Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 14




Hàn Sính nói chạy liền chạy, Lư Nhã Giang suốt một ngày không tìm được hắn, thiếu chút phát động lệnh tìm người toàn Thiên Ninh Giáo, cuối cùng vào buổi tối bắt gặp Hàn Sính bên bờ suối.

Lư Nhã Giang tiến tới không nói không rằng nâng roi muốn quất, lúc này Hàn Sính cũng không tránh, chán nản đưa tay nắm roi, ngẩng đầu có chút đau thương nhìn Lư Nhã Giang ngồi trên ngựa: “Ngươi đừng cứ động một chút lại đánh lại giết, nếu không phải ta thích ngươi, sao có thể mặc ngươi ức hiếp. Nhưng ngươi cũng đừng quá đáng.”

“Ngươi thích ta?” Lư Nhã Giang hơi sửng sốt, lập tức chuyển thành tức giận, kéo roi, chẳng phải thu về mà lại nâng lên muốn quất, Hàn Sính bấy giờ mới tức giận nhảy dựng trên mặt đất: “Ngươi đánh nữa ta đi! Lần này ta sẽ không quay lại nữa!”

Lư Nhã Giang cười lạnh: “Đi? Ngươi chắc đã quên nỗi đau ruột gan đứt từng khúc là gì sao!”

Hàn Sính sững sờ.

Lư Nhã Giang thong thả nói: “Ngươi đi rồi, nếu không phải vì thuốc giải, ngươi quay lại làm gì? Để ta xem ngươi có thể đi tới đâu!”

Hàn Sính ngẩn người, giận đỏ mặt: “Ta trở lại vì độc hàn minh trong cơ thể ngươi ít nhất phải mười ngày nữa mới hoàn toàn giải hết! Ngươi, ngươi chó cắn Lã Động Tân không phân biệt tốt xấu! Ai thèm thuốc giải của ngươi, ngươi còn như vậy, dù ta bị ngươi độc chết cũng không dẫn ngươi đi tìm bí tịch!”

Lời vừa dứt, Lư Nhã Giang sửng sốt một lúc. Roi trong tay cũng từ từ hạ xuống. Nhưng y vẫn không cam lòng yếu thế trừng Hàn Sính một cái: “Giả chính nhân quân tử làm gì! Ngươi thèm cái mạng chó của mình thì có!”

Hàn Sính ở cùng Lư Nhã Giang mấy ngày đã hiểu sơ tính y. Lư Nhã Giang sẽ không nhận lỗi, Lư Nhã Giang sẽ không chịu thua, Lư Nhã Giang sẽ không nghĩ gì nói nấy… Phản ứng này của Lư Nhã Giang đã chứng tỏ y đồng ý hơn nữa nhượng bộ, chỉ có điều ngoài miệng sẽ không thừa nhận, thậm chí muốn đạp Hàn Sính hoặc quất hắn mấy roi để che giấu sự chột dạ của mình.

Hàn Sính chỉ có thể nhanh chóng lùi bước: “Rồi rồi, ta thèm cái mạng chó của mình. Cao công tử, chúng ta lên đường thôi.”

Lư Nhã Giang hếch mặt hừ một tiếng, không nhanh không chậm cưỡi ngựa thong thả rời đi. Hàn Sính ở đằng sau y âm thầm nghiến răng: “Tiểu hỗn đản, chờ mông nở hoa đi!”