Giang Sơn Mỹ Nam Nhập Trướng Ta

Chương 40: Diệp Lạc Anh gặp nạn




Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)

Diệp Kinh Cức không quay đầu lại, trực tiếp rút trường kiếm treo trên eo, xoay tay chặn bạch quang lại.

Kiếm sĩ áo tím nhướng mày, thu trường đao lại, từ trong đáy lòng tán thưởng một câu: “Thật không hổ là Chiến thần của Khánh Quốc.”

Tô Tô bây giờ mới phản ứng kịp, hai người này vừa mới này so chiêu à?

Ai thua? Ai thắng vậy? Hai người các ngươi chỉ mới ấn nhanh vào nhau thôi. Nếu không thì tại sao ta lại không nhìn thấy gì chứ?!

“Xin lỗi, là ta thua.” Kiếm sĩ áo tím uyển chuyển cúi đầu với Tô Tô, “Khiến người thất vọng rồi, giờ ta sẽ về chuyên tâm tập luyện, rèn giũa kiếm pháp. Chờ đến khi võ nghệ ta tinh tế hơn, ta sẽ đến hầu hạ người.”

Nói xong, hắn thu đao vào vỏ, gật đầu cười với Tô Tô và Diệp Kinh Cức rồi ung dung xoay người rời đi. Tư thế tao nhã, không giống một kiếm sĩ chút nào, mà ngược lại giống như một quý công tử xuất thân danh gia vọng tộc. Từng lời nói, hành động đều có thể gọi là hình mẫu của tầng lớp quý tộc, khiến người ta không thể bắt bẻ một lỗi sai nào.

“Chờ đã! Đừng đi!” Tô Tô vội vàng vươn tay với hắn, kiếm sĩ lợi hại như thế, gặp được sẽ không dễ dàng gì mà buông tay. Nàng lập tức sốt ruột, mời chào nhân tài, “Ta đang cần một người như ngươi. Có điều kiện gì cứ việc nói ra, chúng ta cùng nhau thương lượng đi.....”

Nàng hét hết cỡ nhưng lại bị Diệp Kinh Cức kéo đi.

Diệp Kinh Cức kéo người ra khỏi viện của thị vệ, sắc mặt hắn khó coi, dặn dò nàng một tiếng: “Về sau tránh xa người này một chút.”

“Tại sao?” Tô Tô trợn mắt khinh thường, “Ngươi ghen à?!”

Sắc mặt Diệp Kinh Cức lập tức giống như phường nhuộm, lúc xanh lúc trắng lúc đỏ.

“Quên đi...” Hắn tức giận đến nghẹt thở, “Chuyện của người này, chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ, ta đang có chuyện gấp cần ngươi giúp.”

“Ai dô!” Tô Tô nghe vậy, đột nhiên cười lạnh, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, “Đây là thái độ cầu cứu người khác sao?”

Diệp Kinh Cức nắm chặt tay, cố nhịn ý định muốn gϊếŧ nàng tại chỗ, nuốt nước bọt nói: “Lạc Anh xảy ra chuyện.”

Tô Tô ngẩn ra một lúc, lập tức giật mạnh ống tay áo của hắn, vẻ mặt còn lo lắng hơn cả hắn: “Chuyện là sao? Mấy ngày hôm trước không phải vẫn tốt à, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì, ngươi nói mau đi!”

Diệp Kinh Cức nhìn bàn tay đang kéo ống tay áo mình, sau đó ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng. Không hiểu tại sao trong lòng hắn đột nhiên trở nên có chút đau lòng, một hương vị khó giải thích tràn ngập lồng ngực. Hắn giật tay đối phương ra, lạnh lùng nói: “Đệ ấy bị Mẫu Đơn công chúa giam giữ.”

“Mẫu Đơn công chúa?” Tô Tô thất thanh kêu.

Đây không phải nữ nhân có cùng danh “đại ác nữ” với Tô Tô trong cả cuốn sách sao?

Mặc dù cả hai người đều mang tiếng xấu như nhau, nhưng về bản chất lại khác nhau.

Tô Tô nếu thích một người, nhiều nhất chỉ trói người ta đến ngủ một đêm.

Còn Mẫu Đơn công chúa nếu phải lòng ai đó, chính là muốn cả thân thể và trái tim của người kia. Nếu đối phương không chịu, nàng ta sẽ khiến đối phương tan cửa nát nhà.

Theo lý thuyết, hai người có sở thích giống nhau có thể làm bằng hữu. Nhưng Khánh Quốc có rất nhiều mỹ nam, ngươi lấy thêm một thì ta ít đi một nên trong lòng cực kỳ ghen ghét nhau. Vì thế mối quan hệ giữa hai người ngày càng trở nên tồi tệ hơn, có thể coi như nước với lửa.

“Dù quan hệ của hai người bọn ta không tốt, nhưng cũng sẽ nể mặt đối phương mà nhường nhau một chút hoặc để chừa lại một chút thể diện cho mình.” Tô Tô sửng sốt, “Lần này nàng ta bị sao thế?! Uống nhầm thuốc hay đầu bị cửa kẹp mà cư nhiên dám đến nhà ta cướp người?! Nàng ta không sợ ta kiện nàng tội ăn cướp sao?”

Diệp Kinh Cức trầm mặc một lát, từ tốn nói: “Sau khi Lạc Anh biết ngươi bị bệnh, vì lo lắng cho ngươi nên một mình đi tới Bạch Mã Tự cầu bùa bình an, định mang về tặng ngươi. Nhưng mà, vận may đệ ấy không tốt, vừa hay đụng phải Mẫu Đơn công chúa cũng lên đó thắp hương....”

Tô Tô suýt nữa nôn ra máu, nghĩ thầm vận may của hắn cũng thật xui xẻo.

“Bây giờ tình hình thế nào?” Tô Tô hỏi, “Mẫu Đơn công chúa có trực tiếp gọi người bắt hắn đi không?”

Nếu sự việc thực sự đến mức này thì sẽ rất khó xử lý. Mẫu Đơn công chúa tính tình rất đanh đá, nếu ta tới cửa đòi người thì đối phương tám phần là giang hai tay ra và nói rằng, người đó đã bị nàng ta gϊếŧ rồi, thi thể đang ở trong chuồng chó, đã bị ăn bảy tám phần, nếu muốn thì có thể mang về.....

“Trước giờ Lạc Anh luôn giao hảo với trụ trì Bạch Mã Tự, hiện giờ có trụ trì tạm thời bảo vệ đệ ấy, Mẫu Đơn công chúa không tiện ra tay.” Diệp Kinh Cức nghiêm mặt nói, “Nhưng trốn được một lúc, không trốn được cả đời. Giờ người của Mẫu Đơn công chúa đã bao vây cả Bạch Mã Tự, Lạc Anh khó mà trốn được, chúng ta nhất định phải đến đó cứu đệ ấy.”

“Vậy còn đợi gì nữa?” Tô Tô lập tức nói, “Còn không mau đi?”

Hai người chuẩn bị xe ngựa, giả bộ vào Bạch Mã Tự thắp hương, rồi hùng hổ đi ra ngoài.

Một đám thuộc hạ chó săn hăng hái đánh trống khua chiêng trước cỗ xe, chỉ thiếu mỗi treo biểu ngữ kêu gọi mọi người: “Tô đại tiểu thư, tiên phúc cùng hưởng, pháp lực vô biên!”

Trên đường lập tức gà bay chó sủa, nam tử đàng hoàng và nam tử đã kết hôn có vài phần tư sắc lập tức biến thành dân tị nạn, sợ mình chạy chậm sẽ bị đám thuộc hạ kia kéo vào trong xe.

Bên trong xe ngựa, Diệp Kinh Cức nhìn thấy cảnh tượng này, khóe mắt không khỏi co giật. 

“Khi Hung Nô công thành, quang cảnh cũng hỗn loạn như vậy.” Hắn nhìn Tô Tô một cách bất mãn.

Bên trong cỗ xe ngựa làm bằng gỗ đàn hương hơi lắc lư, Tô Tô cúi người trên nệm, lãnh đạm vẫy tay: “Ngươi nên cám ơn ta. Nếu không phải ngồi xe của ta, ngươi ít nhất cũng phải mất một canh giờ mới đến được Bạch Mã Tự.”

Diệp Kinh Cức hừ một tiếng, nhưng không phản bác nàng.

Tiếp đến, hai người không nói lời nào cho đến khi xe ngựa dừng lại trước Bạch Mã Tự.

Ngôi chùa cổ kính ngàn năm, tiếng chuông ngân vang, đàn hương uốn lượn, mọi thứ đều đậm chất thiền. Bạch Mã Tự vốn là nơi an tĩnh để người ta thắp hương lạy Phật nhưng hôm nay có vẻ vô cùng căng thẳng. Chỉ thấy có một đám thị vệ hoàng gia canh giữ ở trước cửa Bạch Mã Tự, chỉ cho phép ra mà không được phép vào. Nhóm khách hành hương bị chặn ở bên ngoài, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tụ tập ở cửa chỉ trỏ, đoán xem bên trong xảy ra chuyện gì.

Tô Tô đi đến trước cửa, rồi bị họ chặn lại.

“Mẫu Đơn công chúa có lệnh.” Thị vệ hoàng gia lạnh lùng nói, “Bạch Mã Tự hôm nay giới nghiêm.”

Tô Tô còn chưa kịp nói thì đám thuộc hạ xông lên mắng liên tục: “Một đám chó từ đâu ra thế?! Còn không mau nhường đường cho đại tiểu thư bọn ta!” “Chọc giận đại tiểu thư nhà ta, mười tám đời tổ tông nhà ngươi chết không yên đâu!” “Chúng ta thân là hạ nhân trung thành nhất của đại tiểu thư, bây giờ cần phải khiến cho mười tám đời tổ tông nhà ngươi chết không yên!”

Thị vệ hoàng gia thị vệ bị họ mắng đến sắc mặt xanh mét, không khỏi bực tức nói: “Đám ưu manh từ đâu chui ra thế?! Các ngươi còn dám nói hươu nói vượn nữa thì đừng trách ta không khách khí!”

“Ngươi muốn không khách khí như thế nào?” Tô Tô tiến lên một bước, ánh mắt nhàn nhạt nhìn hắn.