Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 42: Thêu hoa trên gấm




Thế gian từ xưa đến nay kẻ giúp người khi gặp nạn thì ít, kẻ thêu hoa trên gấm chiếm phần nhiều.

Thời gian lại dần dần trôi qua mười ngày, buổi trưa ngày kia, Sài Thiệu đi tới phủ Vũ Xuyên, gã ở trước gian phòng Hội chủ khom mình thi lễ:

- Hội chủ, thuộc hạ đến rồi!

- Vào đi!

Sài Thiệu bước nhanh vào cửa, chỉ thấy Hội chủ Đậu Khánh ngồi ở bên bàn, đang cười tủm tỉm với mình, gã vội vàng khom người thi lễ:

- Tham kiến Hội chủ!

Đậu Khánh cười nói:

- Nhạc phụ của ngươi gần đây có tin tức gì không?

- Hồi bẩm Hội chủ, hai ngày trước chuyết kinh (cách gọi vợ thời xưa) viết thư về nhà, có nói đến nhạc phụ, nói gần đây nhạc phụ bận nhiều việc, luôn ở bên ngoài thị sát, khó mà nhìn thấy mặt.

- Đúng vậy! Chức vụ này của ông ấy tuy rằng khiến cho người ta hâm mộ, nhưng cũng rất vất vả, Tự Xương, ngươi hẳn muốn đón thê tử về bên cạnh rồi.

Trên mặt Sài Thiệu hơi đỏ lên:

- Gia nhạc cũng nói như thế, tôi cũng dự định năm nay mua nhà ở Lạc Dương, đưa người nhà đến.

- Đây là việc tốt.

Đậu Khánh vừa chuyển đề tài, liền vào chủ đề chính:

- Trương Huyễn mấy ngày nay tình hình như thế nào?

- Khởi bẩm Hội chủ, trong thời gian mấy ngày nay hắn khá yên tĩnh, ban ngày luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, buổi tối thì đọc sách viết chữ, vô cùng khắc khổ, nghe nói Yến Vương đã đồng ý thả hắn ra ngoài đến làm quan trong quân phủ.

- Hắn vẫn định luyện võ sao?

Đậu Khánh vừa cười hỏi.

- Đương nhiên!

Sài Thiệu không chút do dự gật đầu.

- La Sĩ Tín đưa cho hắn một một quyển thương phổ (cách dùng thương), ngày hôm qua hắn còn cảm thán nói với ta, sức lực của hắn không đủ, không luyện được Bá Vương thương pháp của La Sĩ Tín, chỉ đáng tiếc không phải nhân tài học võ.

Đậu Khánh khoanh tay đi vài bước, cuối cùng từ trên bàn lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Sài Thiệu:

- Đây là Tụ lực chi thuật của Trọng Kiên, có thể ngày sau luyện thành, rất thích hợp với Trương Huyễn, ngươi chuyển giao cho hắn.

Sài Thiệu kinh ngạc vạn phần, Tụ lực chi thuật của Trương Trọng Kiên là bí truyền của Tử Dương Chân Nhân, ngoại trừ Trương Trọng Kiên, chưa bao giờ có người thứ hai học qua, Trương Trọng Kiên còn coi trọng giống như tính mạng, gã sao lại sẵn lòng lấy ra?

Đậu Khánh cũng không có nói nguyên nhân cho Sài Thiệu, lão ta làm giao dịch với Trương Trọng Kiên, huỷ bỏ gia hạn thêm một năm ước định với y, Trương Trọng Kiên liền đưa Tụ lực chi thuật cho Đậu Khánh.

Sài Thiệu vội vàng nhận lấy hộp gỗ, cảm thấy vô cùng nặng nề, gã mở ra nhìn thoáng qua, là một phiến đá xanh, không sai! Đúng là thứ này, tên là Thanh Thạch Kinh, đáng tiếc bản thân đã không thể luyện được, trong lòng Sài Thiệu âm thầm thở dài.

Đậu Khánh lại nói với gã:

- Môn công pháp này không thể trực tiếp cho hắn, càng không thể để cho hắn biết đây là công pháp của Trọng Kiên, ngươi phải nghĩ cách để cho hắn tự mình làm điều đó, tóm lại một câu, ta tạm thời vẫn không muốn cho hắn biết Vũ Xuyên phủ đang chú ý đến hắn.

- Thuộc hạ hiểu rõ.

Sài Thiệu cất hộp gỗ, thi lễ rồi vội vàng đi. Lúc này, Trương Trọng Kiên chậm rãi từ buồng trong đi ra, ánh mắt sáng ngời của y nhìn chăm chú Đậu Khánh:

- Hội chủ sớm đã dự định đưa Thanh Thạch Kinh cho hắn, thậm chí sau khi hắn săn giết Dương Huyền Cảm, đã có suy nghĩ này, đúng không?

Đậu Khánh khẽ vuốt râu bạc cười nói:

- Ngươi rất thông minh!

Trương Trọng Kiên lại không chút để ý hỏi:

- Việc kia của ta, Hội chủ có thể nói lời giữ lời không?

Đậu Khánh lại không trả lời y, dường như tâm tư còn trên người của Trương Huyễn, Đậu Khánh trầm tư một lát, lại hỏi:

- Sư phụ của ngươi đã từng nói qua với ta, nếu muốn luyện Thạch Thanh Kinh, nhất định phải bắc thượng Đột Quyết, là thế này phải không?

- Sư phụ nói không sai, bởi vì hắn cần phải có cái này.

Trương Trọng Kiên lấy ra một cái lọ nhỏ, đưa cho Đậu Khánh. Đậu Khánh xem qua, bên trong là non nửa bình huyết thanh màu tím.

- Đây chính là Tử Trùng Ngọc Dũng bảo bối quý nhất trong những thứ trân quý của sư phụ ngươi!

- Chính là nó, đây cũng là điểm mấu chốt nhất để luyện Thạch Thanh Kinh, cũng là vị thuốc quan trọng nhất, đáng tiếc Trung Nguyên không có, chỉ có nơi cực bắc mới có, chỗ thuốc này quá ít, tuy nhiên Hội chủ có thể chuyển tặng cho hắn.

Nói đến đây, ánh mắt Trương Trọng Kiên nhìn chăm chú lợi hại vào Đậu Khánh:

- Hội chủ vẫn chưa trả lời ta vấn đề vừa rồi.

Đậu Khánh thu hồi bình nhỏ, trầm tư một lát nói:

- Chỉ cần ngươi tìm được đám vật tư kia của Đột Quyết, ngươi sẽ tự do.

- Được! Vậy khi nào ta lên phía bắc?

- Ta nhận được tin tức, Vũ Văn Hoá Cập ba ngày trước đã xuất phát, ngày hôm qua Bùi Cự cũng dẫn người lên bắc rồi, nhất định là vì món hàng này, thời gian rất gấp rút, ta hy vọng ngươi suốt đêm xuất phát.

- Vậy Trương Huyễn thì sao? Hội chủ đưa Thanh Thạch Kinh cho hắn, không phải là để dụ hắn bắc thượng sao? Vậy khi nào thì hắn xuất phát?

Đậu Khánh mỉm cười:

- Điều này ngươi không cần xen vào, ta có sắp xếp khác.

Trương Trọng Kiên thở dài trong lòng một tiếng, tâm cơ Hội chủ thật sự quá sâu, chỉ sợ lão ta từ sau khi Trương Huyễn săn giết Dương Huyền Cảm, đã nghĩ tới bước này rồi.

Đậu Khánh liếc nhìn y, dường như nhìn thấu tâm tư của y, thản nhiên nói:

- Thiên hạ sẽ không vô duyên vô cớ rớt xuống bánh nướng, Đậu Khánh ta cũng không phải người tốt, ta luyện võ thuật cho hắn, hắn phải thay ta làm việc này, đây là giao dịch của ta và hắn.

- Vậy Hội chủ vì sao không trực tiếp nói rõ với hắn?

Đậu Khánh mỉm cười, đầy ý vị thâm sâu nói:

- Nếu như sự tình gì cũng nói hết vậy thì không còn ý nghĩa rồi, ta thích làm việc cùng người thông minh, ta tin tưởng hắn sẽ hiểu rõ thâm ý của ta.

***

Trương Trọng Kiên cáo từ đi rồi, Đậu Khánh khoanh tay chậm rãi đi đến trước cửa sổ, ánh chiều tà chiếu rọi trên chòm râu dài trắng như tuyết của lão, nhuộm chúng thành màu hồng kim.

Từ khi Dương Huyền Cảm bị giết đến nay đã qua gần một tháng, Đậu Khánh luôn luôn quan sát tên thanh niên Trương Huyễn này, hắn không giống người bình thường, hắn tàn nhẫn quyết đôán, sự mưu tính sâu xa của hắn, đều để lại cho Đậu Khánh ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Mãi cho đến việc ở Thiên Các Tự lần này, lão ta rốt cuộc mới tin phán đoán của mình chính xác, đây rất có thể sẽ là một người thanh niên gây nên sóng gió ở Đại Tuỳ, mà từ tin tức bí mật trong cung truyền đến, hắn đã được Dương Quảng coi là thần tử phụ tá tương lai của Hoàng thái tôn Dương Đảm.

Nhưng gốc gác ban đầu của hắn thuỷ chung là điều bí ẩn, không có ai biết rõ hắn từ đâu tới đây, trước khi hắn xuất hiện ở Lạc Dương đã từng sinh sống ở nơi nào, hắn tựa như bất ngờ xuất hiện trên thế gian này, cũng chính vì nguyên nhân này, khiến cho Đậu Khánh chần chừ không quyết đoán.

Tuy nhiên lúc này Đậu Khánh có cách nghĩ mới, nếu như bỏ vốn vào người thanh niên này, có lẽ có một ngày, lão sẽ đạt được báo đáp sâu dày.

Nhiều khi, chính khách đồng thời cũng là một loại thương nhân, chỉ khác nhau về mặt ý nghĩa.

***

Bên trong giáo trường Yến Vương phủ tiếng vó ngựa như sấm, bụi vàng ngập ngụa, Trương Huyễn đang dẫn theo mấy mươi tên thị vệ bên người luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

Cưỡi ngựa bắn cung cũng là một kỹ năng cơ bản đại tướng cần phải chuẩn bị, cũng là dãy núi Trương Huyễn bước không qua. Nếu như luyện tập Dịch Cân Chi Thuật nhất thời không cách gì đột phá, Trương Huyễn liền đặt tinh lực vào môn cưỡi ngựa bắn cung vậy.

Mấy năm trước hắn từng tập huấn qua nửa năm ở Thanh Hải, chủ yếu là luyện tập kỵ thuật, cũng chính trong thời gian nửa năm đó, hắn luyện liền một thân kỵ thuật vượt qua thử thách, hoàn toàn không thua gì kẻ có kỹ thuật cao siêu ngày nay.

Nhưng cưỡi ngựa bắn cũng lại là lỗ hổng đối với hắn, Trương Huyễn đã khắc sâu cảm nhận được, trong lúc đi với tốc độ cao chỉ dùng hai chân điều khiển ngựa, kéo cung bắn tên phải một hơi liền mạch, còn phải duy trì thân thể cân bằng đã là việc rất khó làm được, càng không cần nói đến mánh khoé phối hợp, một tiễn trúng bia, vậy càng khó khăn hơn nữa.

Tuy nhiên khó khăn hơn nữa hắn cũng phải đối mặt. Mười ngày để Trương Huyễn mất ăn mắt ngủ khổ luyện cưỡi ngựa bắn cung, tiến bộ thần tốc, lúc mới bắt đầu, hắn từng vài lần suýt nữa té xuống chiến mã, nhưng thời gian dần qua, hắn mò được bí quyết, bắt đầu có thể trong lúc chạy bắn ra một tiễn.

Có tiễn thứ nhất sẽ có tiễn thứ hai, lần lượt trong lúc luyện tập, hắn rốt cuộc vượt qua cửa ải bắn tiễn trên ngựa này, tiếp đến chính là chính xác, nếu như cưỡi ngựa bắn cung không chuẩn, vậy cũng không có mảy may ý nghĩa gì.

Nhưng cưỡi ngựa bắn cung chuẩn cần phải tích luỹ trăm ngàn lần, cho dù có thiên phú cao tới đâu, cũng phải có một quá trình. Cũng may Trương Huyễn không chỉ có thiên phú, bản thân hắn đúng là một Thần Thương Thủ bách phát bách trúng, điều hắn muốn làm, là tiến hành kết hợp thương pháp và tiễn pháp, điều này cũng cần phải có thời gian.

- Trương thị vệ, làm lại một lần nữa!

Hơn mười mấy tên thị vệ hô lớn.

Bọn thị vệ đều rất ngạc nhiên, bọn chúng tận mắt nhìn thấy tiến bộ cưỡi ngựa bắn cung của Trương Huyễn, từ lúc ban đầu ngay cả giương cung bắn tên cũng rất khó khăn, đến bây giờ có thể bắn tiễn lưu loát, hắn chỉ dùng mười ngày ngắn ngủi đã đạt được mức khổ luyện nửa năm của người khác, tài năng cỡ này quả thật đúng là thiên tài.

Trương Huyễn tay cầm Xạ điêu cung, hít một hơi thật sau, hai chân cùng kẹp, chiến mã chạy đi rất nhanh, chạy gấp cách chỗ xạ tiễn ngoài năm mươi bước, chiến mã càng chạy càng nhanh, móng gõ xuống làm bụi vàng bay cuồn cuộn, ánh mắt hắn khép hờ, liếc ngang theo người rơm làm bia bắn tên cách ngoài ba mươi bước.

Ngay một khắc khi chiến mã chạy vào khu vực xạ tiễn, hắn ngồi thẳng người, tay trái cầm cung, tay phải rút ra một cây lang nha tiễn từ túi tiễn sau lưng, thân thể hơi nghiêng, cung căng như mặt trăng, dây cung buông lỏng, lang nha tiễn bay nhanh như một đường thẳng, "phập"! Đầu mũi tên bắn trúng vai trái người rơm.

Chiến mã chạy qua như bay, bọn thị vệ hai bên bộc phát ra một tràng tiếng vỗ tay.

- Bắn rất tốt!

Trương Huyễn từ từ thả cương giảm tốc độ ngựa, trong lòng hắn cũng hưng phấn dị thường, trong nháy mắt bắn tên, hắn dường như nắm bắt được một loại cảm giác, vô cùng tinh tế, dường như chính là hướng đầu mũi tên chỉ vào đang dẫn dắt hắn.

Hắn cần lần nữa tìm được loại cảm giác này, củng cố nó hơn nữa, một gã thị vệ chạy đến đưa cho hắn một túi tên:

- Lại một lần nữa đi!

Lúc này, Trương Huyễn nhìn thấy Sài Thiệu ở xa xa ngoắc tay về phía hắn, hắn xoay người xuống ngựa cười nói:

- Các ngươi bắn trước đi! Ta đợi chốc lát làm lại lần nữa.

Hắn ném dây cương cho mã đồng, bước nhanh về phía Sài Thiệu đứng ở ven giáo trường.

- Tự Xương, tìm tôi có việc gì sao?

Sài Thiệu cười thần bí, lôi Trương Huyễn đi đến một nơi vắng vẻ, hạ gióng nói với hắn:

- Ta có được một món vật phẩm, có thể có liên quan tới vấn đề luyện võ của ngươi.

Trương Huyễn mừng rỡ, vội vàng nói:

- Mời nói!

Sài Thiệu nhìn về hai bên.

đi theo ta