Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Chương 19




CHƯƠNG 19

Tả Ký bị hắn bỗng nhiên tiếp cận gần như vậy, rất là không được tự nhiên. Né tránh một chút, cái trán liền đụng vào một chỗ.

Lục giáo chủ nới lỏng tay, dựa vào trên thạch bích bên cạnh, nâng tay che khuất dương quang chói mắt, buồn bực một lát sau mới mở miệng: “Ngươi nếu như trồng trọt không được loại tốt nhất sẽ làm sao?”

Tả Ký xoa thái dương, rất là nghi hoặc. Kia có thể như thế nào? Đơn giản là thu lương thực ít đi một chút, tiền dư ít hơn mà thôi.”

Lục Hành Đại hừ cười một tiếng: “Vậy ngươi cũng biết, nếu như võ công của ta không phải đệ nhất thì đã sớm bị người ta phân thây. Từ khi ta biết đánh nhau thì đạo lý này vốn đã lặp đi lặp lại. Làm nhi tử của ma giáo giáo chủ, về sau nhất định phải tiếp nhận chức vụ giáo chủ, tự nhiên sẽ là kẻ thù chung của thiên hạ, có bao nhiêu người xếp hàng muốn giết ta. Ta không cả ngày tập võ thì làm sao bây giờ? Nấu cơm? Giặt quần áo? Ta học thứ này có ích gì? Có thể bảo toàn cho ta từ trong vây đánh toàn mạng trở ra không? Có thể làm cho ta đánh lui tấn công vô cùng vô tận sao?”

Nói đến chỗ này, trên mặt Lục Hành Đại sớm mang bộ dáng bình thản, vẻ mặt châm chọc: “Ngươi cũng biết ma giáo mặc dù có tên tuổi nhưng không phải nhất mạch cùng thừa? Cá lớn nuốt cá bé, có thể đem đối phương nuốt vào mới có thể xưng lão Đại. Một khi thế hệ giáo chủ yếu đi, tự nhiên sẽ có người khác giành lấy. Ta sẽ làm cái gì? Mất mạng gì đó đều là uổng công!”

Tả Ký không nghĩ sẽ có đáp án kịch liệt như vậy, trong lòng có chút bất an: “Ngươi. . . . . .”

Lục giáo chủ không đợi hắn nói xong, lại một phen xách vạt áo trước của hắn: “Ngươi nghĩ giang hồ này giống như ngươi gặp vậy sao? Cãi nhau ầm ĩ giống như trò đùa vậy sao, chính phái tru sát tà phái coi như họp chợ? Ngươi hiểu được trong đó chết bao nhiêu mệnh người không? Tiên sinh dạy ta đọc sách lúc còn nhỏ đánh ta, bất quá bởi vì phụ thân ta say rượu bắt gặp liền bị một chưởng chụp chết. Hắn nói cho ta biết cái gì tà bất thắng chính, việc nhân nghĩa phải làm trước, hết thảy đều là vô nghĩa! Cha ta thì sao? Còn không phải đồng dạng nhất thời không chú ý liền bị người bao vây tiêu diệt, chỉ tiếc liên lụy mẫu thân ta không hiểu võ công. Ta hơn mười tuổi liền phải thống lĩnh ma giáo. Người nhiều như hổ rình mồi đang chờ thời cơ mà động? Ta có bản lãnh gì mà đi học tạp vụ bắt sẻ!”

Tả Ký nghe đến nghẹn họng nhìn trân trối, nỗ lực an ủi nói: “Ngươi còn có Thạch hộ pháp tương trợ. . . . . .”

Lục giáo chủ lại là một tiếng cười lạnh: “Thành Bích? Hắn quả thật trung tâm, đáng tiếc không đúng đối với ta! Ngươi biết hắn như thế nào nhập ma giáo? Bất quá là ta dùng một quyển kiếm phổ đổi lấy! Vì Nghiêm gia trang, hắn ngay cả thanh danh đều có thể không cần. Rõ ràng là hậu nhân của ma giáo ta, chỉ bị người khác bắt đi nuôi dưỡng vài năm, liền một lòng hướng về bọn họ. Xử lý bang vụ, đối ngoại ngăn địch quả thật không thể bắt bẻ. Nhưng chỉ cần gặp phải việc liên quan Nghiêm gia xem, ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ. Ngày ấy điểm không toàn vẹn trong kiếm pháp của Đường Ca bị hắn hiểu được, ngươi xem kết cục như thế nào? Ngươi cho là một tên nhóc con Nghiêm Việt có thể hạ độc được ta sao? Ngươi nghĩ cái giỏ dây thừng dễ dàng như vậy mà đứt sao? Ngươi cho là ta lên núi không duyên cớ mà trượt chân sao?”

Ba tiếng chất vấn này mỗi một tiếng trầm trọng một tiếng, ở trong sơn cốc ẩn ẩn quanh quẩn. Lúc này Lục giáo chủ tối tăm phẫn nộ hỗn loạn, thực sự có vài phần bộ dáng của một tên ma đầu. Tả Ký rõ ràng hẳn là sợ, nhưng lại không hợp thời nhớ tới một chuyện khác: “Dây thừng? Trượt chân? Ngươi rõ ràng nhớ rõ, còn gạt ta đã quên!”

Lục giáo chủ càng gần về phía trước: “Tự nhiên là lừa gạt ngươi. Trên giang hồ này ngươi gặp qua mấy người nói thật? Ngươi ngốc đến toàn bộ tin! Ngươi nói ngươi như vậy, không an phận trải qua cuộc sống ngốc của ngươi, đến trên giang hồ đần độn làm cái gì? Nếu không phải đụng tới ta, nếu ta không phải từ nhỏ bị dạy cái gì nhân nghĩa đạo đức, ngươi sớm không biết chết qua bao nhiêu lần!”

Tả Ký nghe hắn nói một cách cực đoan, thế nhưng lại rất hợp tình hợp lý, nhất thời không biết nên cãi lại như thế nào, chỉ là lẩm bẩm nói: “Đều không phải là như thế. . . . . . Người khác ta không hiểu được, ít nhất ta không từng nghĩ tới phòng ngươi hại ngươi.”

Thanh âm của Lục giáo chủ thấp đi rất nhiều: “Ta biết.” Nâng tay buông ra vạt áo Tả Ký, kéo hắn đến ép trên vách đá. Tả Ký thấy hai người quá chặt chẽ, có chút không được tự nhiên rụt lại, muốn làm cho hai người ly khai một chút, vừa chuyển đầu, môi liền đón nhận khóe môi đối phương đến gần. Hắn cương cứng một chút, vội vàng ngửa ra sau, lại bị vách đá phía sau ngăn chặn, đầu bị đụng vào, đem ý niệm chưa thành hình trong đầu  hắn đánh thất linh bát lạc, không còn tí gì.

Tả Ký bị cắn mấy cái mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng chống tay tránh khỏi cái người còn đang cọ sát, Lục giáo chủ bất ngờ không kịp phòng, bị đẩy đến lảo đảo, rút lui hai bước. Tái ngẩng đầu lên trừng hắn, vẻ mặt hung ác tức giận, Tả Ký lại là khiếp sợ mờ mịt. Hai người đối diện, sau một lúc lâu không nói gì.

Một lát có gió thổi qua, Tả Ký đánh mấy cái hắt xì. Chờ hắn nhu nhu cái mũi ngẩng đầu lên, vẻ mặt Lục giáo chủ đã khôi phục bình thản trầm tĩnh ngày thường.

Tả Ký chần chờ mở miệng: “Ngươi, ngươi. . . . . . Độc lại tái phát?”

“Không phải.” Lục giáo chủ trả lời quyết đoán kiên định, chỉ là đầu lại lệch sang một bên.

“Nga.” Tả Ký lên tiếng, có hơi do dự, liền khập khiễng bên người hắn đi qua.

Lục giáo chủ cương thân mình đứng ở nơi đó, lấy khóe mắt quét đến hắn vừa đến gần đã sắp đi xa, nâng tay kéo hắn lại: “Ngươi chạy đi đâu?”

Tả Ký cũng không nhìn hắn: “Nhặt rơm củi, ngươi không ăn cơm chiều sao?”

Lục Hành Đại ngượng ngùng buông tay, lại cương, cuối cùng vẫn là lấy cái nhánh cây, tiếp tục luyện kiếm pháp bằng tay trái.

Tả Ký đi đến đầu này sơn cốc, rừng thưa cách, vọng không đến tình hình bên kia, lúc này mới ôm đầu ngồi chồm hổm xuống dưới, trên mặt màu đỏ lan tràn thành một mảnh. Trời ạ, này tính là chuyện gì xảy ra?

Nếu nói hắn lớn như vậy xuân tâm không nhúc nhích quá, đây là nói dối, tốt xấu cũng là người tuổi đến hai mươi, đụng tới cô nương đẹp đẽ cùng hắn nói chuyện, hắn cũng sẽ mặt đỏ, cũng muốn nghĩ đến chuyện linh tinh như ngày sau thú thê tử là dạng gì. Hơn nữa, khi đọc sách cũng có nghe bạn đồng môn lớn tuổi lén nói cái gì điển cố phân đào đoạn tụ, biết nam nhân trong lúc đó cũng có thể có chuyện như vậy. Thậm chí ngày đó ở trước miếu đổ nát, còn chính mắt thấy, họ Lục sau khi bị hạ độc cũng hù dọa qua hắn. Thế nhưng những chuyện này đều là trong ảo tưởng, trong lời nói, khi đó thần chí mơ hồ, đều cho là không tồn tại hoặc là chuyện của người khác. Cho dù là mọi chuyện có tăng tiến thêm nữa. Cũng không kích thích trực tiếp như hiện giờ. Bị ôm, bị người lấy tư thế thân mật gần sát như vậy, còn bị cắn vài ngụm. Hoặc là nói thứ kia kêu là hôn môi? Thế nhưng không có nghe nói ai hôn môi mà chỉ cắn. . . . . .

Tả Ký buồn rầu phiền táo bẻ gẫy vài cái nhánh cây, mới vừa rồi sở dĩ có thể trấn định tránh ra là bởi vì hắn cảm thấy họ Lục so với hắn càng khẩn trương kích động hơn. Khi hắn đẩy ra, người nọ còn hơi hơi phát run.

Nhưng mà chuyện này tính là làm sao? Cũng không phải bởi vì bị hạ độc, cắn mạnh một ngụm như vậy làm gì? Tả Ký một bên nói thầm, một bên thuận tay bẻ nhánh cây. Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn cũng không thể đi truy vấn: vừa không nguyện ý nghe hắn trêu cợt mình, lại sợ hãi hắn sẽ nói cái gì gì đó.

Liền như vậy hồ đồ, mơ hồ vui mừng, là tốt nhất.

Dù sao thương thế của hai người cũng không hảo, cũng còn phải ở chỗ này đợi thêm, không thể ly khai.

Đợi đến lúc Tả Ký đưa ra được quyết định mới phát hiện cây trong tay đã bẻ thành một đống lớn. Không chỉ nói đủ dùng để nấu cơm mà phần dùng cho một ngày mai cũng đủ luôn.

Vội vàng gom một ít trở về, nhóm lửa nấu cơm. Lục giáo chủ bên kia cũng luyện kiếm pháp xong rồi tiếp cận lại đây. Bữa cơm này hai người ăn hết sức im lặng, ngày thường mặc dù  không tính là nói chuyện thì Lục giáo chủ còn phải sai sử người, Tả Ký cũng sẽ oán giận hai câu. Hiện giờ ngược lại là khách khí hết sức. Trong lúc đó ngẫu nhiên đụng chạm lẫn nhau, hai người đều giống như bị phỏng nhanh chóng tách ra.

Hai người ăn xong. Tả Ký thu thập hảo, rửa mặt xong, cũng không quản sắc trời sớm muộn gì trở lại trong sơn động leo lên chỗ của mình, ngã đầu liền ngủ.

Trong cốc có hai sơn động, một bên chất đống tạp vật lương thực dành cho sinh hoạt, một chỗ khác chính là chỗ cho người ở. Giường trong động này nguyên bản có hai cái, đều để bên hông huyệt động. Sau khi bọn họ rơi xuống, Lục giáo chủ liền đem một cái trong đó chuyển qua cửa động, lý do rất mỹ danh: người có thương tích khó khăn trong việc đi đứng, ngủ bên ngoài thuận tiện hoạt động.

Hắn ngủ một đêm mới hiểu được cái gì là đi lại thuận tiện, rõ ràng là vật chắn gió ngoài động khẩu mà thôi.

Tả Ký từ từ nhắm hai mắt, yên lặng một hồi, chợt nghe người nọ đi tới, khi đi qua bên cạnh giường của mình thì ngừng một hồi, lại đi vào, cởi quần áo, giường rung động, lúc sau liền lặng yên không một tiếng động .

Hắn nghe hô hấp bên trong dần dần vững vàng, chính mình cũng ngủ không được. Mấy màn xảy ra ban ngày thủy chung qua lại phiêu đãng, như thế nào cũng đuổi không ra. Lục Hành Đại nguyên lai là kẻ ngu ngốc cái gì cũng không biết làm, Lục Hành Đại từ nhỏ bị giáo dục bằng phương pháp kỳ quái, Lục Hành Đại không có lấy một bằng hữu có thể tin tưởng, Lục Hành Đại. . . . . . cắn mình mấy cái.

Ý niệm trong đầu cứ ong ong anh anh tạo thành vòng tròn vây quanh nhiễu hắn. Tả Ký trở mình nửa đêm như bánh nướng áp chảo, thật lâu mới mông lung thiếp đi.

Một hồi vừa qua khỏi liền lâm vào cảnh trong mơ. Trong mộng có một khuôn mặt không rõ người nào, hung tợn tóm lỗ tai cùng hai má hắn: ” Đầu heo thịt này cùng cái lổ tai vừa vặn nhắm rượu, ta cắt trước nửa cân!”

Tả Ký bị nhéo đến khó chịu, dùng sức phất tay đánh đi, ba một tiếng, tựa hồ đụng tới cái gì vậy, thân thể giãy dụa liền tỉnh lại.

Hắn ngẩng đầu lên híp mắt vừa thấy, nguyên lai đã sáng sớm rồi. Mặt trời chiếu đến vách đá đối diện, sáng đến chói mắt.

Lục giáo chủ không biết khi nào thì đã dậy, lúc này đứng trước cửa động. Nghe được động tĩnh hắn quay đầu: “Tả Ký, hôm nay ta đưa ngươi rời núi.”