Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 111: Cuộc chiến Ô Cốt




- Ngươi là người phương nào?

Trường kích của Trương Huyễn chỉ về phía Thẩm Quang, lớn tiếng hỏi.

Thẩm Quang thấy Trương Huyễn không ngờ vừa nhìn thấy tướng địch đã bắt giữ rồi, khiến trong lòng y có chút kinh sợ. Y liền bước lên phía trước quỳ một gối xuống:

- Mạt tượng là Giáo úy thành Liêu Đông - Thẩm Quang, đặc biệt tới giúp tướng quân một tay.

Trương Huyễn thoáng giật mình, thành Liêu Đông chẳng phải không đồng ý xuất binh sao? Sao giờ lại còn sai người tới? Hơn nữa chỉ có mấy chục người, đây là có ý gì?

Lúc này, làn khói đen xì cuộn lên, khiến cho các binh lính ho liên tục, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Trương Huyễn bịt mũi, không kịp nói nhiều với Thẩm Quang, liền cao giọng hạ lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta, lập tức rút quân tới cửa núi.

Thế lửa trong sơn cốc ngày càng lớn, khói đặc cuồn cuộn, cả sơn cốc đều bị khói đặc bao phủ, con người không thể cứ ngây ra đó được.

Quân Tùy lần lượt rút lui tới cửa sơn cốc. Binh lính Cao Câu Ly cũng lao tới miệng hang, nhưng chúng không có cơ hội thoát thân. Binh lính quân Tùy đã bao vây kín lấy cửa sơn cốc, bọn chúng bị bắt, kẻ nào ngoan cường chống đỡ liền bị giết chết tại chỗ.

Trận lửa lớn này mãi cho tới buổi trưa mới dần dập tắt, làn khói đặc cũng dần tan đi, các binh lính cũng bắt đầu vào trong núi lục soát quân địch lẩn trốn, phát hiện thấy trong sơn cốc khắp nơi đều là thi thể. Đại bộ phận mọi người đều bị khói làm cho ngất đi, không thở được mà chết. Quân Tùy lục soát hai lần mới bắt được mười mấy kẻ may mắn còn sống sót.

Chiến dịch này đã khiến cho Trương Huyễn vô cùng hài lòng. Họ đã tiêu diệt được hai nghìn binh lính Cao Câu Ly, bao gồm cả hơn tám trăm người của đối phương bị bắt sống bên trong, người chết cháy, bị giết chết, người bị ngạt thở mà chết cũng lên tới hơn một nghìn hai trăm người. Mà bản thân bọn họ lại thương vong không quá 10 người.

Chiến đấu mà khoảng cách thương vong có sự chênh lệch lớn như vậy khiến cho mỗi binh sỹ đều thấy hân hoan vô cùng. Các binh lính quân Tùy sỹ khí lên cao ngất trời. Khi Trương Huyễn tuyên bố kết thúc chiến đấu, khi ghi công mỗi người được ghi một lần, bên ngoài sơn cốc bỗng nhiên vang lên tiếng reo hò.

Nhưng Trương Huyễn lại không lạc quan cho lắm. Hắn đã ý thức được sai lầm mà mình phạm phải từ những báo cáo chi tiết về hành động lần này nhận được từ bên phía Trần Húc. Hắn không nên mạo muội phái Trần Húc hành động, không nắm được địa hình, không hiểu được tình hình phòng ngự của đối phương, lại tự cho rằng là kỳ mưu mà hành động. Điều này tuyệt đối đã phạm phải đại kỵ của binh gia rồi.

Phải nói rằng lần này giành được chiến thắng hoàn toàn là một sự may mắn. Nếu không phải Thẩm Quang giúp đỡ họ, bây giờ kẻ đang vui mừng thắng lợi rất có khả năng chính là quân Cao Câu Ly. Trong lòng Trương Huyễn thầm thấy hổ thẹn, đồng thời cũng đầy cảm kích đối với Thẩm Quang.

- Công lao của Thẩm Giáo úy ta sẽ bẩm báo lên trên, không biết Thẩm Giáo úy định khi nào trở về thành Liêu Đông?

Trong lòng Thẩm Quang cười khổ một tiếng, Khâu Minh Đạt chính là nhân cơ hội đuổi y ra khỏi thành Liêu Đông rồi, y nào còn có thể trở về được nữa.

Y trầm ngâm một hồi liền hỏi:

- Trương tướng quân sẽ đi đâu tiếp?

- Ta phụng mệnh tới thành Ô Cốt tập kết. Ta sẽ dẫn theo những tù binh này đi cùng.

Thẩm Quang cười nói:

- Thành Ô Cốt nằm ở bên phía Áp Lục Giang về phía nam 300 dặm, đường đi khó khăn, ta thật ra cũng đã từng đi qua đó vài lần rồi. Nếu tướng quân không chê, ta nguyện dẫn đường cho tướng quân.

Trương Huyễn vui mừng, hắn đã hiểu ý của Thẩm Quang rồi, chính là muốn đi cùng với mình. Có được một nhân tài như Thẩm Quang đi cùng, hắn đương nhiên là không gì mong ước hơn nữa rồi.

- Thẩm Giáo úy đồng ý giúp ta, là may mắn của Trương Huyễn rồi.

Chiều hôm đó, sau khi thu dọn qua chiến trường, Trương Huyễn liền thống lĩnh bộ hạ áp giải tù binh chiến tranh Cao Câu Ly đi, dưới sự dẫn đường của Thẩm Quang đi về phía nam tới thành Ô Cốt.

Chiến dịch Cao Câu Ly lần này, Dương Quảng quả thực đã thay đổi được chiến lược xuất binh hai lần trước. Y không còn tấn công lớn Cao Câu Ly nữa, mà đồng thời tập kết đại quân ở Liêu Đông, sai Lai Hộ Nhi là tướng quân tiền quân, dẫn ba vạn tiến công Bình Nhưỡng.

Phương thức tinh binh này không chỉ tránh được sự hao tổn lớn về nhân lực và vật lực, đồng thời rất có tính mục tiêu và hiệu quả tiến quân. Dù sao, quốc lực Cao Câu Ly cũng yếu hơn gấp 10 lần so với triều Tùy. Họ cũng đã không thể chống đỡ được cuộc chiến như vậy nữa.

Nếu Lai Hộ Nhi thất bại, lại tổ chức tiến công lớn cũng không muộn.

Đúng lúc Trương Huyễn tiêu diệt trạm canh gác Cao Câu Ly, đồng thời tiến quân về thành Ô Cốt, trên vùng biển ở quận Cao Mật Sơn Đông về phía bắc, thuyền chiến che khuất mặt trời, gần nghìn chiếc thuyền lớn đang ngạo nghễ vượt qua eo biển, đi về phía thành Ti Xa.

Cầm đầu chiếc thuyền chến năm bánh răng sáu nghìn thạch, Lai Hộ Nhi mặc bộ ngân giáp nón vàng, thắt lưng đeo bảo đao đứng ở boong tàu, ánh mắt nghiêm khắc chăm chú quan sát vùng biển trước mặt. Trên vùng biển bao la vạn dặm, biển gợn sóng, làn gió rất nhỏ, khẽ thổi hướng tây nam. Chính là cơ hội rất tốt để hành quân trên biển.

Lai Hộ Nhi đồng thời cũng là Đại tướng quân thủy quân triều Tùy, rất giỏi về thủy chiến. Lần này y phụng mệnh là chủ soái tiền quân, đương nhiên cũng đã áp dụng phương thức thủy bộ cùng triển khai. Đó cũng là phương thức khi chiến tranh Cao Câu Ly lần đầu tiên năm Đại Nghiệp thứ 8 đã từng áp dụng. Sự thực chứng minh, phương thức tiến công đường biển này rất có hiệu quả đối với việc tiến công Cao Câu Ly.

Lai Hộ Nhi cũng đã tiến hành bố trí chu đáo, chặt chẽ tiền quân tác chiến lần này. Y lệnh cho Phó tướng Chu Pháp Thượng dẫn quân đội năm nghìn người đóng quân ở thành Ô Cốt trước, sẽ lấy thành Ô Cốt làm trọng địa hậu cần của quân đội đường bộ, tấn công Bình Nhưỡng ở phía nam.

Cùng lúc đó, y lại lệnh cho một vạn quân đội bộ hạ của Trương Huyễn đóng quân ở bên trong từ đường bộ tập kết về phía thành Ô Cốt, khiến cho quân đội đường bộ của Chu Pháp Thượng dẫn đầu lên tới một vạn năm nghìn người.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là quân đội đường bộ, mà Lai Hộ Nhi thì đích thân dẫn mười lăm nghìn binh tinh nhuệ đi đường biển tấn công Bình Nhưỡng. Thủy bộ cùng tấn công, nhất định sẽ thắng.

- Đại soái, trước mặt đã thấy bờ biển rồi.

Phía trên cột buồm, một tên lính nhìn ra xa bỗng la lớn.

Lai Hộ Nhi tinh thần phấn chấn hẳn lên, liền nhìn về phía xa, quả nhiên đã thấy một đường đen, trong lòng y thấy vui mừng, liền lớn tiếng hạ lệnh:

- Trước tiên tới thành Ti Xa tiếp viện.

Thành Ti Xa cũng chính là dải Đại Liên ngày nay, là thành trì duy nhất trên bán đảo Liêu Đông. Vịnh ngoài thành là một bến cảng tự nhiên, không cần xây dựng đặc biệt cũng có thể chứa được hàng nghìn chiếc thuyền bỏ neo.

Trong cuộc chiến tranh Cao Câu Ly đầu tiên, thành Ti Xa đã bị quân Tùy chiếm lĩnh, trở thành trọng địa tiếp viện của thủy quân Đại Tùy tới Liêu Đông. Trước mắt có hơn một nghìn người đóng quân, chủ tướng chính là cháu của Lai Hộ Nhi, Lai Tấn Thăng.

Thuyền chính từ từ cập bờ, chiếc boong tàu thật dài đáp tới bên cạnh đá xanh, Lai Hộ Nhi liền bước lên bờ. Lai Tấn Thăng sớm đã chờ ở trên bờ, liền bước lên phía trước quỳ một gối xuống:

- Tham kiến đại soái.

- Vất vả rồi.

Lai Hộ Nhi mỉm cười đỡ cháu trai đứng lên. Y lại liếc nhìn tháp ưng trên đỉnh núi, cười hỏi:

- Bên phía thành Ô Cốt có tin tức gì không?

Quân Tùy chủ yếu là dựa vào chim ưng để gửi tin, dường như mỗi tòa quân phủ đều có ưng nô chuyên dụng, phụ trách thuần dưỡng chim ưng để đưa tin. Lai Tấn Thăng liền nói:

- Đại soái biết một người tên là Trương Huyễn chứ?

Lai Hộ Nhi bỗng dừng lại một chút, trong mắt khó nén được sự kinh ngạc:

- Trương Huyễn, hắn làm sao?

- Hồi bẩm đại soái, trưa nay ta vừa mới nhận được một ưng tín khẩn của Chu tướng quân gửi tới, lang tướng Trương Huyễn đã phát hiện thấy một cánh trạm canh gác Cao Câu Ly khi tới thành Liêu Đông, ước khoảng hơn hai nghìn người. Hắn liền dẫn quân tập kích quân địch ban đêm, tiêu diệt toàn bộ cánh quân địch này, còn giết chết chủ tướng quân địch Uyên Võ Ninh. Chu tướng quân rất tán thưởng.

Nói xong, y lấy một cuộn ưng tín từ trong ngực ra, trình lên Lai Hộ Nhi. Trong lòng Lai Hộ Nhi rất cảm kích, liền nhận lấy ưng tín và mở ra xem. Ưng tín là một dải lục mỏng, chữ lại rất nhỏ, chỉ vẻn vẹn có 10 chữ.

Lai Hộ Nhi xem xong ưng tín, trong lòng bỗng thấy vui mừng. Y đương nhiên biết cánh quân Cao Câu Ly này, trên đường vận chuyển hậu cần đã gây sóng gió, ảnh hưởng tới công tác chuẩn bị chiến tranh của quân Tùy. Dương Quảng hạ lệnh cho Vũ Văn Thuật phải tiêu diệt toàn bộ cánh quân này, không ngờ lại bị Trương Huyễn toàn diệt trước rồi.

- Quả nhiên là khác thường.

Lai Hộ Nhi vuốt râu khen ngợi:

- Không ngờ lại giết chết con trai của Uyên Thái Tộ rồi.

- Chẳng hay Uyên Võ Ninh là con trai của Uyên Thái Tộ?

- Đương nhiên, Uyên Thái Tộ có con trai trưởng là Uyên Cái Tô Văn, con thứ Uyên Tịnh Thổ, con thứ ba chính là Uyên Võ Ninh này. Không ngờ Uyên Thái Tộ lại cử con trai mình tới thành Liêu Đông. Người này thật ra cũng có vài phần quyết đoán.

- Đại tướng quen Trương Huyễn.

Lai Hộ Nhi gật đầu:

- Hắn là loại khác trong quân Đại Tùy. Từ khi còn là thị vệ Yến Vương phủ đã thăng chức lên làm Võ dũng lang tướng chỉ trong vòng nửa năm, hơn nữa còn là Thánh thượng khâm điểm. Hắn cũng là cái gai trong mắt Vũ Văn Thuật, là ta đích thân mời hắn vào tiền quân. Ta đương nhiên là rất quen hắn rồi.

Lai Tấn Thăng vẻ mặt đầy hâm mộ, không ngờ chỉ trong thời gian nửa năm đã thăng lên chức Võ dũng lang tướng. Còn gã thì thăng lên Ưng kích lang tướng lại phải mất năm năm, hơn nữa còn là vì Lai Hộ Nhi là đại bá của gã.

Lai Hộ Nhi hiểu tâm tình của y, liền cười nói:

- Đừng có ngưỡng mộ người khác, hãy làm tốt việc của mình, đương nhiên sẽ có cơ hội thăng chức, mau chuẩn bị vật tư tiếp viện đi, sáng sớm mai ta phải xuất phát rồi.

- Ty chức tuân lệnh.

Lai Tấn Thăng liền chạy ra ngoài thành. Lai Hộ Nhi đọc lại ưng tin một lượt nữa, y cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Chu Pháp Thượng chút, không thể cho Trương Huyễn quá nhiều vinh dự. Đây có lẽ là mật chỉ của Thánh thượng.

Lần này Lai Hộ Nhi đảm nhiệm đại soái tiền quân, phía dưới lại có hai tướng quân tả hữu. Tả tướng quân Triệu Hiếu Tài cùng y tấn công từ đường thủy. Còn Hữu tướng quân Chu Pháp Thượng thì đóng lại thành Ô Cốt, chuẩn bị dẫn quân tấn công Bình Nhưỡng bằng đường bộ.

Trương Huyễn dẫn một nghìn binh lính áp giải tù binh Cao Câu Ly tới thành Ô Cốt, nhận được sự nhiệt liệt hoan nghênh của Chu Pháp Thượng, bổ nhiệm Trương Huyễn làm Thiên tướng, đồng thời khao thưởng bộ hạ của Trương Huyễn.

Chức quan của Trương Huyễn là Võ dũng lang tướng, nhưng trạng thái thời chiến, quân đội lại đặt ở thể hệ quan tướng khác, chủ tướng gọi là nguyên soái, phía dưới còn có tả hữu phó tướng. Dưới phó tướng còn có nha tướng. Dưới nha tướng là thiên tướng, dưới nữa là Giáo úy, Lữ soái, đội trưởng, hỏa trưởng.

Mặc dù Trương Huyễn chỉ là thiên tướng, nhưng do vì bản thân hắn chính là độc lập dẫn quân tới, cho nên hắn chịu sự thống soái trực tiếp của Chu Pháp Thượng, phía trên không có cấp trên nha tướng.

Chạng vạng tối hôm nay, Trương Huyễn vẫn thao luyện binh lính trong quân doanh như bình thường. Trải qua một cuộc thực chiến ở trấn Thần Lộc, mọi người cũng đã hiểu sâu sắc hơn về sự tàn khốc của chiến trường. Dường như tất cả mọi người đều ý thức được, nếu không muốn bị người ta giết chết ngoài chiến trường, họ phải có kỹ năng quân sự cứng rắn.

Đã không cần Trương Huyễn đốc thúc họ nữa, mỗi người đều bước vào huấn luyện gian khổ khác thường. Trương Huyễn đứng ở ngoài bãi tập quan sát binh lính luyện tập.

Đúng lúc này, Trương Huyễn bỗng phát hiện thấy một vị đại tướng thân hình vô cùng cao lớn đứng ở gần sàn đấu, giáp đen nón bạc, uy phong lẫm liệt, cưỡi một chiến mã màu đen, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình. Trương Huyễn liếc nhìn một cái liền nhận ra người này. Người này chính là Vũ Văn Thành Đô mà hắn đã từng khắc cốt khó quên.

Vũ Văn Thành Đô tới tìm mình làm gì?