Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 2 - Chương 7




Chỉ cần một chớp mắt một cái, Đan Dật Trần liền nhớ ra đó là xiêm y của ai.

… Nàng vẫn còn ngồi ở đó? 

Hắn xốc chăn bước xuống giường, đi giày ra khỏi phòng ngủ, quả nhiên thấy tiểu cô nương mặc bộ xiêm y màu hồng phấn…đang gối lên đàn cổ, ngủ ngon lành.

Đan Dật Trần cụp mắt nhìn tư thế ngủ không thể coi là lịch sự của nàng, nghĩ thầm cô nương này đúng thật là tham ngủ, cũng không sợ bị dây đàn cộm đến, rốt cuộc là thiếu ngủ đến mức nào chứ?

“Nguyễn Mặc”

“… …” *không có phản ứng*

“Nguyễn Mặc ……”

“… …” *vẫn không có phản ứng như cũ*

Đan Dật Trần nhíu mày, ánh mặt nặng nề nhìn người vẫn không nhúc nhích, sau một hồi, thở dài, cúi người dựng nàng dậy, bồng nàng lên. Người trong lồng ngực tựa hồ không cảm nhận được, chỉ mềm mại dựa vào ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nghiêng sang một bên, hô hấp bình thường không bị ảnh hưởng đến, càng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Kì thật, hắn cũng không phải người có lòng tốt như thế, nếu là người khác ngủ ở chỗ này, hắn sẽ một cước đá ra ngoài cửa, ai thèm để ý, kẻ đó ngủ ngon không? Nhưng …, hắn lại nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt trắng nõn của nàng. Nghĩ đến lúc nãy khi hắn nằm trên giường nhìn nàng, trên gương mặt biểu lộ sự mệt mỏi, tinh thần uể oải, bỗng có chút mềm lòng.

Chung quy lại, vẫn không đành lòng phá vỡ giấc ngủ của nàng, dù sao nơi này cách Cầm Tiếu Viện cũng không quá xa, hắn ôm nàng cũng không có vấn đề gì. 

Bởi vì trong lòng ôm theo một người, Đan Dật Trần không thể đi nhanh như bình thường được, chỉ đành đi chậm lại, còn phải để ý con đường ở dưới chân, sợ vấp phải cái gì thì không ổn lắm…… hắn cũng không muốn lại phải trải qua lúc nàng bị thương ở tay như lần trước.

Nhưng mà, nữ nhân nào cũng … nhẹ như vậy sao? 

Bình thường nhìn nàng cũng không gầy lắm, sao ở trên tay hắn, cơ hồ chẳng cảm nhận được tí trọng lượng nào. Thậm chí so với thanh trường kiếm rộng một gang tay của hắn còn nhẹ hơn nhiều, cũng không biết bình thường nàng có ăn hẳn hoi không… 

Cầm Tiếu Viện đã ở trước mắt rồi, bước chân của hắn nhanh hơn một chút, sau khi bước vào, lại không nhìn thấy nha hoàn gác đêm đâu. Hắn lười gọi người tới, trực tiếp dùng lưng đẩy cửa, ôm người vào phòng. 

Căn phòng này đương nhiên không thể to bằng phòng của hắn, đi mấy bước liền tới cạnh giường, Đan Dật Trần tì một lên mép giường, cúi người xuống, chậm rãi buông cô nương trong phòng ra, thuận tay chỉnh lại tư thế cho nàng mới thu tay lại rời đi.

Ai ngờ mới rút tay, tay phải còn đang bị nàng gối lên, người đã ngủ say bỗng túm chặt lấy cánh tay trái của hắn, kéo về phía mình, tiếp theo liền xoay người vào bên trong, hắn vốn đang nửa quỳ còn chưa kịp đứng dậy lại bị một động tác này khiến mất thăng bằng, thiếu chút nữa liền đè lên người nàng. 

“…… sợ … đừng đi …”

Đan Dật Trần còn đang duy trì tư thế cực kì khó chịu, chỉ có thể dựa vào tay phải chống đỡ nửa người trên, chỉ cần cúi đầu là có thể chạm đến khuôn mặt trắng như bạch ngọc của nàng, hắn còn đang chưa nghĩ ra cách thoát ra, bên tai lại truyền nói mê nhỏ như muỗi kêu, đứt quãng, nghe không rõ.

“…Không…Ta sợ…”

Hắn cẩn thận phân biệt một lúc mới nghe hiểu ý nghĩa của mấy câu đó. 

Gặp ác mộng?  

Tay trái bị nắm chặt dần dần cảm nhận được một chút ẩm ướt mang theo hơi ấm, nhưng lại khiến hắn không tự chủ được nhớ tới lúc tiểu cô nương khóc rối tinh rối mù, trong lòng như bị kim châm, từ bỏ ý định rút tay lại.

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng ôn nhu, đại khái… đây cũng là thời gian lòng người yếu ớt nhất.

Nếu không, vì sao hắn lại nhiều lần bất chợt mềm lòng với nàng như vậy? 

Quanh quẩn khoang mũi là hơi thở thanh đạm dễ ngửi, giống như hương an thần xâm nhập vào trong cơ thể, Đan Dật Trần nhích đến gần hơn một chút, hít một hơi thật sâu, sau cùng nhẹ nhàng nằm xuống phía sau, quàng tay qua đỡ lấy nửa người nàng nhắm mắt lại.

Ở bên cạnh nàng, tựa hồ ngay cả cơn buồn ngủ cũng tới nhanh hơn rất nhiều. 

Không đi thì không đi thôi.

~~~~~~~~~~~ tớ là dải phân cách không đi ~~~~~~~~~~~~~

Hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Mặc theo bản năng nhìn ra phía sau, quả nhiên người tối qua đã không ở đây nữa. 

Cũng đúng, ánh nắng bên ngoài đã sáng chói, Đan Dật Trần bận rộn công vụ, chắc đã sớm đi thượng triều, sao có thể lười như nàng được, ngủ đến lúc mặt trời lên cao còn chưa rời giường. 

Lười nhác lật người, bất giác nghĩ đến chuyện tối hôm qua. 

Tối hôm qua…

Kì thật, từ lúc hắn bế nàng lên, nàng đã tỉnh rồi, nhưng hiếm khi tướng quân đại nhân chưa từng gần nữ sắc lại ôm nàng lên, bằng bất kể giá nào cũng phải giả bộ ngủ, để hắn ôm tiếp, xem hắn muốn làm gì.

Cuối cùng người ta chỉ là đưa nàng về phòng mà thôi, vốn chẳng có chút ý niệm không quân tử nào, trong lòng nàng vừa thở ra một hơi, lại có chút thất vọng. Không phải bởi vì hắn không có tà niệm mà thất vọng mà là, nàng có chút bi quan nghĩ rằng hắn tự mình ôm nàng trở về, có lẽ chỉ là vì hắn không muốn người ngoài ở lại chỗ của hắn, hoàn toàn không phải như nàng nghĩ là vì tình cảm của hai người đã tiến thêm một bước.

Nghĩ đến lời sư phụ từng nói, những nam nhân quỳ gối dưới váy của nàng, phần lớn đều là bởi vì muốn cùng nàng ngủ…vậy thì nếu khối đầu gỗ này chết sống không động tâm, nàng … nàng bất cứ giá nào, dù thế nào cũng phải lôi hắn cùng nàng ngủ một đêm… biết đâu hắn lại vì thế mà dao động thì sao?

“Ai…” Nguyễn Mặc xốc chăn trùm kín đầu, ảo não đá mấy cái.

Người ta đi không chút lưu luyến như thế, xem ra, chiêu này thất bại rồi…… A.

Nếu môn chủ Hồng Loan Môn biết được đồ nhi của chính mình lại đem chữ “ngủ” hiểu thành…có thể lập tức túm gáy nàng nhốt trong phòng cho nàng nghiên cứu thử mấy cuốn sách nào đó hay không…

~~~~~~~~~~cuốn sách nào đó đã đi qua đây ~~~~~~~~~~~

Trong lúc Nguyễn Mặc phát sầu đến mức không buồn ăn uống, Đan đại tướng quân sau khi bãi triều bị chỉ đích danh lưu lại, lúc này đang ở trong Ngự Thư Phòng cùng thương nghị chính sự với Hoàng Thượng. 

“Ái khanh, theo ý kiến của khanh, chúng ta nên làm thế nào?”

Đan Dật Trần buông quyển tấu chương Hoàng Thượng đưa cho hắn đọc xuống, trầm ngâm một lát, trong lòng đã có quyết sách: “Dị động đã sớm xuất hiện còn kéo dài nữa e sẽ trở thành ‘nuôi hổ thành họa’, thần nguyện lĩnh binh tới thành Cảnh Vân, tiêu diệt đảng phản bội. ”

“Tốt.” Hoàng Thượng sớm đã có ý định này, nay thấy hắn đáp ứng nhanh chóng như thế, liền nói ngay: “Ngày mai trẫm sẽ tuyên bố trên triều, đợi đến khi điều động đủ binh mã, sẽ hạ chỉ xuất binh.”

“Thần tuân chỉ.” Hắn cúi đầu trầm giọng đáp.

Cũng không biết phản quân lấy được tin tức từ đâu, lại khai chiến trước, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng công chiếm hai tòa thành trì cạnh thành Cảnh Vân, khiến cho sĩ khí tăng vọt, nhất thời sức mạnh đại thịnh, thế không thể đỡ.

Mười ngày sau, phủ Tướng quân.

“Thánh chỉ đến ~ ”

Bên trong phủ đèn đuốc sáng trưng, Thái giám Tổng quản Hứa công công bên người Hoàng Thượng tay cầm thánh chỉ mở cuộn vải lụa màu vàng nhạt ra, giọng nói the thé phá vỡ sự yên lặng của ban đêm.

Đan Dật Trần hất vạt áo trước quỳ xuống, cúi đầu nghe chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Phế hoàng tử An, mang theo quân phản bội, đánh chiếm thành Cảnh Vân cùng hai tòa thành bên cạnh, ý đồ mưu phản, tội không thể tha, nay mệnh Trấn Quốc Tướng quân Đan Dật Trần là Thống lĩnh, lập tức lĩnh mười vạn binh mã đi dẹp loạn, bảo hộ Đại Nam an bình. Khâm thử ~.”

Hắn nâng tay lên tiếp chỉ, giơ quá đỉnh đầu: “Thần tiếp chỉ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Đến khi ngẩng đầu lên, gương mặt trầm như nước, ánh mắt kiên nghị, xoay người đi ra khỏi đại sảnh. 

“Thẩm thúc, đã xảy ra chuyện gì thế?” Nguyễn Mặc vốn đang ngủ trưa bỗng bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, phủ thêm áo ngoài liền bước ra khỏi phòng gọi Thẩm thúc đang ôm bộ giáp sắt lại hỏi thăm.

“Hoàng Thượng hạ chỉ mệnh Tướng quân đi dẹp loạn, lập tức xuất phát. Lão nô đang chuẩn bị mang chiến bào tới cho ngài ấy.” nói xong cũng không dừng lại, bước nhanh về phía tiền thính.

“Cái gì? Sao lại gấp như vậy?” Nguyễn Mặc nhíu mày, không do dự nhiều lập tức theo sau Thẩm thúc, chạy tới tiền tiền thính. 

“Tướng quân, trên chiến trường hung hiểm, đao thương không có mắt, ngài nhớ phải cẩn thận một chút……”

Thẩm thúc cúi đầu chỉnh sửa lại áo giáp cho Đan Dật Trần, một giọng nói vang lên cắt đứt lời dặn dò dài lê thê của hắn.

“Tướng quân!” 

Nguyễn Mặc vội vàng chạy tới vịn vào khung cửa, thở hổn hển một lúc, chờ đến khi hắn nhìn qua mới bước qua bậc cửa đi vào bên trong, đi về phía nam nhân đang mặc chiến giáp màu đen.

Trong một thoáng, nàng bỗng thấy Đan Dật Trần giờ phút này cao lớn đĩnh đạc, biểu tình lạnh lùng túc mục, hiên ngang như một vị chiến thần, thần thánh không thể xâm phạm.

Hắn liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng lại trên mái tóc dài rối tung, ấn đường hơi nhíu: “Có việc gì?”

“Tướng quân…” Nguyễn Mặc đi bước một tới gần, ngừng lại ở chỗ cách hắn ba bước, “Khi nào ngài trở về?”

Thẩm thúc buộc nốt sợi dây kết cuối cùng, nghe thấy vậy trong lòng cười thầm, lần trước đại phu trong phủ từng khám cho Nguyễn cô nương một lần, sớm đã đem chuyện của bọn họ truyền ra ngoài, mọi người đều là trong lòng biết mà không nói, xoay người gật đầu với nàng rồi thức thời xoay người lui xuống.

“Sau khi chiến sự kết thúc, ta tự nhiên sẽ trở về.” Đan Dật Trần nhìn bộ dạng của nàng rõ ràng là vừa mới tỉnh, áo ngoài cũng không chỉnh tề, bước lên hai bước, thuận tay kéo vạt áo đang trượt xuống đầu vai cho nàng, “Ngủ thì cứ ngủ, ra đây làm gì?”

Nghe tiểu nha hoàn phục vụ nàng nói, cô nương này mặc dù đã ngủ đến gần giờ Tỵ (9h-11h), sau khi ăn trưa lại nghỉ nửa canh giờ nữa, yêu ngủ như mạng, hôm nay vậy mà lại tỉnh dậy… là bởi vì nghe được hắn muốn xuất chinh sao? 

Mặt Nguyễn Mặc nóng lên, vội chỉnh lại vạt áo, sau đó cúi đầu nhìn xuống đất, thỉnh cầu nói: “Có thể mang theo ta đi cùng không?”

Vừa nghe được lời này, sắc mặt hơi trầm xuống, cự tuyệt thẳng thừng: “Không thể. Chiến trường hung hiểm, sao có thể coi như trò đùa.”

“Chẳng lẽ tướng sĩ các ngươi xuất chinh, đều sẽ không mang theo gia quyến (người nhà) hay sao?” 

Lời vừa nói ra, nàng chợt cảm thấy chính mình đi quá giới hạn, bất quá chỉ là một cầm kĩ nho nhỏ, đâu thể đánh đồng cùng hai chữ “gia quyến” hay sao?

Nhưng Đan Dật Trần cũng không thấy có gì không ổn, hắn không có người thân, đối với hắn mà nói, mọi người trong phủ này đều là người thân của hắn. 

Tuy vậy, trong doanh có quy định không được mang theo gia quyến, trong đội ngũ trừ bỏ tướng sĩ cùng quân y thì chỉ có quân kĩ phải đi theo.

Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái: “Chẳng lẽ ngươi có ý định đó?”

Nguyễn Mặc bị từ đó là cho hoảng sợ vội vàng lắc đầu: “Ta… ta một lòng đi theo tướng quân, sao có thể…”

“Vậy thì ngoan ngoãn ở lại trong phủ.” Hắn cười khẽ, hiển nhiên sớm đã đoán được đáp án của nàng, giơ tay xoa xoa mái tóc của nàng, “Nếu rảnh rỗi thì luyện thêm mấy khúc nhạc nữa, chờ đến khi ta trở về, đàn  cho ta nghe.”

Gần đây hắn không chỉ nghe đàn vào buổi đêm nữa mà ban ngày khi rảnh rỗi cũng sẽ đến Cầm Tiếu Viện nghe một lát, thuận tiện ngủ trưa, bất quá hơn phân nửa thời gian sẽ bị nàng tức giận trừng mắt nhìn, thầm mắng hắn đoạt mất thời gian ngủ trưa của nàng. 

Dáng vẻ đó, thú vị cực kì.

Dần dần hắn cũng không phân biệt rõ được, chính mình đến tột cùng tới để nghe đàn, hay chỉ vì… được nhìn thấy nàng.

“Ân” Nguyễn Mặc nhỏ nhẹ đáp lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, dung nhan tuấn mĩ được bộ áo giáp màu đen tôn lên càng thêm đạm mạc vô tình, “Tướng quân, ngài nhất định phải bình an trở về.”

Ngàn vạn lần… đừng có tử trận sa trường. 

“Được.”

Chuẩn bị xuất phát, Đan Dật Trần nhìn nàng lần cuối cùng, liền không dừng lại, áo đen tung bay xoay người lên ngựa, vung roi ngựa, con ngựa lập tức hí vang, chạy như điên.

Nguyễn Mặc đứng ở phía sau cửa của phủ Tướng quân nhìn bóng dáng dần dần đi xa, cuối cùng biết thành một chấm đen nhỏ, nắm chặt nắm tay, ép nỗi bất an mơ hồ trong lòng xuống, xoay người trở về phòng.