Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 24




Khi Lư Nhã Giang tỉnh lại, y thấy mình ngã bên bờ đầm, vạt áo ngâm trong nước, quần áo ướt cả, Mai Văn Nữu Ti Kiếm rớt cách đó mười bước; Hàn Sính thì nửa người ngâm trong nước, vẫn đang hôn mê.

Lư Nhã Giang còn nhớ, khi mình vừa trượt chân té khỏi sườn núi, Hàn Sính cũng cùng nhảy theo, một tay ôm eo mình, tay kia liều mạng bắt lấy vách núi thẳng đứng để giảm tốc độ rơi, lúc gần tới mặt đất, Hàn Sính vận nội lực ném mình về trước, hắn thì nặng nề đập vào đầm nước. Cứ vậy, Lư Nhã Giang vì đột ngột bị đánh mà ngất đi một lúc.

Lư Nhã Giang đứng dậy, chân hơi đau, kiểm tra một chút, không tổn thương đến xương cốt, trên người trừ vài vết thương ngoài da cũng không có thương thế lớn. Y khập khiễng tới bên Hàn Sính, ngồi xổm xuống, tâm tình phức tạp nhìn hắn. Vừa rồi cả quá trình rớt núi chỉ trong nháy mắt, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, Hàn Sính có thể nói là dùng mạng bảo vệ y, thậm chí không tiếc lấy thân mình làm đệm lưng cho y. Lư Nhã Giang sống hai mươi mốt năm, chưa từng gặp được người như vậy, thuộc hạ dùng mạng bảo vệ thượng cấp là sứ mệnh thiên kinh địa nghĩa, thượng cấp gặp nạn đẩy thuộc hạ chịu chết cũng là chuyện đương nhiên, nhưng Hàn Sính hiển nhiên không phải quan hệ thuộc hạ thượng cấp với y, nếu vừa rồi Hàn Sính dùng y kê dưới thân ước chừng y sẽ thấy bình thường.

Lư Nhã Giang thở dài, kéo Hàn Sính ra khỏi đầm nước trước. Đầm này là hàn đầm, Hàn Sính lạnh đến mặt xanh ngắt, trên người Lư Nhã Giang cũng ướt ướt khó chịu, vì vậy y đi nhặt ít củi sưởi ấm.

Lửa đốt lên, Lư Nhã Giang cởi bỏ quần áo ướt sũng của Hàn Sính, lúc này mới phát hiện thịt trên tay phải hắn đã rách nát, là vì vừa rồi rơi xuống cố bắt lấy vách núi ma sát mà bị rách, nơi nghiêm trọng nhất có thể thấy đến cả xương. Lư Nhã Giang giết không ít người, thảm trạng gì mà chưa thấy qua, cũng không hiểu tại sao khi thấy vết thương thế này tim gan bất ngờ run lên, cuối cùng chuyển tầm mắt không đành lòng nhìn nữa.

Hàn Sính đột ngột rên khẽ, toàn thân bắt đầu run rẩy, Lư Nhã Giang lắp bắp kinh hãi, vội vàng thăm dò mạch của hắn. Hóa ra hàn độc trong người Lư Nhã Giang lúc trước Hàn Sính dẫn qua cơ thể mình chưa tiêu tan hết, nay rớt núi bị nội thương không nhẹ, vừa rồi lại ngâm trong hàn đầm, dư độc phát tán.

Đến đây Lư Nhã Giang mới nhớ tới thuốc giải vốn phải đưa hắn vẫn chưa cho hắn uống, vội vàng lục lọi tìm kiếm, lấy ra được mấy bình thuốc, nhưng cố tình không có bình thuốc giải đó. Tiếng rên rỉ của Hàn Sính ngày càng lớn, không biết do lạnh hay vì đau, Lư Nhã Giang gấp đến hoảng loạn, chỉ có thể nhanh chóng đánh thức Hàn Sính, để hắn tự vận công bức độc, nào ngờ Hàn Sính như đang gặp ác mộng, mãi vẫn chưa tỉnh.

“Bốp!” “Bốp!” “Bốp bốp bốp!”

Chỉ chốc lát sau, Hàn Sính ôm khuôn mặt nóng rực, mê mang mở mắt, thấy Lư Nhã Giang đang cưỡi lên người hắn, tay áo xắn cao, hai tay hăng hái thay nhau làm việc. “Bốp!” Lại một bạt giáng xuống, mặt Hàn Sính lệch sang một bên, máu mũi uốn lượn chảy ra.

Lư Nhã Giang rời khỏi người hắn, lạnh nhạt nói: “Cuối cùng đã tỉnh.” Vẫy vẫy cổ tay, giống như mỏi lắm.

Hàn Sính cảm thấy trên người không chỗ nào không đau, đau nhất là tay, sau đó đến mặt. Hắn dùng tay trái không bị thương sờ lên mặt mình, sưng phù như cái bánh bao, tim run rẩy, mắt rướm nước nhìn Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang hời hợt: “Ai bảo ngươi ngủ mãi không chịu dậy.”

Hàn Sính lặng lẽ chảy xuống hai hàng lệ: “Ngươi… chờ… đấy…”

Lát sau, Hàn Sính rốt cuộc có khí lực bò dậy khỏi mặt đất. Tuy nói lúc trước bị thương trúng độc đều là làm bộ, nhưng lúc này đây rớt núi hắn thật sự bị thương không nhẹ, tay phải trừ lòng bàn tay đau rát, một chút khí lực cũng không có, không biết có tổn thương đến xương cốt không. Người thì lúc lạnh lúc nóng, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu, ra mồ hơi liên tục, muốn vận khí cũng không được. Cổ họng hắn đột nhiên ngọt ngọt, há miệng phun ra một búng máu đen. Lư Nhã Giang thì ngược lại, thoải mái thư thái, xem ra không việc gì.

Hàn Sính cúi đầu cười khổ.

Lư Nhã Giang nói: “Ta nghe thấy lúc rớt xuống, ngươi gọi ta là Nhã Giang.” Ánh mắt âm trầm nhìn Hàn Sính, “Kiếm pháp ngươi dùng, cực giống bộ trường kiếm của Thiên Ninh Giáo ta. Tại sao?”

Hàn Sính rủ mí mắt cúi đầu cười, vừa cười được hai tiếng, cổ họng bị nghẹn, hóc một cái, lại nhổ ra một búng máu đen, lau sạch khóe miệng bình tĩnh nói: “Ngươi hẳn đã biết, Ngũ Luân Giáo ta có cùng xuất sứ với Thiên Ninh Giáo ngươi, chỉ có điều các ngươi đã bỏ phần trăm nhà trong binh khí trăm nhà, mỗi bộ công phu cho trăm người học, cốt ở học tinh; mà bọn ta, là trăm bộ công phu một người học, cốt ở học rộng. Ngươi thấy công phu ta quen mắt, cũng là điều bình thường.”

Lư Nhã Giang nghiêng đầu, một bộ dáng tò mò: “Tại sao ngươi với Thiên Ninh Giáo ta rất quen thuộc. Ngươi còn biết Bạch Y Quỷ là Hữu hộ pháp, ngươi còn biết tên ta. Ngươi từng lên Xuất Tụ Sơn?”

Hàn Sính từ từ nâng mắt, u oán: “Đúng, ngươi tên là Lư Nhã Giang, nhưng gạt ta ngươi tên Cao Ma Sứ, ta đối với ngươi một mảnh chân tình, ngươi lại đối với ta lòng dạ độc ác. Ngươi, ngươi thật sự không đoán ra ta là ai?”

Tim Lư Nhã Giang chợt đập nhanh hơn, tay nắm chặt góc áo bên người, run giọng: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

Hàn Sính đang định mở miệng, đột nhiên biến sắc, đau đớn cùng cực ôm bụng khom lưng, rên rỉ: “Thuốc giải… mau đưa ta thuốc giải…”

Lư Nhã Giang nhớ tới thuốc cần đưa hắn đã không còn, có lẽ lúc rớt núi đánh mất, nhất thời tay chân luống cuống: “Ta, ta không biết, ta làm mất rồi.” Hoang mang bối rối đứng lên: “Ngươi chờ chút, ta đi tìm xem!”

Hàn Sinh đột nhiên đưa tay nắm vạt áo y, khó khăn nói: “Thôi, mất rồi thì bỏ đi, ngươi ở cạnh ta đi, ta chịu đựng một hồi sẽ qua thôi.”

Lư Nhã Giang thất thanh: “Sao thế được!”

Lông mi thấm ướt của Hàn Sính run run, mặt hiện lên một nụ cười khổ: “Dù tìm được, cùng lắm giải được đau đớn nhất thời, ngươi cho ta uống Tiêu Dao Tán Công Đan, nguyên bản không có thuốc nào chữa được.”

Lư Nhã Giang giật mình. Thuốc y cho Hàn Sính uống, đích thật là Tiêu Dao Tán Công Đan, giai đoạn đầu có thể lập tức phong tỏa năm thành nội lực, sau đó dần dần ăn mòn kinh mạch, cuối cùng đứt gan đứt ruột chết. Thuốc này khó giải, đau nhức mỗi nửa tháng phát tác một lần kỳ thật là kinh mạch đứt tạo thành, cái gọi là thuốc giải, cũng chỉ có thể làm tê liệt cảm giác đau mà thôi.

Lư Nhã Giang giật mình nhìn Hàn Sính run rẩy trên mặt đất: “Ngươi.. biết, vậy tại sao vẫn uống.”

Hơi thở Hàn Sính mong manh: “Ta khó khăn lắm mới tìm được ngươi, vì có thể ở cạnh ngươi, ta vờ như không biết gì, một bình thuốc đã là gì…” Hắn thình lình rên rỉ lớn tiếng, hiển nhiên đau đớn lại tăng thêm, run rẩy vươn tay về phía Lư Nhã Giang: “Qua đây, cầu ngươi, ôm ta.”

Lư Nhã Giang trăm mối cảm xúc ngổn ngang bước qua, cuối cùng thuận theo ôm hắn vào ngực, thất thần nhìn gương mặt tiều tụy của hắn: “Ngươi… rốt cuộc là ai?”

Hàn Sính không đáp lời, kiềm không được rên rỉ, dường như là đau nói không nên lời. Hắn ôm chặt cánh tay Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang cũng ôm hắn chặt hơn, dán mặt vào mặt hắn, mặt hắn lạnh cực kỳ. Không hiểu sao, trong lòng có chút bất an.

Qua hồi lâu, Hàn Sính cuối cùng lấy lại hơi thở, cả người như hư thoát, nằm im, không biết là hôn mê hay đã ngủ. Lư Nhã Giang run rẩy đưa tay sờ mặt hắn, khi đến sau tai và dưới cằm thì chà chà, nhưng không phát hiện được gì. Gương mặt dưới tay là thật.

Hàn Sính nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thưở nhỏ ta và ngươi cùng lớn lên trên Xuất Tụ Sơn, trong lòng ngươi chưa từng có ta, không nhớ ta cũng là tự nhiên.”

Lư Nhã Giang giật mình! Y ba tuổi đã được đưa đến cho Hữu hộ pháp Doãn Ngôn nuôi dưỡng, khi còn bé cùng luyện võ với ba mươi lăm thiếu niên cùng tuổi tuyển chọn từ giáo, ba mươi sáu thiếu niên đều học trường kiếm, trừ cái đó, phải luyện thêm một loại binh khí, ba mươi sáu người ba mươi sáu loại binh khí, không trùng lặp, Lư Nhã Giang học là nhuyễn kiếm. Năm y bảy tuổi, ba mươi sáu thiếu niên biến thành ba mươi lăm, một người lặng yên không tiếng động biến mất, sau đó không nhận được tin tức từ hắn nữa. Qua một năm, lại một thiếu niên biến mất… Cứ vậy, ban đầu là một năm mất một người, sau đó thành nửa năm, rồi tiếp tục, tốc độ ngày càng nhanh, hai ba tháng mất một người, đến cuối cùng, ba mươi sáu chỉ còn lại hai —— Lư Nhã Giang và Cao Thịnh Phong.

Lư Nhã Giang không biết ba mươi bốn người biến mất kia đi nơi nào, tóm lại mấy năm nay, y chưa từng nghe được tin tức gì. Nhiều năm trước y cũng từng lấy can đảm đi hỏi Doãn Ngôn, bị Doãn Ngôn phạt đến Tư Quá Nhai quỳ hai ngày, từ đó y không dám tìm hiểu nữa. Đến năm mười lăm, Cao Thịnh Phong ngồi vào vị trí Giáo chủ, Lư Nhã Giang mới biết, hắn là thiếu niên được tiền Giáo chủ chọn.

Lòng Lư Nhã Giang đầy hoang mang, rất muốn gọi Hàn Sính dậy để hắn nói cho rõ, nhưng Hàn Sính đã hoàn toàn hôn mê. Hắn bị thương quá nặng.

Lư Nhã Giang im lặng ngồi ngốc thật lâu rồi đứng dậy nhặt thêm củi, lại vào rừng cây hái ít hoa quả dại về, thấy Hàn Sính vẫn chưa tỉnh, cùng nằm xuống ngủ cạnh hắn. Y cũng quá mệt rồi.

Y vừa ngủ, Hàn Sính vừa rồi còn bất tỉnh nhân sự bật dậy, nhanh chóng điểm huyệt ngủ của Lư Nhã Giang, sau đó bắt đầu ngồi vận công. Chân khí chuyển một vòng, ép hàn khí ra ngoài, nhổ ra vài búng máu đen hắn mới thấy khá lên.

Hắn đi trở về bên người Lư Nhã Giang, nhìn khuôn mặt ngủ điềm tĩnh, oán hận: “Thiếu chút bị ngươi hại chết!” Nói xong không cam lòng, nghĩ nghĩ, lột hết quần áo còn hơi ẩm của Lư Nhã Giang, ôm y lên chân mình, vừa đánh mông vừa mắng: “Tiểu hỗn đản, ngươi thật sự hại người không ít!”

Có giáo huần lần trước, lúc này hắn không dám quá mức, tiếng đánh vang đội nhưng xuống tay không nặng, mắt thấy cái mông trắng nõn của Lư Nhã Giang đã đỏ thì cũng hết giận, mặc lại khố cho y, sau đó cũng lột sạch mình, nằm ôm y. Hắn hôn lên trán Lư Nhã Giang, thở dài: “Ngươi thật khiến ta vừa yêu vừa hận.”