Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 76-4: Người nghe lén ngoài cửa sổ (4)




Edit: Gà

Beta: Thảo My

Bốc Đạt Phu sớm bị mỹ nhân trước mắt mê hoặc đến choáng váng đầu, không muốn để mỹ nhân xem thường mình, liền cười vang, nói: "Chưởng quỹ, không phải tại hạ khoe khoang, thiên hạ ngày nay nếu muốn biết độc dược người nào lợi hại nhất, tại hạ dám nhận thứ hai, sẽ không ai dám nhận thứ nhất. Tây Bộ chúng ta là thuỷ tổ chế độc, kiến thức chưởng quỹ rộng rãi hẳn đã nghe nói về Tây Bộ rồi chứ?"

"Ô." Tâm Nương buông chén đũa xuống, vui mừng ô một tiếng, xoay người thân mật kéo cánh tay Bốc Đạt Phu, mặt sùng bái nhìn hắn ta, nói: "Thì ra khách quan là tiền bối Bốc Đạt Phu Tây Bộ, uy danh của ngươi trên giang hồ chính là một truyền thuyết a. Ngang ngửa với Giáo chủ ma giáo đó."

"Có thật không?" Bốc Đạt Phu có chút không quá tin tưởng, dù sao tên tuổi Lôi Ngạo Thiên không ai không biết.

Tâm Nương dùng sức kéo Bốc Đạt Phu ngồi trên băng ghế, mặt chân thành cười nói: "Thiên chân vạn xác, Tâm Nương kinh doanh 【khách điếm Vô Danh】, nơi này mỗi ngày anh hùng hào kiệt giang hồ đi qua đi lại, chuyện trên giang hồ tự nhiên cũng không qua được lỗ tai Tâm Nương."

Nói xong, trong lúc Bốc Đạt Phu thất thần nàng đã rót một ly rượu đưa tới trước mặt hắn ta, cười nói: "Bốc đại ca, đến uống rượu."

Bốc Đạt Phu nghe Tâm Nương mềm nhũn gọi hắn một tiếng đại ca, trong lòng đã sớm tâm viên ý mã (Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong), đáy mắt lóe sáng. Mùi rượu xộc vào mũi khiến ý thức hắn ta nhất thời tỉnh táo lại, hắn nắm tay Tâm Nương, nhẹ nhàng đẩy ra một chút, ngón tay lưu luyến trong lòng bàn tay Tâm Nương.

"Chưởng quỹ cực khổ, không bằng ly rượu này để tại hạ kính chưởng quỹ trước?"

Tâm Nương không dấu vết tránh khỏi tay hắn, che miệng cười khẽ, nói: "A... Khách quan không phải sợ Tâm Nương hạ độc trong rượu chứ?" Tuy trên mặt giơ lên nụ cười, nhưng trong lòng Tâm Nương lại không ngừng mắng nam nhân khốn kiếp.

Hừ! Không có can đảm, còn dám nói độc của mình là đệ nhất thiên hạ, lại sợ nàng hạ độc trong rượu, thật đúng là mù mắt.

Nếu đã biết hắn cao thủ dụng độc, nàng há sẽ hạ độc trong rượu và thức ăn, hắn nghĩ rằng trong thiên hạ này chỉ có một biện pháp hạ độc như vậy sao?

Thật tức cười!

Tâm Nương bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch, sợ hắn nói tiếp, liền cầm đũa lên gắp mỗi món ăn trên bàn vào miệng.

Bốc Đạt Phu nhìn động tác Tâm Nương, trong phút chốc mặt mo liền đỏ lên, hắn quẫn bách cười khan mấy tiếng, dựng ngón tay cái, nói: "Ha ha, chưởng quỹ tửu lượng quả nhiên tốt, khí phách này không thể so với nam nhi giang hồ a."

"Khách quan quá khen, Tâm Nương là một nữ lưu, sao có thể so sánh với anh hùng hảo hán trên giang hồ." Trong lòng Tâm Nương hung hăng khinh bỉ hắn một phen, lần nữa đổ đầy một ly rượu đưa tới trước mặt hắn.

Lúc này Bốc Đạt Phu đã hết phòng bị, nhận lấy ly rượu trong tay Tâm Nương, cười ha hả ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Một ly vào bụng, hắn liền cảm giác thần chí có chút phân tán, nhưng nhìn Tâm Nương cợt nhã cười hắc hắc.

Tâm Nương thấy dáng vẻ hắn, vểnh môi cười một tiếng, từ trong ống tay áo lấy ra một bị hạt châu to bằng quả trứng gà. Nàng nhìn Bốc Đạt Phu, cười nói: "Bốc đại ca, nhìn này, không cần dời tầm mắt, vẫn nhìn, nghe khẩu lệnh ta."

"Được."

Tất cả sẵn sàng, Tâm Nương xách theo hạt châu ở trước mặt Bốc Đạt Phu không ngừng lắc lắc có quy tắc, vừa dao động, vừa nói: "Bốc đại ca, ngươi thả lỏng trước, ngươi không cần dời tầm mắt, nếu cảm thấy mệt mỏi thì đi nằm ngủ đi."

"Được." Lúc này Bốc Đạt Phu giống như một tượng gỗ, vô luận Tâm Nương nói gì, hắn cũng chỉ đáp một tiếng được.

Qua một hồi lâu, Bốc Đạt Phu vẫn theo lời nhìn chằm chằm hạt châu từ từ nhắm mắt, mềm nhũn nằm trên bàn.

......

Sáng hôm sau, Tô Nhược Mộng tỉnh lại, có lẽ đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, giờ phút này Tô Nhược Mộng tỉnh lại vẫn cảm giác đầu khẽ đau, có chút hỗn loạn, mắt ngái ngủ giãy dụa ngồi dậy, nhìn bên cạnh đã trống không.

Một cánh tay ngọc nhỏ dài vén màn che lên, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, khiến Tô Nhược Mộng có chút không quen nheo mắt lại, đợi đến khi thích ứng với ánh mặt trời chói mắt, lúc này mới hoàn toàn giương đôi mắt.

"Phu nhân, ngươi tỉnh rồi?" Lạc Băng Vũ ngồi trước bàn nghe được tiếng vang trên giường, lập tức nhìn lại.

"Giờ gì rồi?" Nhìn Lạc Băng Vũ đang chuẩn bị nước rửa mặt, Tô Nhược Mộng nhẹ giọng hỏi.

"Giờ Thìn vừa qua, buổi sáng Giáo chủ dặn dò thuộc hạ trong phòng chờ phu nhân rời giường, không thể gây tiếng vang, Giáo chủ nói đêm qua phu nhân ngủ trễ, để phu nhân nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi phu nhân tỉnh lại thì chuẩn bị lên đường." Lạc Băng Vũ chuẩn bị xong nước và khăn, xoay người đi tới trước giường nhanh tay gấp chăn.

Tô Nhược Mộng súc miệng xong, rửa mặt xong, ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm chuẩn bị chải tóc, nhìn búi tóc đơn giản trong gương, nghĩ tới tối hôm qua dưới ánh trăng Lôi Ngạo Thiên giúp mình búi tóc, gương mặt trở nên đỏ ửng.

Đưa tay lấy lược, lại bị một tờ giấy hấp dẫn.

Ở ánh mắt.