Giang Sơn Chiến Đồ

Quyển 1 - Chương 89: Thọ yến Lư phủ (1)




Hôm nay là sinh thần của gia chủ Lư thị Lư Thận, người thọ bảy mươi xưa nay hiếm, cho nên lão gia chủ một trong tam đại thế gia Hà Bắc đại thọ quá bảy mươi, tự nhiên là khách mời nghẽn cửa, náo nhiệt vô cùng.

Toàn bộ Kế Huyện đều thảo luận chuyện này, chỉ có điều Trương Huyễn mấy ngày nay không ở Kế Huyện, đối với chuyện này đúng là hoàn toàn không biết gì cả.

Trương Huyễn và La Thành hẹn trước là xế chiều đi Lư phủ, sáng sớm hắn đi vào hầm băng luyện tập kích pháp hai canh giờ, trở về tắm rửa một cái, ăn cơm trưa, lúc này mới thay một bộ áo dài bằng gai mịn màu lam, đầu đội khăn thường, tinh thần phấn chấn vô cùng.

Tiểu nha hoàn A Viên ở sau lưng thắt đai lưng cho hắn, nói lầm bầm:

- Người khác đều mặc áo gấm đi dự tiệc, huynh lại mặc áo vải, có phải có chút khó coi hay không?

Người đời Tuỳ phân biệt đẳng cấp nhờ quần áo, không chỉ có phân chia địa vị xã hội về màu sắc, mà còn chất vải cũng vô cùng coi trọng, giống như phục sức gấm vóc là dấu hiệu sĩ tộc, con cháu hàn môn phần lớn mặc áo vải, cho nên có câu giảng giải 'Sĩ cẩm hàn bố' (kẻ sĩ mặc áo gấm, người nghèo mặc áo vải).

Rất nhiều con cháu hàn môn vì hư vinh (vinh dự hư ảo) thể diện, cũng không tiếc mặc vào chiếc áo choàng gấm vóc, cho thấy cái gọi là thân phận 'Sĩ tộc' của mình.

Nhưng Trương Huyễn lại rất không thích mặc trường bào bằng gấm vóc, một phần là hắn không muốn theo đuổi loại hư vinh này, kế đó thời tiết nóng bức, trên người mồ hôi tương đối nhiều, mặc tơ lụa lên người, cảm giác thật sự khó chịu, hành động cũng không thuận tiện. So sánh về điểm này, hắn càng thích vải gai thoáng mát tuỳ thích hơn.

Trương Huyễn vỗ khuôn mặt giống bánh bao nhỏ của A Viên cười nói:

- Tôi sớm đã nói với cô, tôi không thích mặc áo bào bằng gấm. Sau nữa ta lại không phải sĩ tộc, tại sao phải mặc áo bào bằng gấm, mặc một bộ thế này cũng không phải rất tốt sao?

- Nhưng huynh mặc loại áo vải gai này, người khác sẽ xem thường huynh, tuy rằng không nói ra miệng, nhưng trong lòng sẽ rất khinh bỉ.

- Vậy trong lòng cô có phải rất khinh bỉ ta hay không nha!

Trương Huyễn cười hỏi.

Mặt A Viên đỏ hồng, bĩu môi không hứng thú nói:

- Tôi nào có! Người ta là vì tốt cho huynh, huynh không chịu mặc thì thôi, chuyện gì liên quan đến tôi?

- A Viên, tôi hỏi cô một việc, Ngọc Lang nhà các cô phải lấy cô nương nào đó của Lư Phủ đúng không?

Trương Huyễn hỏi như không có việc gì khác.

Nhắc tới chuyện này, A Viên lập tức mặt mày hớn hở hẳn lên, cười nói:

- Công tử làm sao biết được?

- Tôi đương nhiên biết một chút, cô có thể tiết lộ một chút tin tức cho tôi không.

- Kẻ làm chúng tôi sao có thể tuỳ tiện nói loại việc này.

Ngoài miệng mặc dù nói không thể nhưng A Viên nào nhịn được loại đồn nhảm ven đường này, cô bé vụng trộm liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy phía ngoài không ai, lúc này mới thấp giọng nói:

- Tôi nói cho công tử biết. Công tử đừng nói là tôi nói đó nha!

Trong lòng Trương Huyễn rất tức cười, liền gật đầu:

- Tôi sẽ không nói!

A Viên cười hì hì nói:

- Công tử cũng biết, nhà mẹ đẻ phu nhân nhà tôi chính là Lư thị. Khi Ngọc Lang công tử còn rất nhỏ, bà đã định việc hôn nhân cho cậu ấy, là một người con gái rất mỹ mạo của Lư gia.

- Tên là gì?

Mặc dù Trương Huyễn biết rằng Lư Thanh nhất định phải gả cho Thôi gia, không phải La Thành, nhưng hắn vẫn có chút căng thẳng khó gọi tên ra.

A Viên kinh ngạc nhìn thoáng qua Trương Huyễn:

- Tôi nghe A Ly bên cạnh phu nhân nói qua, hình như tên là Vân cô nương, so với Ngọc Lang công tử nhỏ hơn năm tuồi, bộ dạng hơi yếu nhược, cô ta vô cùng mê đắm công tử nhà tôi, nhưng công tử ngược lại không thích cô ta lắm.

- Vì sao?

- Công tử nói cô ta vẫn còn là đứa bé. Cái gì cũng không hiểu. Ài! Những tiểu thư này không thích thú đọc sách học thêu, tuổi còn nhỏ đã nghĩ đến đại sự cả đời, ai có thể thích các cô ấy?

Trương Huyễn nhịn không được, cười hỏi:

- Vậy ngươi có nghĩ đến đại sự cả đời của mình hay không?

A Viên lập tức trên mặt đỏ bừng, tức giận đến dậm chân:

- Công tử tại sao lại kéo tôi vào, người ta… người ta mới mười hai tuổi, nghĩ đại sự cả đời cái gì?

Trương Huyễn cười ha hả, xoay người đã rời khỏi phòng. Cùng tiểu nha hoàn chơi đùa vài câu, khiến tâm tình hắn rất tốt.

***

Lư phủ nằm ở tây bắc Kế Huyện, là một toà nhà lớn chiếm đất hơn trăm mẫu, nơi này là nơi ở của gia chủ Lư thị. Trước mắt Gia chủ gia tộc Lư thị tên là Lư Trác, cũng chính là phụ thân của Lư Thanh, mà Lư thị sơn trang do huynh đệ của Lư Trác Lư Nghĩa chủ quản.

Do đang là giữa mùa hè, ngoại trừ Lư Trác không thể rời khỏi Kế Huyện, còn lại cả nhà họ Lư đều về nhà cũ nghỉ hè.

Chẳng qua hôm nay là ngày thọ của ông cụ Lư Thận của Lư gia, tất cả con cháu dòng chính Lư gia đều từ Lư thị sơn trang trở về Kế Huyện, chuẩn bị vì lão gia chủ tổ chức lần thọ thần long trọng này.

Thọ yến chính thức là vào lúc chạng vạng mới cử hành, tuy nhiên từ sau giờ ngọ bắt đầu đã có khách mời lục tục kéo nhau tới, trên quảng trường trước cửa chính Lư thị đỗ đầy xe ngựa. Hơn mười người con cháu họ Lư ở trước cửa chính chỉ huy xe cộ, nghênh đón khách mời.

Lần này Lư gia vì đại thọ của lão gia chủ đã bảy mươi tuổi cũng hao tổn tâm huyết không ít, trước kia mừng thọ đều là mời vọng tộc và quan viên bản địa, nhưng lần này lại không giống bình thường, đại bộ phận văn võ bá quan triều đình đều tập trung ở Trác quận, cho nên Lư gia về mặt mời khách cũng vô cùng coi trọng.

Không chỉ có con cháu thứ tộc bản phủ nhất loạt không được phép vào phủ, hơn nữa người có tiếng tăm ở địa phương căn bản cũng không đưa thiệp mời, chỉ mời danh môn vọng tộc các nơi từ Hà Bắc đến Sơn Đông, như Thôi thị Bác Lăng, Lý thị ở Triệu quận, Cao thị ở Bột Hải, Thôi thị ở Thanh Hà, Bạch thị ở Tương Quốc, vân vân…

Mặt khác cũng không thiếu các trọng thần ở Trác quận, như là Ngu Thế Cơ, Tô Uy, Tiêu Vũ, Bùi Cự, Phàn Tử Cái, Đại tướng quân Vũ Văn Thuật, hoàng tộc Dương Quán vân vân, quan cao hiển quý cũng nể mặt mũi Lư thị mà đến mừng thọ.

Về phần con cháu Lư thị trải khắp quan trường Hà Bắc, mười mấy tên quan lớn địa phương Thái thú, Trưởng sử vân vân cũng đều phái con cháu đến chúc thọ, trong một lúc, khách quý chật nhà, khiến Lư gia cảm thấy vinh quang bội phần.

Trương Huyễn đi theo La Thành từ cửa bên tây vào Lư phủ, nơi này là con đường riêng biệt cho con cháu Lư thị, một số con cháu Lư thị lén mời bằng hữu cũng từ nơi này vào phủ, hai người vừa đi vào cửa tây, ngay trước mặt liền gặp Lư Khánh Nguyên chạy ra đón chào, cười nói:

- Thật là đúng dịp, huynh đang muốn đi xem thử hai người đến chưa, hai người lại đến ngay rồi. Trương công tử, đã lâu không gặp, hoan nghênh! Hoan nghênh!

Thái độ Lư Khánh Nguyên rất thoải mái, khiến trong lòng Trương Huyễn có chút kinh nghi, phải biết rõ Lư Khánh Nguyên chính là anh ruột của Lư Thanh, chẳng lẽ ngay cả y cũng không biết việc Lư Thanh bị bắt cóc sao? Hay là bọn họ cũng không biết là mình cứu được Lư Thanh.

Tuy nhiên tốt nhất là như vậy, Trương Huyễn cũng không hy vọng chuyện này truyền ra, người biết càng ít càng tốt.

La Thành thấy Lư Khánh Nguyên đổ mồ hôi đầm đìa, vội cười hỏi:

- Hôm nay bận đến vậy sao?

- Hôm nay ta phụ trách đón khách ở trước cửa chính, thời tiết lại nóng như thế này, bận hơn một canh giờ rồi, thật vất vả mới lén nhàn rỗi chút.

Lúc này, sau lưng truyền tới một giọng nói trầm thấp:

- Là Ngọc Lang đến rồi sao?

Mọi người vừa quay đầu, chỉ thấy một người nam tử trung niên khoanh tay đứng ở sau lưng bọn họ, tất cả giật nảy mình. Lư Khánh Nguyên vội vàng khom người thi lễ:

- Phụ thân!

La Thành cũng hấp tấp hành lễ:

- Tham kiếm cữu phụ!

Trương Huyễn thầm nghĩ hoá ra nam tử trung niên này chính là Lư Trác gia chủ Lư thị, phụ thân của Lư Thanh, chỉ thấy Lư Trác tuổi chừng hơn bốn mươi, làn da trắng nõn, dáng người bậc trung, ánh mắt sáng ngời, dưới hàm để một chòm râu đen, dáng vẻ vô cùng nho nhã, Trương Huyễn phát hiện ánh mắt Lư Thanh rất giống phụ thân của nàng.

Ánh mắt Lư Trác dừng lại trên người Trương Huyễn, khẽ cười nói:

- Vị này chính là Trương hiền chất à!

Trương Huyễn vội vàng tiến đến thi lễ:

- Vãn bối Trương Huyễn, tham kiến bá phụ!

- Không cần phải khách khí!

Lư Trác liếc nhìn đầy thâm ý với Trương Huyễn, rồi nói với Lư Khánh Nguyên:

- Ngươi dẫn Ngọc Lang đi ra nhà sau trước, mẫu thân của cậu ấy tìm cậu ấy có việc, ta cùng Trương hiền chất nói đôi ba câu.

Trong lòng Lư Khánh Nguyên và La Thành đều có chút kỳ quái, chẳng qua bọn họ cũng không nói gì, hướng về phía Trương Huyễn gật đầu, đi trước ra nhà sau. Lư Trác nhìn một lượt Trương Huyễn:

- Cậu đi theo ta đến đây!

Trong lòng Trương Huyễn biết rõ, theo sau Lư Trác đến một ngôi đình không có người. Lư Trác khoanh tay nhìn khách mời phía xa, thản nhiên nói:

- Cậu biết rõ trong lòng ta cảm kích cậu cỡ nào!

Trương Huyễn mỉm cười:

- Một chút chuyện nhỏ, bá phụ không cần để ở trong lòng.

Lư Trác đột nhiên xoay người, trong ánh mắt mang theo xúc động nhìn Trương Huyễn:

- Cậu cho rằng là việc nhỏ sao? Cậu đã cứu tính mạng con gái ta, bảo vệ trinh tiết của nó, cũng cứu lại danh dự của ta, đây là đại ơn bậc nào, ta cũng không cho rằng là chuyện nhỏ, ta muốn tạ ơn cậu một cách trọng thị.

Trương Huyễn bình tĩnh cười nói:

- Tôi không cần cảm tạ gì cả, nhưng tôi hy vọng bá phụ có thể bảo vệ nàng thật tốt, đừng để cho nàng lại gặp phải nguy hiểm, hơn nữa phải đề phòng người bên cạnh hãm hại.

- Ta biết rõ!

Lư Trác hiểu được thâm ý trong lời nói Trương Huyễn, ông ta gật đầu:

- Ta sẽ không để cho nó gặp chuyện không may lần nữa, cũng đành vậy! Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân đức của Trương công tử ta sẽ nhớ ở trong lòng, một ngày nào đó ta sẽ báo đáp.

Trong lòng Trương Huyễn lo lắng một hồi, hắn không hy vọng Lư Trác báo đáp mình, chỉ cần ông ta chịu đồng ý cho mình à Lư Thanh ở bên nhau, điều này quan trọng hơn so với báo đáp bất kì cái gì.

- Chuyện này ngoại trừ bá phụ, còn có ai biết?

- Thanh nhi chỉ nói cho ta biết, ngay cả mẫu thân của nó cũng không có nói, ta cũng không nói cho bất cứ kẻ nào, hy vọng công tử cũng có thể bảo vệ bí mật này.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu:

- Đây cũng là hy vọng của tôi.

Lư Trác thở dài:

- Ta cũng không phải là muốn cố ý giấu giếm, chỉ có điều chuyện sỉ nhục gia tộc không thể truyền ra ngoài, ta thế nào cũng không nghĩ ra. Người thân cận nhất không ngờ có thể xuống tay với cháu gái của mình. Khiến ta đau đớn tự đáy lòng, điều tốt là không có gây thành sai lầm lớn. Ta chỉ hy vọng gã có thể nhận thức được sai lầm của mình, sửa chữa lỗi lầm trước.

Trương Huyễn đương nhiên hiểu được người Lư Trác nói không phải Lư Minh Nguyệt, mà là đệ đệ Lư Nghi của ông ta, hơn nữa Trương Huyễn còn biết rõ bí mật của Lư Nghi, chỉ sợ ngay cả Lư Trác cũng không rõ được.

Hắn do dự một lát, chậm rãi nói:

- Bá phụ biết rõ chuyện Lư Minh Nguyệt ám sát Quách đô đốc không?

- Cái gi?

Lư Trác cả kinh chấn động:

- Quách đô đốc bị ám sát là do Lư Minh Nguyệt gây ra?

Trương Huyễn gật đầu:

- Chuyện này chỉ sợ còn liên luỵ đến lệnh đệ, chỉ sợ còn có La phó đô đốc, hy vọng trong lòng bá phụ có chuẩn bị.

Lư Trác lòng như tơ rối, chuyện này quá nghiêm trọng, khó trách Quách Huyến nói thác có bệnh không chịu đến, hoá ra Lư gia đã dính dáng đến án ám sát, bản thân gia chủ này vẫn chưa biết.

Trong lòng của ông ta cực kỳ căm hận đối với đệ đệ, chuyện này sẽ hại chết Lư gia mất. Ông ta cố nén nhịn sự khẩn thiết trong lòng, vội hỏi thêm:

- Quách đô đốc có biết là do Lư Minh Nguyệt gây nên không?

- Ông ta vốn không biết, lần này đánh Tả Hoàng Sơn, ông ta tìm được mấy bức thư, tôi nghĩ ông ta hẳn là có chỗ thấu đáo rồi.

Lòng Lư Trác nóng như lửa đốt, ông ta hận không thể lập tức nói chuyện này cho phụ thân biết, nhưng ông ta do dự một lát, vẫn quyết định hôm khác rồi hãy nói chuyện này, hôm nay là thọ thần của phụ thân, chính mình cũng không muốn gây thêm rắc rối.

Lư Trác thở dài lại nói:

- Hiền chất còn có chuyện gì sao?

Trương Huyễn còn muốn hỏi thử tình hình của Lư Thanh, nhưng lời đến cửa miệng, hắn lại nuốt xuống, cười nói:

- Bá phụ bận rộn, cũng không cần để ý tới vãn bối nữa.

Lư Trác quả thật còn có người khách quan trọng đang đợi ông ta, đó chính là gia chủ Thôi thị Thôi Triệu, là người ông ta không dám đắc tội.

Ông ta chỉ bởi vì nghe nói La Thành đến mới vội vã chạy đến gặp mặt Trương Huyễn. Ông ta ái ngại vỗ bả vai Trương Huyễn:

- Cậu là khách quý của ta, đợi lát nữa ta sai Khánh Nguyên tiếp cậu, ta phải đi trước một bước rồi.

- Bá phụ xin cứ tự nhiên!

Lư Trác gật đầu, rời khỏi ngôi đình, lòng buồn ý loạn đi về phía quý khách đường.