Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 51: Hoàng đế đi tuần




Cảnh Thụy năm thứ sáu, mùa xuân tháng giêng, tân sửu.

Sau khi tết nguyên tiêu qua đi, khí trời mỗi lúc một thêm ấm áp, cảnh xuân như được gột rửa tươi đẹp rực rỡ hơn, vào lúc này, đội ngũ ở kinh thành đi tuần phía nam bắt đầu lên đường, để tránh hao tốn tiền của, bọn họ đơn giản hóa không làm rườm rà, nửa tháng sau liền đặt chân tới Dự Châu.

Hoàng đế hạ lệnh dừng ở đây ba ngày, mục đích để thị sát công trình trị thủy.

Trên thực tế ban đầu Dự Châu không nằm trong điểm đến hành trình đi tuần, thế nhưng lần này Chúc Vân Tuyên đặc biệt tới đây, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy, công trình thay đổi tuyến đường sông tiến hành hơn ba năm kia đã đi được tới đâu.

Tổng đốc Chu Giản không được báo trước vẫn đang ở đường sống nghe tin liền vội vội vàng vàng tới tiếp giá, không hề hay biết bộ quan bào của mình đã dính dơ đầy bùn đất từ khi nào, bộ dáng thoạt nhìn có thể nói là cực kỳ thất lễ, có vị quan nội các thấy thế bèn mở miệng giảng đạo, song lúc sau lại bị Chúc Vân Tuyên hững hờ ngắt lời: “Không sao, hiếm khi có thể trông thấy Chu khanh tận tâm vì công việc như vậy, mỗi ngày đều tự mình ra đê giám sát công trình, trẫm nên khen ngợi hắn mới phải.”

Chu Giản vội cười trừ đáp lại: “Bệ hạ quá khen, thần không dám nhận, chẳng qua đây đều nằm trong chức trách của thần.”

“Đi thôi, ngươi dẫn trẫm đi xem một chút.”

Bọn họ bắt đầu đi đến xem thử đoạn đường này, vì đây là đoạn đường sông mới của đê này, cho nên khắp nơi đều là thanh niên trẻ tuổi cường tráng bận bịu túi bụi, mặc dù mới là đầu tháng hai, khí trời vẫn còn khá ấm áp se se lạnh, thế nhưng cảnh tượng nơi đây lại sục sôi hăng hái ngất trời. Chúc Vân Tuyên híp mắt nhìn sang, tuy rằng những thanh niên này hết sức bận rộn, thế nhưng ai ấy cũng không hề có chút thái độ lười nhạc uể oải nào, đại đa số bọn họ đều là những người thân cao thể tráng, tinh thần sung mãn, hết sức nhiệt tình.

Chu Giản chủ động giải thích: “Ngân lượng triều đình phân phát xuống cực kỳ dồi dào, thần không dám đối xử quá khắt khe với những người làm công này, bèn đưa ra quy định, mỗi ngày bọn họ làm ở đây sẽ được mười lăm văn tiền, một ngày hai bữa cơm bao no,  thường thường sẽ có thịt cá, khiến cho mọi người tranh nhau đến làm, thành ra cũng sẽ dốc hết sức mình.”

Chúc Vân Tuyên gật gật đầu: “Chuyện di dân tiến hành đến đâu rồi?”

“Bẩm bệ hạ, chuyện di dời của những người dân nằm trong khu thay đổi tuyến đường sông ở Tần Châu đã kết thúc vào năm ngoài, còn Dự Châu này, thì đợi đến xong đợt phát tiền cho nhóm bà con cuối cùng, thì cũng xem như hoàn thành hết mọi chuyện.”

Trên thực tế từ ba năm trước những tấu chương về chuyện di dời này đã được trình bày rõ ràng dâng đến cho Chúc Vân Tuyên xem qua, đồng thời năm ngoái Tăng Hoài được đặc xá, sau khi lão dẫn cà nhà già trẻ lưu vong của mình về quê nhà Tần Châu, cũng thường xuyên viết thư riêng nói đến tình hình bên này cho hắn biết, cho nên trong lòng Chúc Vân Tuyên đại khái nắm rõ.

Tăng Hoài hiện tại cũng coi như khổ tận cam lai, lúc trước khi ông được cách chức vẫn còn ở lại trong kinh, đơn giản cũng chỉ vì đứa cháu trai vô dụng trong nhà, sau khi trải qua một hồi biến cố sóng gió về lại quê hương, hiện tới mới chính thức được sống những tháng ngày điền viên. Từ những câu chữ mà lão viết, Chúc Vân Tuyên có thể nhìn ra được cuộc sống bây giờ của người vô cùng an nhàn không mưu cầu danh lợi, cũng như đã thay đổi cách nhìn về chuyện lúc trước đã từng lên tiếng cực lực phản đối thay đổi tuyến đường sống kia, còn áy náy trong lòng vì bản thân quá mức bảo thủ trông trước lo sau, suýt chút nữa đã khiến bệ hạ bỏ qua kế sách tốt đến nghìn đời này.

Thấy Chúc Vân Tuyên khá là để tâm đến chuyện này, Chu Giản lại nói tiếp: “Bản thân thần cũng biết được quan chức trong triều tranh luận cái gì, thực ra mà nói những nỗi lo của bọn họ không phải không có lý, việc di dân này chính là bứt dây động rừng, có rất nhiều người thà chết cũng muốn ở lại nguyên quán của mình không chịu di dân, lúc trước Chiêu…”

Vừa nói một nửa liền lập tức nhận ra bản thân lỡ miệng nhắc đến tên người không nên nhắc, Chu Giản chỉ đành lúng túng ho một cái cho qua. Đôi mắt Chúc Vân Tuyên khẽ giật giật, thế nhưng trên gương mặt vẫn không chút biến sắc nghe hắn nói tiếp: “Lúc trước thần cũng từng nghĩ qua không ít đối sách,  ví như dụ chi dĩ lợi, hiếp chi dĩ uy*, giúp bọn họ sửa sang thôn di dân tới, trùng kiến từ đường, chò đủ tiền trợ cấp, nếu như có ai đó cứng đầu không chịu đi, thậm chí cầm đầu gây chuyện, liền không chút khách khách giết gà dọa khỉ, sau mấy năm, tuy rằng cũng sinh ra không chút hỗn loạn, thế nhưng cũng may cuối cùng không gây ra chuyện lớn.”

— Dụ chi dĩ lợi: dùng những lợi ích để dụ dỗ

— Hiếp chi dĩ uy: thuyết phục mọi người bằng cách đề cập tới những tai nạn, biến cố, thiên tai, chuyện xấu,,,

Chúc Vân Tuyên dời tầm mắt ra xa, trầm mặc hết hồi lâu, sau đó mới khẽ súc tích khen ngợi: “Ngươi làm tốt lắm.”

Chu Giản ngây ra cười: “Là bệ hạ ưu ái tin tưởng thần, cho thần cơ hội, cho nên thần mới có thể thực hiện hoài bão của mình.”

Ánh mắt Chúc Vân Tuyên càng trở nên tối tăm hơn, dường như có thứ cảm xúc gì đó chợt dâng trào, rồi thoáng chốc lại trở về cảnh sóng yên gió lặng.

Ngày đó khi ở trong ngục Đại Lý Tự, Lương Trinh từng đặc biệt nhắc đến với hắn về người Chu Giản này, đối phương nói người kia là một nhân tài hiếm thấy, phẩm hạnh cũng ngay thẳng đoan chính, cho nên cầu xin hắn cho dù có muốn làm gì cũng đừng lôi kéo người dính vào tội đồng đảng xử tội chung. Chúc Vân Tuyên nghe xong, về sau chẳng những không ra tay với Chu Giản, còn hết sức đề bạt trọng dụng, thăng chức cho đối phương trở thành tổng đốc công trình đường sông, tạo mọi điều kiện thuận lợi tốt nhất cho, kết quả Chu Giản đúng thực không làm hắn thất vọng, công trình thay đổi tuyến đường sông có thể tiến triển thuận lợi như vậy, không thể không đến công sức lao tâm lao lực của người Chu Giản này.

Chúc Vân Cảnh không nói gì thêm nữa, chỉ cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Mân Châu.

Hiện tại Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh đều không ở nhà, thế là cậu nhóc Nguyên Bảo kia bèn nhân cơ hội trốn học, còn chỉ huy hạ nhân dẫn theo đứa em trai của mình đi đến tòa trang ngoài thành.

Đây vốn là do nhóc con Nguyên Bảo ham chơi, việc cậu dẫn theo hai đứa em đi chẳng qua chỉ là để trốn tránh cơn trách phạt từ hai vị phụ huynh mà thôi, thành ra vừa đặt chân đến trang cậu liền vứt hai nhóc kia qua một bên hưng phấn dắt ngựa đi dạo. Hai bé con lúc này được đám người tiểu tư hạ nhân cùng ma ma canh chừng, đang ở bên ngoài thả diều.

Yến nhi mới vừa làm được một con diều hình thỏ con, bản thân bé con lấy làm yêu thích không thôi, cứ ngẩng cái đầu nhỏ xíu trừng đôi mắt to tròn nhìn cánh diều bay mỗi lúc một cao, thỉnh thoảng trong miệng còn thốt lên mấy tiếng thán phục, thế nhưng lúc sau… Nhóc trơ mắt nhìn dây diều đột nhiên đứt đoạn mất, làm chiếc diều hình con thỏ của nhóc cũng trôi dạt về phía xa, bay qua đỉnh núi phía trước rồi không  thấy đâu nữa.

Bé con chớp chớp đôi mắt ngẩn ngơ, qua tận hồi lâu sau mới hiểu được xảy ra chuyện gì, vành mắt thoáng chốc đỏ hoe tuôn trào nước mắt.

Đến tận khi Nguyên Bảo cưỡi ngựa xong trở về, Yến nhi lúc này vẫn ngồi trên đất khóc nức nở, Minh Nhi ngồi xổm ở một bên ngây ngốc nhìn không biết làm sao, còn các ma ma nha hoàn cũng đành bó tay toàn tập, có dỗ ngọt làm sao cũng không chịu nín.

Nguyên Bảo đi đến phía trước giơ tay ra gõ nhẹ lên trán Yến nhi: “Sao đệ ngốc như vậy, chỉ biết khóc, chỉ là một con diều mà thôi, đợi khi về ta sai người làm thêm mấy con cho đệ là được chứ gì.”

Yến nhi nuốt nước mắt vào trong, rồi ngẩng đôi mắt to tròn lấp lành nước nhìn chằm chằm cậu hỏi: “Có thật không?”

“Đương nhiên là thật, lừa đệ làm gì.”

Thế là bé con lập tức nín khóc mỉm cười: “Cám ơn ca ca ạ.”

Sau giờ ngọ, Yến nhi cùng Minh nhi phải lên giường ngủ trưa, thế nhưng Yến nhi cứ luôn miệng rầm rì: “Đệ chỉ muốn con diều hình thỏ kia mà thôi, đó là con thỏ đẹp nhất do đệ tự tay vẽ…”

Minh Nhi chơi suốt một buổi giờ cứ ngáp không ngừng, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bụng em mình rồi nhắm mắt lại an ủi: “Để mai mốt ca ca vẽ cho đệ lại một con.”

“Thế nhưng đệ chỉ muốn con thỏ kia thôi…”

Minh nhi bên cạnh lúc này đã ngủ thiếp, còn Yến nhi cứ nghĩ tới con diều kia, lăn qua lộn lại hềt hột hồi cũng không có chút buồn ngủ nào. Ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng vang lên tiềng lá xào xạt khi gió thổi qua, Yến nhi bèn hiếu kỳ nhìn sang, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, bèn dùng sức chớp chớp hai lần, ơ? Hình như nhóc thấy con diều hình thỏ con của mình rồi…

Yến nhi dụi mắt ngồi dậy, sau đó hết sức nhẹ nhàng cẩn thận bò xuống giường, hiện tại các ma ma trông chừng ở trong phòng đều đã ngủ gà ngủ gật, thành ra không có ai phát hiện được một nhóc con đang đi chân đất lén lút chạy tới bên cửa sổ từ khi nào.

Trước cửa sổ có chút cao không với tới được, nhóc con bèn liếc nhìn chung quanh, rồi bưng cái ghế đẩu lại đứng lên, tay vịn lấy bệ cửa sổ, chỉ mới một giây sau, đột nhiên có người giơ tay ôm bé con đi ra ngoài.

Nhóc bị ôm bất ngờ bỗng dưng trợn to hai mắt, song người nam nhân kia lại dựng thẳng ngón tay đưa lên miệng ra hiệu im lặng, Yến nhi lúc này nhìn đối phương đến ngây người. Có lẽ là vì ai kia chẳng những hết sức đẹp trai lại còn tươi cười rạng rỡ, thành ra nhóc con hệt như bị thôi miên liền cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời giờ hai tay lên che kín miệng mình, rồi mạnh mẽ đè những tiếng la hét suýt chút nữa bật ra nín ngược vào lại trong bụng.

“Ngoan lắm.” Lương Trinh cởi áo khoác ngoài bọc lấy bé con, rồi ôm người ra đi bên ngoài.

Yến nhi tỏ ra nhút nhát e dè nhìn chằm chằm hắn suốt đoạn đường. Lương Trinh tìm một lương đình không có người rồi đi vào, sau đó ôm Yến nhi ngồi ở trên đùi mình cúi đầu quan sát thật kỹ dung mạo của đứa bé.

Bé con tròn ba tuổi này bộ dạng trông đến là mi thanh mục tú, vừa mềm nại vừa đáng yêu, cực kỳ giống Chúc Vân Tuyên, gần như là bản sao thu nhỏ của Chúc Vân Tuyên vậy, trên gương mặt cũng có thấp thoáng chút bóng dáng của chính hắn. Lương Trinh chỉ nhìn một chút, liền xác định được, đây chính là con trai Chúc Vân Tuyên sinh cho hắn.

Có vẻ như cảm nhận được tâm tình trong mắt Lương Trinh quá ư rối ren phức tạp, Yến nhi càng trở nên bất an hơn bèn lên tiếng chầm chậm hỏi: “Bá bá ơi người là ai?”

Lương Trinh bị câu hỏi bé con khiến cho bừng tỉnh lại, chợt cười ra tiếng, rồi giơ bàn tay to nhẹ nhàng xoa lên cái đầu bé xíu kia: “Bé ngoan, nhóc tên là gì?”

“Yến nhi ạ. Con tên là Yến.”

“Yến…” Lương Trinh lặp lại cái tên này, ý cười bên khoé miệng càng thêm nồng đậm: “Cái tên hay lắm.”

“Thế bá bá người là ai?” Nhóc con một mực kiên trì không ngừng hỏi hắn.

Lương Trinh cười nháy mắt một cái với nhóc: “Con đoán xem.”

Yến nhi nói chuyện vừa rõ ràng vừa đáng yêu, chỉ nghe nhóc bật ra từng chữ trả lời lại:  “Con đoán không ra, nhưng cha nói, con không thể đi với những người mình không quen biết, con không quen biết bá bá.”

Lương Trinh thoáng chốc ngây người ra, sau cũng chợt hiểu người cha mà con trai mình nhắc đến cũng không phải chỉ Chúc Vân Tuyên, đành ngậm ngùi thở dài, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười trêu nhóc: “Vậy vừa nãy bá bá kêu con đừng lên tiếng, sao con lại nghe lời không kêu, còn đi theo bá bá vậy nhỉ.”

Bé con chợt cong cong khoé môi, có vẻ như cũng ý thức mình làm sai, nên có hơi chột dạ: “Vậy bá bá có thể đưa con về được không ạ?”

“Ban nãy ai cũng ngủ hết, thế tại sao con lại không chịu ngủ?”

“Con ngủ không được, con muốn con diều hình thỏ của mình, nhưng mà lại tìm không thấy nó đâu.”

“Hình dáng con diều hình thỏ đó ra sao?”

Yến nhi bắt đầu khua tay múa chân: “Nó là một chú thỏ con do chính con vẽ, con thích nó nhất.”

“Là cái này sao?”

Lương Trinh tựa như làm ảo thuật, hắn bất ngờ lấy con diều hình chú thỏ con sớm đã bị bay mất từ sau lưng mình ra. Hai mắt Yến nhi đột nhiên sáng lên: “Chính là nó! Con diều hình thỏ của con!”

Lương Trinh cười híp mắt đưa diều lại cho nhóc con, Yến nhi vui vẻ nhận lấy rồi hết sức yêu quý ôm vào lòng, sau đó nhìn Lương Trinh cười đến híp mắt: “Cảm ơn bá bá ạ.”

Lương Trinh tiếp tục trêu nhóc: “Bá bá giúp con tìm con diều bị mất về rồi, vậy con định báo đáp bá bá làm sao đây?”

Chỉ thấy Yến nhi nghiêng đầu chăm chú suy nghĩ một lúc, sau mới mở miệng nói cho hắn biết: “Bá bá đưa con về, con cho bá bá ăn kẹo.”

Lương Trinh buồn cười nói: “Không nghĩ tới con còn là một tiểu quỷ lém lĩnh, con đang muốn gạt bá bá để bá bá đưa về thôi chứ gì.”

“Con không có, con thật sự có kẹo đó, hơn nữa còn ăn ngon ơi là ngon, Yến nhi chưa bao giờ lừa người ta cả.”

Trong lúc hai người bọn họ một lớn một nhỏ trò chuyện vui vẻ, thì phía sau bụi cây lương đình chợt truyền đến một trận tiếng bước chân vội vã cùng âm thanh hô hào: “Tiểu thiếu gia! Tiểu thiếu gia cậu ở đâu?”

Yến nhi ngẩn ngơ “Ơ” một tiếng rồi nói: “Ma ma tới rồi.”

Lương Trinh quay đầu lại đảo mắt nhìn lướt qua, khi nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, người cũng sắp đến, hắn bèn đặt nhóc con xuống cho nhóc tự ngồi, sau đó giơ tay nhéo mũi mở miệng nói lời tạm biệt: “Bá bá đi đây, mấy ngày nữa bá bá sẽ đến tìm Yến nhi chơi.”

Chỉ trong tích tắc, hắn liền biến mất sau ngã rẽ cuối đoạn hành lang kia. Một đám ma ma nha hoàn đầu đầy mồ hôi hớt ha hớt hải tiến lên bụi cây, khi nhìn thấy Yến nhi liền tỏ ra  mừng rỡ vội vàng chạy đến ôm lấy, thế nhưng bé con cứ mãi ngơ ngác nhìn chằm chằm về hướng Lương Trinh rời đi, cảm thấy mê man nháy mắt một cái.