Giao Dịch Đánh Cắp Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 246: C246: Tuần Trăng Mật Của Lãnh Thiên Hi Và Bùi Vận Nhi




Những người sống trên đảo rất đặc biệt, đàn ông mặc một chiếc váy nhỏ độc đáo, dù chỉ hơi đung đưa người trước gió cũng đủ phong tình.

Lúc này, Bùi Vận Nhi đang đứng bên bờ biển gần khách sạn, hưởng thụ bầu không khí trong lành. Cô ngửa đầu lên, thậm chí còn không cần ô che nắng, cứ như vậy trực tiếp đón nhận ánh nắng mặt trời.

Đây là một hòn đảo rất trong lành, làn gió biển dịu nhẹ thổi lướt qua những rặng dừa cao vút, hòn đảo có khí hậu nhiệt đới cùng những rặng cây um tùm, bãi cát trắng trải dài, những rặng đá san hô có hình thù kì quái, những chú cá màu sắc sặc sỡ tung tăng bơi lội dưới biển, khắp nơi đều tràn ngập hương vị nguyên sơ của biển cả.

Cảnh đẹp nơi đây khiến trái tim cô rung động.

Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi đã có một hôn lễ long trọng, dù sao hôn lễ cũng do ba vị tổng giám đốc chuẩn bị hết sức chu toàn. Nhưng dù là vậy thì đối với Lãnh Thiên Hi, anh sợ Bùi Vận Nhi chưa quen nên đã dành thời gian để sắp xếp tuần trăng mặt ở đây.

Sau khi kết thúc buổi hôn lễ, tuần trăng mật sẽ là phương thức tốt nhất để hai người bồi đắp tình cảm.

Lãnh Thiên Hi quyết định chọn nơi đi nghỉ trăng mật là ở châu Đại Dương, bắt đầu từ nước Áo đến đảo Phục Sinh, sau đó là đến Tonga, Nauru, New Zealand, đảo Marshall rồi đến Micronesia để tận hưởng biển xanh mây trắng, hưởng thụ cuộc sống tân hôn vui vẻ.

* Tonga, Nauru, Marshall đều là những hòn đảo nằm quanh khu vực Thái Bình Dương.

Micronesia là một phân vùng của châu Đại Dương, gồm hàng ngàn đảo nhỏ ở tây Thái Bình Dương.

Có thể do Bùi Vận Nhi có dáng vẻ thanh thuần và dịu dàng khác với những du khách khác nên cô được nhiều người chú ý đến, nhất là đàn ông. Trong mắt bọn họ, cô gái này là một cô gái người châu Á có vóc dáng mảnh mai và rất được lòng người khác.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Bùi Vận Nhi không quay đầu lại, chỉ nở nụ cười tươi. Đó chắc chắn là Lãnh Thiên Hi, vừa rồi anh phải về khách sạn xử lý chút chuyện, còn cô ở lại đây tận hưởng bầu không khí trong mát.

Một cánh tay khoác lên vai khiến cô cảm thấy ấm áp, cánh tay của người đàn ông dịu dàng chạm lên phần xương quai xanh của cô.

- A...

Bùi Vận Nhi hoảng hốt khi phát hiện người đứng sau mình không phải là Lãnh Thiên Hi, cô lập tức la lên.

Đứng sau Bùi Vận Nhi là một người trông rất giống người bản xứ, người này đội một chiếc mũ to, mái tóc ngắn, chiếc áo to thùng thình kết hợp với chiếc váy dài đến ngang gối. Cặp kính râm khoa trương che đi phần lớn khuôn mặt, chỉ có thể nhận ra người này không phải người bản xứ qua làn da trắng nõn.

Người này... là đàn ông hay phụ nữ?

Nhất thời, Bùi Vận Nhi không phân biệt được!

Cô che miệng lại, khuôn mặt thanh tú lúc này đầy ngạc nhiên và nghi ngờ. Nhìn qua thì giống con gái, nhưng nhìn vẻ mặt và hành vi thì lại rất giống đàn ông; nhưng nếu nói người này là đàn ông thì lại có dáng vẻ dịu dàng của con gái.

Mặc kệ người trước mặt là nam hay nữ, tóm lại Bùi Vận Nhi dám khẳng định một điều, đó là... cô không biết người này!

Lúc này, người vừa đến mở miệng, không khó để nhìn ra sự đùa bỡn từ khóe miệng hơi nhếch lên.

- Tiểu mỹ nhân, chỉ có một mình em đứng ở đây thôi à? Muốn đi theo tôi không?

Giọng nói trung tính khiến Bùi Vận Nhi không nhận ra giới tính của người này!

- Anh...

Bùi Vận Nhi bừng tỉnh, chẳng lẽ người này muốn đùa bỡn với cô? Vậy chắc chắn người này là đàn ông.

- Đừng ngơ ngác thế. Sao, người đàn ông của em không cần em nữa à? Sao lại đứng đây một mình thế này?

Anh ta vừa nói vừa sán lại gần Bùi Vận Nhi rồi chìa tay ra, những ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, động tác đầy ngả ngớn nhưng hết sức tao nhã.

Bốp!

Bùi Vận Nhi hất tay anh ta ra, tuy cô thừa nhận bàn tay của người này còn thon dài và đẹp hơn cả tay phụ nữ nhưng dù sao anh ta cũng là một người lỗ mãng khiến cô cực kì chán ghét.

- Đồ đáng ghét! – Nói xong, cô quay người muốn đi về khách sạn.

Đang vui vẻ lại gặp phải chuyện này, tâm trạng cô tệ hẳn đi!

Không ngờ người kia giận quá hóa cười. Anh ta bước nhanh lên vài bước, đứng chắn trước mặt Bùi Vận Nhi, hơi nghiêng đầu đi, ánh mặt trời chiếu xuống chiếc kính râm khiến người khác không nhìn rõ đôi mắt của anh ta.

- Đừng đi, để tôi đoán nhé, cô vừa mới kết hôn hả?

Một câu nói trúng phóc, Bùi Vận Nhi hơi ngẩn ra rồi lập tức chau mày lại, không khách khí nói một câu:

- Liên quan gì tới anh?

- Chậc, chậc, đúng là đáng tiếc, cô gái xinh xắn thế này mà đã lập gia đình sớm thế, khiến tôi đau lòng quá đi mất!! – Người đó thần thần bí bí nói một câu, thậm chí còn huýt một tiếng sáo.

- Anh đúng là đồ đáng ghét, tôi với anh không quen biết nhau, sao anh lại nói lung tung gì thế, còn nói nữa là tôi hô lên đấy! – Bùi Vận Nhi giận dữ.

Người thần bí bật cười ha hả, sau đó nhàn nhã khoanh hai tay vào nhau: "Cô không biết tôi nhưng tôi biết cô, chẳng phải cô là Bùi Vận Nhi, người vừa mới gả cho Lãnh Thiên Hi hay sao!"

Câu nói ấy khiến Bùi Vận Nhi sửng sốt, đôi mắt cô ngoài phẫn nộ thì còn có cả sự nghi hoặc...

- Anh rốt cuộc là ai?

Nếu biết Lãnh Thiên Hi thì không có gì là lạ, vì dù sao người biết đến anh ấy cũng không phải là ít. Nhưng cô chỉ là một người bình thường, sao có thể có người biết cô ở nơi đất khách quê người này chứ ?

Cô càng cảnh giác hơn !

Người thần bí thấy cô cảnh giác như một con nhím đang xù lông liền cong môi lên nở nụ cười tao nhã khiến Bùi Vận Nhi cảm thấy người đứng trước mặt mình chính xác là một người phụ nữ.

- Cô yêu Lãnh Thiên Hi thật không ? – Người này đột nhiên hỏi một câu.

Bùi Vận Nhi lại nhíu mày, trong đầu không ngừng đoán xem người này là ai nhưng cô không đoán ra.

- Tôi đương nhiên là yêu anh ấy rồi, nếu không sao tôi lại gả cho anh ấy chứ! – Người này thật là lắm điều.

Câu trả lời của Bùi Vận Nhi khiến người thần bí che miệng cười trộm, sau khi thấy Bùi Vận Nhi dùng ánh mắt kì quái nhìn mình, người này vội bỏ tay xuống, hắng giọng nói:

- Nếu cô phát hiện anh ta có rất nhiều tật xấu thì cô còn yêu anh ta không?

- Nhiều tật xấu?

Bùi Vận Nhi chau mày nhìn người trước mặt: "Anh đúng là rất kì quái, hình như anh rất hiểu Thiên Hi. Hai người quen nhau sao?"

Người này đúng là hay lo chuyện bao đồng. Ai mà chẳng có tật xấu, có gì kì lạ đâu, hơn nữa cô yêu hay không yêu thì liên quan gì đến anh ta.

- Đương nhiên, tôi và anh ta rất thân thiết với nhau là đằng khác! – Người thần bí nói xong liền giữ chặt tay Bùi Vận Nhi – Tôi nói cho cô biết nhé, Lãnh Thiên Hi anh ta...

- Thanh Nhi?

Đúng lúc người thần bí đang lên tiếng thì giọng nói của Lãnh Thiên Hi đột nhiên vang lên từ đằng xa. Anh nhíu mày, dường như đang không tin vào thị giác của bản thân.

- Thanh Nhi? – Bùi Vận Nhi nghe được, lập tức mở to mắt như không thể tin được nhìn người trước mặt.

Cô chỉ vào người đó rồi kêu lên: "Lãnh Tang Thanh?"

Lãnh Thiên Hi từ xa đã nhìn thấy một người giống đàn ông lôi kéo Bùi Vận Nhi. Đang định làm "anh hùng cứu mỹ nhân" thì khi lại gần hơn một chút, anh lại phát hiện người này nhìn quen quen. Sau khi nhìn kỹ lại thì anh khẳng định người này không phải ai khác mà chính là cô em gái Lãnh Tang Thanh của mình. Con bé ở đây làm gì?

Cùng lúc đó, anh sải bước lại gần Bùi Vận Nhi rồi nói: "Thanh Nhi, sao em lại ăn mặc kì quái thế này làm gì?"

Bùi Vận Nhi đứng cạnh kinh ngạc. Người đàn ông này thật sự là Lãnh Tang Thanh ư? Cũng khó trách cô, từ sau khi ở cùng Lãnh Thiên Hi, số lần cô gặp Lãnh Tang Thanh chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này cô ấy đóng giả thành như thế này, người không quen thì chắc chắn không thể nhận ra.


- Ôi...

Người thần bí thấy không giấu được nữa liền than nhẹ một tiếng rồi bỏ chiếc mũ kì quái trên đầu xuống và chiếc kính râm khoa trương ra, lắc lắc đầu vài cái.

Mái tóc ngắn của cô bay bay, đôi mắt đen tinh ranh bất mãn nhìn Lãnh Thiên Hi.

- Anh hai, anh đúng là đồ đáng ghét, sao lại nhận ra em nhanh thế, em còn chưa chơi xong mà!

Lãnh Thiên Hi hét lên nhìn Lãnh Tang Thanh như nhìn người ngoài hành tinh. Sau đó anh vò vò đầu cô rồi nói: "Em bị điên rồi hả? Tóc đâu hết rồi?"

Lãnh Tang Thanh liếc mắt một cái rồi kéo kéo mấy sợi tóc ngắn của mình ra, cố ý lớn tiếng nói: "Đây không phải là tóc à?"

- Ý anh là sao em lại cắt tóc ngắn thế này, có giống quỷ không hả? Tự dưng lại biến mái tóc dài thành tóc ngắn! – Lãnh Thiên Hi ra vẻ anh trai, giọng nói có phần bất mãn.

- Thôi xin đi mà anh hai, cái gì mà giống quỷ chứ? Em chỉ thay đổi hình tượng chút thôi mà, có cần phải đả kích em vậy không hả? – Lãnh Tang Thanh lẩm bẩm rồi đưa tay xoay xoay lại mũ.

- Được rồi, đây là tự do của em. Nhưng anh hỏi em, sao em không ngoan ngoãn ở nhà đi mà lại chạy đến đây hả? – Lãnh Thiên Hi khoanh hai tay vào nhau, dù là thần thái hay ngôn ngữ đều đầy cảnh giác.

Ra ngoài chơi thì thiếu gì chỗ chơi, sao lại đến đảo Phục Sinh làm gì? Thế mà lại còn đóng giả làm đàn ông, vừa nhìn là biết con bé này lại định giở trò gì cho xem.

Quả nhiên, Lãnh Tang Thanh cười đầy đắc ý: "Anh và anh cả đều không có nhà, một mình em ngồi trong nhà với một đống người chán lắm. Anh cũng biết em chẳng có hứng thú đi Bắc cực, cho nên chỉ có thể đến đây góp vui với hai anh chị thôi, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm với chị dâu!"

Nói xong, cô ấy ôm lấy cánh tay Bùi Vận Nhi, thân thiết gục đầu vào vai cô, cố ý làm nũng nói: "Chị dâu hiền lành của em, chị không trách em đến quấy rầy tuần trăng mật của hai người chứ?"

Bùi Vận Nhi trước giờ là người hiền lành, hơn nữa cô cũng thích cô bé Lãnh Tang Thanh này nên dịu dàng cười:

- Đương nhiên là chị không trách em rồi, chẳng qua lần sau em đừng trang điểm như thế nữa, vừa rồi em dọa chị sợ chết khiếp, chị còn tưởng là tên háo sắc nào nữa chứ! À, Thanh Nhi, trông em bây giờ rất giống "cô nàng đẹp trai" đấy!

Những lời cô nói cũng hoàn toàn đúng! Nếu một Lãnh Tang Thanh với mái tóc dài mang lại cảm giác linh hoạt thì bây giờ cô ấy lại có một sức hấp dẫn khác. Hơn nữa vừa rồi cô ấy còn thay đổi giọng nói của mình thật sự khiến người khác tưởng rằng cô ấy là một cậu thiếu niên vừa bước từ truyện tranh ra, chắc chắn sẽ "đốn ngã" trái tim của bao nhiêu cô gái.

Sự nghiêm túc của Bùi Vận Nhi khiến Lãnh Thiên Hi khóc thét trong lòng. Anh không nói gì nữa, lập tức ôm cô vào lòng, không hề khách khí nói với Lãnh Tang Thanh: "Sao em cứ giống như con côn trùng bám riết người khác thế hả? Chắc chắn là em cố ý!"

Con bé mà ở đây thì tuần trăng mật của anh sẽ thế nào đây?

- Chị dâu cũng đồng ý rồi, anh phản đối làm gì. Thấy anh khẩn trương như thế, có phải sợ em nói gì với chị dâu không hả? – Lãnh Tang Thanh ngồi xuống đất, lấy mũ làm quạt.

Cô ấy nhíu mày nhìn anh trai, đôi môi đỏ hồng cong lên nụ cười xấu xa, khuôn mặt xinh đẹp rõ ràng là được thừa hưởng dòng máu khôi ngô của Lãnh gia, chẳng qua là vẻ khôi ngô ấy được nét nữ tính lấn át. Mái tóc ngắn của cô ấy lúc này có thể nói là vừa chính vừa tà, vừa giống nam vừa giống nữ.

Lãnh Thiên Hi nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi. Nhìn vẻ mặt xấu xa của em gái, anh ngồi xổm xuống, vươn hai tay đặt lên vai em gái, giọng điệu căng thẳng:

- Em gái, không phải em đang nói đùa đấy chứ, em đến đây để uy hiếp anh hai đấy à?

Con bé này, sao lại học người khác thói uy hiếp người thế không biết?

Lãnh Tang Thanh thấy vẻ mặt anh trai như vậy, cô phá lên cười đầy quái dị.

- Anh hai, anh sợ rồi à? Nếu anh biết sợ thì đừng đuổi em đi nữa, nếu không anh chắc chắn sẽ hối hận đấy! – Giọng nói lười biếng của cô ấy pha lẫn chút đắc ý.

- Nhóc, em thật sự muốn ở lại đây à? – Tuy ngoài mặt cười như không cười nhưng thật ra ánh mắt Lãnh Thiên Hi đang toát ra lửa.

Lãnh Tang Thanh nghiêng đầu cười hì hì: "Đúng vậy, cho nên anh hai à, anh phải giúp em đặt một phòng tổng thống đi, mấy phòng thường em không ở đâu!"

- Em đang hoang tưởng đấy à! – Lãnh Thiên Hi thật sự chỉ muốn lấy cái bao tải nhét cô em gái này vào rồi gửi về nhà ngay lập tức, con bé này đang bắt chẹt anh.

- Ôi, vậy thì thôi!

Lãnh Tang Thanh ra vẻ tiếc nuối thở dài một hơi, cô chống tay xuống cát để đứng lên rồi thoải mái phủi quần áo.

Lãnh Thiên Hi còn cho rằng em gái đã thay đổi chủ ý thì thấy Lãnh Tang Thanh quay đầu nhìn Bùi Vận Nhi, vẻ mặt thần bí: "Chị dâu, chị biết không, hồi nhỏ anh hai có nhiều tật xấu lắm, chị có muốn nghe không?"

- Tật xấu?

Bùi Vận Nhi nhìn sắc mặt đang rất khó coi của Lãnh Thiên Hi, cô hưng phấn nhìn Lãnh Tang Thanh:

- Thiên Hi có tật xấu gì vậy? Em mau nói đi, chị muốn nghe!

Một Lãnh Thiên Hi luôn tự tin và nho nhã như vậy mà cũng có tật xấu, nhất định là chuyện rất hay ho. Cô rất muốn biết khía cạnh khác của ông xã mình.

- Vận Nhi!

Lãnh Thiên Hi không đợi Lãnh Tang Thanh mở miệng đã ôm lấy Bùi Vận Nhi: "Em đừng nghe con bé này nói linh tinh, con bé này không có việc gì làm nên toàn bịa chuyện lung tung thôi!"

Con bé này tính làm gì chẳng lẽ anh lại không biết!

- Này, anh hai, em đâu có bịa chuyện lung tung. Anh quên chuyện năm anh mười bốn tuổi rồi à? Tuy lúc đó em còn nhỏ nhưng em vẫn nhớ rõ lắm nhé, anh đã lớn vậy rồi mà còn...

Ngay sau đó, Lãnh Thiên Hi lập tức bịt cái miệng đang lải nhải của Lãnh Tang Thanh lại.

- Ưm... Ưm... – Cô ấy chỉ có thể phát ra mấy tiếng kháng nghị.

- Được rồi, được rồi, anh thuê phòng cho em là được chứ gì!

Giọng nói của anh đầy căng thẳng, không khó để nghe ra anh rất sợ điều Lãnh Tang Thanh đang chuẩn bị nói ra.

Lãnh Tang Thanh cười, vỗ vai Lãnh Thiên Hi đầy trượng nghĩa, hành động cực kì giống một người đàn ông.

- Anh hai, phòng của em không thể kém hơn phòng của hai người đâu đấy!

Hừ, con bé này còn định mặc cả nữa!

Lãnh Thiên Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn bàn tay đầy chướng mắt của em gái đang đặt trên vai mình, anh chau mày lại nói: "Rốt cuộc em bị cái gì kích thích vậy? Nếu để anh cả biết em tùy tiện như vậy thì nhất định anh ấy sẽ phạt em!"

Mọi người đều nói tính tình của con gái thay đổi thất thường do chuyện tình cảm. Nhưng mà nhìn cô bé này thì chẳng giống như đang thất tình, mà con bé này đã yêu bao giờ đâu mà thất tình!

Lãnh Tang Thanh nghe vậy liền cong môi lên cười: "Anh cả rất thương em, anh ấy không nỡ phạt em đâu!"

Bùi Vận Nhi đứng ở bên cạnh không kìm nén được liền giữ chặt tay Lãnh Tang Thanh rồi hỏi:

- Thanh Nhi, vừa rồi em còn chưa nói hết, năm Thiên Hi mười bốn tuổi có chuyện gì xảy ra vậy?

Cô thật sự rất tò mò, nhất là khi thấy vẻ căng thẳng của Thiên Hi thì rõ ràng đã có chuyện hay ho gì đó.

Lãnh Tang Thanh che miệng cười khúc khích, còn Lãnh Thiên Hi nhanh chóng kéo tay Bùi Vận Nhi về phía mình: "Đừng nghe con bé nói linh tinh, làm gì có chuyện gì chứ!"

Nói xong anh liền đưa cô về khách sạn, Lãnh Tang Thanh cũng đạt được mong muốn, cùng đôi vợ chồng mới cưới về phòng tổng thống trong khách sạn.

Chơi cả một ngày, vừa về phòng Bùi Vận Nhi đã ngã người xuống giường, thật là mệt! Đảo Phục Sinh rất đẹp khiến cô đi du ngoạn thăm thú khắp nơi. Lúc trước nghe nói ở đảo Phục Sinh có thể tay không bắt cá, cô còn tưởng là mọi người làm quá lên vậy thôi, nhưng hôm nay cô mới biết đó là sự thật.

Nước biển ở đảo Phục Sinh rất trong xanh, cô hoàn toàn cô thể nhìn thấy các loài cá đủ loại màu sắc. Cảm giác này rất kì diệu, mộng ảo như đang ở trong thế giới hư ảo.

Cô hưng phấn nhắm mắt lại, nhớ đến những thứ vui vẻ và kì thú ở đảo Phục Sinh. Dường như ngửi thấy hương hoa ở đâu đó, Bùi Vận Nhi lăn người ngồi dậy, mở cửa sổ ra khiến toàn bộ mùi hương ở bên ngoài lan vào khắp phòng. Cô đứng ngoài ban công được thiết kế theo phong cách châu Âu tận hưởng bầu không khí tươi mát.

Ở đây trồng rất nhiều loài hoa lạ đang nở rộ, cô còn tưởng rằng mình đang ở trong một khu vườn toàn hoa là hoa. Những bông hoa trong làn gió đêm sáng tỏ dưới ánh trăng càng khiến chúng thêm đẹp, mỗi hơi thở hít vào đều ngập tràn mùi hương thơm ngát của hoa cỏ.


Bùi Vận Nhi say mê, cô nhẹ nhàng nghiêng người ra ngoài như cố hít thở mùi hương hoa.

Đây là một khách sạn ven biển, ánh trăng mờ mờ ảo ảo hoàn toàn bao phủ mặt biển khiến chúng lấp lánh dưới bầu trời đêm, những ngôi sao sáng rõ trên bầu trời cực kì đẹp như trong truyền thuyết.

Cô hít sâu một hơi, cảm nhận bầu không khí trong mát nhất khiến cả người cô đầy sức sống.

Lãnh Thiên Hi từ trong phòng tắm đi ra, lúc thấy bóng dáng xinh đẹp đang đứng ngoài ban công, trái tim anh khẽ rung động. Ngay sau đó, anh cong môi lên nở nụ cười ấm áp rồi đi về phía cô.

- Em nhìn gì vậy?

Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay to mang theo độ ấm phủ lên da thịt cô, cách một lớp váy ngủ mỏng nhưng vẫn khiến Bùi Vận Nhi cảm thấy cực kì nóng bỏng.

Hơi thở đàn ông quen thuộc phả vào tai khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên. Cô đặt tay lên cánh tay ngăm đen đang ôm eo mình, cô chưa bao giờ có cảm giác rung động mãnh liệt như thế này.

- Anh Thiên Hi...

Bùi Vận Nhi khẽ gọi, tiếng gọi ấm áp dưới bầu trời đêm càng khiến trái tim anh rung động.

- Anh nhìn những vì sao trên trời kìa, cứ như chúng vừa từ dưới lòng biển bay lên trời, chiếu sáng khắp mọi nơi! – Cô chỉ vào mặt biển, đôi mắt đầy ngạc nhiên và hưng phấn.

- Đúng vậy, rất đẹp!

Lãnh Thiên Hi hơi nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt anh chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cô từ lúc nào.

- Còn có ánh trăng trên bờ biển nữa, thì ra nó lại trong veo như vậy, đẹp đến mức khiến lòng người say đắm rồi! – Cô nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Lãnh Thiên Hi, thỏa mãn thở một hơi dài.

- Có lẽ đây gọi là "Trăng soi sáng biển cả - Soi rọi cả bầu trời"!

Lãnh Thiên Hi hít thở mùi hương dịu nhẹ trên người cô, giọng nói thì thầm đầy tình tứ.

Bùi Vận Nhi lập tức nghiêng đầu: "Còn thiếu hai câu nữa: Đôi yêu nhau xa cách - Đêm dài nhớ mãi không thôi!". Nói xong cô liền mỉm cười.

- Hai câu sau anh không thích!

Lãnh Thiên Hi cười rồi cúi xuống nhỏ giọng nói bên tai cô: "Tương tư chẳng bằng yêu nhau, như chúng ta lúc này vậy!"

- Anh Thiên Hi... – Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim mình đang say rồi...

- Cô bé, em đã gả cho anh rồi, không được gọi anh là "anh Thiên Hi" nữa biết không? – Ánh mắt Lãnh Thiên Hi lóe sáng, anh buồn cười sửa lại xưng hô cho cô.

Bùi Vận Nhi như đang suy xét: "Vậy gọi anh là gì? Em quen gọi anh thế rồi!"

Anh nhẹ nhàng hôn lên má cô rồi thì thầm bên tai:

- Em là vợ của anh, sau này em có thể gọi anh là "Thiên Hi", hoặc là "ông xã"!

Câu nói ấy khiến Bùi Vận Nhi rất ngượng, cô chợt bừng tỉnh, gò má trắng mịn cũng vì những lời này lại càng thêm đỏ ửng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp không sao tả xiết của cô, trái tim Lãnh Thiên Hi lay động, anh nhẹ nhàng quay người cô lại, ngón tay dài khẽ vuốt ve gương mặt cô, ngón tay cái mang theo hơi thở đầy nam tính dừng lại trên đôi môi hồng như những cánh hoa đầy mềm dịu.

- Vận Nhi, em gọi đi... Anh muốn nghe!

Anh cúi đầu lên tiếng, giọng nói hơi lạc đi. Chắc chắn khi cái miệng nhỏ nhắn của cô gọi tên anh, anh sẽ cực kì vui thích.

Nhìn đôi mắt dần tối đen của anh, Bùi Vận Nhi không biết phải làm sao. Bờ môi bị Lãnh Thiên Hi chạm vào hơi run run.

- Thiên Hi...

Giọng nói của cô cực kì nhỏ nhẹ như giọt nước tí tách khẽ chảy vào lòng Lãnh Thiên Hi.

- Còn gì nữa? – Anh vẫn chưa thỏa mãn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Vận Nhi lại càng ửng đỏ, hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy góc áo, siết chặt rồi lại nới lỏng, sau đó hai tay cô bị Lãnh Thiên Hi nắm chặt lấy.

Cô nhìn vào đôi mắt anh, dường như bị sự chân thành trong đôi mắt ấy làm cho hơi giật mình. Cô vội vàng cụp mắt xuống, ngượng ngùng gọi một tiếng:

- Ông xã...

- Vận Nhi... Vận Nhi đáng yêu, vợ của anh!

Lãnh Thiên Hi kích động ôm cô vào lòng, bàn tay to siết chặt lấy eo cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán chặt vào lồng ngực vững chắc của anh. Cô hơi xấu hổ nhưng lại thấy càng ngượng ngùng hơn. Cô luôn muốn ở bên cạnh Lãnh Thiên Hi nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý khi đối mặt với chuyện kết hôn. Đã muộn thế này rồi mà anh lại ôm cô khiến cô hơi căng thẳng.

Đêm nay anh Thiên Hi không giống với mọi khi. Anh vừa tắm xong nên bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm đơn giản, mái tóc đen ngắn vẫn còn ướt, nhỏ giọt xuống trán anh càng khiến vẻ anh tuấn của anh thêm hấp dẫn.

Đôi mắt anh sáng lấp lánh giống như thủy tinh dưới ánh trăng sáng, chiếu vào mắt cô khiến cô có cảm giác mình đang say.

Từ trước đến giờ anh luôn có thái độ hòa nhã, nhưng giờ phút này anh lại thấy một Bùi Vận Nhi cực kì phong tình. Hơi thở của anh càng ngày càng nguy hiểm, khiến người khác không tự chủ được, càng muốn tới gần hơn.

Cô dường như nghe được tiếng tim đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp, cực kì căng thẳng.

- Vận Nhi, muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi...

Đôi môi anh trượt từ đôi môi đỏ hồng của cô sang vành tai mẫn cảm, giọng nói trầm thấp đầy ngụ ý khiến cô rất bối rối.

- Nhưng... Nhưng em chưa buồn ngủ...

Bùi Vận Nhi thậm chí hơi khẩn trương, cô không biết vì sao lại như vậy, chỉ là bản năng của cô mà thôi!

Sẽ có chuyện xảy ra phải không?

Nếu không sao cô lại cảm thấy khác thường như vậy được?

Cô nghĩ tới ngày hôm đó...

Anh Thiên Hi hôm đó cũng giống hệt đêm nay, anh dường như hoàn toàn thay đổi, ánh mắt mạnh mẽ như một con dã thú có thể ăn thịt người. Lần đó anh buông cô ra nhưng lại khiến cô cảm thấy hơi mất mát.

Nhưng đêm nay vẻ mặt anh lại âm trầm đến thế, đôi mắt đầy hấp dẫn nhưng đồng thời cũng tràn ngập khí phách.

Lãnh Thiên Hi không khó để cảm nhận cơ thể cô đang run lên, anh biết cô vợ nhỏ của mình thẹn thùng và đơn thuần đến mức nào, anh muốn cho cô thời gian để thích ứng nhưng... rõ ràng là anh không đợi được nữa!

Cô đã là vợ hợp pháp của anh, để có được cái danh nghĩa này, anh biết bản thân đã phải nhẫn nại đến mức nào!

- Cô bé ngốc, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta...

Bờ môi ấm áp của Lãnh Thiên Hi mang theo sự hấp dẫn trí mạng hôn lên cổ cô, nhẹ nhàng cắn lên từng tấc da thịt ngọt ngào của cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên cổ khiến cô càng run.

Anh biết cô sợ, bình thường cô vui vẻ và hồn nhiên thế nào anh đều biết rõ. Cô bé này chưa từng yêu nên không có kinh nghiệm gì, nhưng như vậy lại càng khiến Lãnh Thiên Hi thêm điên cuồng.


Anh cố gắng dặn dò bản thân phải bình tĩnh một chút, thong thả một chút, nhưng... lúc vào chạm vào cơ thể mềm mại của Bùi Vận Nhi, tất cả sự bình tĩnh và tự chủ của anh đều tan thành mây khói...

Lãnh Thiên Hi cúi đầu thì thầm khiến toàn thân Bùi Vận Nhi run lên, không phải vì nội dung câu nói mà vì hơi thở ấm áp của anh khiến cô hơi bất an.

- Thiên Hi... Em... – Cô hơi gồng mình lên, biểu cảm của cô như đóa hoa lê càng khiến người khác yêu mến.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên khiến Bùi Vận Nhi buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt u ám sâu như biển ấy, đôi mắt anh như một cục nam châm khiến cô bị lạc vào trong đó...

- Vận Nhi, em đang sợ? – Nụ cười bên môi Lãnh Thiên Hi đầy hấp dẫn, anh không hề có ý định bỏ qua cho cô.

Bàn tay nhỏ bé của Bùi Vận Nhi nắm chặt lấy váy ngủ, cô nói quanh co: "Em cũng không biết bản thân đang sợ cái gì, tóm lại... em rất sợ...". Giọng nói dịu dàng có phần bất lực như một đứa trẻ đang đi lạc đường.

Bộ dạng thẹn thùng của cô khiến Lãnh Thiên Hi bật cười. Dáng người cao lớn của anh bao trùm lấy toàn thân cô đủ để cô cảm nhận được anh khát vọng cô đến mức nào.

- Đừng sợ, Vận Nhi, đêm nay cứ giao tất cả cho anh, được không? – Giọng nói của anh đầy mê hoặc và kiên định.

- Vâng... – Bùi Vận Nhi không biết anh đang nói gì, cô vô thức gật đầu.

Lãnh Thiên Hi mê muội nhìn Bùi Vận Nhi, đôi mắt đen thâm thúy tản ra những tia sáng. Đúng lúc anh đang từng bước thăm dò cơ thể cô thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Chết tiệt!

Bùi Vận Nhi hoảng sợ, cô như một chú nai con run lên. Còn Lãnh Thiên Hi đang cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng của cô nhưng lại bị tiếng chuông đáng ghét làm hỏng bầu không khí.

Tiếng chuông vang lên liên hồi không dứt!

Lãnh Thiên Hi hận không thể lập tức lao ra ngoài giết chết người ấn chuông cửa, rõ ràng người đó không hề biết mình đã làm hỏng thời khắc ngàn vàng của đôi nam nữ trong phòng.

- Có người đến, em ra mở cửa!

Bùi Vận Nhi như gặp được cứu tinh, khuôn mặt vốn đang căng thẳng của cô lúc này chợt sáng lên, cô như đang chạy trốn ra khỏi phòng ngủ.

Lãnh Thiên Hi cảm thấy rất thất bại, cô bé này sợ anh ư? Sao vừa thấy có người đến là cô đã chạy vội ra rồi?

Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua cửa sổ tiến vào trong phòng, đồng thời cũng chiếu lên sắc mặt xanh mét của Lãnh Thiên Hi.

Lãnh Tang Thanh lười nhác ngồi trên ghế sofa, cô nhìn vẻ mặt Lãnh Thiên Hi rồi nở nụ cười gian. Còn Bùi Vận Nhi như gặp được cứu tinh, ngồi ngay cạnh Lãnh Tang Thanh.

- Anh hai, sao anh như đang chuẩn bị đi giết người thế?

Lãnh Tang Thanh biết rõ mà còn cố hỏi, cô ấy cảm thấy vô cùng thú vị khi nhìn gương mặt xanh mét của anh hai.

Lãnh Thiên Hi nhíu mày: "Muộn thế này rồi, em không ngủ đi mà chạy sang đây làm gì?"

Con bé đáng ghét này, đêm khuya không ngủ đi lại còn chạy sang phòng anh, rõ ràng là muốn quấy rối.

Lãnh Tang Thanh duỗi cái lưng mỏi rồi đứng dậy, lại gần cửa sổ nhìn mặt biển bên ngoài, huýt sáo.

- Anh hai, anh thật bất công, phòng của em không nhìn được ra biển đâu!

- Được rồi, Thanh Nhi, sáng sớm ngày mai anh sẽ đổi phòng cho em được không? Giờ muộn quá rồi, em về phòng ngủ đi!

Lãnh Thiên Hi vội vàng bước lên ôm em gái một cái, vừa dỗ vừa lừa.

Nhưng Lãnh Tang Thanh rõ ràng không muốn đi, cô ấy lại nở nụ cười gian manh rồi ngồi xuống cạnh Bùi Vận Nhi, vẻ mặt vô tội nhìn Lãnh Thiên Hi:

- Anh hai, hôm nay em ngủ nhiều rồi, giờ không ngủ được nữa!

Ánh mắt Lãnh Thiên Hi như đang bốc hỏa, hận không thể túm áo rồi ném em gái ra ngoài cửa.

Nhìn bộ dạng của anh trai mình, Lãnh Tang Thanh càng muốn cười to hơn, nhưng ngẫm lại thì thôi, cô nên vào việc chính.

- Chị dâu, em mang cho chị cái này này, chị nếm thử đi!

Cô vừa nói vừa lấy ra một cốc nước, mở nắp rồi đưa đến trước mặt Bùi Vận Nhi.

- Đây là gì vậy?

Bùi Vận Nhi tò mò nhìn cốc nước. Cốc nước có màu hơi đục nhưng lại tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.

Lãnh Thiên Hi cũng khẩn trương bước lại gần, anh ngửi qua cốc nước, trong lòng biết rõ đây là thứ gì.

- Thanh Nhi, em đừng nói với anh là vừa rồi em chạy đi tham gia nghi thức Kava của bộ lạc ở đảo Phục Sinh đấy nhé!

Lãnh Tang Thanh ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghịch ngợm: "Em đến đây là vì muốn được tận mắt chứng kiến lễ Kava, chẳng lẽ anh cho rằng em muốn đến quấy rối tuần trăng mật của hai anh chị thật à?"

- Thanh Nhi, em quậy thật đấy, lớn vậy rồi mà còn làm việc theo cảm tính!

Tuy nói vậy nhưng Lãnh Thiên Hi rất hiểu em gái mình. Cô em gái của anh vốn cực kì hiếu kì, mỗi ngóc ngách hay tiết mục lễ hội gì trên thế giới con bé cũng phải tham gia bằng được.

Lãnh Tang Thanh cười: "Anh hai, anh nói nghiêm trọng quá đấy. Bọn họ đều coi em là khách quý, nếu không sao em có thể lấy được Yaquona cho chị dâu uống chứ!"

Cuộc đối thoại của hai người khiến Bùi Vận Nhi hoang mang, cô nhẹ giọng hỏi: "Nghi thức Kava gì vậy? Còn cả Yaquona nữa? Sao chị nghe chẳng hiểu gì cả!"

Lãnh Tang Thanh che miệng cười nói: "Các bộ lạc ở đảo Phục Sinh có một nghi thức rất hay, đó là trước khi các dũng sĩ xuất chinh thì bộ lạc cần thực hiện nghi lễ này. Ngoài ra, họ cũng tổ chức lễ Kava để hoan nghênh khách quý ở xa tới, thậm chí người trong bộ lạc còn cử hành lễ Kava vào dịp lễ tết nữa. Còn Yaquona trong tay chị là một đồ uống được làm từ rễ cây hồ tiêu, sau khi cử hành nghi thức xong, người dân bản địa sẽ bọc rễ cây thành hình tam giác rồi đặt lên một cái cối tròn to để nghiền nát, nước cốt chảy ra sẽ được đựng trong vỏ dừa, sau đó có thể dùng để uống. Đây được coi là loại đồ uống để đón tiếp khách quý, còn được gọi là rượu Kava nữa!"  

 - Thật không?

Bùi Vận Nhi nhìn Lãnh Tang Thanh, cô rất hâm mộ khi Thanh Nhi có thể tự do tự tại như vậy, lại còn hiểu biết nhiều về phong tục của dân bản xứ nữa.

- Chị nếm thử đi, em nghĩ sau khi uống xong thì chị sẽ không sợ anh hai nữa đâu! Nhất là hôm nay còn là đêm động phòng của hai người nữa! – Lãnh Tang Thanh cười đầy xấu xa khi nhìn Lãnh Thiên Hi.

- Chị... – Bùi Vận Nhi đỏ mặt, còn Lãnh Thiên Hi cũng hơi mất tự nhiên.

Con bé này, chẳng lẽ nói chuyện cứ phải trực tiếp như vậy à? Có cần phải dọa người như thế không?

Sau khi nhấp thử một ngụm, Bùi Vận Nhi cảm thấy đầu lưỡi hơi tê tê, sau đó cô ngửi thấy mùi thơm mát, không nói được rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy vị thanh thanh.

- Được rồi, việc đã làm xong, em phải đi đây. Anh hai, cám ơn anh đã đặt phòng cho em, em phải đi rồi! – Lãnh Tang Thanh đứng dậy, hất hất mái tóc ngắn.

- Phải đi? Em định đi đâu?

Lãnh Thiên Hi tuy đã quen với việc em gái coi "bốn biển là nhà" nhưng dù sao giờ cũng muộn rồi, con bé định đi đâu?

Bùi Vận Nhi cũng sốt ruột đứng dậy, giữ chặt tay cô ấy: "Thanh Nhi, muộn rồi em còn định đi đâu?"

Lãnh Tang Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nhún vai nói với hai người: "Em đã đặt vé đi Thụy Sĩ rồi, đột nhiên em muốn đi trượt tuyết!"

- Cũng phải đợi trời sáng rồi hẵng đi chứ! – Bùi Vận Nhi lo lắng.

- Ôi, chị dâu à, giờ em chẳng có khái niệm về thời gian đâu, chị không cần lo lắng! Em thấy chị lo cho bản thân đêm nay thì tốt hơn đấy! – Lãnh Tang Thanh tựa đầu vào vai Bùi Vận Nhi, giọng nói cực kì mờ ám.

- Chị... đêm nay chị làm sao cơ? – Bùi Vận Nhi lặng lẽ nhìn Lãnh Thiên Hi rồi lên tiếng.

Lãnh Tang Thanh cười thần bí, cô nói bằng giọng chỉ đủ để ba người nghe thấy, còn làm ra vẻ cực kì mờ ám nữa: "Đêm nay á, chị sẽ bị anh hai ăn đến không còn sót lại thứ gì. Nhưng mà chị đã uống rượu Kava rồi, nhất định sẽ hưởng thụ tốt thôi!". Nói xong, cô cười khanh khách.

Bùi Vận Nhi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, còn Lãnh Thiên Hi ôm cô vào trong lòng, nói với Lãnh Tang Thanh:

- Thanh Nhi, em bắt đầu lôi anh hai ra để đùa rồi!

- Nào có đâu, em giúp anh đấy chứ! – Cô bất mãn kháng nghị - Thôi, uổng phí lòng tốt của em, em phải đi rồi!

Nói xong, cô định quay người rời đi.

- Thanh Nhi! – Lãnh Thiên Hi gọi.

- Anh hai à, anh đừng quê mùa đến mức nói mấy lời dặn dò gì đấy với em nhé, không người ta lại tưởng anh đang bước vào thời kì mãn kinh đấy! – Lãnh Tang Thanh dựa người vào cửa, chế nhạo.

Lãnh Thiên Hi cười rồi dặn dò: "Nhớ chú ý an toàn, cũng nhớ phải về nhà sớm đấy!"

Câu nói của anh bao hàm đầy tình yêu thương của anh trai với em gái!


Lãnh Tang Thanh cảm động, cô ôm Lãnh Thiên Hi một cái rồi lại quay sang Bùi Vận Nhi.

- Thanh Nhi, em thật sự không ở lại đây với anh chị vài ngày nữa à?

Tuy cô biết Thanh Nhi hay đi du ngoạn thế giới nhưng cô vẫn hơi luyến tiếc.

Lãnh Tang Thanh cười lắc đầu, sau đó cô nhìn Lãnh Thiên Hi rồi kéo Bùi Vận Nhi sang một bên:

- Chị dâu, em nói cho chị cái này nhé, sau này anh hai mà dám bắt nạt chị thì chị chỉ cần đưa cái này ra là được!

Nói xong, cô lấy một bộ quần áo trẻ con trong túi ra đưa cho Bùi Vận Nhi.

- Đây là cái gì vậy? – Bùi Vận Nhi tò mò hỏi.

- Đây là bộ quần áo có thể khiến anh hai sợ hết hồn, đây chính là chứng cứ của việc năm mười bốn tuổi, anh hai tè dầm! – Lãnh Tang Thanh nói xong, không nhịn được, bật cười ha hả.

Bùi Vận Nhi từ ngạc nhiên rồi chuyển sang thất thần. Trời ơi, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao hồi sáng Thiên Hi lại sợ Thanh Nhi như vậy rồi! Thì ra chính là vì chuyện này.

Buồn cười thật, mười bốn tuổi rồi mà vẫn còn tè dầm.

- Này, hai người thì thầm to nhỏ gì đấy? – Lãnh Thiên Hi cảm thấy hơi bất an.

- Không có gì, em dặn dò chị dâu chút chuyện thôi. Được rồi, em phải đi đây, nếu không lỡ chuyến bay mất! – Lãnh Tang Thanh vẫy tay, bật cười đầy quái dị.

Lãnh Thiên Hi cảm thấy hai người rất lạ, nhất là khi nhìn thấy thứ gì đó trong tay Bùi Vận Nhi.

- Vận Nhi, vừa rồi Thanh Nhi đưa gì cho em vậy? – Anh tò mò hỏi.

- Không có gì! Được rồi, anh đừng tò mò nữa, mà anh làm anh trai không khuyên bảo em gái, muộn thế này rồi mà anh cũng yên tâm để con bé đi à? – Cô thông minh chuyển đề tài.

Lãnh Thiên Hi nói: "Con bé ấy bị anh với anh cả làm hư rồi, muốn đi đâu là đi đó, chẳng ai cản được. Nhưng em cứ yên tâm, Thanh Nhi thường xuyên đi khắp nơi trên thế giới, hơn nữa con bé cũng học được chút võ, không ai làm hại được con bé đâu".

- Vậy là tốt rồi... – Bùi Vận Nhi cũng không còn lo lắng nữa.

Lãnh Thiên Hi chậm rãi ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Còn em đã chuẩn bị xong chưa?"

Câu nói của anh khiến Bùi Vận Nhi lập tức căng thẳng. Nhưng may mà cô không sợ hãi như trước nữa, chẳng lẽ rượu Kava có tác dụng trấn an?

Cô cắn nhẹ lên đôi môi đỏ hồng, lưu lại dấu răng mờ mờ trên đó. Sau đó, Lãnh Thiên Hi đặt tay lên môi cô, tham lam hưởng thụ sự mềm mại ở đó.

Cô dâu thẹn thùng của anh, cô mãi mãi khiến trái tim anh rung động.

Màn đêm dần trở nên nên lãng mạn, sự dịu dàng vương vấn khắp nơi, cảnh xuân bao phủ khắp căn phòng, vừa ái muội vừa kiều diễm.

Bàn tay to đầy ấm áp của Lãnh Thiên Hi phủ lên từng tấc da thịt của Bùi Vận Nhi, sau đó anh bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.

- Anh Thiên Hi...

Bùi Vận Nhi khá căng thẳng, cô cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, bầu ngực phập phồng lên xuống đủ cho thấy cô đang căng thẳng đến mức nào.

- Gọi anh là gì?

Lãnh Thiên Hi dịu dàng đặt cô xuống giường, mỉm cười cúi đầu rồi hôn lên môi cô, dịu dàng nhấm nháp mật ngọt.

- Ông... ông xã...

Bùi Vận Nhi thẹn thùng, cảm giác bất an và xao động trong lòng khiến cô muốn cự tuyệt nhưng lại bị Lãnh Thiên Hi khóa chặt tay trên đầu. Nhân lúc cô mở miệng, đầu lưỡi ấm áp của anh xâm nhập vào khoang miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, đùa giỡn với chiếc lưỡi thơm tho mềm mại khiến cô chỉ có thể bất lực cất tiếng rên rỉ.

Bùi Vận Nhi cảm thấy trái tim như đang phiêu tán, cảm giác như dòng rượu thơm ngon chảy vào trong lòng khiến cô say đắm, cô lại mở miệng: "Ông xã..."

Tiếng thì thầm của cô chỉ đổi lại sự xâm nhập mãnh liệt hơn trước của Lãnh Thiên Hi.

Bàn tay Lãnh Thiên Hi chậm rãi phủ lên nơi mềm mại của cô, từng bước cướp đi ý thức của cô, anh cười rồi nhẹ nhàng nói: "Vận Nhi, cô bé mẫn cảm này..."

Chẳng phải cơ thể cô là để nở rộ trong bàn tay anh hay sao? Nhất là nụ hồng trước ngực cô, dù chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, anh cũng cảm thấy nụ hoa ấy đang nở rộ đầy xấu hổ trong bàn tay mình.

Bụng dưới truyền đến cảm giác nóng rực, anh đang cực kì khao khát muốn chiếm giữ cô.

Bàn tay to của anh chậm rãi lướt trên người cô, lướt đến đâu, quần áo trên người cô bị cởi ra đến đó.

Cô hơi vặn vẹo cơ thể, chút ý thức còn sót lại khiến Bùi Vận Nhi muốn né tránh. Cô rất ngượng, hiện tại hai người đang đối diện với nhau theo cách thức "trần trụi và nguyên thủy" nhất.

- Đừng...

Cô ngượng ngùng muốn kéo chăn che cơ thể lại nhưng Lãnh Thiên Hi nhanh tay hơn. Anh nhận ra phản ứng trúc trắc của cô, khóe miệng cong lên, cười cực kì vui vẻ.

- Vận Nhi, đừng che, cơ thể em cực kì xinh đẹp... – Anh tán thưởng rồi không cho phép cô có cơ hội cự tuyệt.

Bàn tay to của anh chậm rãi rời xuống, chạm vào nơi tư mật của cô, nhẹ nhàng khơi lên dục vọng trong cô.

- A... Thiên Hi...

Cả người Bùi Vận Nhi như được phủ bởi một tầng đỏ ửng, cảm giác lạ thường khiến cô cắn chặt răng lại. Sự xâm nhập của Lãnh Thiên Hi khiến cô không tự chủ được, khép chặt hai chân.

Nhìn cô thẹn thùng, đôi mắt Lãnh Thiên Hi càng trở nên thâm thúy. Cơ thể cô thật tuyệt, vừa trắng lại vừa hồng, bầu ngực không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn trong lòng bàn tay anh, nụ hoa ngạo nghễ đang nở rộ, phần bụng thon thả...

Anh cảm thấy cả người như đang căng ra, quyết định không áp chế dục vọng nữa. Anh lập tức cúi đầu hôn cô, hết sức triền miên và khiêu khích.

Anh cúi đầu thì thầm: "Vận Nhi, trở thành người của anh, được không?". Giọng nói của anh đầy mê hoặc tựa như loại rượu ngon chảy vào trong tim Bùi Vận Nhi.

- Thiên Hi...

Bùi Vận Nhi sợ hãi nắm chặt lấy vai anh. Trước giờ cô chưa từng thấy Lãnh Thiên Hi không mặc quần áo bao giờ. Tuy biết dáng người anh cao lớn nhưng không ngờ anh lại hoàn hảo thế này, thật khiến cho những người đàn ông khác ghen tị. Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên đầu vai rắn chắc của anh, vân vê làn da tráng kiện...

- Em... em không biết phải làm thế nào...

Anh là một người đàn ông ưu tú, cô hơi tự ti, dường như có cảm giác mình là một chú vịt xấu xí, nhưng anh sẽ biến cô thành thiên nga sao?

Đàn ông đều thích phụ nữ nhiệt tình, nhưng cô ngây thơ như vậy, sợ sẽ khiến anh Thiên Hi không thích.

Dường như thu hết biểu cảm phức tạp của cô vào trong mắt, Lãnh Thiên Hi mỉm cười, bàn tay to khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của cô, dịu dàng lên tiếng:

- Vận Nhi, đêm nay cứ giao tất cả mọi việc cho anh, được không cô dâu xinh đẹp của anh?

Nói xong, đôi môi anh như những cơn sóng nhiệt hôn lên môi cô, vành tai cô, xương quai xanh rồi khắp người cô...

Dần dần, cơ thể cứng nhắc của Bùi Vận Nhi cũng được thả lỏng, cánh tay trắng nõn không tự chủ được ôm lấy cổ anh, ý loạn tình mê đáp lại anh.

Rốt cuộc cô cũng không thể kháng cự được từng đợt khoái cảm xa lạ và tê dại. Cô muốn chống cự nhưng không thể thoát ra nổi, chỉ có thể trầm luân trong lòng Lãnh Thiên Hi.

Đôi mắt của anh sâu và đen, ánh mắt nóng rực dán trên người cô, cảm giác như cô đang ở trong một lò lửa, nóng bỏng và rất kích thích. Khi anh xuyên qua cơ thể cô, anh mới biết cô chặt khít và tinh tế đến mức nào.

- Thiên Hi...

Đôi mắt Bùi Vận Nhi được phủ bởi một làn hơi nước, cô thừa nhận bản thân không thể chịu nổi sự kịch liệt như vậy. Sự to lớn và mạnh mẽ của anh khiến cô cảm thấy mình sẽ ngất đi.

Nhưng dù có đau đớn đến tê liệt thì cô cũng chưa từng hối hận. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã yêu anh!

- Vận Nhi, em khiến anh không tự chủ được...

Nhìn đôi mắt mờ mịt rưng rưng nước mắt của cô, anh yêu thương hôn lên mặt cô, động tác cũng chậm lại. Đôi mắt anh u tối, cánh tay rắn chắc siết chặt eo cô, anh chậm rãi cúi người hôn lên vành tai cô, hít thở mùi hương từ cơ thể cô, hôn lên nụ hoa nở rộ trên người cô.

Sự dịu dàng của anh khiến Bùi Vận Nhi như mất hết ý thức. Bàn tay thô ráp nhưng dịu dàng của anh vuốt ve cơ thể khiến cô ghé người lên vai anh, thở dài một hơi...

Sau một hồi chìm nổi, hai người lại càng thân mật hơn. Ánh trăng như nước chiếu sáng vào đôi nam nữ đang ân ái, bầu không khí lãng mạn lan tràn khắp mọi nơi cùng tình yêu say đắm.

- Vận Nhi... anh yêu em! – Anh nhẹ nhàng cất lời thề non hẹn biển bên tai cô – Cả đời này, em là thứ quý giá nhất của anh...

Cô cũng ôm chặt lấy anh, chỉ cần là lời anh nói, cô nhất định sẽ tin...

Bởi vì... giữa hai người có một tình yêu sâu sắc, không phải sao?

Giữa mùa hạ, chuyện tình yêu lãng mạn của hai người dần nở rộ.