Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)

Chương 27




CHƯƠNG 27

Khi tới được trong thành dưới chân núi đã là thời gian mặt trời lặn. Hai người thương lượng, tính toán lúc này nghỉ tạm một đêm rồi lại đi cũng tốt.

Vào khách ***, rốt cuộc vẫn là vì chuyện giường chung mà nổi lên tranh chấp, cuối cùng Lục tài chủ gõ nhịp: Một khi đã như vậy, ta trụ phòng hảo hạng, ngươi đi ngủ giường chung, như nguyện tùy ý, giai đại vui mừng. Sau đó bỏ hắn xuất môn, nói là xử trí một ít tạp vụ. Tả Ký đuổi tới cửa, tha thiết dặn dò: “Đây là đệ nhất gia khách *** đệ tam hạng ở phía Bắc thành đông. Ngươi xem đối phố có cửa hàng kẹo. Trên lầu bên kia còn có đèn ***g. Thực không cần ta đi theo sao. . . . . .” (sợ chồng bị lạc =))

Nhìn đã không còn thấy người, Tả Ký quay về đại sảnh uống xong mấy bát nước trà. Vì tới thời điểm cơm chiều, khách nhân nối liền không dứt, đành phải đến trong phòng Lục Hành Đại ngồi. Ngốc đến bụng kêu càu nhàu, Lục Hành Đại trùng hợp đẩy cửa mà vào. Hai người trải qua một chỗ ăn cơm quả là không ít. Nhưng hoà thuận vui vẻ tự tại như lúc này vậy, thật cũng là lần đầu. Cho nên sau khi ăn xong, thời điểm tiểu nhị bưng bầu rượu tiến vào, Tả Ký cũng không chút do dự ngã một ly uống xong.

Lục Hành Đại thấy hắn rượu xuống bụng, liền gác chiếc đũa mỉm cười đứng lên. Tả Ký bị hắn cười mạc danh kỳ diệu: “Làm gì?”

Một bên ý bảo tiểu nhị thu thập tàn cục, Lục Hành Đại một bên hỏi: “Chuyện đại hiệp gì đó ngươi là như thế nào hiểu được?”

Tả Ký suy nghĩ một lúc mới hiểu được hắn chỉ cái gì, sau đó liền cười: “Chính ngươi nói. Ngươi nổi điên lần đó còn làm một bộ hậm hực, ngày thường thật sự là hiếm thấy. . . . . .”

“Thì ra là thế, “Lục Hành Đại thưởng cho tiểu nhị, đóng cửa phòng, trở lại tiếp tục mỉm cười, “Ngươi cảm nhận được trong người ngươi có cái gì không ổn?”

“Ngươi như thế nào hiểu được? Đúng là quái khó chịu. Có chút nóng, nghĩ muốn uống nước. Sách! Cười đến mức cổ quái như vậy làm chi! Không đúng! Ngươi ngươi ngươi, ngươi mới vừa rồi. . . . . .”

” Đi mua thuốc,” Lục Hành Đại từ trong lòng lấy ra một bao thuốc phe phẩy “Nghiêm Việt cũng chưa nói rõ ràng, khiến cho ta tìm mất hồi lâu.”

Tả Ký không tái tiếp lời, hắn trúng phải dược ngày ấy mà Lục giáo chủ trúng, ngất đi thôi.

Giúp đỡ người bất tỉnh nhân sự lên giường nằm hảo, Lục Hành Đại trở lại bên cạnh bàn, lại từ trong lòng lấy ra quyển sách, dù bận vẫn ung dung lật ra xem (Long dương thập bát thức =)).

Người hôn mê từ từ chuyển tỉnh. Lục Hành Đại đi đến bên giường, có hứng thú mà xem xét hắn.

Tả Ký vỗ vỗ đầu, chống đỡ ngồi xuống. Ngây người một hồi, làm như nhớ tới chuyện trước, hướng người trước mắt cau mày: “Ngươi. . . . . .”

“Như thế nào?”

” Thuốc này ngươi mua bao nhiêu tiền một bao?”

“. . . . . . Hai lượng.”

” Vậy hoàn hảo.”

Sau đó chính là ngẩn người.

Lục Hành Đại ở trước giường đi đi lại lại, sau đó dừng lại hỏi: “Ngươi không có gì nói sao?”

Tả Ký lăng lăng xem xét hắn, bỗng nhiên đứng lên muốn hướng ra ngoài đi.

“Đi nơi nào?” Ngăn trở người của hắn hỏi.

” Ta muốn đi tìm tiên sinh dạy ta lúc ta còn đến trường, hướng hắn nhận lỗi, “Thôi đẩy người trước người không thấy di chuyển, Tả Ký lại ngồi trở lại trên giường “Ta nguyên không biết Tào Tử Kiến nói cái kia ‘phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long’ cư nhiên là đẹp đến vậy. Ta không nên giễu cợt hắn.”

“. . . . . . Cái gì đẹp?”

“Múa kiếm.”

“Ai múa?”

“Ngươi.”

Lục kiếm khách cảm thấy mỹ mãn một hồi, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Không múa kiếm sẽ không đẹp ?”

” Khi thì rất quái gở, khi làm bộ làm tịch thì không muốn phản ứng ngươi.”

Lục Hành Đại cảm thấy nói suông gì gì đó rất không có ý nghĩa.

Hắn tiến lên ôm người còn đang ngẩn người hùng hổ hỏi, như vậy? Hai người té bên trong giường lăn một vòng, như vậy? Để sát vào gặm một ngụm, như vậy? Lần này thanh âm có điểm mơ hồ.

Sau đó hắn bị đẩy ra. Không đợi hắn tức giận vì bất ngờ không kịp phòng, Tả Ký lại nhích lại gần: “Ta sớm muốn cùng ngươi giảng, không phải như thế, ta đến dạy ngươi. . . . . .” Thanh âm cũng trở nên mơ hồ. (dạy hôn ấy, lần nào anh Lục cũng xài chiêu ‘gặm’)

” Ngươi như thế nào hiểu được rõ ràng như thế?”

” Mỗi người đều giống ngươi sẽ phá hủy. . . . . .”

“Ta? Ta rất rõ ràng, hừ hừ. . . . . .”

Đèn tắt.

Đèn lại sáng.

“Ngươi làm cái gì?”

“Quay về giường chung ngủ. Vị trí trả tiền rồi mà không đi, quá mức xa hoa lãng phí .”

“Ta sớm trả lại giúp ngươi rồi.”

Đèn lại tắt.

===

Khi trở lại Tả gia trang, đối với huynh đệ cùng phụ lão hương lân nhà mình, Tả Ký là như vậy giới thiệu Lục Hành Đại.

“Hắn đã cứu mạng của ta.”

“Hắn hiện tại nghèo túng .”

Vì thế tiền giáo chủ đại nhân đang nghèo túng được một mảnh nhiệt tình tiếp đón vào phòng ngủ của Tả Ký.

Bà mối lại đến cửa, Tả Ký bình thản chịu đựng gian khổ. Tả gia tiểu đệ mới đầu lo âu một đoạn thời gian, sau lại bị hắn phiền đến không chịu được, vợ hắn mới kéo cái lổ tai lôi hắn trở về phòng cằn nhằn cả đêm, Tả tiểu đệ cũng thôi không gây sức ép nữa.

Ở một buổi chiều nào đó ngày mùa thu, hương thân Tả gia trang thấy một người lưng đeo trường kiếm chói lọi, niên kỉ không lớn xuất hiện ở cửa thôn. Bởi vì có kinh nghiệm lần trước, thôn nhân tuy rằng không yên, nhưng cũng đều nên làm cái gì thì làm cái đó, không đóng cửa bế hộ. Dù sao thời điểm ngày mùa, hận không thể một người phân hai người để dùng.

Tả lão bá xem xét người tới đến gần, hắn suy nghĩ: không hiểu được ân nhân của Tả Ký có từng đánh người này hay không? Lập tức nhớ lại từ lúc ban đầu họ Lục đến đây đều ở trong nhà, mà người nọ là đi từ đường lớn đến. Nghĩ đến đây lo lắng nhiều hơn, cố gắng thẳng lưng đứng.

” Vị lão bá này, quý trang có vị nào kêu là Tả Ký không?”

Nguyên lai là tìm Tiểu Ký. Tả lão bá khụ một tiếng. Đấm đấm lưng, dẫn người đi đến nhà Tả Ký.

Quản môn chính là Lục Hành Đại, người cần lao làm ruộng – Tả Ký đương nhiên còn tại trong ruộng bận việc. Tả lão bá hiểu được, thế nhưng hắn cho rằng mang về tìm Lục ân nhân thỏa đáng hơn.

Quả nhiên hai người đối mặt, người trẻ tuổi liền ấn ấn chuôi kiếm lui về phía sau từng bước: “Là ngươi! Ngươi cư nhiên không chết!”

Lục Hành Đại gợn sóng không sợ hãi, trước hướng Tả lão bá gật đầu tạ ơn, lại nghiêng người làm cho người kia một thân tiến vào, đóng cửa, hai người vào phòng trong nói chuyện.

Tả lão bá lo lắng, vỗ vỗ trụ cửa ngồi xuống, tính toán nghe thấy nếu có đánh nhau sẽ đi gọi người đến hỗ trợ. Tuy nói người trong thôn không có võ công gì, nhưng làm cho người ta đến Tả gia trang khi dễ người là không được.

Qua công phu bữa cơm, then cửa động tĩnh, hai người đi ra. Người trẻ tuổi vẻ mặt âm trầm, Lục Hành Đại theo thường lệ thần sắc nhìn không ra tốt xấu. Người trẻ tuổi(*) đi từng bước, lại quay đầu, trịnh trọng hỏi: “Ngươi nói việc này chính là thật sao, vô cùng xác thực, không có lầm?”

Lục Hành Đại chắp tay đưa tiễn: “Nghiêm Việt là nhân chứng, hiệu thuốc bắc là vật chứng. Thiếu hiệp cứ đi tìm.”

Tả lão bá yên tâm. Quả nhiên giống như Tả Ký nói, người có võ công có khi cũng có thể nói đạo lý.

Ngày thứ hai.

Lục Hành Đại đi dạo đến gần khu trồng trọt trong thôn, phát giác thôn nhân đang quay thành một đám nghỉ tạm. Thật xa đã nghe tiếng Tả Ký nói chuyện.

Đến gần một chút, chợt nghe có người đang hỏi: “Ký đại ca, người hôm qua tới đó là người giang hồ sao? Ta nghe Tiểu Linh nói trên giang hồ cũng chia cái gì cao thủ đại hiệp và vân vân, ngươi đi ra ngoài lang bạt qua, nói nghe một chút, cho chúng ta được thêm kiến thức cũng tốt.”

Tiền giáo chủ đại nhân vuốt quần áo, tính toán nghe được tên mình sẽ cất bước tiến lên.

Tả Ký rất là sảng khoái: muốn nói đại hiệp, có Lạc Dương Nghiêm gia trang “Đàn kiếm công tử” Đường Ca, khinh công kia, người nọ vật. . . . . . Còn có một “Ảnh kiếm” Tân Hiển, kiếm pháp  kia. . . . . .

Lục Hành Đại chân buông xuống.

Mọi người nghe đến nồng nhiệt, tán thưởng một hồi, lại nghĩ tới nói: “Vậy có người tốt cũng có ác nhân đi, tiểu Linh nói còn có cái gì ma giáo, hảo đánh nhau hội hại người?”

Tiền giáo chủ đại nhân chống tay, vừa kiêu ngạo vừa bình thản cho phù hợp với hình tượng người ta hình dung về mình.

Tả Ký mở miệng: đương nhiên là có, ma giáo giáo chủ họ Thạch, chẳng những công phu rất cao, thủ hạ dưới tay. . . . . .

Lục Hành Đại phẩy tay áo bỏ đi.

Khi Tả Ký về nhà, phát giác bếp lạnh, nước cũng lạnh, họ Lục ở trong sân múa kiếm đến uy vũ sinh phong. Vì thế Tả Ký nấu nước, nấu cơm, thu thập cái bàn, bày ra thật tốt. Sau đó ra khỏi phòng mở cửa hướng sân rống: “Ngươi còn ăn cơm hay không?” Người này, thấy mình vội trong vội ngoài không hỗ trợ không nói, cư nhiên còn càng múa càng thích thú!

Lục Hành Đại ngừng tay, trầm mặc, bỏ lại kiếm vào nhà, ngồi ở bên cạnh bàn bưng bát cơm lên ăn hai khẩu, vẫn là nhịn không được: “Ta công phu cao không cao?”

Tả Ký ăn đến vui vẻ, đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống mới tiếp lời: “Cao a, ta nhớ rõ Đường Ca bọn họ đều đánh không lại ngươi.”

” Vậy ngươi hôm nay vì sao chưa từng nhắc tới ta?”

“Gì? Nga! Ngươi thời điểm nào thì tới, ta chưa từng thấy. Nhắc ngươi làm cái gì? Này đều là truyền thuyết không phải sao, giống như chợt nghe một chuyện xưa mới mẻ, cùng chúng ta không dính dáng, đem ngươi xả vào làm cái gì? Thật muốn làm cho bọn họ biết, còn có thể yên tĩnh mà sống sao?” Ba khẩu hai hạ ăn xong miếng đồ ăn cuối cùng, Tả Ký tổng kết: “Truyền thuyết đều là của người khác, cuộc sống mới là của chính mình.”

Truyền thuyết đều là của người khác, cuộc sống mới là của chính mình. Các vị cùng cố gắng nhé ^^

-Hoàn-

Chú thích cho các nàng đọc trên đt:

Giường chung:giường ngủ chung nhiều người dành cho những người không có tiền hoặc tiết kiệm chỉ mướn chỗ ngủ không mướn phòng.

(*): Vị trẻ tuổi này chính là nhị đệ, đến hỏi có phải ngày đó anh Lục hạ độc ảnh không để tính nợ, anh Lục giải thích là không phải, các nàng nhớ lại đoạn trước 1 chút nhé, sơn cà phấn mà Nghiêm Việt bỏ vào rượu là thuốc khiến người ta đầu óc mơ hồ, làm những việc mà bình thường muốn mà không dám làm, vậy thì suy ra anh đại ca vốn đã có ý với nhị đệ, bình thường không dám nói ra, trúng độc thì mới xảy ra chuyện ấy ấy trong sơn miếu, chứ không phải trúng xuân dược.