Giang Nam

Chương 10




Biên tập: Nhược Lam

Beta: Nhược Lam

Ở Đông Nam Kinh Thành có một nơi được Nhâm Bằng Phi lấy danh nghĩa cá nhân mua lại, ở trong này trước đem Thanh Thanh an trí xong xuôi, gã cũng không có vội vã đi tìm Niếp Dĩnh, mà là trước phái người đi thăm dò tình huống trong nhà Niếp Dĩnh.

Gia đình Niếp Dĩnh cũng không gì đặc biệt, chỉ chốc lát sau, thuộc hạ phái ra rất nhanh liền trở về nói cho Nhâm Bằng Phi một chuyện gã sớm biết.

Phụ thân Niếp Dĩnh mất sớm, mẫu thân là một nữ nhân cường thế tự đảm đương, chẳng những chống đỡ khởi một gia đình, còn quản lý lối buôn bán rất sinh động, đối với đứa con trai duy nhất sủng ái vô độ, cơ hồ muốn cái gì là có cái đó.

Lúc trước nghe nói việc này, Nhâm Bằng Phi không khỏi đem đệ đệ nhà mình cũng bị sủng quá … Khiến tiểu tử đó cùng Niếp Dĩnh gắn với nhau, cũng do gã tự mình gặp qua Niếp Dĩnh mới cảm nhận được, tên tiểu tử kia nhà gã dù có luyện hơn mười hai mươi mấy năm, cũng tu không đến khí độ ung dung như Niếp Dĩnh.

Nghe đến chuyện này, Nhâm Bằng Phi không có ý kiến gì, nhưng lại nghe đến Niếp Dĩnh giờ phút này đang cùng vài tên cậu ấm trong Kinh Thành trong tửu lâu nâng cốc ngôn hoan, tâm niệm vừa chuyển, sau khi kêu người đi xuống, chính mình cũng đi ra ngoài phòng.

Chỉ vì một ý niệm trong đầu, Nhâm Bằng Phi đột nhiên thực muốn biết, ở trước mặt gã Niếp Dĩnh luôn phó nho nhã lễ độ lại mang theo chút lãnh đạm kia khi ở trước mặt bằng hữu sẽ là bộ dáng gì, vì thế gã bất tri bất giác đi tới trước tửu lâu nổi danh nhất Kinh Thành.

Đi vào bên trong tửu lâu, tiểu nhị lập tức tiến lên hỏi, Nhâm Bằng Phi không nói được một lời huy tay xuống, liền làm cho gặp qua không ít người quen mặt trong *** như tiểu nhị không dám tới quấy rầy, lui về một bên nhìn gã lợi mắt đảo qua, bước đi lên lầu.

Nhâm Bằng Phi vốn tưởng rằng cần qua chút thời gian mới có thể tìm tới Niếp Dĩnh, nhưng vừa lên lâu liền phát hiện mình sai lầm rồi, người xuất sắc như vậy, giống như trong trời đêm mặt trăng sáng tỏ làm cho người chú ý.

Vốn là đang uống rượu, lúc này lại ngồi vây quanh không ít người, tại một gian phòng nhỏ, cửa gỗ che đậy một nửa, bên trong tọa hơn nửa đều là nữ tủ tuổi trẻ xinh đẹp, xem cách ăn mặc, cũng không phải nữ tủ bán rẻ tiếng cười ở thanh lâu, càng như là thiên kim tiểu thư biết thư đạt lễ, bên người đều có nha đầu, hoặc là nhẹ lay động quạt tròn hoặc là che đậy ngọc nhan, hai tròng mắt xuyên thấu qua bàn dừng lại trên một bàn nhân thân ngồi cách đó không xa.

Vây xem người xem náo nhiệt đều nhanh tễ tới rồi thang lầu gian, có chút là tới nhìn lén các tiểu thư, càng có nhiều người chú ý người bên trong, mỗi người hưng trí ngẩng cao. Nói là tửu lâu, người này càng như là nơi tiệc trà xã giao.

Nhâm Bằng Phi vô thanh vô tức đi đến một chỗ góc, ánh mắt đảo qua, dễ dàng liền thấy được mục tiêu Niếp Dĩnh tại trong đám người, y giờ phút này một thân áo trắng, đầu đội ngọc quan, phi mi nhập tấn mắt như điểm nước sơn, giơ tay nhấc chân tiêu sái không kềm chế được, cũng không thất quý khí, tựa như trời sinh, thích hợp làm cho người ta đời đui mù.

Y giờ phút này chính là lắc đầu cười khổ, mi gian nhân bất đắc dĩ túc khởi vài đạo nhợt nhạt trên mặt nhăn điệp làm cho người bên ngoài nhìn đều hận không thể xông lên trước vì y vuốt lên. Cùng y ngồi chung một bàn người chính ồn ào hỏi y muốn làm chuyện gì, Niếp Dĩnh chưa kịp đáp vội mà lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Qua một trận, Nhâm Bằng Phi mới nghe tiếng chung quanh càng lúc càng lớn càng ồn ào mới biết, nguyên lai bọn họ là muốn Niếp Dĩnh đánh đàn ngâm từ. Từ giữa còn nghe người ta nhắc tới, rất nhiều tiểu thư đó là biết Niếp công tử tại đây mới vội vàng tới rồi, đó là nghe y đàn trên nhất thủ.

Y còn có thể đàn? Nhâm Bằng Phi chính kinh ngạc, đã có người không biết từ chỗ nào ẩm đến một phen vừa thấy liền biết giá cả xa xỉ thật là cầm tốt.

Thấy cầm, thanh âm ồn ào càng lớn, Niếp Dĩnh cười khổ chống đỡ ngạch, cuối cùng không lay chuyển được người ở chỗ này, đứng dậy ngồi xếp bằng tại để đặt dao cầm xuống ngồi lau. Thừa dịp phía sau, sớm có người mang lên lư hương, người bên cạnh cũng dần dần tĩnh hạ thanh đến, đều chờ mong.

Đương Niếp Dĩnh đem cầm gối lên trên đùi, ngón tay thon dài tại cầm huyền trên gảy mấy cái thử âm, Nhâm Bằng Phi cũng không cấm chuyên chú nghe.

Kế tiếp, thủ tại trên huyền, huyền động âm ra, một cây lại một cây như trong lòng huyền phía trên gảy, âm thanh linh động như không cốc tiếng vọng tại lổ tai quanh quẩn, sương mù chi gian, là ai tại u lâm ở chỗ sâu trong một tiếng xướng, là ai tại đêm khuya mộng hồi nhẹ nhàng mà hừ.

“Gió thu thanh, trăng thu sắng, lá rụng tụ còn tán, hàn nha tê phục kinh, tương tư gặp lại biết hà nhật, lúc này này đêm thẹn thùng. Nhập ta tương tư môn, biết ta tương tư khổ, diện mạo tư hề diện mạo ức, đoản tương tư hề vô cùng cực, sớm biết lòng người như thế, không nhận thức như lúc trước.”

Xướng bãi âm, chung quanh lặng ngắt như tờ, giống như rung động giống như tâm hồn vẫn đang du lãng đến tận chín tầng mây xanh chưa về.

Tiếng đàn giòn lãng miên viễn, tiếng nói khàn khàn u chìm, phù hợp ngoài ý muốn, lại ngoài ý muốn rất êm tai, ngây cả người vũ phu như Nhâm Bằng Phi, đều chấn động đầu óc trống rỗng.

Khó trách mọi người xung quanh ồn ào như thế, khó trách ánh mắt mọi người phía trước chờ mong như vậy, nghe qua một lần, chỉ sợ cũng thực không thể quên, ngày đêm tư chi như cuồng.

Lại nhìn hướng Niếp Dĩnh, y cực nhẹ nhàng buông cầm, hai tròng mắt như mực tại trong đám người đảo qua một vòng, khóe miệng cầu tiếu đứng lên, đi trở về vị trí cũ ngồi xuống.

Nhâm Bằng Phi xuống lầu chậm rãi bước đi thong thả bước trở về, trong đầu vẫn hồi tưởng lại Niếp Dĩnh tảo tới hai tròng mắt, tựa hồ bởi vì nhìn thấy gã mà lược đình, sau đó rất nhanh rời đi, một màn này ở trong lòng gã, thật lâu không tiêu tan.

Trở lại chỗ ở, trước tìm người hỏi tình hình Thanh Thanh, biết nó uống qua dược xong đã ngủ, Nhâm Bằng Phi tại chỗ đứng trong chốc lát, hướng gian ốc nữ nhân đang ngủ đi đến.

Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ách Cô đối diện ánh nến sửa sang lại quần áo Thanh Thanh, thấy gã tiến vào liền đứng lên đối gã nhẹ nhàng gật đầu, theo sau đi ra ngoài dấu tới cửa.

Nhâm Bằng Phi có thói quen, chỉ cần buổi tối không có chuyện gì, sẽ ngồi bên giường nữ nhân lẳng lặng chăm chú nhìn nó ngủ, Ách Cô biết được liền rời đi, không muốn quấy rầy thời khắc ngắn ngủi lại ấm áp này.

Ngồi bên giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nữ nhân giảo tốt, không giống trên mặt bình tĩnh, kỳ thật mỗi lần Nhâm Bằng Phi đều đã trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đây là nữ nhân thân sinh của gã, cũng là từ một phương thức gã căn bản chưa từng đoán trước mà sinh ra, gã từng nghĩ tới sẽ lấy vợ, qua vài năm sẽ có rất nhiều hài tử được sinh ra, có nam cũng có nữ, bọn họ hội tụ cùng một chỗ đùa giỡn chơi đùa, làm cho lạnh lùng hồi lâu như Độ Ách Thành vô cùng – náo nhiệt.

Trong một khắc hoài niệm kia, gã liền chưa bao giờ nghĩ tới nhận đứa bé này, càng sợ hãi nhìn thấy nó, chính là trời xanh vẫn đem Thanh Thanh đuổi về nơi gã. Mới đầu, gã đã do dự giãy giụa, muốn hay không đem nữ nhân đưa đến một nơi hẻo lánh dưỡng bệnh, xuất thân của nó gã căn bản không muốn cho ai biết, nhưng ngay khi lần đầu tiên nó mở miệng đã kêu phụ thân, gã chỉ cảm thấy cái mũi một trận lên men, bất kể như thế nào, nó thật là nữ nhi của gã, cùng gã chi gian có quan hệ huyết thống phân cách không ra.

Nhìn nữ nhân khép hai mắt, Nhâm Bằng Phi mềm lòng, làm cho gã không để ý hậu quả đem thân hình của nữ nhân nhỏ gầy ôm vào trong lòng ngực, không muốn buông ra.

Nhâm Bằng Phi nâng tay phải, khóe léo vuốt khuôn mặt Thanh Thanh, tỉ mỉ trên hàng mi như bức tranh của nó, mắt của nó, hình dáng của nó…

Khi nhìn thấy một đôi mắt đen bóng mở to, Nhâm Bằng Phi thật có lỗi cười, thu hồi tay lại, lại bị nữ nhân kéo lấy ống tay áo ngăn lại.

“Phụ thân đánh thức con à?”

Thanh Thanh lắc đầu: “Phụ thân, người có tâm sự.”

Nhâm Bằng Phi không khỏi đưa tay sờ sờ mặt mình: “Thanh Thanh đã nhìn ra?”

Thanh Thanh lại lắc đầu, nở nụ cười một chút: “Thanh Thanh cảm giác ra.”

Nhâm Bằng Phi thoáng đau lòng đưa tay sờ sờ mặt nó, Thanh Thanh từ trước đến nay lúc còn nhỏ nhu thuận lại mẫn cảm, có đôi khi thật không giống với một hài tử sáu bảy tuổi. Tuy rằng Ách Cô cùng nó cũng không từng nói qua cái gì, nhưng gã biết, Thanh Thanh sau khi bị thương, từng quá một đoạn cuộc sống lang bạc kỳ hồ, đó cũng là nguyên nhân khiến tư tưởng đứa bé này nhanh chóng lớn dần cùng trở nên hết sức mẫn cảm.

Nhẹ nhàng sờ đôi tay nhỏ bé của nữ nhân, khẽ vuốt đầu ngón tay mảnh khảnh cùng lòng bàn tay ấm áp, Nhâm Bằng Phi đáy lòng không ngừng nảy lên áy náy: “Thanh Thanh, con có hay không hồ nghi tại sao phụ thân không tìm con?”

Thanh Thanh lại nhẹ nhàng cười, hơi hơi cong lên ánh mắt chỉ có hắc bạch phân minh, nó nắm chặt bàn tay to dày của phụ thân, nói: “Khi con bị Ách cô cô mang xuất Cốc, nhìn thấy hài tử khác đều có cha mẹ, rất kỳ quái Thanh Thanh vì cái gì chỉ có nương không có phụ thân, khi Ách cô cô nói cho con biết con cũng có phụ thân, Thanh Thanh rất cao hứng, căn bản không nghĩ tới sẽ trách người.”

Nhâm Bằng Phi dùng tay kia xoa đầu nhỏ của nữ nhân, một lần vuốt qua mái tóc tơ của nó, đáy lòng vừa chua xót lại.

Tay nắm tay nữ nhân bị nhẹ nhàng lắc lắc, gã nhìn về phía mặt nữ nhân, chỉ nghe nó nói: “Phụ thân, mẫu thân Thanh Thanh ở đâu nhi?”

Nhâm Bằng Phi nâng tay một chút, khiếp sợ nhìn nó, nữ nhân thông minh rất nhanh liền đoán ra ý nghĩ của gã, trát hạ ánh mắt, giải thích nói: “Thanh Thanh không ngốc, cha mẹ người khác tuổi kém cũng không lớn, nhưng nương nương lại tuổi cao như một lão bà bà, cùng phụ thân căn bản không xứng. Cho nên Thanh Thanh đã nghĩ, nương nương kỳ thật cũng không phải mẫu thân, người sinh hạ Thanh Thanh kia mới là mẫu thân.”

Nhâm Bằng Phi ngơ ngác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân, nửa ngày tìm không ra đầu lưỡi nói chuyện, không ngừng nghĩ khi mình sáu bảy tuổi đang muốn cái gì đang làm cái gì, hay là con gái của mình tương đối thông minh tương đối mẫn cảm?

“Phụ thân?”

Thấy bộ dáng gã như vậy, Thanh Thanh có chút bất an giật nhẹ ống tay áo của gã.

Nhâm Bằng Phi vừa thấy, chạy nhanh trấn an, một lát sau, ách cổ họng nói, “Thanh Thanh muốn gặp mẫu thân sao?”

Thanh Thanh ngẩng đầu phá lệ cẩn thận nhìn ra thần sắc của gã một hồi lâu, đem mặt chôn ở trong lòng ngực của gã, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, Thanh Thanh có phải hay không khiến người nhớ chuyện thương tâm?”

Nhâm Bằng Phi không thèm nhắc lại, chính là đem hài tử gắt gao ôm vào trong ngực. Thanh Thanh vươn tay nhỏ bé, cẩn thận cầm cổ tay của gã, bởi vì bàn tay quá nhỏ, thoạt nhìn chính là đáp đi lên thôi.

“Phụ thân, thực xin lỗi, Thanh Thanh về sau sẽ không nói lung tung nữa.”

“Không, Thanh Thanh không cần nói xin lỗi, con không có sai, là phụ thân không biết nói với con như thế nào cho tốt… Con cho phụ thân thời gian, một ngày nào đó, phụ thân nhất định sẽ nói cho con biết hết thảy chân tướng, được không?”

Đầu nhỏ chôn ở trước ngực gã nhẹ nhàng mà gật gật.

Đêm đó Nhâm Bằng Phi kiên trì bồi Thanh Thanh cho đến khi nó ngủ mới thôi, theo sau ngồi ở bên giường nữ nhân nhìn nó càng phát ra khuôn mặt thanh tú, cho đến nửa đêm, mới rời đi.

Đêm hôm đó Nhâm Bằng Phi tự giam mình ở trong thư phòng, sáng sớm ngày thứ hai đẩy cửa đi ra phái người hướng Độ Ách Thành đưa đi một phong thư báo bình an, theo sau xoay người đã hướng chỗ Thanh Thanh đang ở, một nha hoàn chiếu cố Thanh Thanh đầu đầy mồ hôi chạy đến trước mặt gã, gấp đến độ liên cấp bậc lễ nghĩa đều đã quên, đi lên nhân tiện nói: “Lão gia, tiểu thư ho ra máu!”

Khi Nhâm Bằng Phi đến nơi, vạt áo Thanh Thanh đã bị huyết nhiễm hồng một khối lớn, nó vẫn còn đang ho, Ách Cô tìm vải bông màu trắng để trước mặt nó, bất quá một lát, khối vải bông này cũng bị nhuộm thành truật mắt kinh tâm đỏ như máu.

Nhâm Bằng Phi gấp đến độ một phen túm ngụ cổ áo hạ nhân ở bên người, thanh sắc câu lệ mắng: “Dược đâu, dược của tiểu thư đâu, như thế nào còn không đi bưng tới!”

Hạ nhân bị Nhâm Bằng Phi dọa sợ tới mức một trận run run, nhất là tên bị gã bắt lấy, chân run rẩy đắc mắt thấy sẽ tán cái.

Xem bọn hắn một đám đều thùy đầu xử tại tại chỗ không nhúc nhích, Nhâm Bằng Phi tức giận đến đỉnh đầu hơi nước, đang muốn tìm một người tìm sự, đã có một nha hoàn xem tình huống không đúng, tráng nhát gan tâm nói: “Lão gia, tiểu thư uống dược rồi.”

Cái gì? Nhâm Bằng Phi kinh ngạc xoay người nhìn, quả nhiên thấy bên giường bày đặt một bát con không, lại nhìn hướng Ách Cô, nàng đối gã bất đắc dĩ lắc đầu.

Hiện tại dược đã đối Thanh Thanh hoàn toàn không có hiệu quả.

Ách Cô đi theo bên người Quỷ bà bà lâu như vậy, bao nhiêu năm học được một ít da lông của bà ta, huống chi không có ai bỉ ngày đêm chiếu cố Thanh Thanh như nàng càng hiểu được bệnh tình của Thanh Thanh. Theo trong mắt nàng đọc được ý tứ nàng biểu đạt, Nhâm Bằng Phi thân mình lay động một chút.

Đứng ở trong phòng không biết nghĩ tới điều gì, Nhâm Bằng Phi vội vàng công đạo Ách Cô vô luận như thế nào nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho thương thế Thanh Thanh tái giảm bớt một thời gian ngắn sau liền cũng không quay đầu lại đã đi rồi.

Phun đến khi vô lực, Thanh Thanh mỏi mệt không chịu nổi ngã vào trong lòng Ách Cô, nhỏ bé yếu ớt nói: “Ách cô cô… Thanh Thanh lại khiến cho phụ thân vì Thanh Thanh mà lo lắng …”

Ách Cô đau lòng ôm lấy hài tử đáng thương này.

Nhâm Bằng Phi mã bất đình đề chạy tới trước đại môn nhà Niếp Dĩnh, muốn đích thân gặp Niếp Dĩnh, gã vẫn chưa báo ra thân phận thật, chỉ nói là quên biết cũ với Niếp công tử.

Nhâm Bằng Phi không nghĩ tới nhanh như vậy liền sẽ tìm đến y, gã nguyên vốn tưởng rằng, ít nhất nếu quá hai ba ngày, trước chờ gã an bài hảo hết thảy, làm tốt tính toán, mới có thể lại đây. Chính là gã có thể chờ, Thanh Thanh lại không có thể đợi.

Hạ nhân rất nhanh đem Nhâm Bằng Phi vào trong thính đường tiếp khách, làm cho gã ngồi trước một hồi, quản gia thì sẽ tiến đến thông báo, hạ nhân sau khi rời đi, liền có nha hoàn bưng lên trà nóng. Nhâm Bằng Phi trong lòng sốt ruột, không có nửa điểm tâm tư uống trà, tại ghế trên căn bản ngồi không yên, đứng lên đi một chút, một bên tiêu trừ một chút trong lòng sầu lo, một bên suy nghĩ kế tiếp phải như thế nào ứng phó.

Có lẽ là gã tới quá sớm, chủ nhân còn chưa tỉnh ngủ, Nhâm Bằng Phi cảm thấy được gã chờ thật sự lâu lắm, nhìn nước trà dần dần lạnh, nhìn ánh sáng ngoài phòng dần dần chói mắt, dùng sức nắm tay chỉ các đốt ngón tay hơi hơi trở nên trắng.

Nhâm Bằng Phi thuộc loại người theo lý trí, cho dù lo âu như cuồng, cũng rõ ràng nơi này dù sao không phải phủ đệ của gã, huống chi việc này là gã có việc cầu người, không thể tại đây làm càn, nếu không gã nhất định nhịn không được gọi hạ nhân lại mà mất thôi.

Ngay tại khi Nhâm Bằng Phi ở trong sảnh đường xoay chuyển mặt đất đều phải thải ra một cái hố to, Hoa phu nhân ở trong phòng chính mình từ từ địa sấu tắm chải đầu mang trang sức.

Hạ nhân vẫn chưa trực tiếp đem chuyện tình có khách tới chơi nói cho Niếp Dĩnh, mà là thông báo trước cho Hoa phu nhân. Sau khi rời giường thay quần áo Hoa phu nhân hỏi trước người tới là người nào, hạ nhân đáp: “Người tới vẫn chưa nói ra tên, chỉ nói là quen biết cũ của thiếu gia.”

“Không dám xưng tên ra, nói vậy không là nhân vật trọng yếu gì, cứ để người này đợi đi.”

Chính là một câu như vậy, làm cho Nhâm Bằng Phi từ sáng sớm đợi cho đến khi gần giờ Tỵ, chờ đến khi Hoa phu nhân ăn một hơi điểm tâm tinh xảo, đối nha hoàn bên người nói: “Điểm tâm không tệ, cũng cấp cho thiếu gia đi, đúng rồi, thiếu gia tỉnh chưa?”

Rất nhanh liền có người lại đây nói: “Phu nhân, thiếu gia tối hôm qua uống nhiều rượu, chắc là rất say, đến hiện tại cũng không tỉnh.”

“Vậy đừng đánh thức nó, cứ để nó ngủ.”

Quản gia vội vàng đi lên, khom người cung kính nói: “Phu nhân, người kia còn tại đại sảnh chờ, thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm.”

Hoa phu nhân nhìn như chưa từng nghe thấy, đem một khối điểm tâm để vào trong miệng, tao nhã không tiếng động mà tước, sau đó ăn xong, lại uống nước trà súc miệng, hoành mắt quản gia, thản nhiên nói: “Cứ để gã chờ.”

Khi Niếp Dĩnh tỉnh lại, đã là quá giờ cơm trưa, Hoa phu nhân sợ y bị đói, bảo nha hoàn để nàng tự tay bưng nhân sâm thịt gà thang, tự mình đưa đến trong phòng nhi tử, nhìn y một hơi một hơi uống xong.

Uống xong, Niếp Dĩnh đối mẫu thân cười nói: “Nương, trù nghệ của người càng ngày càng tốt.”

Hoa phu nhân cười điểm hạ chóp mũi cao thẳng của y: “Miệng lưỡi của con cũng càng ngày càng dẻo.”

Niếp Dĩnh sờ sờ cái mũi, thản nhiên cười.

“Mau ngồi xuống, nương giúp con chải đầu.”

Niếp Dĩnh liền ngồi vào một cái ghế đẩu, để Hoa phu nhân cẩn thận vì y chải đầu, trói lại, dùng tương ngọc phát quan cuốn lấy rất ổn. Hoa phu nhân dời tới trước người y, vừa lòng nhìn dáng vẻ đường đường chính chính nhi tử của nàng.

Vốn đang muốn lôi kéo nhi tử trò chuyện, quản gia sát một đầu hãn lại tới nữa, bị Hoa phu nhân không hờn giận trừng mắt nhìn liếc mắt một cái. Kỳ thật tính tình phu nhân nhà mình bọn họ lại như thế nào không biết, nàng không thoải mái thì ai cũng đều có thể bị tước xuống dưới một tầng, chính là vị khách nhân kia tại đại sảnh chờ thoạt nhìn thật sự cũng không phải là người dễ chọc vào.

Cũng không nói gì, chỉ là hé ra mặt đen cùng lãnh lệ hai tròng mắt có thể làm cho người ta hai chân run lên, gã làm cho hạ nhân canh giữ ở đại sảnh, hạ nhân cơ hồ đều khóc để van cầu lão giải quyết, lão đi vào còn chưa nói gi, đã bị người nọ lạnh lùng liếc một cái cấp chấn suýt té mà tìm đến cái chết.

Hoa phu nhân còn không nói chuyện, Niếp Dĩnh chú ý tới vẻ mặt khẩn trương của lão quản gia, liền nghi hoặc hỏi han: “Trần thúc, thúc làm sao vậy?”

Quản gia nơm nớp lo sợ liếc Hoa phu nhân một cái, thấy nàng sắc mặt không dự lại không nói gì, mới chiến thanh nói: “Hồi, hồi thiếu gia, có người tìm ngài.”

“Nga, là ai?”

“Chưa nói, chỉ nói là quen biết cũ của ngài.”

Niếp Dĩnh mi mao nhất thiêu, quen biết cũ ba chữ làm cho y nghi hoặc, thời gian y ở Kinh Thành cũng không dài, chân chính có người liên quan đến ba chữ quen biết cũ là hoàn toàn không có, lúc này, đột nhiên nhớ tới một người, Niếp Dĩnh bỗng dưng đứng lên.

“Nhi tử?”

Niếp Dĩnh nhìn về phía mẫu thân mặt đang lo lắng, cười cười: “Không có việc gì. Nương, ta đi xem.” Dứt lời, xoay người đi.

Tại Nhâm Bằng Phi chờ lâu nên nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt, khi hận không thể xông vào, Niếp Dĩnh rốt cục san san đi đến, vừa nhìn thấy người trong sảnh là gã, vạn phần kinh ngạc nói: “Đúng là ngươi?”

Lúc này Nhâm Bằng Phi đã xả không ra một mặt khách sáo mà giả tiếu, đông cứng nói: “Niếp công tử…” Ngài thật sự là quý nhân nhiều việc bận, gặp ngài so với gặp Ngọc Hoàng Đại đế còn phiền toái hơn.

Mặt sau câu này Nhâm Bằng Phi coi như có vài phần lý trí không nói ra, nếu bằng không cho dù không đương trường xé rách mặt, ít nhất kế tiếp nói chuyện sẽ không khoái trá.

Niếp Dĩnh chắp tay cười, đi vào trong sảnh. Nhâm Bằng Phi mặc dù không nói, lại không có nghĩa là y sẽ không đoán ra, nhìn biểu tình gã cũng biết gã đang suy nghĩ cái gì. Y đến đây đã nghe quản gia thuyết minh, Nhâm Bằng Phi sáng sớm liền tới đòi gặp y, về phần vì cái gì vẫn không thông báo, chắc là do mẹ y ngăn đón.

“Không biết anh hùng làm sao lại đến Kinh Thành này?” Niếp Dĩnh đi đến một chỗ, thấy đặt ở trên bàn trà là chén trà, đưa tay sờ, giương giọng nói, “Người đâu, cấp khách nhân thay trà nóng.” Sau đó đứng ở một cái ghế trên, hướng Nhâm Bằng Phi ý bảo, “Anh hùng mời ngồi. Không biết anh hùng tìm đến tại hạ là có chuyện gì?”

Nhâm Bằng Phi đang muốn mở miệng, lúc này lại là nha hoàn tiến vào đổi trà, lại là hạ nhân tiến vào mang điểm tâm, còn có quản gia tại góc chờ, chỉ cảm thấy lông mi thẳng khiêu.

“Niếp công tử, có thể đổi một nơi thanh tĩnh không?”

Niếp Dĩnh nhìn chằm chằm Nhâm Bằng Phi nhìn ra ngoài một hồi, mới gật đầu: “Có thể.”

Trong phủ một một góc sân hẻo lánh, làm cho hạ nhân đi xa, đẩy cửa thư phòng ra đi vào rồi khép lại, thuốc lá lượn lờ, vô nhàn nhi xuất nhập, đích xác thanh tĩnh không ít.

Niếp Dĩnh ngồi trước, cũng không quẹo vào tử, mở miệng nhân tiện nói: “Anh hùng có chuyện cứ nói, chúng ta nói như thế nào cũng là ‘quen biết cũ ‘, có chuyện gì cần Niếp mỗ hỗ trợ cứ việc mở miệng.”

Niếp Dĩnh khẩu khí chân thành, nhưng nhìn y vẻ mặt ý cười, Nhâm Bằng Phi tổng cảm thấy được thấy thế nào như thế nào thiếu tấu.

Y đã trực tiếp, Nhâm Bằng Phi cũng không dài dòng, thâm hút một hơi, nói: “Ngươi lần trước cho ta rốt cuộc là thuốc gì?”

“Trong nhà thường dùng để làm thuốc chữa bệnh giảm đau a.”

“Thật sự?” Nhâm Bằng Phi nhìn chằm chằm ánh mắt của y.

Niếp Dĩnh vẻ mặt ý cười, ngón tay ở trên bàn khinh xao: “Anh hùng nếu không tin có thể không ăn cũng có thể vứt bỏ.” Dừng lại, lại hơi hơi liễm ngưng cười, “Hay là, ngươi đã làm cho người bệnh ăn?” Nhìn về phía Nhâm Bằng Phi sắc mặt đang ngưng trọng, lại nói, “Hơn nữa người bệnh ăn xong không hề có phản ứng?”

Nghe y vừa nói như thế, Nhâm Bằng Phi ánh mắt nhất ngưng, lạnh lùng quang mang đủ số đầu tại trên người Niếp Dĩnh: “Ngươi thừa nhận?”

“Thừa nhận cái gì?” Niếp Dĩnh vẻ mặt không rõ.

“Dược của ngươi có vấn đề.”

“Dược của ta không vấn đề Niếp mỗ thừa nhận cái gì? Ta vừa mới hỏi như vậy, là muốn hướng ngươi xác định, người bệnh sở dĩ gặp chuyện không may, vấn đề là tại chỗ nào.” Niếp Dĩnh hơi hơi dừng hạ, “Tại hạ đưa dược cho ngươi tuyệt đối sẽ không có vấn đề, nếu anh hùng không tin, Niếp mỗ có thể tái xuất ra dược đó, trước mặt ngươi tất cả đều ăn hết như thế nào?”

Nhâm Bằng Phi hừ lạnh, “Dược ngươi xuất ra, sẽ giống với dược ngươi cho ta sao?”

Niếp Dĩnh bất đắc dĩ lại vô tội xua tay, “Vậy ngươi phải như thế nào mới tin?”

Nhâm Bằng Phi thật lâu không nói, chính là nhìn y không chuyển mắt, nhìn đến nỗi khiến Niếp Dĩnh bắt đầu hoài nghi mình trên mặt có phải hay không có thứ gì đó kỳ quái.

Nhâm Bằng Phi lui về phía sau từng bước, yên lặng nói: “Ta không tin, dù như thế nào ta cũng không tin, bởi vì ngươi hận ta, ngươi ước gì ta chết.”

Niếp Dĩnh dừng cười, ánh mắt ngăm đen thẳng tắp nhìn gã.

“Ngươi chính là người ở dưới đáy Cốc, ngươi chính là Tiểu Giang, đúng không?” Nhâm Bằng Phi cười khổ.

Niếp Dĩnh chống đỡ bàn thong thả trầm trọng mà đứng lên: “Ngươi nhìn ra từ lúc nào?”

Nhâm Bằng Phi nhắm mắt lại, nhớ lại ngày hôm qua tại tửu lâu lúc bốn mắt gặp nhau, ánh mắt xinh đẹp mang theo nét cười trong suốt, gã đến nay khó quên, chính là một đôi mắt hoàn toàn không có nửa điểm tạp chất, mơ hồ giống một ánh mắt khác song lại hơi hơi mang theo ánh sáng màu thâm trầm, gã có chút mê muội.

Về đến nhà, cẩn thận nhìn mặt nữ nhân, mới dần dần tỉnh ngộ lại, bởi vì nữ nhân bộ dạng càng ngày càng giống y.

Theo sự tình gần đây phát sinh hết thảy sự tình đều có đáp án. Đương tra được tình huống trong nhà Niếp Dĩnh, gã vì sao không có khả nghi, là bởi vì không có bao nhiêu người biết lai lịch thực sự của Hoa phu nhân, bên ngoài chỉ biết là nàng tuổi trẻ tang phu, ấu tử thể yếu luôn luôn tại nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh, nàng ngẫu nhiên hội trở về vấn an hài tử, gần đây mới đem đứa con một Niếp Dĩnh nhận được bên người. Cũng có người nói Hoa phu nhân mạo mỹ vẫn khiến Tĩnh Vương gia trân trọng, đó cũng là nguyên nhân chính khiên một người nữ nhân như nàng có thể ở Kinh Thành đem sinh ý làm được lớn như vậy.

Nhâm Bằng Phi chậm rãi mở mắt ra, nhìn mặt người không chút thay đổi, không thấu đáo cảm tình lãnh đạm nói: “Niếp Dĩnh, ngươi có cái gì cứ việc hướng ta, nhưng mời ngươi —— không nên thương tổn nữ nhi của ta.”

Niếp Dĩnh ngồi xuống chỗ cũ, ngón tay gõ mặt bàn, bên miệng mân khởi nhất mạt cười yếu ớt: “A, nữ nhân của ngươi…”

Nhâm Bằng Phi triều y vươn tay: “Niếp Dĩnh, cho ta giải dược, ta tùy ngươi xử trí.”

Ngón tay xao mặt bàn dừng lại, Niếp Dĩnh lắc đầu, dài thán một hơi: “Ai, ta biết lúc này ta nói cái gì ngươi cũng không tin, chính là, Nhâm Bằng Phi, ngươi chưa có xác định dược hay không an toàn trước, đã cho nữ nhân ăn hết sao?”

Nhâm Bằng Phi không nói gì. Đúng vậy, nếu không phải trong lúc vô tình phát hiện thân phận thật của Niếp Dĩnh, gã tuyệt không hoài nghi bình dược kia có vấn đề, dù sao gã cũng đã nếm qua, cũng cho thầy thuốc điều tra qua. Chính là sau khi hiểu rõ chân tướng, lại càng cảm thấy được hết thảy như được dự mưu từ trước, Niếp Dĩnh trăm phương nghìn kế đơn giản chỉ muốn là gã thống khổ.

“Ngươi không cần hỏi ta giải dược, đừng nói ta không có, cho dù ta thực tìm ra một lọ dược cho ngươi, ngươi còn dám dùng sao?”

Không khỏi cẩn thận lại nhìn liếc mắt y một cái, lúc này Niếp Dĩnh cùng tên ngốc tại đáy cốc đã là khác nhau một trời một vực, nếu không phải trên người y có chút dấu vết huy mạt không khiến gã khả nghi, còn có diện mạo của y có vài phần tương tự với nữ nhân, gã nhất định liêu không thể tưởng được, y chính là người ở đáy Cốc kia.

Chẳng qua, Niếp Dĩnh ngồi ở trước mặt gã, đã không có nửa điểm ngu dốt cái gì cũng không biết như ở đáy cốc nữa, cũng không có ánh mắt trong suốt vô nhiễm, cũng không cần tái bổn bổn nói chuyện khoa học về trái đất, lại càng không hội tái toàn tâm toàn ý vì gã tìm thực vật ngon để ăn nữa…

Nhâm Bằng Phi thu hồi ánh mắt, không nói được một lời mà xoay người rời đi.

Niếp Dĩnh vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt từ đầu tới đuôi dừng lại tại trên bóng dáng thương tịch của gã, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở trước mắt.

Nguyên lai nghĩ rằng Niếp Dĩnh có thể có chút lương tâm mà cứu một mạng của nữ nhân, không ngờ sự tình lại thành như thế, kiệt đem hết toàn lực lại vô công mà phản, bỉ cái gì đều phải đả kích nhân, huống chi thân thể nữ nhân ngày càng lụn bại, không biết còn có thể tiếp tục chống đỡ bao lâu nữa.

Mệt mỏi về đến trong nhà, trước đi xem nữ nhân, cũng không biết Ách Cô dùng biện pháp gì, nữ nhân đã ngủ, chính là sắc mặt xanh trắng, ngủ mơ mà mày vẫn đang trói chặt, nó nhỏ như vậy liền bị tra tấn đến đau đớn, chưa oán trời trách đất, ngược lại nhu thuận khiến lòng người thêm đau.

Nhâm Bằng Phi nội tâm trầm trọng ngồi ở bên giường khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhân, lơ đãng phát hiện nữ nhân đặt ở dưới gối đầu một quyển sách thuốc, nghe nói là Quỷ bà bà truyền thụ lại sách thuốc của bà, Nhâm Bằng Phi lấy ra lật xem vài cái, chỉ cảm thấy mặt trên có nhắc tới phương thuốc đều có chút thâm ảo không thể tưởng tượng, không khỏi thắc mắc nữ nhân nhỏ như vậy xem có thể hiểu sao?

Lật vài tờ, phát hiện có vài tờ có vết máu nhỏ ở bên trên bề mặt, Nhâm Bằng Phi trở tay cầm sách một chút, run rẩy vuốt phẳng vết máu đã sớm khô cạn đó. Nữ nhi của gã tuy rằng còn nhỏ, nhưng thực kiên cường, dù bệnh nặng chỉ cần tỉnh lại sẽ mở ra sách thuốc học tập y thuật, những lời nó từng nói qua với gã cũng không phải vô tâm chi ngữ, nó là thật sự muốn làm như vậy, thực cố gắng mà kiên trì, cho dù bị thương nặng đến ho ra máu cũng vẫn kiên trì…

Nhâm Bằng Phi hốc mắt phiếm hồng, vẫn không dám cúi đầu, rất sợ nước mắt không chịu nổi mà trầm trọng tích ra hốc mắt, gã đã lâu chưa từng khóc, giờ này khắc này cũng không phải bởi vì bi thương mà là cảm động, thống khổ cùng hạnh phúc.

Gã có một nữ nhân tốt như vậy, gã không muốn để cho nó tiếp tục thống khổ như vậy nữa, gã muốn cho nó khỏe mạnh mà đi làm những việc nó muốn làm.

Phát hiện có người đến gần, Nhâm Bằng Phi vội đem sách đặt trở về chỗ cũ, điều chỉnh vẻ mặt một chút mới quay đầu lại, nguyên lai đến gần là người mới vừa rồi đi ra ngoài một chuyến chính là Ách Cô.

Nhâm Bằng Phi nhìn về phía ánh mắt dò hỏi của Ách Cô, ảm đạm cười, nói: “Ta đi tìm Niếp Dĩnh, có thể có dược trị cho Thanh Thanh, nhưng đã không có.”

Ách Cô sắc mặt buồn bã, cúi đầu yên lặng rời đi.

Ngày ngày, Nhâm Bằng Phi chỗ nào cũng không đi, luôn canh giữ ở bên giường nữ nhân, luôn luôn ở đó chiếu cố nó.

Thương thế của Thanh Thanh không thể để tái phát, nhưng ngàn dặm xa xôi tới Kinh Thành nên không có khả năng lập tức lại ngàn dặm xa xôi chạy về Độ Ách Thành, thân thể Thanh Thanh hoàn toàn không thể tiếp tục chịu đựng mệt nhọc tàu xe. Nhâm Bằng Phi chỉ có thể phái người đi thỉnh thầy thuốc trong Thành, thiên hạ danh y tề tụ Kinh Thành, ở lại đây, đổi hướng muốn Thanh Thanh lưu ở Kinh Thành cũng không phải hoàn toàn là một chuyện xấu.

Nhiều lần trắc trở, uy thế Độ Ách Thành mặc dù không lớn bằng lúc trước, thỉnh thầy thuốc y thuật cao siêu dùng tiền lại cũng không phải lấy không ra, huống chi Nhâm Bằng Phi chính mình còn tư tồn có không ít tích tụ, cho dù Độ Ách Thành thật sự mất đi, cũng đủ để gã hưởng thụ đến khi chết.

“Lo trước khỏi họa” chính là bí quyết khôn khéo trong tâm thương nhân, Nhâm Bằng Phi cũng không ngoại lệ, cho dù người ở bên ngoài đều cho rằng Độ Ách Thành mấy trăm năm nữa cũng không có vấn đề gì, Nhâm Bằng Phi lại âm thầm cho mình cùng người nhà để lại không ít đường lui.

Nhưng vấn đề trước mắt xảy ra lúc này Nhâm Bằng Phi lại không thể dùng tiền giải quyết. Thầy thuốc trong Kinh Thành chỉ cần vừa nghe nói đi nơi nào xem bệnh ai cũng đều lắc đầu, cấp nhiều tiền hơn nữa cũng không đến.

Nơi dưới chân Thiên tử hậu duệ quý tộc, có lẽ một người buôn bán nhỏ không chớp mắt cũng có thể trở thành hoàng thân quốc thích, ít nhất cũng là quan hệ họ hàng mang chút ít quan hệ, nguyên nhân chính là, mỗi người ở Kinh Thành đều láu cá giống như thành tinh, đối ai cũng đều cúi đầu khom lưng, rất sợ không nghĩ qua là liền đắc tội với người ta, tiến ngục giam sự tiểu diệt cửu tộc sự đại.

Có thể ở Kinh Thành mua một gian phòng lớn như vậy để ở, còn có nha hoàn hạ nhân hầu hạ, không chừng thân phận cũng không phải tầm thường đi, thầy thuốc trong Kinh Thành không tán thưởng không ai muốn đến, duy nhất có thể đó là, phải có chút thân phận gì đó nói cho bọn họ biết.

Hoàng Đế lão nhân bận rộn quản lý quốc sự, cũng không quản loại việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này, Nhâm Bằng Phi cũng không nghĩ như thế, nghĩ đến Tĩnh Vương gia cùng Hoa phu nhân có quan hệ, nên cùng Niếp Dĩnh đều có liên hệ, đầu đều lớn.

Gã biết Niếp Dĩnh sẽ không buông tha cho gã như vậy, lại không nghĩ tới Niếp Dĩnh sẽ đem cơn tức rơi tại trên người một hài tử vô tội, trong nội tâm, gã chỉ nghĩ đến người từng có một đôi ánh mắt thanh minh như vậy sẽ không làm ra những chuyện vô tình như vậy.

Hiện giờ tình huống đối với gã rất không có lợi, cho dù Độ Ách Thành còn thanh danh đỉnh hách như trước kia cũng không dám chân chính cùng hoàng thân quốc thích chống lại, chớ nói chi là hiện tại lại là thế cục kém một bậc ở thế bên dưới.

Năng lực Ách Cô hữu hạn, tại khi thương thế của Thanh Thanh không thể như trước, Nhâm Bằng Phi biết, chuyện này cần phải giải quyết, mà giờ khắc này người có thể giải quyết vấn đề này, chỉ có Niếp Dĩnh.

Hoa phu nhân đi vào trong phòng, con trai của nàng còn duy trì tư thế trước khi người nọ rời đi, nàng đi lên ôm y, làm cho y rúc vào trong ngực của mình.

Xem bộ dáng nhi tử như vậy, không cần đoán liền đã biết người tới là người nào. Nàng mất một năm cố gắng làm cho một hài tử cái gì cũng không biết biến thành nam nhân phong độ như hiện giờ, mà nam nhân kia chỉ dùng thời gian không đến nửa canh giờ có thể làm cho hết thảy cố gắng của nàng đều uổng phí.

Ngoại nhân đều xem Hoa phu nhân ngồi trên gia tài bạc triệu dung mạo đoan chính thanh nhã phong cảnh vô hạn, lại không có ai biết nàng đáy lòng toan khổ.

Lúc tuổi còn trẻ do hồ đồ nàng đã không muốn nói chuyện nhiều, thật vất vả đem nhi tử chờ mong trở về, đã thấy y sống không bằng chết không hề tồn chí, vì cái gì lại phải xé rách lòng của nàng. Giờ này khắc này, nàng cái gì cũng không cầu, nếu mất hết gia tài, chiết tẫn dương thọ có thể đổi lấy nhi tử cả đời vô bệnh không lo, nàng nguyện ý trả giá.

Niếp Dĩnh tựa vào trong ***g ngực ấm áp của mẫu thân, dùng sức nhắm lại hai mắt: “Nương, ta mệt mỏi quá…”

Hoa phu nhân suy nghĩ ôm chặt y: “Nói cho nương, con muốn cái gì, nương đều cho người đi làm cho con, nói cho nương —— “

Niếp Dĩnh mỏi mệt không chịu nổi lắc đầu: “Ta hiện tại cái gì cũng không nghĩ tới… Hết thảy đều là ta tự mình đa tình, gã cho tới bây giờ đều đối ta không có cảm giác gì, làm sao nói là vô tình, cho nên, mặc dù ta trở nên càng lớn mạnh càng xuất sắc có năng lực như thế nào, gã vẫn chỉ có thể lại nhiều lần cũng không quay đầu lại mà rời đi.”

Đem nước mắt nhẫn trở về, Hoa phu nhân hôn môi lên đỉnh đầu y, ngón tay khẽ vuốt mặt của y: “Nương biết trong lòng con đau khổ, yên tâm, nương sẽ làm gã trở về, làm cho gã chủ động trở về, rốt cuộc không bao giờ có thể rời đi…”

Nhâm Bằng Phi tới tìm Niếp Dĩnh, lại gặp Hoa phu nhân.

Hoa phu nhân tố trang ngồi ở trước bàn tròn, trước mặt là đống kim chỉ vải vóc, cầm trong tay một kiện trù y nguyệt sắc, cúi đầu tỉ mỉ mà may xiêm y. Lúc này xem, nàng không là một khăn trùm tung hoành thương trường, mà là một vị mẫu thân bình thường đoan trang.

“Nhâm Thành Chủ, ta biết ngươi cũng là một phụ thân.” Hoa phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, chuyên chú mà may vá thành thạo, “Ta nghĩ ngươi có thể hiểu được tâm tư của một người mẫu thân. Ta không có ý tứ làm thương tổn con gái của ngươi, ta chỉ là muốn ngươi biết khi nhìn thấy con của mình bị trọng thương bất tỉnh nhân sự thì lòng như đao cắt như thế nào. Ngươi có thể nhẫn tâm nhìn con ta bị thương, ta cũng có thể nhẫn tâm cho ngươi trải qua một lần như vậy, điều này cũng không hơn gì, không phải sao…”

Hoa phu nhân thanh âm mơ hồ biến điệu, Nhâm Bằng Phi khi tới là đề phòng dần dần bị áy náy thay thế, nhớ tới nữ nhân bị thương nặng rất khó chịu, nội tâm liền khắc chế không được mà toan đau, gã rũ xuống hai tay, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi…”

Xuyên đầu kim bén nhọn qua lớp vải, lấy ra đầu kim, lại tiếp tục hạ xuống, “Độ Ách Thành đã phát sinh chuyện gì hết thảy cũng là ta làm, ngươi không cần trách cứ con ta, có cái gì oán khí cứ việc hướng lên ta. Lão nương ta da dày thịt béo còn có thể phụng bồi, chính là Tiểu Dĩnh không được, nó đã chịu không nỗi nửa điểm thương tổn nào nữa…”

“Hoa phu nhân…” Nhâm Bằng Phi nghĩ thầm, rằng Niếp Dĩnh có phải hay không nói cho nàng biết điều gì, vi kinh.

Hai mắt Hoa phu nhân vẫn như cũ chỉ rơi trên mặt vải mềm nhẵn trước mặt, động tác thành thạo, rất nhanh liền phùng ra một loạt đường may chặt chẽ chỉnh tề, “Ngươi cùng con ta trước kia rốt cuộc phát sinh chuyện gì, ta không rõ ràng, nhưng nếu Tiểu Dĩnh trong lòng vẫn không bỏ ngươi xuống được, thân là một mẫu thân khiến y thua thiệt nhiều, ta có khả năng nhất nhất làm theo nguyện vọng của nó.”

Nhẹ tay mau thắt lại, khẽ nhe răng cắn đứt sợi bông, tay cầm sợi chỉ trắng xuyên qua lỗ nhỏ trên cây kim, sợi bông qua lỗ kim kéo lại có một chiều dài thích hợp, dọn xong vật liệu may mặc, tiếp tục đến may y phục.

“Nhâm Thành Chủ, ngươi đến chỗ ta ở, làm hộ vệ cho Tiểu Dĩnh, ngày đêm ở bên cạnh nó, tuyệt không thể một mình rời đi. Ngươi nếu là lo lắng con gái của ngươi, cũng có thể mang nó cùng đến nơi này, ta có thể thỉnh thầy thuốc tốt nhất dùng dược tốt nhất xem bệnh chữa thương cho nó.”

Đây không phải là hỏi trưng cầu, mà là khẳng định, không có lựa chọn, nếu là Nhâm Bằng Phi không đáp ứng, nữ nhi của gã không chỉ có không có thầy thuốc khám và chữa bệnh càng không thể mua được dược mà bọn họ cần.

Khuất thân là phó, đây đối với một vị Thành Chủ từ trước đến nay hiệu lệnh tứ phương mà nói, nói là sỉ nhục cũng không đủ, cho nên Nhâm Bằng Phi do dự, chần chờ…

Thời gian mau trôi qua, Hoa phu nhân đã may xiêm y gần như tốt lắm, giơ cao lên mở ra tỉ mỉ nhìn lại một lần, sau đó buông xiêm y nguyệt sắc, cầm lấy kéo cắt đi sợi chỉ thừa vừa phát hiện.

“Nhâm Thành Chủ, ngươi không phải là một người cha tốt.”

Nhâm Bằng Phi không hiểu ngẩng đầu nhìn nàng, miệng nàng sừng hàm chứa thản nhiên mà cười, hiền lành cùng ấm áp như vậy, “Nếu ta là ngươi, vì hài tử nhất định không chút do dự mà đáp ứng.”

Ngầm chỉ trích như một chậu nước lạnh từ đầu tưới tới trong lòng, Nhâm Bằng Phi á khẩu không trả lời được. Nghĩ nhiều lắm, rất dễ dàng so đo lợi hại, quá để ý danh lợi, điều này từng là ưu điểm của gã, nhưng cũng là khuyết điểm trí mạng của gã.

Thanh Thanh là nữ nhi của gã, giữa nó và tự tôn chính mình cùng thanh danh, gã cư nhiên đang do dự ——

Trong phòng yên lặng quỷ dị, rốt cục xác định vừa mới may xong xiêm y không có lầm, từ đầu đến cuối chưa từng nhìn Nhâm Bằng Phi liếc mắt một cái Hoa phu nhân vừa lòng mà nở nụ cười.