Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 13: Món điểm tâm hạnh phúc




Tô Nhược Mộng vừa nói, vừa nóng lòng đứng lên, cất bước muốn ra ngoài xem xem Hắc Tử đã bị ném thành cái dạng gì rồi?

Nhưng người vừa bước được một bước, tay đã bị Lôi Ngạo Thiên kéo lại, hắn mím môi "xì" một tiếng, chỉ con thỏ hoang trên mặt đất, nhấn mạnh lần nữa: "Con thỏ hoang này thật sự là do ta bắt được trong núi, ta còn bắt hai con gà rừng."

"Ngươi nói những thứ đó đều là ngươi bắt?" Tô Nhược Mộng nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa tay chỉ vào hai con gà rừng và một con thỏ hoang đặt trước cửa phòng bếp, kinh ngạc nhìn hắn.

"Ách?" Lôi Ngạo Thiên nhìn theo ngón tay của nàng, thấy ba con thú hoang đang được đặt chung một chỗ, lại cúi đầu liếc mắt nhìn con thỏ hoang dưới chân, bỗng thấy ngượng ngùng.

Thôi rồi, hắn nhất thời nóng lòng nên quên mất con thỏ mình bắt là màu trắng, còn con dưới chân này là màu xám tro. Đều tại nàng vừa nãy thân thiết sờ đầu con Hắc cẩu đó, nếu không sao hắn lại vì ghen tức mà quên mất điểm này được chứ.

"Ử...." Hắc Tử vừa rên rỉ bước từ ngoài cửa vào, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Lôi Ngạo Thiên. Khi ánh mắt nó chạm đến Tô Nhược Mộng thì lại lập tức ngoảy đuôi, mắt long lanh, nhìn đáng thương như thể phải chịu nhiều ủy khuất lắm vậy.

Tô Nhược Mộng vẫy tay với Hắc Tử, nó liền lập tức chạy tới, vừa cọ vừa liếm váy nàng, như đang ra oai mà nhìn Lôi Ngạo Thiên.

"Hắc Tử, té có đau không? Thật đáng thương mà, giờ ngươi nghỉ ngơi đi đã, đợi ta làm xong con thỏ hoang đó sẽ cho ngươi ít thịt bồi bổ nhé, có được không?" Tô Nhược Mộng ngồi xổm người xuống, vuốt ve đầu nó, ôn nhu an ủi nó.

"Khanh khách..." Hắc Tử nhân cơ hội le lưỡi liếm lòng bàn tay nàng, chọc cho nàng cười lớn một trận, mà hình như nó đã nhìn ra, chỉ cần có chủ nhân bên cạnh, Lôi Ngạo Thiên cũng không dám làm gì với nó? Cho nên, một người một chó cứ yên lặng đấumắt như thế.

Hắc Tử: "Hừ, chủ nhân ở chỗ này, ngươi còn dám làm gì ta?"

Lôi Ngạo Thiên: "Hắc Cẩu đáng chết, dám can đảm ăn đậu hủ của nữ nhân ta, còn dám không để ta vào mắt, đợi xem ta sẽ thu thập ngươi thế nào? Xem xem ta sẽ làm thế nào để biến ngươi thành chó nướng?"

Hắc Tử kêu lên một tiếng, ra vẻ sợ hãi vùi đầu vào ngực Tô Nhược Mộng, giương mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên với vẻ khiêu khích, như thể đang nói: "Ta mà sợ ngươi à? Dù ngươi có lợi hại hơn nữa thì không phải cũng sợ chủ nhân ta mất hứng hay sao?"

Hai tay Lôi Ngạo Thiên nắm chặt thành quyền, tiếng bẻ khớp vang lên răn rắc, hận không thể lập tức chặt con Hắc Cẩu to gan lớn mật này thành tám khúc. Thật không hiểu nổi sao nàng lại có thể thích cái con Hắc Cẩu này được chứ? Dáng dấp đã không tốt, còn thích sỗ sàng.

Tô Nhược Mộng hoàn toàn không phát hiện trận đấu âm thầm giữa một người một chó, vui vẻ vỗ đầu Hắc Tử, lại đứng lên, khẽ nhón chân hôn lên môi Lôi Ngạo Thiên, rồi xoay người, đỏ mặt đi vào phòng bếp.

Xong đời, nàng lại quên trong bếp vẫn còn đang nấu cháo, xem ra món cháo sáng nay nhất định là hỏng rồi.

Lôi Ngạo Thiên ngẩn người, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Tô Nhược Mộng, đưa tay khẽ vuốt cánh môi vừa được nàng hôn lên, cười ngây ngốc.

"Ô ô..." Hắc Tử cắn vạt áo hắn lắc lắc, muốn kéo mớ suy nghĩ viễn vông của hắn trở lại. Lôi Ngạo Thiên vừa cười khúc khích vừa cúi đầu liếc vẻ mặt tràn đầy ủy khuất của Hắc Tử, tốt bụng cười cười, nói: "Muốn đấu với ta? Ngươi còn chưa đủ cấp bậc đâu, lần tới còn để ta thấy ngươi ăn đậu hủ của nữ nhân ta nữa, ta sẽ không để yên cho ngươi như vậy đâu. Lần này trong lòng đại gia đang có chuyện vui, tạm tha cho ngươi."

Nói xong, hắn lại nhẹ nhàng giơ chân lên, Hắc Tử liền nằm chổng vó trên mặt đất, ngay sau đó nó lại giận mà không dám nói, cắn thỏ hoang đi về phía phòng bếp. Chủ nhân không ở bên cạnh, nó vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Lôi Ngạo Thiên cầm chậu gỗ ra khỏi phòng bếp, đổ nước nóng, thuần thục làm sạch mấy con thú. Lúc hắn bưng mấy con thú đã được làm sạch vào phòng bếp thì trên bàn đã bày sẵn một đĩa cải trắng và một đĩa dưa muối để ăn kèm với cháo trắng.

"Ngươi đặt cái đó lên kệ đi, nhanh đi rửa tay rồi lên nhà ăn điểm tâm." Tô Nhược Mộng liếc hắn một cái, hai tay xoa xoa vào quần, bưng hai dĩa cải và dưa muối đi lướt qua hắn ra ngoài.

Lôi Ngạo Thiên nhìn dáng vẻ tự nhiên của nàng, trong lòng ấm áp dễ chịu, cảm giác hai người giống như một đôi vợ chồng già cùng nhau trải qua cuộc sống đời thường, rất bình thản, nhưng lại là sự bình thản mà hắn chưa từng nếm trải.

Hắn là giáo chủ Ma giáo, cuộc sống càng bình thản thì lại càng khó có được, như việc cùng một nữ nhân sinh hoạt trong phòng bếp đơn sơ, thưởng thức một bữa điểm tâm bình thường nhưng ấm áp thế này, lúc trước, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám.

Tô Nhược Mộng tay không trở lại phòng bếp, nhìn Lôi Ngạo Thiên vẫn còn đứng tại chỗ ngẩn người, không nhịn được lên tiếng thúc giục: "Sao ngươi vẫn còn đứng đây? Rửa tay rồi lên ăn điểm tâm."

"Tuân lệnh, nương tử!" Lôi Ngạo Thiên hiếm khi lộ ra vẻ mặt tinh nghịch, cười đùa chắp tay thi lễ với nàng.

Tô Nhược Mộng thưởng hắn một cái trừng mắt, nhưng trong lòng lại cười đến nở hoa, bưng tô cháo nóng đi vào nhà chính.

Lúc Lôi Ngạo Thiên vào nhà chính thì Tô thị đã ngồi đó chờ hắn, thấy hắn đi vào, trên mặt nở một nụ cười thản nhiên, đưa tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh nàng, nói: "Ngạo Thiên, mau ngồi xuống ăn điểm tâm đi, nơi thôn quê nghèo khó này, không có gì ngon để chiêu đãi, ngươi ăn tạm vậy."

Nếu đã định hắn làm con rể tương lai, Tô thị cũng không khách sáo làm gì nữa, gọi thẳng kỳ danh, không vòng tới vòng lui gọi hắn là Lôi công tử hay Giáo chủ đại nhân nữa. Còn Lôi Ngạo Thiên lại là người luôn không câu nệ tiểu tiết, thấy Tô thị thân thiết gọi thẳng tên hắn như vậy, hắn lại càng vui vẻ.

"Nhạc mẫu đại nhân nói đùa, bữa điểm tâm này khiến ta cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc." Hắn cầm đũa lên, bưng chén cháo, gắp một đũa dưa muối cho vào miệng ăn chung với cháo, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Tô Nhược Mộng nhìn hắn, nghi ngời hỏi: "Dưa muối ăn với cháo trắng ngon vậy sao?"

"Ngon, ngon lắm! Điểm tâm nương tử làm rất ngon!" Lôi Ngạo Thiên đưa chén không tới trước mặt nàng, cười nói.

Tô Nhược Mộng khẽ cười, nhận lấy chén không múc giúp hắn thêm một chén cháo nữa. Tô thị yên lặng quan sát nữ nhi của mình, lại nhìn bộ mặt hạnh phúc của Lôi Ngạo Thiên, cúi đầu cười theo.

Bữa điểm tâm đầu tiên của Tô gia có sự góp mặt của nam nhân kết thúc trong hạnh phúc.

Đến trưa, Lôi Ngạo Thiên kêu Tô Nhược Mộng làm thêm nhiềucơm một chút, nói là có khách đến thăm, chính hắn cũng là lần đầu tiên từ khi chào đời đến giờ, xuống bếp làm trợ thủ. Người người đều nói quân tử cách xa phòng bếp, nhưng hắn lại cảm thấy đứng trong phòng bếp Tô gia khiến hắn cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Tô Nhược Mộng mở nắp nhìn nửa vại gạo còn sót lại, bất mãn mà nhíu chặt chân mày.

Người này bị gì thế? Một mình hắn ăn chùa còn chưa tính, còn dám mời khách đến nhà nàng? Vậy không phải sẽ đẩy nhanh tốc độ cạn kiệt lương thực của nhà nàng hay sao?