Giáo Chủ (Mỗi Ngày Thức Giấc Thấy Giáo Chủ Đang Hóa Trang)

Chương 42




Truy binh theo sau đều bị Dương Nhân Hòa giải quyết, bọn họ chạy một mạch ra khỏi Cốc Thủy Trấn, dừng ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Lư Nhã Giang mặt trắng bệch tay che ngực, quay đầu nhìn, thấy đám người đuổi theo đã bị cắt đuôi không thấy tăm hơi, giễu cợt: “Chính đạo võ lâm vô dụng, một tên bị thương như ta mà không đuổi kịp.”

Dương Nhân Hòa dìu y ngồi trên một tảng đá: “Được rồi, ngươi mau nghỉ ngơi đi. Có phải lại đau nữa rồi không.”

Gương mặt trắng bệch của Lư Nhã Giang run run, Dương Nhân Hòa ôm y vào lồng ngực, y nén nhịn nhắm mắt thở dốc một lúc mới đỡ hơn.

Cơm cũng đã ăn no, chuyện cũng xem như hoàn thành, Lư Nhã Giang bắt đầu suy xét những lời của Trương Hạo Hãn.

Y cực kỳ giống Hàn Giang… Nếu y thật sự là con trai của Hàn Giang, vậy không lẽ Hàn Sính nhầm lẫn? Đáng tiếc Hàn Sính đã chết, không thể hỏi hắn rốt cuộc lấy được tin tức từ nơi nào. Hàn Sính từng nói mình có một đứa em, tên ấy cũng là con trai Hàn Giang…

Lư Nhã Giang đột nhiên ngẩng đầu hỏi Dương Nhân Hòa: “Ngươi đã thấy ta lỏa thể rồi đúng không, trên lưng ta có nốt ruồi không?”

“A?” Dương Nhân Hòa sửng sốt, lộ ra bộ dáng xấu hổ, chậm rãi nói: “Cái này hả, ta cũng không chú ý lắm.”

Lư Nhã Giang gấp rút cúi đầu cởi đai lưng, Dương Nhân Hòa bối rối che mắt: “Ban ngày ban mặt giữa nơi hẻo lánh, Hàn huynh ngươi… ta…”

Lư Nhã Giang tức giận: “Không muốn chết thì câm miệng cho ta!”

Lư Nhã Giang lột áo, để lộ lưng trần trơn bóng, hỏi Dương Nhân Hòa: “Ngươi xem thử, trên lưng ta có ba nốt ruồi liên tiếp không?”

Dương Nhân Hòa nhìn: “Không có.”

Lư Nhã Giang không kiên nhẫn quát: “Xem kỹ một chút!”

Vì thế Dương Nhân Hòa tới gần hơn, cái mũi cơ hồ dán lên lưng y, dò xuống từng tấc một, chóp mũi cọ lên cột sống y, Lư Nhã Giang khẽ run, quay đầu quét mắt qua, Dương Nhân Hòa mặt vô tội thẳng người lên: “Thật sự không có.”

Lư Nhã Giang nhíu mày, bắt đầu trầm tư.

Giáo chủ đại nhân đặt ra bối cảnh này, thứ nhất là vì thường niên đội mặt “Trường Anh Thường” nên bị nghẹn dẫn đến mất cân bằng nội tiết, thứ hai là muốn ức hiếp Lư Nhã Giang vì mối thù bánh bao năm đó, thứ ba là thiết kế để Lư Nhã Giang chính tay đâm chết Lưu Viễn Thông báo thù cho cha y—— Lư Nhã Giang đích xác là con trai của Hàn Giang hàng thật giá thật, mà mẹ y thì là Tả hộ pháp Thiên Ninh Giáo Năm đó – Lư Thiên Thải. Năm đó Lư Thiên Thải để ý Hàn Giang, hạ độc, hợp hoan một đêm với y. Sau đó lại không khéo mang thai con y, tiền giáo chủ rất tức giận, giam Lư Thiên Thải vào địa lao. Chính Doãn Ngôn đã lén thả Lư Thiên Thải ra. Hàn Giang chết không lâu, Lư Thiên Thải cũng vì kẻ thù ở giang hồ đuổi giết mà trọng thương, mang theo Lư Nhã Giang trở về Xuất Tụ Sơn, sau khi phó thác đứa nhỏ cho Doãn Ngôn, không lâu sau cũng tắt thở. Cho nên em trai trong lời giáo chủ đại nhân lúc trước, chỉ là một thân phận nền cho hắn hóa trang về sau thôi.

Lư Nhã Giang trái lo phải nghĩ, đầu muốn nổ tung mà vẫn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Y hận không thể mọc cánh bay về Xuất Tụ Sơn tìm Doãn Ngôn hỏi cho ra lẽ. Nếu mình thật sự là con trai của Hàn Giang, vậy Hàn Sính không phải quá đáng thương sao? Đến chết hắn vẫn nhầm lẫn thân phận chính mình…

Dương Nhân Hòa hỏi Lư Nhã Giang: “Hàn huynh, ngươi định tiếp theo làm gì?”

Lư Nhã Giang đương nhiên muốn đi tìm Hàn Sính hoặc Hàn Giang, nhưng đất trời mênh mông, y lại không biết bắt đầu từ đâu. Y nói: “Ta muốn về Xuất Tụ Sơn. Trong khoảng thời gian này ngươi đã chăm sóc ta, ta có thể thỏa mãn một tâm nguyện cho ngươi, ngươi muốn gì?”

Dương Nhân Hòa nhăn mặt nói: “Thế nhưng thương thế của Hàn huynh chưa khỏi hẳn, ngươi cứ đi như vậy, lỡ trên đường đánh nhau với người ta thì sao?”

Lư Nhã Giang nói: “Đó là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.”

Dương Nhân Hòa đành phải nói: “Tâm nguyện à… Ta muốn thi Trạng Nguyên.”

Lư Nhã Giang tức giận: “Đổi cái khác!”

Dương Nhân Hòa bĩu môi: “Vậy… Bảng Nhãn cũng được…”

Lư Nhã Giang trừng hắn, Dương Nhân Hòa rụt cổ, rụt rè lẩm bẩm: “Thám Hoa cũng rất tốt.”

Lư Nhã Giang bỗng bật dậy, lạnh lùng nói: “Dẹp, không báo ân nữa, ta đi đây.” Y vốn đã không có thiện cảm với loại sinh vật thư sinh khó hiểu này, những ngày sống chung vừa qua, thư sinh này chăm sóc y rất nhiều, y lại thấy hắn đáng thương, ngày thường không dính lấy một giọt dầu mỡ, vậy nên hiếm thấy muốn nói nghĩa khí giang hồ báo cái ân, không nghĩ tới tên thư sinh này lòng tham không nhỏ.

Dương Nhân Hòa uất ức lầm bầm: “Từ đầu ta cũng có phải ham được ngươi báo đáp đâu, ngươi ở trong tửu lâu nói ăn cơm còn đòi quỵt, vậy mà bảo muốn báo đáp ta, thành ý của ngươi ở đâu chứ. Ngươi lấy gì báo đáp ta, không lẽ muốn lấy thân…” Mấy chữ cuối nuốt xuống trong ánh mắt có thể giết người của Lư Nhã Giang.

Lư Nhã Giang nói: “Thế bình thường ngươi không có kẻ ức hiếp ngươi vũ nhục ngươi khiến ngươi muốn giết hắn?”

Dương Nhân Hòa im lặng: “Khổng phu tử nói…”

“Xoẹt!” Lư Nhã Giang rút kiếm chém đứt một gốc hoa, sắc mặt lạnh lùng: “Để ta nghe đến Khổng phu tử một lần nữa thì nó sẽ là kết cục của ngươi.”

Dương Nhân Hòa rụt cổ: “Ách… Vậy… Mạnh phu tử nói không nên trở mặt với người khác…”

“Vậy là có hay không có?!”

“… Không có.”

Lư Nhã Giang thu kiếm bước đi: “Ta đi đây, không hẹn gặp lại.”

Dương Nhân Hòa vội chạy tới ngăn y: “Hàn huynh Hàn huynh, ngươi chờ chút, ngươi không xe không ngựa cả lộ phí cũng không có, thân còn đang trọng thương, ngươi đi lần này bất kể thế nào ta cũng không yên lòng. Không bằng ngươi đợi thêm hai ba này nữa, ta có một họ hàng trong huyện thành, ta đến hỏi ông mượn ít lộ phí, ít nhất chuẩn bị cho ngươi một con ngựa rồi ngươi hãy đi.”

Lư Nhã Giang khinh thường: “Ngựa cướp của người khác không được sao.”

Dương Nhân Hòa nói: “Thế nhưng trên người ngươi còn có thương, xung quanh không biết vì sao gần đây tụ tập rất nhiều nhân sĩ võ lâm, ta thật sự sợ ngươi gặp chuyện không may…”

Lư Nhã Giang dừng bước, nghĩ lại chuyện vừa rồi xảy ra trong tửu lâu cũng thấy rất khó xử. Y thở dài, nói: “Được rồi, chúng ta về gian nhà tranh của ngươi trước, ngươi giúp ta lấy một con ngựa ta lại đi.”

Dương Nhân Hòa nhìn bóng lưng y, thì thầm: “Tiểu hỗn đản, cả câu cám ơn cũng không có.” Lư Nhã Giang đã đi xa, hắn vội chạy đuổi theo, hô: “Hàn huynh Hàn huynh, chờ ta chút!”