thừa nhận. Thời gian đó, hắn làm ra không ít đại sự cũng như những chuyện ngu ngốc. Tô Già Mạc mấy chục năm qua sức tàn lực kiệt, nuốt hận mà chết, từ đó về sau Tô Mộng Chẩm tự làm hết thảy, chỉ để đạt thành mộng tưởng của hắn…”

“Mộng tưởng gì?”

“Thu phục Trung Nguyên, non sông nguyên vẹn.”

“Chà, Tô Mộng Chẩm thực khá lắm!”

“Chà, mộng tưởng của Tô Mộng Chẩm thực khá lắm!”

(*) 忠言逆耳: lời thẳng trái tai.

(**) 青出於藍而勝於藍: thanh xuất ư lam nhi thắng ư lam, Màu xanh từ màu chàm mà ra nhưng xanh hơn chàm, ý nói trò giỏi hơn thầy.