Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Chương 22




CHƯƠNG 21

Do dự sau một lúc lâu, cũng không thấy người trở lại nữa. Cuối cùng Tả Ký vẫn là bước lên hành trình trở về quê hương của mình.

Họ Lục tuy là nói nhăng nói cuội, thế nhưng lại có một chút hắn nghe được hiểu được: Tả Ký hắn chỉ là một nông dân trồng trọt, không phải võ lâm nhân sĩ, thị thị phi phi trên giang hồ không phải là chuyện hắn có thể hiểu được. Cho dù hắn có tâm đi chăng nữa cũng ứng phó không được mấy chuyện đả đả sát sát của bọn giang hồ.

Tả Ký để tay lên ngực tự hỏi, quả thật như thế. Từ lúc hắn bước chân ra khỏi cửa đi đòi nợ vẫn luôn phải lo lắng đề phòng, cho tới bây giờ đều là bị trói buộc trong đao quang kiếm ảnh, hắn liên lụy Nghiêm tiểu công tử, Đường thiếu hiệp, Thạch hộ pháp, đương nhiên nhiều nhất vẫn là Lục giáo chủ. Như vậy nghĩ lại, đến bây giờ vẫn có thể bình an đều là quá may mắn.

Lục Hành Đại nói Thạch hộ pháp hại hắn, nhưng đối với Tả Ký mà nói, Thạch hộ pháp cùng Đường công tử cũng không phải là người xấu. Một khi đã như vậy vì sao còn muốn đánh giết nhau tới cùng? Quả nhiên việc trên giang hồ là việc không phải hắn có thể hiểu được. Làm người phải an phận, nông dân thành thật trồng trọt mới là đúng đắn.

Nguyên nhân vòng vo đầy đủ, lại nhớ tới cày bừa vụ xuân, Tả Ký trên đường hồi trình đi được vô cùng thuận lợi, bất quá hơn mười ngày thời gian, lại về tới Tả gia trang.

Trong thôn ngược lại mọi thứ vẫn như cũ, hương lân thấy hắn trở về, thân thiện tiến lên tiếp đón. Ngũ bá trong tộc hỏi, tiểu Kí ngươi trở về vừa lúc, hoa màu trong nhà Ngũ bá dưỡng bị bệnh, ngươi mau tới nhìn xem thế nào. Đại nương thôn đông nói, tiểu Kí ngươi đã trở về, đại nương đang định viết phong thư cho tứ huynh đệ ngươi, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không biết trở về một chuyến, ngươi giúp đỡ ta hảo hảo mắng hắn; đám tiểu oa nhi trong thôn thì ồn ào, Tả đại ca ngươi không phải đi vào trong thành làm việc sao, thế nào không mang một người vợ trở về?

Trong miệng đáp ứng Ngũ bá xong liền bị đại nương túm đi, lại huy huy bàn tay dọa tan đám tiểu oa nhi, Tả Ký ngay cả nhà cũng chưa kịp vào liền mã bất đình đề bận rộn hết sức. Thuận đường các hương thân hỏi thăm hắn chuyện tình trong thời gian không ở nhà.

Đầu tiên là để hắn không thấp thỏm việc cày ruộng, nói hơn nửa năm này không có bỏ hoang, có huynh đệ hắn cùng hương lân coi sóc. Sau đó là chuyện phòng ốc nhà mình, hắn đi không đến hai tháng thì có người tìm đến, vẫn là trước sau đến hai nhóm. Người trong nhóm thứ nhất nói chuyện tốt lắm, hỏi thăm ra phòng đã thân thiện hữu hảo, liền bồi thường ngân lượng, cũng lên tiếng nói một tiếng tạ lỗi với người đồng thôn, nói là không nên làm quấy nhiễu đến hương thân.

Người trong nhóm thứ hai thì trách, thôn nhân cùng bọn hắn nói phòng thân thiện hữu hảo xong rồi, nợ cũng đã có người đền, không cần làm cái gì nữa, đám kia người hung hãn kia làm cho họ phát sầu, nói cái gì cũng không chịu liền như vậy đi tới, cuối cùng để cho bọn họ tìm được căn phòng cũ của Tả Ký, lại binh binh lách cách xây tại chỗ một tòa tân ốc giống như đúc toà nhà Tả Ký đã xây cho tiểu đệ, lại viết phong thư báo an, để đệ đệ Tả Ký ấn dấu tay, lúc này mới chịu ngừng nghỉ đi khỏi.

Nói tới đây các hương thân rất là tán thưởng, nguyên lai đám người vác dao kiếm này cũng có ý tứ a, Tả Ký coi như là nhân họa đắc phúc, phòng ở cũng đã cũ nhiều năm rồi. Như thế rất tốt, ngay cả tân ốc để cưới vợ cũng làm chỉnh tề, ngươi xem như không còn chuyện gì phải lo nữa.

Tả Ký không thể cùng bọn hắn nói tỉ mỉ, chỉ có ừ a a đáp lời. Làm xong việc vặt vãnh quen thuộc này rồi, về nhà gặp mặt huynh đệ, hiển nhiên lại là một phen náo nhiệt. Ngày khác lại phải mở tiệc chiêu đãi, nhất nhất đi tạ ơn hương nhân đã hỗ trợ chăm sóc, gây sức ép như vậy vài ngày, mới tính an ổn xuống.

Vốn cho rằng như vậy là có thể sống yên ổn qua ngày, ai biết người lui tới trước cửa lại bắt đầu nhiều hơn. Người tìm đến cửa hỏi đường vào trong thành còn chưa tính, thế nhưng kèm theo bà mối lũ lượt kéo tới là chuyện gì xảy ra?

Bảy đại cô tám đại thẩm này muôn miệng một lời, đều là nói thôn lân cận có cô nương nào đang tuổi lớn, Tả Ký ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng không biết tính toán vì mình đi thôi, còn phải làm cho chúng ta bận tâm lo nghĩ cho ngươi.

Tả Ký sống mấy năm nay, thế nhưng đây là lần đầu tiên bị chiếu cố như vậy. Theo đạo lý mà nói, việc làm mối này rất tốt. Nguyên bản nhà mình không có chỗ dựa, chính mình vẫn còn nuôi dưỡng một đệ đệ, không người hỏi thăm cũng là lẽ thường. Hiện tại đệ đệ cũng tự lập, tân ốc cũng có, lại từng xuất môn trải qua việc đời, bộ dạng. . . . . . Tả Ký nhìn ảnh ngược của mình trong vại nước gật gật đầu, ân! Cũng là đoan đoan chính chính, tuấn tú lịch sự, có người nhớ thương tự nhiên cũng là bình thường.

Thế nhưng trong lòng luôn có điểm khác. Mặc dù là ngay lúc ấy nhận lời đi thân cận, đằng sau lại luôn luôn có việc khiến hắn thất hứa, vì thế đều đã đắc tội hai vị bà mối rồi mà  Tả Ký vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra.

Thẳng đến ngày đó, huynh đệ sầu mi khổ kiểm hỏi hắn: “Ca a, ngươi rốt cuộc muốn cái dạng gì a? Những cô nương này ngươi cũng không vừa lòng, khó có thể nào ngươi muốn tìm một thiên tiên? Hay là ngươi sớm đã có người phải lòng?”

Tả Ký lúc này mới cảm thấy được chính mình bất thường. Khi niên thiếu thì trong lòng sớm mong có cuộc sống cuộc sống an bình, cho tới nay đều hi vọng sớm thành gia cho đệ đệ, sau đó thì chính mình cũng thú một người vợ, an ổn sống đến cuối đời. Nhưng chuyện tới trước mắt, như thế nào liền thành đùn đẩy chứ, có cái gì mà không cam lòng?

Làm người phải an phận thủ thường, phải hiểu được thoả mãn. Tả Ký suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau nói với đệ đệ nhà mình: “Không có gì, nhất thời không quen. Tìm một khuê nữ có thể sống thật tốt là được.”

Lời này nói qua, cũng sẽ không còn muốn cái khác. Mặc cho huynh đệ rảnh rỗi cùng đám đại nương làm mối nói nhỏ với nhau, hắn chỉ bận rộn chuyện của mình, vui vẻ đỡ lo. Nhưng mà đảo mắt đã xuân hạ luân phiên, thời điểm ngày mùa tới rồi. Người trong thôn mỗi người đều vội đến chân không chạm đất, chuyện làm mối, tạm thời gác lại.

Lúc này kết thúc vụ mùa, ruộng chỉ còn trơ gốc rạ, Tả Ký nằm dưới bóng cây râm mát ở đầu ruộng.

Lẽ ra ngày hôm đó cùng trước kia cũng không có gì không giống với, nhưng trở về mới có mấy tháng, lại thủy chung có chút chuyển biến. Ban ngày vội vàng thì còn hoàn hảo, tới ban đêm rồi, thường thường trong lúc ngủ mơ nghe thấy chút động tĩnh gì là có thể bừng tỉnh — hắn cứ cảm thấy có người sẽ đến đánh lén.

Tối hôm qua cũng là như thế. Cho nên lúc này Tả Ký có chút lười biếng không tinh thần. Ném cái gạt đuổi chim tước xuống, cầm một con châu chấu ngoạn một hồi, lại nhặt lên phiến lá cây do gió mang đến. Đang chán đến chết, dự định bắt tay tước dây gai, hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày đó Đường Ca đề cập với hắn chuyện đoạt dược kia.

Đường công tử nói, có loại quái hoa, bộ dạng cùng cây gai tử không sai biệt lắm, nhị tím  bạc. Nguyên bản ngay tại phụ cận Tả gia trang phát hiện được, hiếm lạ vô cùng. Đường công tử cùng Tân Hiển vì việc này mà đã từng đánh nhau, hình như. . . . . . Họ Lục cũng từng thâu.

Tả Ký nghĩ đến đây, bỗng nhiên lên tinh thần. Hắn tự nói với mình: Nghiêm gia đối với mình cũng có chăm sóc, mình không ngại đi tìm thứ này thử xem, nếu như tìm được rồi, viết cái thư cho bọn hắn, coi như là làm được một chuyện tốt. Càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, dù sao cũng vô công rỗi sự, không bằng hiện tại đi ngay! Hắn tưng một cái ngồi dậy, chim tước vừa mới tụ trở về, bị dọa hơi giật mình bay toán loạn.

Từ đây hướng tây nam, bất quá vài dặm liền tới dưới chân núi nhỏ. Núi này từ lúc nhỏ hắn đã quen thuộc, nơi nào có sông, nơi nào giấu động, hắn sớm lần mò thanh thanh sở sở, hiện tại đi tìm, hiển nhiên cũng là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Vừa tiến vào một cái khe núi, Tả Ký liền phát giác các gốc cây gai nơi này so với bình thường phải lớn hơn rất nhiều, thời điểm để sát vào chuẩn bị nhìn kỹ, bỗng nhiên phía sau gió nổi lên, làm như có người đến.

Hắn chưa kịp quay đầu lại, liền bị một cỗ sức mạnh thôi vào hướng vách núi, đụng phải một cái váng đầu mắt hoa, khi tái nhúc nhích, một thanh kiếm cứng ngắc lóng lánh lạnh lẽo đã đáp trên đầu vai.

” Xoay người lại, dám hành động thiếu suy nghĩ, cẩn thận đầu của ngươi!” Sau lưng thanh âm truyền đến.

Tả Ký kinh sợ, lại có chút cấp bách xoay người sang chỗ khác, cùng người tới đối mặt. Hai người đều là ngẩn người, Tả Ký nói: “Như thế nào là ngươi?” Người nọ: “Cư nhiên là tên ác tặc ngươi!”

Người tới là Nhị đệ trong ngôi miếu đổ nát ngày đó.

Tả Ký tức thì nhớ tới bộ dáng người này khi hắn chứng kiến lần cuối cùng, nhất thời không dễ chịu, cúi đầu không dám nhìn thẳng người này.

Kiếm trong tay Nhị đệ vừa nhấc, ngữ khí âm trầm: “Biết sợ? Kia cũng đã chậm! Hôm nay liền tiễn ngươi đi gặp diêm vương!”

Tả Ký nghe thấy chuyện không đúng, mắt thấy kiếm phong sát trên cổ, về điểm này thì ngượng ngùng nhất thời phao đến chín tầng mây, ngửa đầu kêu to: “Dừng tay! Độc không phải do ta hạ!”

Kiếm trong tay Nhị đệ không nới lỏng chút nào: “Ngươi cùng Lục giáo chủ là một?”

Tả Ký hơi chần chờ, kiếm lại nhanh chìa ra, chỉ có vội vàng đáp: “Ta chỉ là cùng hắn đi một đường, độc người là khác hạ Lục Hành Đại, hắn cũng trúng độc !”

Trên mặt Nhị đệ âm tình bất định, lại lần nữa đánh giá Tả Ký vài lần: “Thật sao?”

Tả Ký đáp: “Có thật hay không, không tin ngươi đi hỏi hắn!”

Lời này vừa mới xuất ra, Nhị đệ biến sắc: “Kẻ gian trá cư nhiên còn muốn lừa gạt ta, ta cho ngươi đi cùng hắn đối chất!” Kiếm phong vốn thu hồi lại đưa lên.

Tả Ký rốt cuộc bất chấp, hô to ra tiếng: “Miếu đổ nát!”