Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 135: Xin anh cưới em




Nhạc Nhạc từ xế chiều liền bắt đầu dán chặt mắt lên màn hình tivi, ai kêu cũng không dời mắt, hỏi nó nguyên nhân thì thằng nhóc kia liền đắc ý nhếch cái cằm nhỏ, nói: “Ma ma của Nhạc Nhạc là người nổi tiếng, Nhạc Nhạc muốn nhìn thấy ma ma trên tivi” Ma ma của những đứa bạn khác không lợi hại như ma ma của Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc cực kỳ hãnh diện nha!

“Ai nha! Ma ma kìa, ma ma thật đẹp nha…” Thằng nhóc vừa nhìn thấy Tô Mộc Vũ xuất hiện trong màn hình tivi, lập tức hưng phấn nhảy dựng lên “Ba ba, ba ba mau đến đây xem nè!”

Bảo mẫu vội ôm lấy cậu, thật sự nếu không ngăn lại, cậu nhóc này nhất định sẽ bay đến ôm chầm lấy tivi cho xem. Nhạc Nhạc ôm Bàn Chải, đôi mắt lóe sáng vẫn dán vào tivi.

Phong Kính hai chân đan chéo tỏ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt vốn đang đọc báo, lại ngẫu nhiên quét đến trên màn ảnh.

Người dẫn chương trình là một cô gái xinh đẹp, mở lời: “Đầu tiên xin chúc mừng sự thành công của chị trong buổi triển lãm lần trước”

Tô Mộc Vũ mỉm cười “Cám ơn”

Sau phần giới thiệu đơn giản, người dẫn chương trình nói: “Về tài năng của chị chúng ta đã biết rất nhiều, tôi nghĩ cũng không cần phải nhắc lại. Tuy nhiên không ít khán giả rất tò mò về gia đình và tình trạng hôn nhân của chị đấy, tiểu thư Evelyn”

Bị hỏi vấn đề riêng tư như vậy, hai má Tô Mộc Vũ ửng hồng một chút, nói: “Ngại quá, tôi vẫn còn độc thân”

Sắc mặt của Phong đại thiếu gia chúng ta nháy mắt đen thui, ánh mắt như dao sắc nhìn chằm chằm người trên tivi. Nếu Tô Mộc Vũ lúc này đứng trước mặt hắn, nhất định cô sẽ bị chết vì dao.

Con trai hơn hai tuổi cũng có mà còn bảo độc thân à?

Người dẫn chương trình nhanh chóng lấy được trọng điểm, hỏi tiếp: “Tiểu thư Evelyn rất xinh đẹp, tại sao vẫn còn độc thân đây? Tôi nghĩ, cả thế giới này có rất nhiều người nguyện vì chị mà khuynh đảo nhân gian đây”

Tô Mộc Vũ đáp: “Ha ha, cô khen sai rồi, thật ra nguyên nhân là trong lòng tôi vốn đã có một người” Lúc nói, hai má cô đỏ ửng.

Cô gái bật người truy vấn: “Thật sao? Tiểu thư Evelyn, xin hỏi chị có thể bật mí một chút không?”

Tô Mộc Vũ mỉm cười, thoáng cúi đầu, giống như tập trung năng lượng toàn thân, hơn mười giây sau, cô rốt cuộc ngẩng đầu, từ từ nói: “Tên của anh ấy là Phong Kính, mọi người chắc cũng từng nghe đến một cái tên khác của anh ấy là… Ethan Fong” Đôi mắt cô lúc này lại lấp lánh như kim cương, hấp dẫn người khác.

Biểu tìn của cô gái này chỉ có thể dùng sợ hãi để diễn tả “Là vị Ethan Fong trong truyền thuyết sao?” Nghệ nhân nổi tiếng thế giới gần đây cùng với nhà giám định nghệ thuật quốc tế, thật đúng là tin tức làm cho người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Lúc nói ra cái tên này, Tô Mộc Vũ lại không hề do dự “Đúng vậy, chính là anh ấy! Chúng tôi bắt đầu từ một cuộc giao dịch”

Can đảm thừa nhận quả thật khiến người dẫn chương trình nghẹn họng nhìn trân trối.

Tô Mộc Vũ lại không một chút băn khoăn, như nước suối trong vắt ồ ồ tự nhiên chảy ra bên ngoài “Là anh ấy kéo tôi ra khỏi vũng lầy tăm tối, nếu không tôi nhất định không thể nào tự mình đứng lên được. Anh ấy mang đến mạng sống thứ hai cho tôi, cũng là người dẫn dắt tôi bước vào con đường nghệ thuật. Anh ấy cũng chính là người khiến tôi một lần nữa tin tưởng vào tình yêu. Giữa tôi và anh ấy cũng có rất nhiều tin đồn không tốt, tôi tin cũng không ít người biết điều này, nhưng tôi và anh ấy cũng sẽ không quan tâm. Tôi thừa nhận anh ấy là một người rất ngang ngược, không coi ai ra gì. Mặc dù như vậy nhưng đôi khi anh ấy cũng lộ ra tính cách của trẻ con” Nói tới đây, Tô Mộc Vũ cười.

Phong Kính vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng, nhưng gân xanh trên trán không ngừng hiện rõ.

Tô Mộc Vũ tiếp tục nói: “Thế nhưng… những điều này cũng không ngăn cản tôi yêu anh ấy. Anh ấy có thể vừa mắng tôi nhưng ngay sau đó lại sợ tôi cảm lạnh mà khoác áo lên người tôi, anh ấy có thể nửa đêm lén lút mở tủ lạnh ăn hết dĩa trứng chiên cà do tôi làm lúc chiều, anh ấy có thể giả vờ chán ghét tôi nhưng vẫn âm thầm giúp đỡ tôi…”

Tô Mộc Vũ cứ nói, trên mặt không hề có kích động cũng không xấu hổ, vẫn tự nhiên như vậy, tự nhiên giống như một bài thơ chảy ra từ tận đáy lòng mình.

“Người đàn ông này giống như ánh mặt trời xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy, bất luận nó có nóng cỡ nào, đáng sợ cỡ nào, nhưng tôi vẫn biết anh ấy chỉ muốn mang lại ấm áp cho tôi, bất kể là chán ghét hay giả vờ, tôi vẫn có thể hiểu được tình yêu của anh ấy”

Cuối cùng, Tô Mộc Vũ nói: “Anh ấy là một người đàn ông rất có trách nhiệm, tôi biết anh ấy sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời tôi, cho nên tôi cũng muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh ấy. Năm xưa, chúng tôi bắt đầu bằng một giao dịch, tôi hi vọng bây giờ, chúng tôi có thể dùng hôn nhân để chấm dứt giao dịch đó”

Biên kịch, đạo diễn cùng ê kíp nghe thấy lời Tô Mộc Vũ nói, ánh mắt mọi người đều đã ươn ướt. Một tràng vỗ tay thật to vang lên cổ vũ cô.

Rời khỏi sân khấu quay, Tô Mộc Vũ cảm thấy hai má mình nóng lên. Vừa nãy, cô giống như bị trúng tà, tất cả dũng khí cả đời này cô đều đem ra hết trong mười phút đó.

Cô thật điên rồ mà, bây giờ sao cô dám ra ngoài gặp người đây? Cô thầm nghĩ, tiết mục này sẽ bị phát sóng rộng rãi trong ngày hôm nay, toàn bộ thế giới sẽ đem ánh mắt như thế nào mà nhìn cô đây?

Người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử dùng truyền thông cầu hôn.

Cô ngẩng đầu, ngay lập tức nhìn thấy nhân vật chính trong câu chuyện lúc nãy đang tựa lưng trên cửa xe hơi, ánh mắt tối đen nhìn về phía cô, khóe miệng của hắn hơi hơi cong lên, sau đó lại bị hắn cố gắng ép lại, giả bộ một bộ dáng lãnh đạm.

Hắn nói: “Tô tiểu thư, dường như cô còn thiếu một bước”

Bên cạnh hắn, Nhạc Nhạc bị quấn trong lớp quần áo dày cộm, đang che miệng cười trộm, nụ cười vui vẻ đến đôi mắt cũng tròn vo trong veo.

Giờ phút này, Tô Mộc Vũ ngược lại cái gì là mặt mũi cũng không thèm quan tâm, ánh mắt của cô liếc về phía chậu hoa Mân Côi bên đường. Cô rút một nhánh đi đến trước mặt Phong Kính, quỳ một gối xuống, khuôn mặt đỏ ửng, nhẹ giọng nói: “Phong đại thiếu gia, xin anh hãy cưới em”

Hắn nhíu mày, vẫn tựa lưng trên cửa xe, sau một lúc lâu mới nói: “Anh không nghe thấy”

Tô Mộc Vũ quả thật hận không thể đem bình cắm hoa cắm lên đầu hắn, còn bày đặt làm bộ làm tịch! Cô đã làm như vậy rồi, còn muốn còn muốn như thế nào nữa?

Tô Mộc Vũ đứng lên, bước đi ngang qua người hắn.

Không nghĩ tới hắn mạnh mẽ vươn tay kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt. Hơi thở nóng bỏng thả nhẹ bên tai cô, hắn nói “Anh đồng ý”

Nhạc Nhạc không ngăn được kích động nhảy tưng tưng: Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ba ba cùng ma ma của Nhạc Nhạc sẽ kết hôn!

Khóe miệng Tô Mộc Vũ gợi lên tươi cười, kiễng đầu ngón chân, giữ chặt cà vạt của Phong Kính, môi cô nhẹ nhàng chạm vào môi hắn. Giờ phút này cô cảm thấy thật hạnh phúc.

Kẻ khác không biết, không sao, chỉ cần hai người bọn họ biết là được. Thế giới to lớn cũng liên quan gì đến em đâu, thế giới của em chỉ cần một mình anh thôi.